Là Tự Ta Đa Tình

Chương 5: Là Tự Ta Đa Tình Chương 5


Lúc ta trở mình dậy chỉ cảm thấy bả vai đau nhức kịch liệt, cơn đau vẫn còn chưa dứt. Trước mắt là Tiểu Nghi Tử ngồi tựa mình vào đầu giường ngủ thiếp đi. Trông hắn dường như rất mệt mỏi, dưới mắt là một mãng thâm đen. Không biết ta ngủ đã bao lâu rồi mà mắt hắn lại như vậy, có phải đã nhiều đêm rồi thức trắng? Ta chợt thấy thương hắn thật nhiều, nhưng lại không biết phải làm gì để bù đắp lại cho hắn.

Ta nhìn ra ngoài trời, dường như là buổi sáng sớm.

Ta chợt nhớ ra, phải rồi... Mỗi buổi sáng ngươi đều ra ngồi ở hậu hoa viên, ta luôn đến để thầm lặng nhìn ngươi. Ta không biết những ngày đã phải khó nhọc trôi qua như thế nào, nhưng lúc nào cũng mong đến thời điểm đó để được trông thấy ngươi. Gương mặt ngươi anh tuấn, đôi mắt ngươi sáng rực như thể cuốn hút mọi ánh nhìn. Khi ngươi khoác lên người hoàng bào thập phần uy nghiêm, phong thái lại điềm đạm tự nhiên. Ta chỉ là muốn nhìn ngươi những lúc như vậy, lại sợ ngươi nhìn thấy ta sẽ không được vui, sợ ngươi nổi giận, sợ ngươi lạnh lùng, lãnh đạm nhìn ta. Vì thế mặc dù ta đã rất muốn được chạm vào người ngươi, nhưng ta luôn nép mình vào trong một góc để nhìn ra.

Trời đã sáng rồi, ta muốn đến hậu hoa viên.

Ta cố gượng mình ngồi dậy chỉ thấy vai rất đau nhức, nhưng mặc kệ, ta muốn đi. Tiểu Nghi Tử có lẽ bị ta làm động chợt kinh hoảng mở mắt ra. Hắn nhìn thấy ta muốn rời khỏi giường liền sống chết ngăn lại: “Công... Công tử... Ngươi... Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn đến hậu hoa viên.”

Hắn nghe qua giống như chết lặng, rồi hắn tỏ ra vô cùng giận dữ mắng ta: “Công tử... Ngươi bị làm sao vậy? Thương tích ngươi nặng như vậy. Đã mấy ngày rồi ngươi sốt cao không hạ, ta nhiều đêm liền không ngủ chăm cho ngươi từng chút. Như thế nào ngươi vừa tỉnh lại liền muốn đi tìm hắn?”

“Ta...” Ta biết hắn rất giận, thế nhưng ta không thể kiềm chế được mình. Thì ra đã mấy ngày trôi qua rồi, có lẽ vì vậy mà ta mới nhớ ngươi đến như vậy, ta chỉ muốn được nhìn thấy ngươi. Ta xiết chặt lấy tay Tiểu Nghi Tử khó khăn nói: “Tiểu Nghi Tử... Giúp ta... Ta rất muốn đi.”

Hắn xiết chặt lấy tay ta, dường như đôi tay đó đang run lên, chỉ thấy hắn giận dữ nói: “Công... Công tử, ngươi... Ngươi thật vô phương cứu chữa rồi. Hắn làm ngươi bị thương nặng như vậy, thế mà hắn chưa từng một lần đến thăm ngươi, vậy mà ngươi vì cái gì lại phải đi thăm hắn? Công tử, ngươi làm ơn tỉnh lại đi...”

Rồi hắn đột ngột gạt tay ta ra thở dài quay đi.

Ta kéo lấy lưng áo hắn nói: “Tiểu Nghi Tử ta biết... Ta biết...”

Ta biết ngươi phủ phàng đối xử với ta, thế nhưng ta càng không thể làm gì khác hơn được. Ngày nào nhịp tim ta còn đập, là ngày đó đều cảm thấy đau đến tê dại. Cơn đau này chỉ có thể dừng khi nó không còn đập nữa, thế nhưng vì sao không ai có thể hiểu cho ta? Vì sao không một ai hiểu cho ta? Ta đau đến như vậy vì sao hắn không thể hiểu? Nước mắt không biết xuất phát từ đâu mà cứ rơi mãi, ta không thể ngừng lại được. Những lời hắn nói giống như vạn lưỡi đao xuyên vào tim, còn đau hơn cả khi ta nhận một thương kia. Đừng nói là chỉ bị thương, dù cho ta có chết đi ngươi cũng chưa chắc đã muốn nhìn tới. Ta dù biết rất rõ điều đó mà chỉ có thể gục đầu vào lưng hắn khóc. Ta biết ta thật thảm hại, ta thật nhu nhược yếu đuối, thế nhưng ta còn có thể làm được gì đây?

Đợi ta khóc đến cạn hết nước mắt hắn mới kéo ta dậy nói: “Công tử... Ta... Ta thua ngươi rồi.”

Hắn nhẹ nhàng lau khô mặt cho ta rồi cẩn thận dìu ta đi.

Con đường đến hậu hoa viên rõ ràng không phải xa lắm, thế nhưng vì sao ta cảm thấy dường như nó xa xôi vô tận, thật khó để có thể bước đi.

Lúc đến được nơi, ta chỉ đứng lặng trong góc nhìn ra bên ngoài, ngươi trầm lặng ngồi ở nơi đó không biết làm gì đến mấy canh giờ liền, ta mãi không muốn rời đi.

Tiểu Nghi Tử một bên tai ta không ngừng đốc thúc: “Công tử như vậy đã đủ chưa? Chúng ta về đi có được không?”

Ta lặng thinh không trả lời, hắn nhắc đi nhắc lại một câu đến nhiều lần, ta vẫn không nói, đột nhiên hắn quỳ xuống dưới chân ta: “Công tử ngươi có thể chịu được như vậy, nhưng ta thì không thể!”

Ta kinh ngạc nhìn xuống, thoáng chốc đã thấy nước mắt hắn lưng tròng, hắn kéo mạnh áo ta nói: “Công tử, cầu ngươi trở lại đi, ngươi càng như vậy chỉ càng thương tâm thêm. Ngươi có thể nào buông bỏ đi được không? Trở về đi được không? Cầu ngươi vì ta mà quay trở về đi, đừng bao giờ đến đây nữa có được không?”

Ta lặng thinh không nói, nước mắt một lần nữa lặng lẽ rơi xuống, hắn gục đầu vào người ta trầm giọng nói: “Công tử, ngươi lẽ nào muốn nhìn thấy ta chết vì ngươi mới vừa lòng hay sao?”

Thời điểm hắn nói những lời này dường như đã đi vào bế tắt tuyệt vọng. Dù ta không rõ hắn vì cái gì lại phải chết, thế nhưng ta không đành lòng nhìn hắn khổ sở thêm nữa. Nếu phải đau khổ thì chỉ một mình ta là đủ, hắn vì sao phải đau khổ? Trước khi gặp ta hắn đang sống rất lạc quan tốt như thế mà... Chỉ vì gặp phải một kẻ xui rủi như ta mới phải lâm vào khổ nạn.

Ta quỵ xuống trước mặt hắn, nhẹ lau mắt cho hắn nói: “Tiểu ngốc tử, đừng như vậy...”

Hắn nhìn ta ray rứt nói không nên lời: “Công tử...”

Ta cười nói: “Đưa ta trở về đi.”

Hắn gật gật đầu đỡ ta đứng dậy rồi cả hai cùng đi.

Ta nói với hắn: “Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ đến đây nữa.”

Hắn chỉ gật đầu “Ân.” Rồi không nói thêm bất cứ điều gì.

Kể từ đó cho đến những ngày sau, ta không đòi hắn dẫn đi nữa. Ta đã cố gắng... Rất cố gắng để xóa đi một hình ảnh trong lòng, dù cho nó cứ lẩn quẩn mãi trong đầu không chịu đi. Nhưng có lẽ Tiểu Nghi Tử đã nói đúng, ta phải cố quên đi. Không phải vì ngươi không cần ta, cũng không phải vì bản thân chịu đau thương quá nhiều, mà tất cả đều là vì hắn.

Hắn đối với ta tốt như vậy, ta không nên hủy hoại hắn mới phải.

Theo thời gian, thương tích nào rồi cũng sẽ lành lại dù đã phải mất rất lâu. Cho đến lúc ta có thể tự mình rời khỏi giường, ta nhận ra Tiểu Nghi Tử thật sự đã rất vui.

Mỗi ngày từ trong đêm đen ánh mặt trời ló dạng là lúc ta bắt đầu tỉnh giấc. Ta muốn rời đi tìm ngươi, lại sợ hắn không vui. Ta đã từng hứa với hắn sẽ không đi nữa, thế nhưng ta vẫn không thể làm được. Ta đột nhiên cảm thấy hận chính mình, nếu như ta có thể dứt khoát hơn, hay ta có thể hận ngươi thì chắc sẽ không có những đêm dài mong nhớ đến điên dại.

Ta vẫn không thể hiểu được, vì cái gì ngươi đối với ta lạnh lùng tàn nhẫn như vậy mà ta vẫn không thể hận ngươi. Ta vẫn không thể căm ghét để rồi gạt bỏ ngươi đi ra khỏi cuộc đời ta như cách ngươi đã gạt bỏ ta ra khỏi cuộc đời mình. Lẽ nào chỉ khi ngươi tự mình giết chết ta, lúc đó ta mới có thể hận ngươi? Để kiếp này ta dù muốn yêu ngươi cũng không thể, rồi ngàn kiếp sau đều vì thế mà căm ghét ngươi, không bao giờ mong gặp lại nữa?

Ta đã nghĩ đến nếu được như vậy thì thật tốt, ít ra ta không phải đau khổ suy kiệt dần theo từng ngày, cũng không phải khiến Tiểu Nghi Tử chịu khổ sở vì ta. Còn ngươi, cũng không phải chướng mắt vì sự tồn tại của ta.
Dù là kết quả nào cũng đều tốt cả.

Tiếng đàn tỳ bà âm thầm lặng lẽ vang lên mang theo những ước nguyện đi qua. Ta không có nhiều lắm hối tiếc, dù cho có cũng chỉ như những giấc mộng xuân thoảng vọng về đâu đó.

Mỗi ngày âm thầm chịu đựng nỗi đau kiếp này khó mà tương phùng.

Một ngày mưa bụi phủ mờ, đột nhiên có một dáng dấp mảnh mai đến trước cửa Thanh Hoa Các. Tiểu Nghi Tử vừa trông thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ rồi mời nàng vào bên trong ngồi. Nàng nhẹ nhàng phủi những hạt nước còn vươn lại trên áo, cử chỉ nàng thanh nhã động lòng người, nàng là Lạc Phi Nguyệt.

Nàng vừa nhìn thấy ta từ trong chậm rãi vén màn bước ra, dường như có chút bối rối đứng dậy nói: “Xin lỗi công tử, có phải ta đến làm phiền ngươi?”

Ta nhìn nàng lắc đầu cười rồi bước đến trước mặt nàng khom người xuống hành lễ nói: “Được nương nương giá đáo ghé thăm là phúc đức của ta, lẽ nào lại thấy phiền.”

Nàng nhẹ nâng người ta dậy nói: “Công tử không phải đa lễ.”

Ở trong cung này, Thanh Hoa Các là nơi không ai được đặt chân đến, dù bất kể là ai cũng vậy. Ngươi như vậy cũng thật dụng tâm không để ai đến làm phiền ta, thế nhưng nàng hôm nay vì cái gì lại đến đây? Ta hỏi: “Hôm nay nương nương đột ngột ghé thăm không biết có việc gì chỉ bảo?”

Nàng có chút ngập ngừng nói: “Ta... Đến để tạ lỗi cùng ngươi.”

Ta kinh ngạc nhìn nàng, không biết có phải là tại ta nghe lầm? Ta cười nói: “Nương nương thực quá lời, vì cái gì lại như vậy?”

Nàng nói: “Cách đây hơn một tháng, lúc ta bị thích khách ám sát, hôm đó không may lại liên lụy đến ngươi, ta thấy rất có lỗi... Vì thế...”

Thì ra nàng là vì chuyện này, chung quy cũng đâu phải do nàng, ta nói: “Nương nương đừng quá bận tâm, chuyện đó chỉ là vô tình, ta vốn không sao, nương nương...”

Ta còn muốn nói với nàng đừng nên lo lắng, thế nhưng ta chợt nhận ra trong mắt nàng có gì đó khác lạ. Dường như là một nỗi đau xót khó nói được, nàng cứ vậy nhìn ta thật lâu, ta quay mặt đi không nói.

Nàng thầm thở dài nói: “Ta biết công tử hôm đó không phải là tình cờ đi ngang qua.”

“Ta không hiểu lời nương nương nói.”

Thế nhưng ta lại có thể nhận ra được trong lời nói nàng có rất nhiều uẩn khúc, nàng nói: “Công tử có phải mỗi ngày đều đến đó để nhìn hoàng thượng?”

Chung quy nàng đã rõ rồi, vậy còn đến hỏi ta làm gì? Ta dù có ở đó nhìn hắn thì như thế nào? Đã phạm phải điều gì trọng tội sao? Dù cho hắn có biết thì ta cũng không cảm thấy mình có gì phải hổ thẹn, ta chỉ cười nói với nàng: “Vậy nương nương đến tìm ta là vì chuyện này?”

Nàng vội lắc đầu nói: “Cũng không phải, ta biết ngươi đã chịu nhiều khổ sở. Hoàng thượng để ngươi ở đây lại giống như giam cầm ngươi, như vậy thật không phải, vì thế nếu ngươi muốn rời khỏi, ta có thể...”

“Nói với hoàng thượng để cho ta đi?”

Ta quay lại ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng, trông nàng quả nhiên bối rối. Nàng như vậy còn muốn đuổi ta đi sao? Ta chỉ nói với nàng: “Ta ở đây rất tốt, cũng không có gì gọi là khổ sở, nương nương đa nghĩ rồi.”

Dường như nàng đã hiểu ra ý ta liền vội vàng lắc đầu nói: “Công... Công tử đừng hiểu lầm. Ta không có ý gì xấu. Ta chỉ muốn lo nghĩ cho ngươi.”

“Điều này thực không đáng để nương nương bận tâm.”

“Ta...”

Nàng lặng thinh suy nghĩ rất lâu nói: “Lần đó, ta tình cờ ra hậu hoa viên đã gặp ngươi, ta trông thấy ngươi cùng với...” Nàng đột nhiên thở dài: “Ta chợt nhận ra được rất nhiều điều, ta biết là hoàng thượng đã có lỗi với ngươi.”

Ta kinh ngạc quay sang nhìn nàng không nói, nàng chậm rãi quay mặt đi: “Ta cũng biết, ta vốn chỉ là một phi tử của ngài, không có quyền để nói như vậy. Thế nhưng với những gì ngươi đã chịu đựng, một chút nào đó ta muốn thay hoàng thượng bù đắp lại cho ngươi.”

Nguyên lai là như vậy, ta chỉ nhìn nàng cười nói: “Nương nương nghĩ như vậy làm ta thật cảm kích, thế nhưng ta không cần nàng phải bù đắp, cũng không cần ai phải thấy có lỗi. Đây hoàn toàn là do ta, vì vậy nương nương cũng không cần phải mang áy náy trong lòng.”

“Ta...”

“Nếu nương nương không còn gì để nói... Thì nên quay về.”

“Ân...”

Lúc ta nói lời này, nàng dường như có chút buồn, nàng lặng bước đi, đến cửa còn quay lại nhìn ta hỏi: “Ta còn có thể đến đây để trò chuyện cùng công tử không?”

Nàng... Có phải đang làm khó ta không? Nàng là ai? Nàng muốn mỗi ngày đều đến để dày vò ta sao? Thế nhưng ta vẫn muốn nhìn xem nàng sẽ làm gì, vì thế ta gật đầu nói: “Nếu nương nương muốn.”