Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Chương 36: Cô Gái Mang Trái Tim Đá Chương 36


Tên chúa đất giậm chân thình thịch. “Xử trảm lão già này!” Hắn ra lệnh. Nhưng Sei đã giơ tay ra ngăn hai tên lính đang tiến đến chỗ cha mình. Cô bước về phía tên chúa đất và đưa một mẩu giấy ra.

Hắn ra hiệu cho viên cận thần trong điện cầm lấy tờ giấy, như thể tự tay cầm sẽ hạ thấp giá trị của hắn vậy, và gầm gừ, “Đọc to vào, để tất cả mọi người có thể nghe thấy những lời lẽ của con ranh hỗn xược nhất thế gian này!”

Viên cận thần liếc qua lời nhắn trên giấy và đằng hắng. Ông không muốn đọc. Nhưng ông chẳng có lựa chọn nào khác:

Một tuần trước, ngài bắt tôi làm vợ ngài. Câu trả lời có sẽ báo hiệu cuộc hôn phối của chúng ta còn câu trả lời không sẽ đưa cha tôi vào chỗ chết. Tôi sẽ không nói một lời nào, vì giờ tôi đã trở thành một mugon no gyo no ama-san.

Những từ cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng viên cận thần. Ông biết từ này làm tên chúa đất khó chịu đến thế nào, vì mugon no gyo có nghĩa là “lời thề câm lặng” và ama-san nghĩa là “ni cô”.

Người cận thần đằng hắng lần nữa và tiếp tục đọc:

Tôi đã thề sẽ mãi mãi sống trong câm lặng và nghèo khổ, và tôi cũng đã cạo đầu mình để thể hiện sự cống hiến trọn vẹn. Tôi đã chuyển tới sống tại một ngôi đền trên ngọn núi cao nhất trong vùng. Đó là nơi chúng tôi cảm thấy mình được gần với Phật tổ nhất. Tôi không thể cưới ngài vì tôi đã thuộc về Vạn vật rồi. Tôi không thể trả lời câu hỏi của ngài vì lời thề của tôi không cho phép tôi làm việc đó. Vì thế, không nhận được một câu trả lời nào, ngài phải thả cha tôi ra và tôi sẽ quay trở về đền thờ trên núi để trọn đời cống hiến cho Thần Phật.

Tên chúa đất choáng váng. Đầy quyền uy là thế, hắn vẫn biết là không nên mạo phạm Phật tổ. Hắn nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Ta phải chúc mừng ngươi vì sự kiện này,” hắn nói. “Ta sẽ không cản ngươi quay lại đền đâu. Cứ làm thế đi.”

Sei cúi đầu để giấu nụ cười có thể để lộ vị ngọt chiến thắng.

“Nhưng trước khi để ngươi đi,” tên chúa đất tiếp tục, “ta muốn ngươi khẳng định, một lần nữa, lời thề im lặng suốt đời của mình.”

Sei lại cúi đầu lần nữa ám chỉ mình sẽ giữ lời. “Tốt,” tên chúa đất nói thêm, “vì nếu ngươidám nói, mạng cha ngươi sẽ tàn, và ngươi sẽ trở thành vợ ta. Còn nếu tên nông dân của ngươi dám lai vãng lại gần ngôi đền để thăm ngươi, ta sẽ giết cả hắn lẫn cha ngươi và bắt ngươi làm vợ ta. Rõ rồi chứ?”

Tên chúa đất để lời tuyên bố chìm vào khoảng không trong giây lát. “Liệu ta có thể tin lời ngươi, tin Lời thề Thiêng liêng của ngươi, rằng ngươi sẽ không bao giờ nói, không bao giờ gặp lại tên nông dân ấy nữa được chứ?”

Sei đứng lặng yên một lúc, rồi gật đầu. Tên chúa đất bèn nói, “Ta đã xong.”

Trên lối ra khỏi cung điện, Sei nhìn thấy Heisaku nấp chỗ rui mái nhà. Phải yêu cô đến nhường nào anh mới liều mạng làm một việc ngốc nghếch đến thế. Heisaku nhìn xuống với ánh mắt buồn bã vô hạn, vì giờ anh đã thực sự hiểu được tình huống ngặt nghèo mà họ gặp phải. Sei nhìn về phía anh và thầm nói Aishiteru, “Em yêu anh.” Hơi thở thợ thổi thủy tinh của cô mang những lời đó đến tai người nông dân, và đúng như những gì Sei đã hứa: Nếu anh lắng nghe thật kỹ, anh sẽ có thể nghe thấy tiếng cô thì thầm trong gió.

Yakichi và Sei được hộ tống trở lại ngôi đền. Cha cô chào tạm biệt, nhưng Sei, dĩ nhiên, không thể nói gì cả. Cô chỉ khóc những giọt nước mắt thầm lặng và Yakichi hứa sẽ gửi quà cho cô sớm nhất có thể. Rồi ông cũng đi mất.

Món quà cuối cùng cũng tới: Một bộ dụng cụ thổi thủy tinh đầy đủ. Những vị ni cô khác rất vui vẻ để cô sử dụng những món đồ này, vì họ thực sự yêu cái đẹp và cũng vì họ xem những tác phẩm của Sei như một cách thờ phụng Phật tổ. Hơn nữa, những đồ vật đó sẽ là nguồn thu nhập để đáp ứng các nhu cầu thiết yếu của họ. Thậm chí cả các ni cô cũng biết rằng dù nghèo khó là một đức hạnh, nó cũng vô cùng bất tiện.

Sei được phép dùng một phòng trống trong ngôi đền, và hằng ngày cô làm việc chăm chỉ để tạo nên tất cả các loại đồ vật, từ đồ dùng cho bữa ăn đến những tác phẩm nghệ thuật. Ngày nối ngày thành tuần, tuần nối tuần thành tháng. Những tác phẩm của cô ngày càng tinh xảo khi kỹ thuật của cô trở nên điêu luyện hơn. Và trong suốt thời gian ấy, cô chậm rãi thổi một bức tượng thủy tinh mang hình hài của Heisaku.

Sei tạc bức tượng đó mỗi khi cô thấy cần phải nói, như một cách thể hiện tình yêu của mình. Điều này có nghĩa là ngày nào cô cũng tạc tượng. Cô dồn hết tình yêu thương vào nó, từng chút từng chút một. Bức tượng bắt đầu với cổ chân phải của anh. Dần ra đến gót chân. Rồi những ngón chân. Cứ thêm được chút nào - mắt cá chân, bắp đùi dưới, bắp đùi trên, cẳng chân dưới, cẳng chân trên, đầu gối - cô sẽ thì thầm khi đang thổi phần đó. Aishiteru. Âm thanh ấy được gói trọn trong những bong bóng thủy tinh. Aishiteru. “Em yêu anh.”

Hàng dặm xa, Heisaku có thể cảm thấy những từ ngữ đó trong tai mình. Chúng lướt dọc sống lưng anh rồi khắc sâu vào trái tim anh. Anh ngừng đường cày ngước mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa. Và cứ thế hàng năm trôi qua. Mỗi lần Sei thấy cần phải cất lên tiếng yêu thương của mình, cô sẽ thổi một phần của bức tượng, gửi hơi thở thầm thì của cô dành cho Heisaku vào xương hông, vào ngón tay, vào vai, vào tai... Của anh. Aishiteru, aishiteru, aishiteru.

Khi bức tượng chàng thanh niên hoàn thành, tình yêu của cô vẫn còn dang dở. Vì thế cô bắt đầu tạc phong cảnh xung quanh anh, đầu tiên là một cánh đồng hoa loa kèn bằng thủy tinh làm chỗ đứng cho anh. Sau đó, khi những bông hoa loa kèn đã được thổi xong, cô sẽ phải tìm tiếp thêm những thứ khác. Có lẽ, cô nghĩ, mình sẽ làm một cái cây che bóng cho người yêu dấu của mình... Tạo những chiếc lá không thôi cũng đủ làm mình cảm thấy cuộc đời dễ chịu hơn rồi.
Cuộc đời cô cứ thế trôi đi cho đến một buổi sáng, như những buổi sáng khác, khi Sei đang tắm rửa tại một con suối trên núi. Dòng nước lạnh làm da cô cảm thấy thật sảng khoái nhưng khi cô bắt đầu gội đầu, cô thấy cổ đau nhói. Còn chưa kịp phản ứng gì, tay chân cô đã bắt đầu co cứng lại.

Sei đã bị côn trùng đốt rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị loại ong bắp cày kỳ dị này đốt, và như số phận đã sắp đặt, cô bị dị ứng nặng. Cổ họng nghẹn lại, cơ thể không chịu phản ứng, và cô không thể cử động được nữa. Cơ thể tê liệt của cô trôi theo dòng suối cho đến khi bị một tảng đá lớn chặn lại. Hai tiếng liền cô nằm đó, để cho dòng nước lạnh giá của dòng suối trườn khắp da thịt mình.

Cuối cùng, một ama-san khác tìm thấy và lôi cô ra khỏi nước. Mắt Sei không chớp lấy một lần và làn nước lạnh băng đã làm tim cô đập yếu đến mức không thể nhận thấy được. Thêm nhiều ama-san nữa được gọi đến nhưng không ai thấy một dấu hiệu sự sống nào, và bất chấp lời thề câm lặng của họ, buổi sáng ấy tiếng khóc nức nở vang động cả ngọn núi tĩnh lặng.

Sei bị liệt toàn thân nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, cho tới khi những ni cô khác vuốt mắt cô lại vì tưởng cô đã chết. Thậm chí ngay cả khi cơ thể cô đã ấm lại một chút, chất độc vẫn làm cô bất động. Trong suốt ba ngày, các ama-san lặng lẽ cầu nguyện cho cô. Yakichi nhận được thông báo đã đến để chôn cất con gái mình, người đã hy sinh cả tính mạng để ông có thể tiếp tục sống.

Tên daimyo cũng đến, để chắc chắn đây không phải trò bịp. Hắn đã nghe tin Sei sẽ được chôn cất nên lấy làm nghi ngờ vì mọi người đều biết các nhà sư đều phải được hỏa táng để ngọn lửa thanh tẩy tâm hồn. Nếu xác thịt còn ở lại, linh hồn sẽ tiếp tục nhớ thương sự tồn tại của nó trên dương gian và không thể thanh thản sống trên Thiên giới. Dù vậy nguyện ước của Sei là được địa táng, vì cô muốn tiếp tục tồn tại mãi mãi như một phần của mảnh đất nơi Heisaku sẽ luôn cày cấy.

Yakichi cũng đưa Heisaku đến cùng mình, nhưng nói rằng anh là một thợ thổi thủy tinh học việc mới. Nỗi sợ tên chúa đất buộc ông phải nói dối. Ai biết được hắn sẽ làm gì nếu hắn nhận ra đây chính là chàng trai đã đánh bại hắn để giành được tình cảm của Sei?

Tên chúa đất chính là kẻ đóng nắp quan tài sau khi đã chắc chắn người ở bên trong là Sei. Không thể cử động được, Sei nằm đó nghe giọng nói kinh tởm của hắn. “Được, ta rất hài lòng. Cô ta đã thực sự chết rồi.” Sei vô cùng biết ơn Trời Phật vì mắt cô đã được vuốt cho khép lại, vì thật khủng khiếp nếu cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy lại là bộ mặt của kẻ ghê tởm này.

Sei nghe tiếng những sợi thừng kéo căng khi quan tài của cô được vùi vào trong đất và cơ thể cô trở về với đất mẹ. Yakichi xúc xẻng đất đầu tiên đổ vào huyệt mộ và Heisaku đổ xẻng thứ hai. Trong lúc ấy, Sei vẫn nghe tiếng đất đá đập vào nắp quan tài của mình.

Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra. Cô cảm thấy chất độc trong mạch máu tan dần và cơ thể cô bắt đầu thả lỏng. Cô có thể mở mắt nhưng chỉ nhìn thấy bóng tối. Cô có thể duỗi ngón tay ngón chân nhưng vẫn chưa đủ khỏe để nâng tay chân lên để đập vào nắp quan tài. Nhưng cô biết nếu mình thét gọi, những người ở trên có thể nghe thấy tiếng cô. Cô cảm thấy mình sắp nói được trở lại, và hân hoan vì cuối cùng mình đã không chết. Tất cả những gì cô phải làm là thét gọi...

Rồi Sei nhớ đến lời hứa của mình. Chỉ cần cô thốt ra một câu thôi để cứu mạng mình, cô sẽ trở thành vợ của tên chúa đất. Cha cô sẽ bị xử tử, Heisaku cũng vậy. Tên chúa đất ở ngay cạnh họ, vì thế không thể phủ nhận việc cô đã phản bội lời hứa của mình. Sẽ chẳng thể phủ nhận việc Heisaku đã đến đền thờ.

Và thế là, Sei đành ngậm miệng lại chấp nhận bị chôn sống. Cô lắng nghe tiếng đất đổ lên mộ mình, âm thanh ngày một xa dần với mỗi xẻng đất chất chồng phía trên. Khi tất cả những âm thanh cùng ngừng lại một lúc, cô biết rằng huyệt mộ đã bị lấp kín và mình đã nằm sâu dưới ba tấc đất.

Phía trên mặt đất, Yakichi và Heisaku khóc than trước cuộc đời nghiệt ngã của Sei. Cô đã hy sinh quá nhiều để bảo vệ những người mình yêu thương và phần thưởng dành cho cô là thế này đây. Về phần tên chúa đất, hắn chẳng quan tâm gì đến người phụ nữ vừa được chôn trước mắt; Hắn chỉ thấy thỏa mãn vì cô ta không bao giờ có thể lừa hắn thêm lần nào nữa.

Vì tên chúa đất chưa từng đến ngôi đền đó bao giờ và có thể sau này sẽ không bao giờ quay lại, hắn quyết định thám hiểm xung quanh trước khi trở về lâu đài của mình. Các ama-san cố dẫn hắn đi theo con đường cách xa xưởng thủy tinh của Sei nhưng không thành. Khi vào trong xưởng, hắn choáng váng trước bức tượng thủy tinh mang hình dáng “người thợ học việc” mới của Yakichi đứng giữa cánh đồng hoa loa kèn còn dang dở. Tên chúa đất chẳng ngu dại gì: Hắn nhận ra ngay lập tức đây là bức tượng của tên nông dân Sei hết mực thương yêu, và hắn cũng biết thằng nhãi giả làm thợ học việc chính là tình yêu cả đời của Sei.

Ánh sáng tràn qua những ô cửa sổ của ngôi đền và đổ nắng lên bức tượng. Vẻ đẹp thuần khiết của nó, sự quan tâm và tỉ mỉ, tất cả đều như đang cười nhạo tên chúa đất. Hắn nhặt một thanh củi trên bàn dụng cụ và thề sẽ phá hủy bức tượng trước, rồi diệt trừ tên nông dân bằng xương bằng thịt sau. Tên chúa đất nhào tới, vung thanh gỗ như cái lưỡi hái để chém xuyên qua những bông hoa thủy tinh bao quanh bức tượng. Đòn ra thật mạnh mẽ, và hàng chục bông hoa đã bị vỡ với chỉ một cú chém.

Một tiếng nổ lớn phát ra khi những cánh hoa và cành hoa thủy tinh bắn tung tứ phía, tạo nên một làn sóng âm thanh khủng khiếp. Tất cả những lời thì thầm yêu thương Sei gửi gắm trong những bông hoa loa kèn cùng đồng loạt ào ra. Áp lực mạnh đến nỗi những mảnh thủy tinh như cưỡi trên ngọn gió lốc. Chúng cứa khắp người tên chúa đất, làm hắn biến dạng đến nỗi không ai có thể nhận ra được nữa. Âm thanh như sấm rền đến nỗi tai của hắn điếc đặc còn lông tóc thì bạc trắng ngay lập tức.

Âm thanh chấn động cả xưởng thổi thủy tinh và lan ra khắp bầu trời Nhật Bản. Người ở khắp mọi nơi trên đất nước đều có thể nghe thấy, và rồi tất cả mọi người đều đồng ý rằng đó là thanh âm đẹp nhất họ từng nghe. Nó giống như tiếng nói của tình yêu đích thực.

Tên chúa đất vẫn sống, nhưng chỉ còn là một kẻ quặt quẹo người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm, sẹo và thương tích chằng chịt. Sự giận dữ và ghen tuông của chính hắn đã hủy hoại hắn. Hắn chẳng còn uy hiếp ai được nữa và cũng chẳng còn lòng dạ nào làm hại Heisaku hay Yakichi.

Heisaku và Yakichi, về phần họ, chất bức tượng lên xe và mang nó trở lại làng. Heisaku chuyển đến sống cùng nhà với ông lão với tư cách là người con trai ông chưa từng có, và họ dần trở thành bạn tốt. Xét cho cùng, họ cũng được gắn kết lại bởi tình yêu của người phụ nữ họ cùng đánh mất.

Suốt những tháng năm còn lại trong cuộc đời hai người, bức tượng thủy tinh đứng sừng sững giữa ngôi nhà của họ. Heisaku phần nào cảm thấy hơi kỳ cục khi hằng ngày cứ nhìn thấy bản thân mình, nhưng nó có tác dụng rất lớn. Mỗi khi nỗi tiếc thương Sei trở nên quá sức chịu đựng, Heisaku vàYakichi sẽ bẻ một mảnh của bức tượng - một ngón tay, một lọn tóc, một cánh hoa loa kèn còn sót lại.

Aishiteru, aishiteru, aishiteru. Từ mỗi mảnh thủy tinh vỡ, tiếng thì thầm của Sei sẽ làm nguôi ngoai nỗi đau buồn của họ.