Là Tự Ta Đa Tình

Chương 2: Là Tự Ta Đa Tình Chương 2


Thế rồi ngày đó cũng đến...

Ngươi đã quay trở lại, thế nhưng ta không thể tìm được ánh mắt ngươi hướng lên nhìn ta như năm xưa, không còn ánh mắt đa tình, cũng không còn say đắm. Mới chỉ là một đêm tình ý thác loạn liền khiến ngươi chán ghét ta đến vậy? Ta chợt thấy tim đau nhói, nếu không có đêm đó thì ngươi có phải sẽ không nhìn ta bằng ánh mắt như thế?

Hay là ngươi đã sớm quên đi ta cùng những gì mình đã làm?

Đừng bỏ mặc ta như vậy. Ta lặng lẽ gọi ngươi trong âm thầm vậy mà ngươi vẫn chưa một lần ngước mắt nhìn lên.

Đột nhiên tiếng nhạc dừng hẳn, tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn lên. Đoàn ca kỹ cũng thôi không còn múa nữa thay vào đó là la hét hỗn loạn gọi ta.

Ta đứng lên trên lan can nhìn xuống bên dưới một lần rồi quay lưng lại.

Có phải khi ta chết đi ngươi mới chịu nhìn ta? Dù ngươi xem ta lạ hay quen thì ta vẫn muốn ngươi lại phải nhìn ta.

Ta nhắm mắt lại xem như không nhìn thấy gì liền để mình tự do rơi xuống. Có lẽ rồi đây ta sẽ không còn cảm giác được gì nữa, càng không thể xem được biểu tình của ngươi, thế nhưng một ngày nào đó gặp lại dưới hoàng tuyền có lẽ ta sẽ biết.

Trong mơ hồ ta cảm nhận được mình đang ở trong một vòng tay ấm áp, dường như có ai đó vừa đỡ cho ta lúc rơi xuống. Ta mở mắt ra nhìn, quả nhiên là ngươi, Hiên Viên.

Ngươi đang nhìn ta, trong đôi mắt lộ rõ lo lắng bất an còn có chút giận dữ, ta chợt thấy rất vui, ngươi đột nhiên thở dài vuốt nhẹ lên tóc ta nói: “Ngươi còn cười được?”

Nụ cười tựa như đóa hoa khô héo vừa mới được tưới nước, tươi tắn cũng tràn đầy sức sống.

Thế nhưng ta đã không nhận ra mình vừa cười, chỉ nói: “Vì ngươi ở đây.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Ân?”

Lại còn có gì nữa sao? Ngươi nhẹ nhàng ôm lấy ta hỏi: “Ngươi vì sao làm như vậy? Ngươi có biết chỉ một chút nữa là ngươi...”

“Sẽ chết?”

Ta đương nhiên biết ta sẽ chết. Ta trước đây rất sợ chết, thế nhưng trải qua tất cả mọi chuyện, ta dần bắt đầu không sợ nữa. Bởi vì cuộc sống ta hiện tại so với cái chết đều không có nhiều khác biệt, cho nên ta càng không sợ.

Ngươi một lần nữa hỏi: “Đã biết vì sao còn làm?”

Ta lặng đưa tay lên muốn chạm vào gương mặt thân quen ngày nào, ngươi đột nhiên quay mặt đi: “Vì sao không nhìn ta?”

Ta đột nhiên cảm thấy nét mặt ngươi thay đổi, có vẻ bối rối bất an, ngươi trầm giọng nói: “Chỉ vì vậy mà ngươi muốn tự vẫn sao?”

“Ta chỉ muốn ngươi nhìn ta.”

Ngươi không trả lời liền lặng người đi rất lâu rồi lại đột nhiên đem ta ôm lên, mặc cho đám đông đang xì xào. Ngươi như vậy một mạch đưa ta quay trở về phòng. Ta nhắm mắt lại nép vào trong lòng ngươi, chỉ thoáng nghe có tiếng nói: “Hôm nay y sẽ là của ta.”

Ngươi đặt vào tay Tú bà một cái túi lớn, bà ta vừa mở ra xem liền vui vẻ chấp nhận. Ta bỗng thấy tức giận liền đả mạnh vào ngực ngươi: “Ta không phải hạng kỹ kia.”

Âm thanh mặc dù rất nhỏ nhưng ta chắc ngươi có thể nghe thấy, thế nhưng ngươi vẫn dửng dưng xem như không có gì.

Lúc ngươi đặt ta xuống giường, ta lại một lần nữa đả vào ngực ngươi nói lớn: “Ta không phải hạng kỹ kia, ngươi không được đối xử với ta như vậy!”

Ngươi đột nhiên nở nụ cười nắm lấy tay ta hỏi: “Vậy như thế nào? Ngươi ở trong thanh lâu lại có rất nhiều người muốn ngươi, bọn họ phải bỏ ra rất nhiều tiền để được gặp ngươi, lẽ nào họ không làm gì ngươi?”

Những lời nói tựa như muối xác vào vết thương chưa lành, đau nhức đến khó nhịn, ngươi thực xem ta là hạng người gì?

“Ta chỉ bán nghệ, không bán thân.”

“Vậy ngươi nói đêm đó là lần đầu tiên của ngươi?”

Ánh mắt ngươi lạnh lùng, cũng đầy tàn nhẫn nhìn ta, ngươi thực sự muốn gì đây? Muốn đem chuyện quá khứ ra nói để chà đạp lên nhân cách ta sao? Ta lặng người đi một lúc lại lắc đầu: “Không phải.”

“Không phải? Nói vậy không phải họ cần thì ngươi sẽ đáp ứng sao? Nếu so với hạng kỹ nữ kia thì ngươi có khác gì...”

“Không phải! Ngươi không thể xem ta như vậy.”

Ngươi đột nhiên nhìn ta, sắc mặt có phần trầm xuống, ta càng trở nên bối rối: “Năm xưa... Năm xưa nếu không phải Lạc Hạo Nhiên hắn... Có chứng bạo hành thiếu tự chủ... Ta... Ta...”

“Ngươi...?” Ngươi đột nhiên xiết chặt lấy tay ta mãnh liệt hỏi: “Ngươi... Ngươi đã cùng với Lạc Hạo Nhiên!?”

Ta nhẹ gật đầu quay mặt đi không nói, ngươi có vẻ thất thần buông tay ta ra trầm lặng rất lâu, lại còn nói một câu thực khó hiểu: “Nguyên lai người nam tử ở chốn thanh lâu năm xưa Hạo Nhiên muốn bất chấp tất cả để đổi lấy là ngươi.”

Ta kinh ngạc nhìn ngươi nói: “Ngươi... Ngươi biết hắn?”

Ngươi đột nhiên quay mặt lại ảm đạm cười nói: “Ta đương nhiên biết... Hơn nữa còn biết rất rõ. Ta chỉ cảm thấy thất vọng vì... Người đó là ngươi.”

“Ta?”

Ngươi nói xong liền rời đi một cách lạnh nhạt.

* * *

Thời điểm rời đi, nhớ đến Lạc Hạo Nhiên trong lòng Hiên Viên không khỏi dậy lên nhiều thương tâm tiếc nuối, cảm thấy vô cùng áy náy...

Năm đó người đã từng nói: “Ta đã gặp một nam tử có diện mạo xuất thần, người thanh cao tự tại, dù thân ở chốn thanh lâu nhưng vẫn không bị hoen ố, y khiến bất cứ ai nhìn đến đều ham muốn. Ta trong một đêm mất tự chủ đã đem tấm thân đó vấy bẩn, về sau luôn luôn hối tiếc. Ta muốn chịu trách nhiệm, muốn đường chính đem y về làm thê tử, để cả đời này đều che chắn, bảo vệ cho y.”

“Chỉ tiếc ước vọng của ngươi không thể thành hiện thực. Dù trong lúc sắp lìa đời ngươi vẫn còn lo lắng cho y, thế nhưng y có lẽ không phải loại người như ngươi nghĩ. Bản thân y cũng không phải kẻ thanh cao gì lại rất dễ sa ngã vào vòng tay một nam nhân khác, y cũng nào có yêu gì ngươi, năm xưa ngươi vì cái gì si tình y đến như vậy?”

* * *

Trên đời này thì ra còn có kẻ si ngốc như thế, bất quá ta cũng biết ngươi đối với ta là loại biểu tình gì.

Trong ánh mắt lần cuối cùng ngươi nhìn ta, có khinh miệt, có cay đắng. Ngươi nhắc đến Lạc Hạo Nhiên, xem ta như hạng kỹ nữ rẻ tiền không đáng nhắc tới.

Ta đột nhiên thấy tim mình đau nhói, đau đến không thể thở được, trong vô thức nước mắt ta rơi không ngừng. Thời gian ngươi đến mỗi ngày đều nhìn ta, hóa ra trong mắt ngươi ta là hạng người như vậy.
Lúc ngươi rời đi, ta biết ngươi sẽ không bao giờ quay trở lại, ánh mắt khinh miệt của ngươi cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Ta không muốn... Thực sự không muốn... Ngươi vì sao đối với ta như vậy?

Sau đó ta ngày bỏ ăn, đêm bỏ ngủ, mỗi ngày đều không thể gượng dậy. Tú bà lo lắng bất an nhìn ta còn nhiều lần gọi đại phu đến thăm khám, thế nhưng những kẻ như vậy đến rồi lắc đầu đi, ta nghĩ chắc không thể qua khỏi.

Một hôm có đoàn người đến, một kẻ đưa cho Tú Bà đến mấy rương vàng bạc để chuộc thân cho ta, ta dù không muốn cũng phải rời khỏi.

Lúc rời đi cũng là có người cõng ta ra kiệu, ta chỉ cảm thấy buồn cười cho kẻ nào đó bỏ nhiều vàng bạc như vậy để rước ta đi, một cái kẻ sắp chết.

Đoàn kiệu đưa ta đi một chặng đường rất xa, ta cũng không đủ khả năng để mở mắt ra nhìn, càng chẳng muốn quan tâm đến những ngày tháng sau này sẽ ra sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi cứ như vậy ta ngủ thiếp dần đi.

Trong miên man, ta nghe có tiếng người gọi: “Cổ Mộng Y... Cổ Mộng Y...”

Rất quen... Rất quen... Dường như ta đã nghe thấy ở đâu đó... Ta cố mở mắt ra nhìn, lại vẫn là gương mặt đó không có gì thay đổi, chỉ có diện mạo là khác. Ngươi đang bận trên người chiếc hoàng bào rực rỡ đến chói mắt, ta cả kinh muốn gượng người ngồi dậy: “Ngươi...”

Ngươi đột nhiên đẩy ta nằm xuống nói: “Tình trạng ngươi không tốt, nằm yên đi.”

Ta đưa mắt nhìn xung quanh nơi này, khó hiểu nói: “Ta đang ở đâu?”

“Hoàng cung.”

Ngươi không nhanh không chậm trả lời, ta bỗng thấy choáng váng: “Ngươi... Ngươi là...”

Ngươi lại cười khinh bạc nói: “Ta là đương kim hoàng thượng, ngươi kinh ngạc sao?”

Phải, ta đương nhiên kinh ngạc. Làm sao ta có thể ngờ đến ngươi lại là vị cửu ngũ chí tôn kia? Ta càng không hiểu ngươi vì cái gì đưa ta về đây, bởi ta có thể nhận ra trong đôi mắt ngươi, ánh nhìn không hề thay đổi. Vẫn một dạng đầy khinh miệt như vậy, ta cũng không muốn hỏi, ngươi nói: “Ngươi có biết vì sao ta đưa ngươi về đây?”

Ta lắc đầu không trả lời, ngươi tiếp tục nói: “Hạo Nhiên là huynh đệ của ta, trước khi hắn đi có nhờ ta chăm sóc cho ngươi vì thế ta đưa ngươi về đây, cho ngươi một nơi yên phận xem như là cầu toàn di nguyện của hắn.”

Trong lời nói của ngươi giống như có ẩn chứa hàn băng, chỉ một lần thổi qua đã khiến đóng băng mọi thứ. Ta chợt hiểu ra những lời ngươi nói, cũng đã biết được nguyên do ngươi vì sao đưa ta về đây.

Hạo Nhiên là huynh đệ của ngươi, ngươi nói ta đã làm điều có lỗi với hắn, càng không xứng với sự hy sinh của hắn, thế nhưng ngươi lại không muốn phản bội lại di nguyện kia, vì thế ngươi đưa ta về đây muốn ta yên phận, cũng coi như làm tròn lời hứa.

Ta ảm đạm cười nói: “Chỉ vậy thôi?”

“Ngươi còn muốn gì?”

“Không gì cả.”

Ta lặng quay người đi, ngươi trầm lặng một lúc nói: “Về bệnh tình của ngươi thái y nói có thể chữa được, không cần lo lắng, cứ yên tâm hảo hảo nghĩ dưỡng là được”

Nói xong ngươi quay mặt đi, ngươi để lại cho ta một tiểu thái giám hầu cận. Tên hắn là gì đó mà mãi đến mấy ngày sau ta mới có thể nhớ được.

Tiểu Nghi Tử...

Hắn thật tận tụy, mỗi ngày đều ép ta uống thuốc, ép ta ăn. Dù có đôi lúc ta cảm thấy hắn rất phiền, thế nhưng đôi lúc ta lại cảm thấy hắn rất khả ái. Hắn tuổi đời chừng mười lăm, vẫn còn quá trẻ, tương lai hẳn phải tươi sáng lắm. Hắn có thể thú thê tử sinh con nối dõi, vì cái gì lại phải vào cung làm thái giám?

Ta hỏi hắn vì sao lại vào cung, hắn ngô nghê trả lời: Nhà hắn có rất đông huynh đệ, hắn là huynh trưởng, các đệ đệ còn rất nhỏ tuổi, gia cảnh cơ cực khó khăn trăm phần, ngày ăn không no, áo mặc không đủ ấm, nợ nần khó trả, ngày nào cũng có kẻ xấu đến quấy phá đòi nợ.

Ngày nọ có cáo thị dán trong cung tuyển thái giám, vì thế hắn liều mạng xin ứng tuyển, chỉ là mong kiếm được ít tiền trả nợ cũng như lo cho các đệ muội vài bữa ăn no đủ.

Bỏ đi thứ kia, hắn nói lúc đầu đau lắm, sau quen dần thì không thấy việc gì nữa. Ở trong cung cũng tốt, ít ra không phải đói khổ như khi xưa.

Ta chợt nghĩ, có thật tốt như hắn nói? Ở trong cung nguy hiểm trùng trùng, làm thân nô tài gặp chủ tốt không nói, nếu không may gặp phải kẻ xấu lại chuốc lấy đòn roi, phạm tí lỗi có lẽ ngay cả cái mạng cũng không còn.

Thế nhưng ta nhìn hắn lại lắm phần lạc quan, hắn như vậy vẫn có thể vui vẻ được. Ta lại nghĩ đến bản thân mình, mười tuổi cả gia bị sát hại, mười hai tuổi theo đoàn ca kỹ học nghệ, mười bốn tuổi bán thân vào thanh lâu chịu lắm cay đắng khổ cực, đau buồn nhiều hơn vui, cho đến bây giờ ta chỉ toàn cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn nói với ta: “Công tử đừng như vậy, đừng tuyệt vọng, lão thiên nhất định sẽ không phụ lòng người tốt.”

Ta chỉ cười nhìn hắn nói: “Vậy sao?”

Hắn bối rối quay đi, ta hỏi: “Ngươi chỉ mới gặp ta vài ngày, làm sao biết ta tốt hay xấu?”

Hắn đột nhiên quay lại nhìn ta, ánh mắt đầy kiên định nói: “Nô tài có thể cảm nhận được, nhất định là không sai.”

Nghe qua ta lắc đầu cười, hắn vẫn còn ngẩn ngơ nhìn, ta nói: “Ngươi sau này đừng xưng nô tài nữa, ta cũng như ngươi chẳng qua chỉ là một cái thân phận thấp kém.”

“C... Công tử... Nô...”

Hắn lại muốn xưng nô tài, ta thở dài nói: “Ngươi nếu còn xưng như vậy, ta sẽ không nói tới ngươi.”

“A...” Hắn đột nhiên hoang mang khẩn trương nói: “Công... Công tử... Đừng... Nô... Ta... Ta biết rồi.”

Lời hắn nói có vẻ ngốc nghếch khiến ta bật cười, hắn dường như rất kinh ngạc: “Công tử... Ngươi cũng biết cười nha... Ngươi vừa cười a...”

“Ta...”

Ta lặng thinh quay đi rất lâu sau lại hỏi hắn: “Ngươi có sợ chết không?”

Hắn ngay lập tức lắc đầu: “Không sợ.”

“Vậy sao? Cuộc sống trong cung nguy hiểm trùng trùng như vậy... Ngươi thực không sợ?”

Hắn gật gật đầu: “Nói thực ra ta cũng sợ lắm, nhưng mà hiện tại ta vẫn còn sống rất khỏe đây, lúc nào chết thì hay lúc đó, ta vì sao phải tự hù dọa mình để ngày đêm sống không được yên? Chỉ cần ta không làm gì trái với lương tâm, ta không hại ai thì dù có phải chết đi cũng không thấy hổ thẹn.”

“Cũng phải...”

Hắn đột nhiên làm ta thức tỉnh, ta đã từng tuổi này lại phải để một đứa trẻ dạy bảo, thật đáng xấu hổ, ta lặng cười nói: “Ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Ân...”