Đặc Công Cuồng Phi

Chương 123: Cuộc Tỷ Thí Cuối Cùng (2)


“Lão Ngoan Đồng, ngươi ra đề trước hay ta ra đề trước?”

“Không thèm chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi ra đề trước đi?” Lão Ngoan Đồng không vui trợn mắt nhìn những người xung quanh, lầm bầm, đây vốn là hắn và Tiểu Tô Tất cùng chơi, bọn họ mắc mớ gì mà xen vào? Đáng ghét muốn chết.

“Vậy ta đây không khách khí nữa.” Tô Tất cũng không thèm nhiều lời vô nghĩa, thầm lục lọi trong trí nhớ, tùy tiện nói, “Ta đây sẽ ra một câu đơn giản thôi. Xin hỏi, khi nào thì một cộng hai không phải bằng ba?” Đây là một câu đố vui rất đơn giản, ở thời hiện đại, ai cũng chỉ cần chớp mắt một cái là nghĩ ra đáp án, nhưng những cổ nhân này thì chưa chắc. “Một cộng hai không phải bằng ba? Nhưng một cộng hai rõ ràng là bằng ba mà, sao lại có thể không phải bằng ba chứ?” Lão Ngoan Đồng ôm đầu đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm, làm thế nào cũng không giải thích được bí ẩn trong đó.

Nguyên Du Vân, Bạch Đỉnh Thiên, còn có bốn vị trưởng lão cầm kỳ thư họa, đều tập trung suy nghĩ, khi nào thì một cộng hai lại không phải bằng ba chứ? “Đây là câu hỏi kiểu gì vậy! Một cộng hai không phải bằng ba, vậy chỉ có lúc tính sai thôi a, ta cũng hay tính sai mấy câu kiểu này!” Lão Ngoan Đồng quay sang Tô Tất cãi, hắn nghĩ suốt cả buổi nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra nổi. “Bốp bốp bốp — Tô Tất vỗ tay, không nhanh không chậm mà nói một câu,” Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi.” “Cái gì?!” Lão Ngoan Đồng nhảy cẫng lên, giọng cao vút tận quãng tám, “Ta đoán đúng rồi? Ta rõ ràng không đoán ra, sao lại đoán đúng được?”

Nguyên Du Vân giờ đã hiểu được chút mẹo vặt trong đó, cười giải thích, “Đây là mèo mù vớ được cá rán —- Trùng hợp đó. Thật ra đáp án chính là: Lúc tính sai. Đúng không?” Câu cuối cùng chính là quay qua Tô Tất xác thực. “Vẫn là đại ca lợi hại, vừa đoán đã trúng, tất nhiên chỉ có lúc tính sai một cộng hai mới không phải bằng ba, chứ không còn có lúc nào nữa?” Tô Tất vui vẻ nói.

Hóa ra... Đáp án lại đơn giản như vậy, đáng tiếc bọn họ đều nghĩ quá sâu xa, ai cũng không để ý tới lớp vỏ bên ngoài. Nhìn một đám cường giả ủ rũ mất tinh thần, Lão Ngoan Đồng hưng phấn hướng Tô Tất hét lớn, “Chơi hay lắm, chơi hay lắm, ta cũng ra một câu hỏi cho ngươi.” Sau đó hắn nhìn đông nhìn tây, tựa như phát hiện thấy điều gì, cười thần bí, “Ngươi nói, một quyển sách đặt ở chỗ nào trên đất mà ngươi không thể bước qua? Hắc hắc, ngươi chắc chắn không biết.”

Một quyển sách đặt ở đâu trên đất mà không thể bước qua? Câu này quả thực quá đơn giản. Thế nhưng, Tô Tất tinh mắt, thấy Bạch Đỉnh Thiên châm chọc Lão Ngoan Đồng, “Câu hỏi đơn giản như vậy, ngươi có phải bị đần không?” “Ngươi mới đần ấy, cả nhà ngươi đều đần!” Lão Ngoan Đồng mắng chửi không chút cố kỵ, hắn mặc kệ Bạch Đỉnh Thiên lợi hại đến mức nào, mắng trước rồi tính sau. “Ngươi —-!” Bạch Đỉnh Thiên nổi giận, nhưng lại nghĩ nếu mình mà ra tay, Nguyên Du Vân nhất định sẽ can thiệp, chỉ có thể oán hận mà phất tay áo, cách xa Lão Ngoan Đồng ba trượng, không thèm để ý đến mấy việc vớ vẩn của hắn, để tự hắn ầm ĩ.

Để thể hiện rằng câu hỏi này của Lão Ngoan Đồng cũng không ngu ngốc tới mức đó, Tô Tất nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới giả bộ mặt mày hớn hở, “Ai nha, ta cuối cùng cũng nghĩ ra, đặt ở góc tường thì sẽ không thể bước qua a. Lão Ngoan Đồng, ngươi nói xem ta đoán có đúng hay không?” “Đúng đúng, ha ha ha, chơi hay lắm, chúng ta tiếp tục, ngươi nhanh lên một chút, ra câu hỏi đi.” Lão Ngoan Đồng vẻ mặt gấp gáp nói.

Hiện tại cũng không phải là lúc để chơi đùa với Lão Ngoan Đồng, thứ nàng muốn chính là chiến thắng, nên Tô Tất chọn một câu khá khó, “Vậy được rồi, ta lại hỏi ngươi, cái gì người làm biết, người mua biết, người bán biết, nhưng người dùng lại không biết?” “Hả?” Câu hỏi này khiến Lão Ngoan Đồng trợn tròn mắt, hoang mang nhìn Tô Tất, đầu óc trống rỗng, nghĩ sao cũng không ra.

Không chỉ hắn, cả những cao thủ bên cạnh cũng đều mờ mịt. Bọn họ vốn đang chờ Tô Tất ra câu hỏi về phương diện thi từ ca phú, những câu mà bọn họ có thể giúp đỡ tìm cách giải, nhưng không ngờ hai người kia lại lấy vui làm chính, đều chỉ ra một mớ câu hỏi kỳ lạ gian xảo, ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghe qua.

Thời gian một giây rồi lại một giây trôi đi...

Lão Ngoan Đồng không nghĩ ra được, lại vô cùng tò mò, đành phải nhận thua: “Ta thua ta thua, ngươi mau cho ra biết đáp án được không? Ta làm sao cũng không nghĩ ra được.” Càng nghĩ càng không ra, càng nghĩ không ra lại càng muốn biết, đây chính là điểm hấp dẫn của loại đố này, khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên.

Ánh mắt Tô Tất liếc qua Lão Ngoan Đồng, cười nhìn những người phía sau hắn, lại quay đầu sang nói với Lão Ngoan Đồng, “Muốn nhận thua cũng không phải chỉ mình ngươi định đoạt, ngươi hỏi xem bọn họ có đồng ý hay không đã.”

Ngay cả đương sự là Lão Ngoan Đồng cũng đã chịu thua, bọn họ cần gì phải uổng công làm người xấu? Vì thế một đám đều cười cười nhận thua, muốn Tô Tất mau chóng nói ra đáp án, bởi vì bọn họ cũng tò mò muốn chết rồi. “Được rồi, các ngươi đều đã nhận thua thì ta đây sẽ nói ra đáp án.” Sau khi thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Tô Tất lớn tiếng tuyên bố đáp án: “Vật này, chính là quan tài a.”

Quan tài... Ngẫm lại cũng đúng thật, người đã chết thì đâu biết được mình đang dùng cái gì. Rõ ràng là một câu hỏi đơn giản như vậy, vừa rồi sao lại sống chết nghĩ không ra chứ? Mọi người đều rũ đầu ảo não.

Thật ra đố vui cân não chính là như vậy, đáp án nói ra xong thì thấy thực đơn giản, hóa ra là như vầy, nhưng lúc đoán thì lại cảm thấy không chút đầu mối.

Tô Tất không tốn chút sức lực chiến thắng cả năm vị trưởng lão, điều này nếu lọt vào tai người ngoài, chỉ sợ hù bọn họ chết khiếp.

Nguyên Du Vân cười lạnh nhìn Bạch Đỉnh Thiên, tuyên bố: “Tiểu huynh đệ nhà ta đã liên tục thắng hết năm vị trưởng lão, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai đại hộ pháp, xét thực lực của nàng hiện tại, đợi hai năm sau chúng ta lại tái chiến, giờ mọi người hãy về trước đi.”

Năm vị trưởng lão vẫn là rất kính trọng Nguyên Du Vân, bọn họ liếc mắt thật sâu nhìn Tô Tất lần cuối, sau đó xoay người rời đi, trong lúc nhất thời, trong đại điện chỉ còn lại ba người. “Đại ca, chẳng lẽ hai năm tới đây, ta đều phải ở lại trong này sao?” Tô Tất không vui chỉ chỉ đại điện. Ở đây mặc dù rộng rãi xa hoa, nhưng lại tránh không nổi cô đơn tịch mịch, huống hồ còn bị Bạch Đỉnh Thiên uy hiếp mọi lúc mọi nơi.

Nguyên Du Vân tất nhiên hiểu rõ lo lắng trong lòng Tô Tất, xoa xoa tóc nàng, uy hiếp liếc mắt nhìn Bạch Đỉnh Thiên, cười nói, “Ngươi yên tâm, có đại ca ta bảo vệ, ai lại dám đả thương một sợi tóc của ngươi? Trừ phi hắn không cần cái mạng đó nữa.”

Nguyên Du Vân không ra tay với Bạch Đỉnh Thiên, là do quy tắc đã truyền qua nhiều thế hệ của Bạch Vân Cung, nhưng nếu Bạch Đỉnh Thiên chủ động làm trái với phép tắc, hắn cũng không ngại ra tay tiêu diệt lão. Bạch Đỉnh Thiên cũng hiểu rõ điều này, nên từ lúc Nguyên Du Vân xuất hiện, hắn đã từ bỏ ý định lén lút diệt trừ Tô Tất. Hẳn sẽ chờ hai năm nữa, đến lúc đó hắn có thể quang minh chính đại mà giết nàng. “Chỉ có điều, trận chiến sau kỳ hạn hai năm đó, cho dù là ta cũng không được phép nhúng tay vào, này là trận chiến của mình ngươi.” “Ừ, đây là điều tất nhiên.” Tô Tất nhẹ giọng đáp, nàng đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, kéo tay Nguyên Du Vân nhíu mày nói, “Bằng hữu An Á của ta ở lại trong nhà thôn trường, đại ca có thể tới đó bảo nàng qua đây ở với ta, cùng nhau tu luyện được không? Ta sợ nàng ở bên ngoài sẽ bị Bạch Đỉnh Thiên ám toán.”

Nói xong, Tô Tất đem đủ các chiêu trò Bạch Đỉnh Thiên và Bạch Tề giở ra với nàng thêm mắm dặm muối kể lại một lượt, cuối cùng còn quay sang Bạch Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng. “Tiểu súc sinh này, ỷ có tổ phụ là hộ pháp, dám ở bên ngoài diễu võ dương oai, hắn để Bạch Vân Cung vào đâu? Để bổn hộ pháp vào đâu? Hừ!” Nguyên Du Vân đang muốn hạ lệnh trừng phạt thì Bạch Đỉnh Thiên đột ngột quỳ xuống, hướng chủ vị cung điện dập đầu ba cái, “Ta Bạch Đỉnh Thiên không biết cách dạy cháu, mong cung chủ bỏ qua.” Nói xong, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân một cái, trực tiếp bỏ đi. “Hắn đi rồi hả?” Nhìn bóng dáng tiêu điều lãnh liệt đó, Tô Tất nhịn không được tò mò hỏi. “Chảo dầu bùng phát rồi a, nhìn kiểu đó chính là muốn hành hạ hắn suốt bảy bảy bốn chín ngày mà, cho dù hắn giờ có sức mạnh của Cửu Trọng Thiên đi nữa cũng không tránh được kiếp da tróc thịt bong. Ai, có đứa cháu như vậy còn che chở làm gì chứ?” Ánh mắt Nguyên Du Vân lấp lánh, vỗ ngực tự hào nói, “Vẫn là ca ca ta tốt, từ trước tới nay đều cô độc một mình, cho nên cũng không sợ rước phải một đám cháu chắt bất tài.”

Tô Tất thầm nghĩ, với lịch sử phong lưu của đại ca ngươi, chỉ sợ châu ngọc mất tích dưới biển còn nhiều ấy...

Thế nhưng, vì không muốn chọc giận người ta, lời này Tô Tất không dám nói ra miệng. “Đến đây đi, ca ca đưa ngươi đi tìm chỗ để luyện công, luyện tốt rồi hai năm nữa ngươi mới có thể ra ngoài, nói cách khác là khỏi phải ở nơi nhàm chán này chơi với ca ca ta cả đời.” Nguyên Du Vân xoa đầu Tô Tất, ôm nàng phi thân đi, chỉ thấy cảnh vật xung quanh xẹt qua, cảnh tượng không ngừng thay đổi, nhanh chóng tới trước một bậc thang.

Nguyên Du Vân chỉ vào cầu thang có tới mấy nghìn bậc trước mắt, cười nói với Tô Tất: “Đây là cầu thang từ ngoại điện thông vào nội điện, chỗ mà lúc nãy ngươi đi ra chỉ là mật đạo, bình thường không một ai biết được, cũng không hiểu sao vận khí của ngươi lại đặc biệt tốt, có thể phát hiện ra nó.”

đăng nhập http://ngantruyen.com/ để đọc truyện
Tô Tất nhìn theo hướng Nguyên Du Vân chỉ, thềm lót đá trắng tựa như một chiếc cầu thang bằng ngọc bắc lên thiên đình, xung quanh cầu thang toát ra hào quang xanh thẳm, trong suốt lấp lánh, tràn ngập khí tức thiêng liêng, hào quang mặc dù không mãnh liệt, nhưng Tô Tất vẫn có thể cảm nhận được sức ép từ linh lực mà nó phóng ra. “Là đi từ đây lên sao?” Tô Tất gắt gao nhìn chằm chằm những bậc thang xanh thẳm kia, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. “Ngươi tưởng đi lên đó dễ dàng vậy sao? Phải biết rằng lúc trước ca ca ngươi... Quên đi, không nói với ngươi nữa, ngươi cứ đi lên đi rồi biết.” Nguyên Du Vân vỗ vai Tô Tất, “Giờ ngươi có thể thử đi lên, thử xem có thể đi được bao nhiêu bước, chỉ có điều ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân.”

Tô Tất gật đầu, bước lên cầu thang trước mặt.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Tất lập tức cảm giác được bầu không khí uy nghiêm tràn ngập xung quanh, giống như có năng lượng đặc thù chèn ép lấy nàng, dường như chút linh lực của nàng đều bị luồng năng lượng này đánh tan.

Tô Tất ngưng tụ ba phần linh lực bay lên bậc thang, nhưng trong nháy mắt thân thể tiếp xúc với hào quang màu lam đó, “Phịch —-” một tiếng, cả người Tô Tất như bong bóng xì hơi, bị đánh bật lại.

Cũng may là nàng cẩn thận, chỉ sử dụng một ít linh lực, nên lực bật lại cũng không lớn. Nhưng dù vậy, cũng khiến cho Tô Tất phải lùi về phía sau hơn mười bước, vất vả lắm mới đứng vững lại được.

Lam quang này cũng quá cường đại rồi... Tô Tất yên lặng nhìn về phía Nguyên Du Vân, nàng biết ở đây cũng chỉ có hắn mới có thể giải thích cho nàng.

Nguyên Du Vân cười đến xấu xa, thậm chí có thể nói là vui sướng khi nhìn người ta gặp họa, năm nó hắn tại cái cầu thang này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở a? Hiện giờ thời thế thay đổi, đứng nhìn lam quang đã từng làm nhục hắn giờ đi ăn hiếp người mới, tâm tình của hắn phải nói là vô cùng tốt.

Nhưng cái gì cần giải thích, hắn vẫn là giải thích rõ ràng cho Tô Tất, “Lam quang này chính là chủ nhân lúc trước của Bạch Vân Cung... Là khí tức của ngài ngưng tụ lại mà thành, vô cùng cường đại, tục xưng là thần quang. Từ bậc thang đầu tiên đến bậc thang cao nhất, ước chừng cũng có ba nghìn sáu trăm bậc, chỉ cần ngươi trong vòng hai năm có thể đi tới bậc thứ một nghìn thì đã dư sức đối phó với Bạch Đỉnh Thiên rồi. Tiểu huynh đệ, không gì bằng nỗ lực a, ca ca thay ngươi đi tiếp bằng hữu.”

Vừa dứt lời, thân ảnh của Nguyên Du Vân biến mất ngay tại chỗ, nhìn lên phía trước, cũng chỉ còn lại một chấm đen mắt thường khó thấy, tốc độ này... Đúng là không thể tưởng tượng được.

Tô Tất thử đi thử lại vài lần, liền rút ra được một kết luận, thần quang này là một cái lồng phòng vệ vô cùng bá đạo, có thể đánh bay bất cứ năng lượng công kích nào, lượng công kích bao nhiêu, sức bật lại bấy nhiêu, nói ra cũng khá công bằng. Nếu nàng muốn đi lên, không thể thi triển bất kỳ năng lực công kích nào, bởi vì lực công kích càng lớn, sức bật lại càng cao. Cho nên, nàng chỉ có thể dùng thân thể với linh lực phòng ngự để chống chọi đi lên.

Nghĩ thông suốt, Tô Tất đứng dậy, không hề phi thân mà lên, chỉ thu liễm tâm thần, từng bước chậm rãi đặt lên bậc thang.

Lúc nàng bước vào phạm vi cầu thang, chỉ cảm thấy một lực cản cường đại ập đến, chân nàng giống như bị hút xuống đất, khiến nàng bước đi cũng khó. Nhưng khi gia tăng linh lực lên bốn phần, Tô Tất cuối cùng cũng có thể vững vàng đứng trên bậc thang thứ nhất.

Hóa ra dự đoán của nàng không sai, thần quang này trừ khi bị tấn công, nếu không cũng sẽ không tấn công mình. Tô Tất muốn thử xem hiện giờ với thực lực của nàng rốt cuộc có thể đi dược bao nhiêu bước, vì thế tập trung ngưng thở, loại trừ hết thảy tạp niệm, toàn tâm toàn ý đặt lên bậc thang trước mắt.

Nàng chống chọi lại sức ép tiến lên bậc thang thứ hai. Đúng như dự liệu của nàng, lực cản ở bậc thứ hai so với bậc thứ nhất vẫn mạnh hơn 1 tầng. “Thịch thịch thịch”. Tô Tất nín thở, một hơi chạy tới bậc thứ mười. Lập tức, áp lực khiến người ta nghẹt thở cường đại hơn rất nhiều, giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt ấp tới phía nàng, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Tô Tất xuất ra linh lực bát cấp, lại một hơi chạy tới bậc thứ hai mươi.

Lúc vững vàng đứng trên bậc thứ hai mươi, tiếng thở dốc của Tô Tất đã nặng thêm vài phần, trên khuôn mặt tuyết trắng xuất hiện vẻ ửng đỏ, nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, xuất ra linh lực thập cấp. “Thịch thịch thịch thịch thịch —” Tô Tất một hơi chạy đến bậc thứ ba mươi, đứng ở đó, Tô Tất cảm giác được toàn thân mồ hôi nhễ nhại, mặt đã đỏ bừng, thở cũng bắt đầu hổn hển. Tại Đại lục bài danh thi đấu lúc trước, khi nàng và Vệ Lăng Phong được Bạch lão nhân đặc huấn đã từng trải qua cảm giác mệt mỏi khi cạn kiệt linh lực này một lần.

Chẳng lẽ mới ba mươi bậc đã là cực hạn sao? Tô Tất không tin.

Lại tiếp tục nhấc chân, Tô Tất hướng tới bậc thang thứ ba mươi mốt, bước chân nhấc lên lại bị ép quay trở về, sau khi bị ép trở về lại tiếp tục nhấc lên, cuối cùng... Tô Tất cắn chặt răng, rốt cục cũng vững vàng đứng trên bậc thứ ba mươi mốt, nhưng nàng vẫn không ngừng lại, tiếp tục chậm rãi thăm dò cực hạn của bản thân.

Ba mươi hai bậc, ba mươi ba bậc, ba mươi tư bậc... Lúc chân Tô Tất đặt lên bậc thứ ba mươi bảy thì nàng phát hiện chân mình nặng trĩu như núi, gần như không nhấc lên nổi, huống chi là bước lên? Tô Tất cuối cùng lựa chọn đứng thẳng bất động tại trận.

Đây là cực hạn cuối cùng sao? Ba mươi bảy bậc? Nguyên Du Vân nói hai năm sau nàng phải lên được bậc thứ một nghìn mới có thể đủ sức đánh bại Bạch Đỉnh Thiên... Nhưng hiện tại, với sức của nàng chỉ có thể lên được ba mươi bảy bậc. Kết quả như vậy quả thực đả kích Tô Tất không ít.

Lúc nàng còn đang ân hận thì xa xa truyền đến âm thanh quen thuộc.

Tô Tất quay người nhìn lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc váy sam màu vàng, sau đó chính là An Á vẻ mặt hưng phấn đang chạy như bay về phía mình.

Thấy nàng không đếm xỉa đến lam quang, hướng bậc thang mà bay tới, Tô Tất gấp đến độ muốn la to. Với lực công kích của An Á bây giờ, nếu xông vào lực bật ra sẽ không hề nhỏ, nàng sao có thể trơ mắt nhìn An Á bị thương?

Nhưng bởi vì mệt mỏi quá độ, giọng nói của Tô Tất khàn khàn vô lực, hơn nữa còn vô cùng trầm thấp, nên An Á căn bản không hề nghe thấy Tô Tất đang muốn nói gì, trái lại, hành động của Tô Tất càng khiến nàng tăng tốc muốn mau chóng chạy qua xem Tô Tất rốt cuộc đang muốn nói gì.

Tô Tất cả kinh xua tay với nàng, nàng còn tưởng Tô Tất đang vẫy tay bảo nàng tới đó, liền lớn tiếng nói, “Ngươi chờ chút, ta lập tức lên đó với ngươi.”

Tô Tất gấp đến độ muốn chửi bậy, mắt nhìn xung quanh, phát hiện Nguyên Du Vân đang tay khoanh trước ngực ung dung đứng bên cạnh, trên mặt là vẻ tươi cười sung sướng khi người gặp họa quen thuộc, Tô Tất tức đến muốn nội thương... Này là cái chuyện máu chó gì vậy a?

Sau đó, nàng quả thực muốn giơ tay lên che mắt lại...

Chỉ thấy An Á với tốc độ cực nhanh xông tới, “Ầm” một tiếng đụng vào lam quang, sau đó cả người nàng bị bật ra, giống như hỏa tiễn mà bay ra ngoài... Tạo thành một đường parabol hoàn hảo, sau đó “Bịch—-” mọt tiếng rơi xuống đất.

An Á bị biến cố bất thình lình dọa đến choáng váng... Không kịp vuốt ve cái mông đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vầng hào quang kia, cực độ choáng váng.

Tô Tất nghĩ lại tình cảnh của nàng hiện tại, nếu nàng cứ như vậy để bị đánh bay ra ngoài, chỉ sợ sẽ không bị thương nhẹ như An Á, chỉ sợ trong vài ngày sẽ không thể nhúc nhích nổi. Tô Tất nóng lòng muốn đi xuống gặp An Á, nhưng động tác của nàng lại vẫn chậm chạp như trước, nàng chậm rãi bước xuống một bước, đứng vững rồi lại bước tiếp một bước nữa.

Lúc đi lên khó khăn là vầy, nhưng lúc đi xuống dễ dàng hơn nhiều, càng xuống thấp lại càng thoải mái.

Lúc Tô Tất còn đang bước xuống, trong tích tắc lam quang xung quanh nàng tản ra, Tô Tất cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông đều nở ra, cảm giác vô lực yếu ớt ập đến, chân nàng nhũn ra đứng cũng không vững. “An Á, ngươi không sao chứ?” Mặt Tô Tất đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, tê liệt ngồi dưới đất, ngẩn ngơ nhìn An Á cười nói.

An Á xoa xoa cái mông bị dập, từng bước một tới trước mặt Tô Tất, ngồi xổm xuống, vẻ mặt quan tâm nói, “Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là cái gì đã hành cho ngươi thành như vầy?” Trong ấn tượng của nàng, Tô Tất vẫn luôn bình tĩnh như gió, trấn định ung dung, không ngờ cũng có lúc phải thở hổn hển, thật khiến nàng phải kinh ngạc.

Tô Tất chỉ chỉ hào quang trên bậc thang, tức giận phun ra: “Chính là do nó.” “Là do đồ quỷ này?” An Á nhớ lại lúc nãy mình giống như đụng phải vách tường, không đợi nàng phản ứng cả người đã bị đánh bay, hiện giờ nghe Tô Tất nói, không khỏi kinh sợ, nhỏ giọng nói thầm, “Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì? Ngươi sao lại đi lên đó?” “Cung kính với thần quang một chút, nếu không nó sẽ nổi giận đó.” Nguyên Du Vân nhàn rỗi đứng bên cạnh thuận miệng nhắc nhở.

Tô Tất tức giận nhìn hắn, “Vừa rồi sao không ngăn cản, nếu không An Á cũng sẽ không bị đánh bay thảm như vậy.”

Trên mặt Nguyên Du Vân không chút hổ thẹn, cười đến sáng lạn, “Ngươi a, chỉ có tự mình trải qua, mói có thể lĩnh hội được sự kỳ thú của nó, người khác nói trước thì sẽ mất vui.” Thật ra nguyên nhân chủ yếu chính là thỏa mãn con mắt của hắn mà thôi. “Đúng rồi, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải cùng Dược sư lên núi hái thuốc sao? Kết quả Dược sư lại hoảng hốt chạy về một mình, nói ngươi bị rắn độc ăn, dọa ta sợ chết khiếp... Đêm nay trưởng thôn dẫn người đi khắp nơi tìm ngươi, gần như lục tung hết cả thôn lên rồi.” An Á không vui chỉ chỉ Nguyên Du Vân, “Cuối cùng hắn xuất hiện, nói ngươi hai năm tới sẽ ở lại Bạch Vân Cung, còn muốn ta cùng tới. Lúc ấy những người đó nhìn thấy hắn như nhìn thấy thần vậy, đồng loạt quỳ xuống hành lễ, nên ta cũng bán tín bán nghi tới đây, không ngờ ngươi lại thật sự ở trong này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Tô Tất nghĩ lại, nhìn hành động vừa rồi của Bạch Đỉnh Thiên, chỉ sợ đã xóa sạch toàn bộ tội danh của Bạch Tề, cho nên Nguyên Du Vân mới không giải thích với thôn dân chuyện này, nhưng Tô Tất cũng không muốn giấu diếm An Á, vì thế nàng liền kể lại chuyện tối hôm qua Bạch Tề đuổi giết nàng như thế nào, nàng lại may mắn tình cờ vào được trong điện ra sao, rồi lại như thế nào đấu cùng năm vị trưởng lão, toàn bộ kể hết một lần, chỉ bỏ qua duy nhất đoạn Tiểu Cảnh xuất hiện, dù sao chuyện của Tiểu Cảnh vẫn là quá mức khó tin, vẫn nên không nói thì hơn.

Chờ An Á mắng cho Bạch Tề đến tối tăm mặt mũi xong, Tô Tất lại giải thích lại toàn bộ những gì nàng và Nguyên Du Vân nghiên cứu được về thần quang huyền bí, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của An Á, Tô Tất cười nói, «Thật ra thần quang này dùng để luyện võ rất tốt, vừa rồi ở trên đó quả thực rất khó chịu, nhưng giờ khôi phục lại rồi, cảm giác suy yếu bị quét sạch, trái lại cảm thấy sức lực tràn trề, xem ra thực sự là thích hợp để luyện võ. Hai năm này ngươi cũng tĩnh tâm ở đây luyện công đi, hy vọng sau hai năm, tại đại lục này có thể hoành hành ngang dọc.”

An Á cũng động tâm, liền cười rồi đáp ứng. Cuối cùng Tô Tất lo lắng hỏi chuyện của Tiểu Vô Ưu, An Á nói đã giao phó toàn bộ lại cho Bạch Linh Nhi, nàng ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Vô Ưu thật tốt, không cần Tô Tất phải bận tâm.

Rũ bỏ được toàn bộ mọi chuyện, Tô Tất và An Á liền đắm chìm trong sự ngược đãi của thần quang, không ngừng đi lên rồi không ngừng bị chèn ép, lại trăm ngàn lần không chịu từ bỏ...

Cứ như vậy liên tục luyện tập, qua hơn nửa năm.

Hôm đó, An Á sau khi tới được bậc thứ hai lăm, đột nhiên trong đầu lóe lên, bất động thanh sắc ngồi tại chỗ, hai chân khoanh phía trước, hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhắm chặt, một bộ tập trung tu luyện.

Tô Tất thấy vậy, không khỏi thầm vui vẻ, hành động này nàng vô cùng rõ là có ý gì, hơn nữa đã trải qua không dưới mười lần, vì thế nàng chậm rãi từ bậc năm mươi bước xuống, chậm rãi tới chỗ cách An Á không xa hộ pháp cho nàng, bởi vì trong lúc đột phá, ai cũng không thể đoán trước được sẽ có bất trắc nào xảy ra.

Quả nhiên như dự đoán của Tô Tất, An Á cúi thấp đầu khẽ kêu lên một tiếng, không khí xung quanh ngầm dao động, nếu như trước đây hẳn Tô Tất sẽ không cảm nhận được, nhưng hiện giờ nàng đang ở gần An Á, hơn nữa thực lực của nàng trong vòng nửa năm đã tăng lên không ít, cho nên mới có thể nhanh chóng phát hiện ra.

Khóe miệng Tô Tất khẽ nhếch lên một nụ cười thản nhiên, nàng là thay An Á mà cảm thấy vui vẻ.

Phàm là làm đạo tặc, tốc độ tu luyện đều cực chậm chạp, nhưng An Á lại không như vậy, lần đột phá này, đã là cửu cấp. Lúc nàng mới chỉ là thất cấp, An Á đã có thể từ trên người nàng cướp được bảo bối, hiện giờ lên tới cửu cấp... Chỉ sợ nếu muốn trộm của tiên thiên cường giả cũng dễ như trở bàn tay.

Nghe thanh âm từ miệng An Á phát ra, đơn giản, nhưng rất có tiết tấu...

Trong đầu Tô Tất đột nhiên lóe lên linh quang, nhưng linh quang kia lại rất nhanh biến mất, chỉ lướt qua trong giây lát, lúc nàng muốn bắt lại thì đã muộn. Rốt cuộc là nàng đã quên mất cái gì? Tô Tất nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.

Mặc dù không biết là cái gì, nhưng có thể khẳng định, vật này vô cùng quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả việc đánh bại Bạch Đỉnh Thiên...

Rốt cuộc là cái gì...

Không giống như linh cảm thường ngày, Tô Tất cũng theo An Á khoanh chân ngồi xuống, rượt theo linh quang bướng bỉnh, nàng có vắt nát óc cũng phải tìm ra nó.

————–

Lời của Tiếu Bạch

Cuối cùng cuộc tỷ thí khó khăn nhất cũng kết thúc, sau đó sẽ nhanh chóng rời thôn, rồi lại đi Bắc Di Quốc, rồi một loạt bí mật sẽ bị vạch trần...