Là Tự Ta Đa Tình

Chương 7: Là Tự Ta Đa Tình Chương 7


Tối đó, đột nhiên bên ngoài rất ồn ào, thoáng chốc đã lan đến Thanh Hoa Các. Một đám thị vệ phá tan cửa xông vào bên trong bắt ta cùng với Tiểu Nghi Tử mạnh bạo lôi ra bên ngoài, lúc đó ta thấy ngươi gương mặt tối đen nhìn ta.

Ta không rõ chính mình đã làm gì sai, ngươi vì cái gì lại nổi giận như vậy?

Ngươi lặng thinh không nói gì, đợi đến rất lâu sau bọn thị vệ đi ra trình báo đưa cho ngươi một thứ rất lạ nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã tìm thấy thứ này trong giường ngủ của y.”

Ta kinh ngạc không biết thứ kia là gì, làm sao có thể ở trong giường ngủ của ta được?

Ngươi đem thứ kia đưa cho quan thái y bên cạnh xem, hắn nhìn qua gật đầu nói: “Bẩm hoàng thượng đúng là nó.”

Một lời vừa phán ra, ngươi quay lại nhìn ta ánh mắt đầy căm hận, ta sợ đến phát run lên, ngươi nghiến ngầm từng chữ hỏi ta: “Ngươi vì cái gì hạ độc hại chết Phi Nguyệt?”

“Ta...”

Ta nghe qua thấy đầu choáng váng, ta vì cái gì hạ độc hại chết Phi Nguyệt?

Ngươi nói ta hại chết Phi Nguyệt?

Nàng đã chết rồi sao?

Ngươi còn chưa kịp nghe ta nói đã mạnh bạo đạp ta một cái ngã xuống, ta đột nhiên thấy người đau đến tê dại. Chỉ thấy trong miệng có vị mặn không biết từ đâu đến rồi cứ thế tuôn tràn ra ngoài. Ngươi một lần nữa lạnh lùng nhìn ta hỏi: “Ngươi mau nói, vì sao phải hại chết nàng?”

“Ta... Hại chết nàng sao?”

Ta đầu óc dần trở nên mơ hồ chỉ thoáng nghe có tiếng nói, Phi Nguyệt từ chỗ ta trở về đột nhiên có dấu hiệu lạ, nàng mệt mỏi rồi đau bụng liên tục đến mấy canh giờ liền. Dù cho đám quan thái y đã tận lực cứu chữa, thế nhưng thứ nàng trúng phải là kịch độc không thể giải được, vì thế nàng cùng với đôi song nhi của nàng đã tạ thế.

Thì ra là vậy, nàng đã chết rồi, vì thế ngươi cho là ta đã hại nàng nên mới vội vàng đến đây lục soát rồi nổi cơn thịnh nộ với ta như vậy, ta nhìn ngươi cười nói: “Nếu ta nói không phải do ta làm ngươi có tin không?”

Ngươi càng trở nên tức giận nói: “Nếu không phải vì sao thứ này lại ở trong giường ngươi?” Ngươi mạnh đem cái thứ kỳ lạ kia ném vào mặt ta.

Ta cầm lấy nhìn qua, rồi lại tiếp tục cười, cái thứ này ta chưa từng nhìn qua bao giờ. Nhưng nó là thứ đã hại chết Phi Nguyệt, lại còn ở trong giường của ta, như thế ta còn gì để chối cãi được?

Là kẻ nào đã ra tay hại chết nàng rồi đem đổ tội lên ta? Có phải ta nên ngầm tạ ơn hắn hay không?

Lúc đó ta thấy ngươi đôi mắt như phát cuồng lên, nhìn ta đầy căm hận. Chỉ cần ta nhận tội, ngươi ngay lập tức có thể đem ta đi thiên đao vạn quả. Nếu ngươi đã muốn đến như vậy, ta có nên đáp ứng ngươi hay không?

Từ lâu sống chết với ta đã không còn quan trọng nữa, ta cũng không ngại mà đáp ứng ngươi đâu. Lúc ta gật đầu nhận, ngươi không chút tiếc thương dẫm lên ngực ta ánh mắt đầy phẫn hận hỏi ta vì cái gì lại làm như vậy.

Ngực ta chưa bao giờ thấy đau đến như thế, đã không thể thở nổi thì làm sao trả lời ngươi. Sau đó ngươi rút chân đi, ta khó khăn ngồi dậy ho khan một lúc rồi nhìn ngươi cười đáp: Là do ta ghen tỵ với nàng. Ta ghen vì nàng được hạnh phúc, ta rất muốn nhìn thấy nàng biến mất, cũng muốn nhìn thấy ngươi đau khổ, vì thế ta hạ độc vào trà của nàng.

Ngươi nghe qua càng trở nên cuồng loạn, trong cơn thịnh nộ ngươi một lần nữa đạp ta ngã xuống, máu từ khóe môi ta lại tuôn ra. Tiểu Nghi Tử một bên gào thét nói là do hắn làm, ta cố gắng lạnh lùng gạt bỏ hắn đi, thế nhưng hắn vẫn cứ ngu ngốc như vậy, một mực muốn nhận tội thay cho ta. Ta đột nhiên thấy sợ hãi, ta sợ ngươi sẽ làm hại hắn, thế nhưng ngươi vẫn cứ làm như vậy.

Ngươi hạ lệnh cho người đem hắn ra ngoài trượng tễ.

Lúc hắn được mang đi, ta cố gượng người dậy quỳ xuống dưới chân ngươi dập đầu khẩn cầu: “Hoàng thượng, mọi chuyện đều là do ta. Là ta đã sai, cầu ngươi khai ân giết chết ta mà tha cho hắn.”

Ngươi cho ta cảm giác sợ hãi đến cùng cực, ta biết ta đã sai rồi, vì thế ta không thể để hắn bị liên lụy. Ta cố sức dập đầu mong ngươi khai ân, thế nhưng ngươi không có chút động lòng. Cũng phải ngươi đang rất hận ta, làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Thẳng cho đến khi mắt ta bị một tầng huyết phủ làm mờ đi không thấy gì, ta lại nghe thấy tiếng nấc khóc của hắn.

Ta vội vàng quay đầu lại nhìn Tiểu Nghi Tử, chỉ thấy bọn thị vệ đem gậy dùng hết sức đánh vào người hắn. Nhìn bộ dáng hắn vô cùng chật vật, khóc cũng không thành tiếng, ta như người lạc vào biển lửa. Ta cố sống cố chết chạy đến quỳ xuống níu lấy áo ngươi, cũng van cầu ngươi khai ân mà tha cho hắn, thế nhưng ngươi một lần nữa lạnh lùng gạt ta đi.

Ta chợt nhận ra, hôm nay khó lòng qua khỏi, ngươi như vậy nhất định sẽ không buông tay, ta càng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn chết.

Ta liều mình lao ra ôm lấy tấm thân nhỏ bé của hắn, mặc cho đòn roi như mưa trút xuống người, hắn trên gương mặt đầy nước mắt cố quay lại nhìn ta lắc đầu nói: “Công tử, ngươi mau đi đi.”

Hắn dù cho đến lúc này vẫn còn muốn lo cho ta, hắn như vậy nói ta làm sao có thể bỏ mặc hắn? Nhìn hắn như vậy ta không thể cầm được nước mắt, ta cắn chặt môi chịu đựng không nói cũng không rời đi. Ngươi muốn trượng tễ chết hắn, ta sẽ nhận lấy trận đòn roi này thay cho hắn. Dù cho ngươi có muốn cả hai người chúng ta phải chết, ta cũng không muốn phải tận mắt chứng kiến thấy hắn chết trong đau đớn, hắn không đáng bị như vậy.

Rồi đột nhiên từ đâu có người đến muốn kéo tay ta lôi đi, ta không đi hắn liền mạnh bạo lôi ta ra ném mạnh xuống đất. Ta cố lê người đến dưới chân ngươi nói: “Hoàng thượng, thỉnh cầu ngươi tha cho hắn. Người ngươi muốn giết là ta, đừng làm hại đến hắn, hắn thực là vô tội, hoàng thượng...”

Ngươi vẫn cứ như vậy quay mặt đi, ta một lần nữa quay lại nhìn Tiểu Nghi Tử. Những trận đòn roi liên tục trút xuống người hắn không ngừng càng khiến ta đau đớn muốn phát cuồng lên. Ta khóc than trách lão thiên vì sao không có mắt, hắn đã từng nói với ta “Lão thiên nhất định không phụ lòng người tốt.”

Ta bắt đầu không tin nữa, Phi Nguyệt là một người tốt, nhưng cuối cùng nàng lại bị kẻ xấu hại chết. Còn hắn tốt đến như thế, vì sao phải rơi kết cục này. Là ta đã nợ hắn, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ trả lại cho hắn.

Ta cố ngước mặt lên nhìn ngươi lại một lần cuối, dù cho hình ảnh ta nhìn thấy mờ ảo xa xôi, thế nhưng ta sẽ nhớ mãi ngươi hôm nay. Trăm kiếp, ngàn kiếp sau ta sẽ luôn nhớ mãi để rồi không bao giờ mong muốn thấy nữa.

Ta cúi đầu xuống định cắn lưỡi, nếu phải chứng kiến hắn chết, ta muốn đi trước hắn một bước, sau đó ta sẽ ở cầu nại hà chờ hắn để tạ lỗi.

Đột nhiên ngươi lôi ta đứng dậy, xiết chặt lấy yết hầu ta giận dữ nói: “Ngươi muốn chết? Ta không để cho ngươi chết.”

Ta kinh hãi nhìn ngươi.

Ngươi đột nhiên hạ lệnh cho bọn thị vệ dừng tay nói: “Ngươi muốn hắn sống, ngươi phải sống. Ngươi chết, hắn phải theo chôn cùng.”

Sau đó ngươi mạnh hất ta xuống đất rồi cho người lôi Tiểu Nghi Tử đi.

Hôm sau ngươi cho người quay lại buộc ta uống một thứ gì đó vốn còn tưởng là độc dược, thế nhưng thứ đó đã không làm ta chết cũng không có bất cứ điều gì xảy ra.

Là vì cái gì mỗi đêm ngươi đều đến, hành hạ ta đau đớn đến muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Rồi đến sáng ngươi lại rời đi, ta nói: “Ngươi không cần phải như vậy ta mới thấy đau.”

Chỉ cần ánh mắt ngươi nhìn ta phẫn đầy tàn nhẫn cũng đủ khiến ta đau đến không còn biết gì. Ngươi vẫn như vậy lạnh lùng quay đi, ta lặng thinh ngồi mãi không muốn gượng dậy.

Những ngày tháng tiếp sau đó, ta đã không biết chính mình phải vượt qua như thế nào. Mặc dù ta đã rất muốn chết, nhưng ngươi lại không để ta chết, ngươi luôn luôn nhắc nhở ta: “Ngươi muốn hắn sống, ngươi phải sống. Ngươi chết, hắn phải theo chôn cùng.”

Phải rồi, vì Tiểu Nghi Tử... Ta không thể chết, ta còn phải cố sống để vượt qua.

Hoa Thanh Các từ đó trở thành cấm cung, vĩnh viễn giam cầm đọa đày ta.

* * *

Không biết là ta hay chính y đã tự dày vò mình?

Đến lúc ta nhận ra thì không thể cứu vãn được nữa.

* * *

Đã hai mùa xuân qua đi, trên mộ Nguyệt nhi cùng đôi hài tử đã xanh cỏ. Ký ức, bi hận theo thời gian cũng nhạt dần. Trong lẩn thẩn ta lại quay về nơi mà ta chưa từng muốn bước đến, cũng là nơi năm xưa ta dùng để giam cầm ngươi.

Dục Tiên Hoàn, thứ mà ta đã cho ngươi uống ngày trước nói độc không độc, nói không độc cũng không phải, hầu là những kẻ vô tình bạc nghĩa sẽ không bị độc quản chế, thế nhưng càng trọng tình nghĩa, có yêu, có mê luyến độc phát càng mạnh. Khi độc phát tác rồi liền tựa như tên của nó, lúc giống sống trong tiên cảnh, sau lại sa vào địa ngục đọa đày đau khổ triền miên không thể thoát được... Càng không có giải dược. Ta không biết liệu thứ dược đó có thể làm gì được ngươi, càng không biết nó có thể khiến ngươi phải trả giá cho những gì ngươi đã gây ra, ta chỉ muốn vĩnh viễn giam cầm đọa đày ngươi để ngươi đời này muốn sống không được, chết cũng không yên.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng theo đó tràn vào xóa đi cái u tối trong gian phòng ấy. Những tưởng nơi đây đã hoang phế, người nọ cũng sớm chịu không được cô đơn dày vò mà sớm chết đi rồi. Chỉ là thế nào nơi đây vẫn như xưa, không có gì thay đổi. Ta có chút thất vọng, quả nhiên Dục Tiên Hoàn không thể làm gì được ngươi, ta nghĩ đến lại bỗng cảm thấy hối tiếc...

Từ xa xăm vang vọng đến, ta nghe thấy tiếng đàn tỳ bà quen thuộc, thế nhưng lại lắm phần ảo não cùng thê lương. Tiếng đàn như cản chân ta không thể bước tới, khiến ta cảm thấy ray rứt không yên. Không lâu sau tiếng đàn dừng hẳn, ta muốn bước vào bên trong để nhìn ngươi, nửa lại có chút không muốn, rồi lại dường như đâu đó có một động lực vô hình đẩy ta đi vào.

Lúc đó ta nhìn thấy ngươi trên tay ôm lấy thân đàn tỳ bà gục đầu lặng thinh, nét mặt so với năm xưa quả là đã tiều tụy xanh xao hơn nhiều. Ta chậm rãi đến đứng trước mặt ngươi, ngươi còn có thể nhận ra không? Ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta, dường như không thấy ngạc nhiên. Xem ta giống như một người thân quen đến thăm, ngươi nở nụ cười với ta. Ta kinh ngạc nhìn ngươi, còn ngỡ mình đang trong mơ. Sau tất cả mọi chuyện, ngươi vẫn còn có thể cười được sao? Ngươi vẫn còn có thể cười tươi như một đóa phù dung nở rộ đến rực rỡ như vậy? Ta bỗng thấy đầu choáng váng, một nỗi đau âm ĩ không thể định hình.

Ngươi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng thượng, ngươi đến...” Rồi lại đem đàn tỳ bà đặt xuống bàn, lặng lẽ quay trở về giường ngồi xuống.

Cũng từ lúc đó, không thấy ngươi nhìn ta thêm lần nào nữa. Ngươi ngồi tựa đầu vào cạnh giường, lặng im không nói. Đôi mi buông xuống hờ hững, nhìn gì cũng qua loa rồi lại nhắm mắt như đã đi vào giấc ngủ sâu. Không rõ khi đó ngươi ngủ thật hay giả, chỉ biết ngươi dường như đã quên mất sự hiện diện của ta, cũng giống như ngươi xem như ta không tồn tại. Ngươi khiến ta cảm thấy khó chịu, ta ghét cái cách ngươi nhìn ta, không thích ngươi cười, càng căm ghét hơn ngươi vì sao đã biết đến sự hiện diện của ta lại còn xem ta như người vô hình?

Ta ngồi đây chờ ngươi tỉnh lại, ta muốn xem ngươi có thể như vậy đến khi nào?

Đêm đã xuống, một màn không gian tĩnh lặng tối tăm đến không thể nhìn rõ được gì, chỉ thấy chút nhấp nháy từ ngọn nến phía xa xa không biết đã được khởi lên khi nào. Ta chợt nhận ra, chính mình dường như cũng đã ngủ quên đi mất, đến lúc ta nghe thấy một tiếng ai hô từ nhỏ đến lớn dần... Lớn dần thành từng tiếng nặng nề, vừa nhìn qua, đã thấy ngươi lui vào sát góc giường cả người run rẩy... Ngươi gồng mình lên như cố gắng chịu đựng qua những cơn tra tấn dồn dập triền miên... Triền miên không dứt... Cũng không có chỗ nào thoát đi.

Đây lẽ nào là Dục Tiên Hoàn phát tác?

Ta kinh ngạc nhìn ngươi, trông ngươi đau đớn như sắp chết, gương mặt tái xanh đến không còn chút khí sắc, chỉ thấy một dòng huyết sắc tươi thấm tuôn dần ra từ khóe môi ngươi.

“Ngươi đau lắm sao? Thật sự đau sao?”

Ngươi nghe hỏi, không chút ngần ngại quay lại nhìn ta, trên khóe môi thắm máu kia lại nở nụ cười: “Đau... Ta đương nhiên đau. Ngươi như vậy, còn ngại ta không đau sao?”

“Ta sao? Ta không hiểu ngươi nói gì.”

Ngươi một lần nữa nở nụ cười, thế nhưng đã không phải là đóa phù dung rực rỡ khi ấy, thay vào đó là chua cay cùng ảm đạm, ngươi lại tiếp tục rơi vào tinh thần hỗn loạn.

Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng rên rất nhỏ... Rất nhỏ... Khiến người ta không thể nhẫn nhịn, cũng không muốn nghe... Chỉ là không thể rời đi.

Cho đến khi không còn nghe thấy nữa, thì người kia cũng đã sớm rã rời. Hẳn là sau một trận kịch liệt như vậy, nên nằm xuống giường ngủ một giấc mới phải, nhưng không, ngươi vẫn ngồi trong một góc giường như vậy mà ngủ thiếp đi.

Không mệt sao? Ngươi không thấy mệt sao?

Vì sao còn như vậy? Ta muốn giúp ngươi nằm lại xuống giường. Thế nhưng đôi tay vừa muốn chạm vào người ngươi liền vội vàng rút về. Ta không thể, ta vốn không phải muốn nhìn thấy ngươi chịu dày vò khổ sở sao? Ngay lập tức ta vội vàng rời đi.

Buổi sáng thượng triều, bọn quần thần bên dưới nói mãi, nói mãi... Thế nhưng ta không nghe được gì. Đêm qua ta không thể ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại ta đều trông thấy hình ảnh chật vật của ngươi, cảm giác đó không phải dễ chịu như ta đã nghĩ.

Sau giờ thượng triều, ta liền vội vàng đến tìm ngươi. Vẫn như củ, ngươi vẫn còn ngủ với cái kiểu như vậy, ta phút chốc chỉ cảm thấy bản thân không thể lặng nhìn, chỉ muốn kéo ngươi dậy, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Một tiểu thái giám chậm rãi mang cơm vào đặt lên bàn. Hắn cũng không thèm nhìn qua người bên trong giường đã tỉnh chưa, liền vội vàng rời đi. Giống như một thói quen lâu năm rồi, mặc kệ y có ăn hay không, chỉ cần có mang đến là được.

Trời đã bắt đầu vào giữa trưa, mới thấy người trên giường có chút động đậy. Đôi mày khẽ nhíu lại khó khăn mở mắt ra nhìn, cho đến lúc nhận ra mọi thứ xung quanh thì dường như trong đôi mắt kia có lộ ra một chút kinh ngạc.

Ngươi nhìn ta một lần rồi giống như không nhìn thấy, ngươi lặng lẽ rời khỏi giường cũng không nói một lời nào. Ta thật sự không rõ, trong mắt ngươi ta thật sự có tồn tại hay không? Ngươi cho ta cảm giác như ngươi biết đến sự tồn tại của ta ở ngay đây, lại như không hề tồn tại. Ngươi khiến ta khó chịu, ta muốn kéo tay ngươi lại để hỏi rõ... Chỉ là ta không thể. Ta thật sự cần rõ cái gì? Ngươi xem ta như thế nào liệu có can hệ gì? Mọi chuyện rồi sẽ có gì thay đổi sao? Không có... Cũng không thể nào.

Ta lặng lẽ bước theo sau chân ngươi.

Ngươi đến bên cạnh bàn ngồi xuống cầm lấy đũa ăn cơm. Ta vẫn không thể tin được, ngươi có thể mất đến cả vài canh giờ chỉ để ăn một bát cơm. Phần cơm kia kỳ thực vô cùng đơn giản, đến mức không có gì để ăn, chỉ là một bát cơm trắng cùng một mớ rau luộc sơ sài. Ta đột nhiên cảm thấy tức giận, ta không phải bảo người mang đến những thứ này. Ta dù thật sự muốn ngươi chịu khổ, cũng không phải như thế này, vì thế ngay lập tức ta rời đi.

Lúc ta bỏ đi, ngươi cũng xem như không biết, càng không nhìn đến.

Tiểu thái giám mang cơm cho ngươi mỗi ngày đột nhiên bị triệu kiến, thấy ta đột nhiên giận dữ liền toàn thân run rẩy, lắp bắp phân trần: “... Hoàng thượng, thực là oan cho nô tài... Đây là do vị công tử kia muốn như vậy, y nói không ăn mặn được... Cho nên... Cho nên...”

“Không... Ăn mặn được sao?”

Người vốn không ăn mặn được, trong cung lại lấy đâu ra những thứ đồ chay, cũng không ai rãnh vì ngươi mà nấu, thế nên phần ăn mỗi ngày chỉ là như vậy, ta trong một lúc như chết lặng, chỉ hỏi hắn: “Đã từ bao lâu rồi...”

Tiểu thái giám ngẫm nghĩ một lúc nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, lúc vừa đến đây đã như vậy, dường như đã hai năm rồi.”

“Đã... Hai năm rồi sao? Thảo nào...”

Thảo nào trông ốm yếu suy nhược đến như vậy, ngươi là vì cái gì?

Thời điểm ta trở lại thời gian cũng đã bước vào đêm. Không rõ người này đã đi qua một ngày như thế nào, nhưng chắc sẽ không nhiều khác biệt so với ngày hôm qua.

Lúc ta đến bên giường ngồi xuống, ngươi vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng hôm nay, ngươi không ngủ nữa, chỉ lặng im đưa mắt nhìn về phía trước.

Ta biết ngươi thấy ta, nhưng ngươi vẫn xem như ta không hiện diện sao?

Chuyển sang giờ Tý, ngươi bắt đầu bi thống rên siết dù chỉ là rất nhỏ, ta lại nhìn thấy đôi vai gầy yếu của ngươi run lên, từng trận đau đớn quằn quại.

Nếu cuộc sống phải kéo dài mãi mãi như vậy, thật sự chết đi so ra còn tốt đẹp hơn nhiều.

“Ngươi còn có thể chịu đựng được bao lâu?”

Ngươi cắn chặt môi chịu qua một trận đau, lại hướng mắt về phía ta, cười nói: “Ân... Không... Rõ...”

Ngươi lặng im một lúc lại chậm rãi hỏi: “Cho đến khi thực sự không thể chịu được nữa... Hoàng thượng sẽ buông tha, để cho ta chết có phải không?”

Một câu hỏi thật quá khó để trả lời, ta lặng im không nói, chỉ thấy khóe môi ngươi khẽ nhếch lên, lại cười... Ta chỉ cảm thấy tức giận, ta hoàn toàn không muốn thấy ngươi cười như vậy, ngươi đột nhiên e dè nói: “Đến lúc đó, có thể nào tha cho hắn không? Ta không muốn hắn theo cùng ta.”

“Hắn?”

Người ngươi nói liệu có phải là tiểu thái giám theo hầu ngươi năm xưa bị ta hạ lệnh đánh đến bán tử không?

Có lẽ là hắn.

Ta vẫn nhớ, khi đó lúc nhìn hắn bị đánh, ngươi đã khóc đến bi thiết cầu ta tha cho hắn, lại còn cố sống cố chết ra đỡ cho hắn một trận đòn đến nhừ thân, chỉ là khi đó không phải ta đã nói tha cho hắn?

Ngươi muốn hắn sống, ngươi phải sống. Ngươi chết, hắn phải theo chôn cùng...

Ta hiểu rồi.

“Ngươi cố sống đến hôm nay, đều là vì hắn, tất cả đều là vì hắn cả sao?”

“Phải...”

Ngươi trả lời không chút do dự, ta bỗng nhiên thấy nực cười, lại không thể cười được. Thế nhưng ngươi lại tự cười, lẩm nhẩm vài điều rất nhỏ: “Ngươi sẽ buông tha cho hắn sao? Không! Ngươi sao có thể nghe thấy... Dù cho đến lúc ta không còn nữa... Ngươi cũng không thể nghe thấy...”

Ngươi đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta không nói, ta nhận ra trên đôi mắt kia thoáng chốc đã phủ đầy sương. Nước mắt ngươi giống như một loại kim châm vào tim ta, đau đớn cùng tê dại. Ta đưa tay ra muốn bôi bớt đi những dòng lệ nhòa trên đôi má ngươi, thế nhưng ngươi lại không để ta chạm tay tới. Ngươi tự lau khô đi nước mắt, cố nhẫn nhịn rồi âm thầm gục đầu không nói bất cứ lời nào.

“Ngươi trọng tình đến như vậy, vì sao lại làm ra loại chuyện tán tận lương tâm? Ngươi thống khổ như hôm nay là vì đâu? Ngươi mau nói cho ta biết...”

Không có câu trả lời, người cũng đã sớm rơi vào triền miên khổ loạn.

Đau đớn dằn vặt như vậy ngươi sớm đã phải ngã quỵ, lại luyến tiếc sinh mạng người kia liền tự ép mình cố gắng đến lúc này, không than không trách, chỉ có âm thầm chịu đựng.

Dục Tiên Hoàn a Dục Tiên Hoàn... Càng trọng tình, độc phát càng mạnh, người ngươi đã cho y thấy là ai? Là ai mỗi đêm đều hành hạ y đến bán sống bán chết đây?

Nhìn cũng đã nhìn đủ rồi... Đây quả nhiên đều không phải những gì ta mong đợi...

Ta không muốn nhìn nữa càng không muốn quay lại nơi này, cứ thế ta quay lưng rời đi.

Cũng vì vậy mà ta lại có thêm một đêm mất ngủ...

Cũng như ngươi, có lẽ xuyên suốt hai năm qua chưa đêm nào được trọn giấc, cũng chưa từng đặt lưng xuống giường mà ngủ.

Đã ba ngày qua đi, cũng là ba ngày ta không thể ngủ được. Những đêm dài như vậy cứ nối tiếp nhau qua đi trong ám ảnh tiếc nuối, hình ảnh ngươi hiện diện trong tâm trí ta, yếu đuối, mỏng manh, chật vật khổ sở, dày vò ta không yên. Ngươi đêm không ngủ, ta không thể chợp mắt. Ngươi ngày không ăn, ta ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Đến sáng, ta lại hoàn toàn không muốn rời khỏi giường.

Cũng đã ba ngày ta không thượng triều, bọn quần thần vì vậy cứ lo lắng bất an cầu gọi thái y thăm khám. Ta thực sự có bệnh sao? Ta nhìn không ra bản thân đang mắc chứng bệnh gì. Hay là chính ta đang sợ hãi? Sợ phải gặp ngươi, lại sợ không thể gặp ngươi?

Chết? Ngươi sẽ chết sao? Đột nhiên ta cảm thấy kinh hãi... Ta không thể để ngươi như vậy mà chết, vì thế ta lại vội vàng đi tìm ngươi.

Người vẫn còn ở tại nơi đó, một bộ dáng không có gì thay đổi. Chỉ là ta nhận ra ngươi không còn nhiều sức như trước, ngay cả bước đi cũng có phần không vững. Ngươi lại đang ăn cơm sao? Cái ngày ăn của ngươi thật dài, bằng cả một ngày lao động khổ nhọc. Bát cơm vẫn chưa giựt được mấy phần, ngươi gục đầu xuống bàn ngủ. Ta đến ngồi kế bên ngươi, vậy mà ngươi vẫn xem như không biết. Đôi mắt ngươi nhắm nghiền lại, ta không thể nhìn thấy gì, chỉ thấy từ khóe mắt ngươi đôi dòng nước mắt tuôn dài không ngừng. Ta xót xa muốn đem ngươi vào lòng an ủi, thế nhưng cánh tay vừa vươn ra lại âm thầm thu về. Ta vẫn là không thể làm được... Chỉ có thể ngồi một bên lặng nhìn ngươi cho đến khi nhận ra trên đôi gò má kia đã bắt đầu khô ráo. Ngươi từ từ mở mắt dậy, cố gắng đứng lên đến ngồi tựa đầu vào cạnh giường, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Trông ngươi có vẻ mệt mỏi, có phải đã nhiều đêm rồi ngươi không ngủ? Vì sao vẫn còn ngồi như vậy, ngươi không thấy mệt sao?

Ta nhẹ đỡ ngươi nằm ngay ngắn xuống giường, ngươi cứ như vậy ngủ say đến rất lâu vẫn không tỉnh lại được.

Đêm đã về khuya, sau một giấc ngủ say, ngươi trở mình thức giấc. Vừa thấy ta ngươi vội vàng ngồi bật dậy lui sát vào trong góc giường như cố né tránh điều gì. Ngươi nhìn ta một cách hoang mang sợ hãi, là ta khiến ngươi kinh sợ đến vậy sao? Ta muốn tiến tới nói với ngươi, ta không làm hại ngươi, chỉ là khi ta vừa bước đến, ngươi liền giấu mặt vào trong góc giường, cả người co rúm lại, từng trận run rẩy quằn quại.

Dường như đã bắt đầu đến giờ tý.
Ngươi càng thu mình lại, cắn chặt môi vượt qua cơn đau, càng nhìn ngươi ta chỉ cảm thấy đau xót.

Ta bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.

Chỉ là ta không biết hối hận về điều gì? Ta cũng không thể tiếp tục nhìn thấy ngươi đau khổ liền quay đi xem như không thấy gì.

Qua hết một canh giờ, dường như độc đã thôi phát tác. Ngươi ngồi lặng thinh trầm tĩnh một lúc lại cố gắng rời khỏi giường. Trên bàn là bát cơm đã gần tanh thiu. Từ phía xa, ta cũng có thể nhìn thấy rất rõ đôi tay ngươi yếu đến thế nào. Ngươi như vậy sao lại đem thứ đó đi ăn? Ta ngăn ngươi lại, không muốn ngươi tiếp tục nữa, thế nhưng ngươi vẫn cứ vậy. Ngươi giống như hoàn toàn không nghe thấy ta nói gì. Ta tức giận bỏ đi, người vẫn không có chút quan tâm.

ngantruyen.com

Ta đã suy nghĩ rất nhiều... Rất nhiều... Nhưng vẫn không nghĩ ra được. Ta phải đối với ngươi như thế nào? Còn ngươi đối với ta là như thế nào? Ngươi mỗi ngày có thể xem như ta không tồn tại. Ta đứng trước mặt ngươi, cũng giống như người vô hình. Ngươi chưa từng để tâm tới, khi ta nói ngươi có thể trả lời được, vậy mà trong mắt ngươi ta vẫn không tồn tại sao?

Không biết từ lúc nào, ta sợ chạm vào người ngươi. Sợ lúc chạm vào phát hiện ra thân thể gầy yếu đến chỉ còn da bọc xương của ngươi, sợ phát hiện ra ngươi đang run rẩy đau đớn điên cuồng. Ta càng sợ hãi, càng muốn chạm tay vào, càng muốn như vậy lại càng thêm kinh hoảng đến mất cả tự chủ không biết phải làm gì.

Ngày qua đi, ta lại đến tìm ngươi, chỉ nghe bên trong “Choang” một tiếng đổ vỡ. Ta vội vàng chạy vào xem, chỉ thấy ngươi đang ngồi dưới đất nhặt lại cơm cẩn thận bỏ vào bát. Ta càng lúc càng không thể hiểu nổi ngươi Mỗi ngày dù cơm không có gì để ăn, ngươi vẫn ăn rất đầy đủ, mặc kệ bữa cơm có kéo dài bao lâu, ngươi vẫn không bỏ.

Ta vốn muốn gọi người mang cơm canh khác đến cho ngươi. Thế nhưng ngươi lại không chờ đợi liền đem hết phần cơm bị dính đất bỏ đi, còn lại vẫn cứ ăn như không có gì xảy ra. Ta bỗng thấy đầu choáng váng, càng không thể chịu đựng được nữa. Ta tức giận bước tới nắm chặt lấy tay ngươi kéo dậy: “Ngươi như vậy đủ chưa, đã bẩn rồi thì bỏ đi ngươi còn ăn làm cái gì?”

Ngươi trong đôi mắt lộ rõ kinh hoảng nhìn ta một lúc lại nhíu mày tự nhẩm: “Đau... Đây rõ không phải là đêm, vì sao lại đau như vậy?”

Những lời kỳ quái ngươi nói ra, từng câu từng chữ như xác muối vào vết thương, đau nhức khó nhịn. Ta vội buông tay ngươi ra, ngươi lảo đảo ngồi xuống ghế không ngừng thở dốc, ta ngồi theo một bên nói: “Ngươi biết rõ những thứ này không ăn được vì sao còn không bỏ đi?”

Ngươi sau một lúc trầm tĩnh nhìn ta cười nói: “Vì sao không được? Ta còn cần phải ăn để có sức...”

Ngươi đột nhiên đưa đôi tay gầy yếu của mình ra cho ta xem nói: “Hoàng thượng, ngươi xem... Tay ta không biết vì sao không còn sức nữa, ngay cả bát cơm nhẹ như vậy, ta cũng không thể cầm nổi... Ta...”

“Ngươi...”

Ta kinh hãi nhìn ngươi không thể nói được gì, ngươi trầm lặng đứng dậy bước đi về phía trước.

Ngươi đã như vậy còn muốn bỏ qua ta sao? Ta tức giận muốn nắm tay ngươi lại, thế nhưng ta vẫn còn chưa kịp kéo, ngươi đã tự ngã vào lòng ta. Đôi mắt ngươi cũng nhắm nghiền lại, ta giật mình gọi ngươi rất lâu mới thấy ngươi khó khăn mở mắt dậy nhìn ta, rồi lại nở nụ cười, hệt như lần đầu ta vừa đến đây.

“Ngươi như vậy còn có thể cười được sao?”

Ngươi nhẹ nhàng đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi má ta hỏi: “Hoàng thượng hôm nay thật lạ, vì sao lại đối với ta như vậy?”

“Ta... Thường ngày đối xử với ngươi như thế nào?”

Ngươi không chút ngần ngại trả lời: “Chỉ có lạnh lùng... Tàn nhẫn.”

Ta... Lẽ nào đối với ngươi chỉ có lạnh lùng, tàn nhẫn? Nếu đã như vậy ngươi vì cái gì còn cố cười chịu đựng?

“Ta không hiểu... Hoàn toàn không hiểu... Ngươi...”

“Ngươi... Đương nhiên không hiểu... Làm sao ngươi có thể hiểu...”

Ngươi chỉ nói được vài lời liền chìm vào giấc ngủ sâu, lần này cho dù ta cố gọi cách mấy ngươi cũng không thể tỉnh lại.

Nhìn thấy ngươi như vậy, ta đột nhiên run lên ôm chặt lấy ngươi vào lòng, ta sợ ngươi mãi mãi không thể mở mắt dậy được nữa...

Ta gọi thái y tốt nhất để đến chữa bệnh cho ngươi, thế nhưng hắn chỉ lắc đầu nói với ta: “Hoàng thượng, vị công tử này tình hình thực không khả quan lắm, nếu cứ tiếp tục thế này thì... E rằng...”

Hắn không dám nói ra, ta cũng có thể hiểu được, ta chỉ bảo hắn cố hết sức cứu ngươi, nhưng có lẽ không phải dễ dàng gì. Ngươi suy kiệt theo từng ngày... Từng ngày... Cho đến một lúc nào đó sẽ mất dần hoàn toàn, khi ta nhận ra thì cũng đã muộn rồi.

Cả ngày dài mê man đến tận đêm khuya, những tưởng khi ngươi như vậy sẽ không còn chịu đau đớn vì Dục Tiên Hoàn. Thế nhưng trong cơn mê, ngươi đột nhiên ngồi dậy, như thường lệ ngươi thu mình sát vào góc giường né tránh ta. Ngươi đau đớn kịch liệt đến quằn quại, nuốn trụ cũng không thể trụ vững, nếu tiếp tục như vậy có phải ngươi sẽ chết?

Nhìn ngươi đau đớn, ta không cách gì chịu được liền mạnh kéo ngươi vào lòng muốn che chở cho ngươi vượt qua cơn đau, thế nhưng ta nhận ra ngươi càng đau đớn nhiều hơn trước. Ta càng ôm chặt lấy ngươi, ngươi càng muốn vùng ra khỏi vòng tay ta. Dù vậy ta vẫn không thể buông tay, ngươi đột nhiên mãnh liệt cắn vào vai ta. Ta đau nhức muốn lập tức buông tay, nhưng ngươi vẫn chưa chịu dừng, ta lại càng không thể. Ta cắn chặt răng chịu đựng cho đến khi nào ngươi vượt qua, trên vai ta bắt đầu rướm máu, ngươi lúc này dường như có chút trầm tĩnh gục đầu vào lòng ta mệt mỏi rã rời đi vào mê man.

Từ lúc ngươi mê man bất tỉnh, ta chưa từng rời khỏi giường lại cố chăm cho ngươi từng chén thuốc đến uy ngươi ăn, khi ngươi tỉnh dậy, liền nhìn ta vẻ mặt tươi tắn cười gọi: “Hoàng thượng...”

Ta cả kinh nhìn ngươi, ngươi lại gượng người ngồi dậy tựa vào đầu giường nói: “Đêm qua ta đột nhiên mơ thấy...”

“Mơ thấy cái gì?”

Ngươi nhìn ta trầm lặng một lúc lâu nói: “Ta thấy ta cắn ngươi... Thế nhưng ngươi lúc đó lại cố chịu đứng không đẩy ta ra.”

“Vậy sao?” Đó đều đâu phải là mơ, vai ta vẫn còn đau nhức, sao có thể là mơ đây? Ngươi đột nhiên thay đổi, một bộ dạng lãnh đạm như trước quay đi hỏi: “Ngươi vì sao vẫn còn ở đây?”

“Ta... Vì sao không thể ở đây?”

Ngươi lặng im một lúc lại nói: “Trước đây, sau mỗi đêm ngươi đến rồi vội vàng đi, ta không thấy ngươi ở lại... Vì sao lúc này lại ở lâu như vậy?”

“Trước đây... Ta đã đến đây sao?” Ta ngỡ ngàng nhìn ngươi... Những lời ngươi vừa nói là có ý gì?

Ngươi đột nhiên nở nụ cười hướng mắt sang nhìn ta nói: “Hoàng thượng vì sao nói những lời khó hiểu như vậy?”

Không đợi ta trả lời, ngươi lại lặng thầm quay mặt đi. Ta chợt hiểu ra mọi chuyện, ngươi như vậy, luôn luôn xem ta như người vô hình. Liệu ngươi có phải đang xem ta là một cái ảo giác? Người đêm đêm tìm đến hành người bán sống bán chết lại là ta sao?

Thực sự là ta sao?

Sự thật này ta không muốn tin... Một chút cũng không muốn...

Dục Tiên Hoàn, ngươi càng yêu ai, liền sẽ bị ngay chính người đó làm tổn thương. Thế nhưng người ngươi thấy tại sao lại là ta? Vì sao không phải ai khác mà chính là ta?

Là ngươi yêu ta, cam nguyện chịu dày vò vì ta, nhưng lại cố sống vì người kia sao?

Ta mạnh kéo tay ngươi quay lại: “Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi vì sao phải tự dày vò bản thân? Ngươi là vì cái gì?”

Ngươi trong đôi mắt không có chút kinh ngạc, điềm đạm trả lời ta: “Không phải là ngươi muốn như vậy? Ta còn có thể làm gì khác hơn?”

“Ta...”

Ngươi lại nở nụ cười, một nụ cười đầy chua cay cùng ảm đạm nói: “Hoàng thượng, ta sắp chịu không được nữa rồi, ngươi cũng không thể tiếp tục dày vò ta, khi đó ngươi còn có thể vui nữa không?”

“Ta... Thực sự đang vui lắm sao?” Suốt hai năm qua, ta chưa từng cảm thấy vui. Cho đến tận bây giờ càng không thể vui, đều là vì ngươi. Trong hoang mang cánh tay dần buông lỏng, ta chợt nhận ra đôi tay mình đang run lên.

Ngươi thực sự đang cho ta thấy điều gì?

Một cái thở dài cùng nụ cười trên môi biến mất dần, ngươi nhìn ta nói từng câu từng chữ nặng đến khó thở: “Hoàng thượng, mặc kệ ngươi có hay không buông tha cho hắn, ta cũng không thể chịu được lâu hơn, thế nhưng hắn là một người tốt, nếu như hắn phải vì ta mà chết, là ta đã nợ hắn, nếu có kiếp sau, ta... Nhất định sẽ... Báo đáp hắn.”

“Ngươi...”

Ta bỗng nhiên nghẹn lời, nhìn ngươi sắc mặt không còn chút khí sắc càng thêm khó thở: “... Không muốn hắn chết, tại sao ngươi không cố sống, nói đến kiếp sau thì có ích gì?”

Ngươi đột nhiên nở nụ cười lãnh đạm hỏi: “Cố sống? Ta vì cái gì phải cố sống? Thời gian qua ta không phải đã rất cố gắng sao? Đến tận lúc này ngươi vì sao không thể buông tay cho ta?”

Lời ngươi nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim ta, ngươi mạnh rút tay về một mực xua đuổi: “Ngươi... Chỉ là một cái ảo ảnh, vì sao lại nhiều lời như vậy? Mau đi đi... Để cho ta yên.”

“Ta... Chỉ là một cái ảo ảnh sao?”

Phải, một cái ảo ảnh chưa bao giờ nói chuyện với ngươi, chỉ lặng nhìn ngươi suốt ngày này qua tháng nọ. Đêm đến lại dày vò ngươi đến muốn sống không được, chết cũng không xong. Hôm nay vì cái gì lại giống như một người hiện hữu, nói nhiều như vậy?

Rồi ta thấy trong mắt ngươi, nước mắt tựa như những dòng thủy triều tuôn dài trên khuôn mặt, chỉ một lúc đã ướt đẫm mãi không ngừng...

“Ngươi khóc sao? Lại phải khóc nữa sao?” Ta không phải là ảo ảnh, ngươi cũng không phải xem ta như một cái ảo ảnh, ta nhẹ đem ngươi áp vào lòng: “Đừng khóc... Đừng khóc...”

“Ta không biết đối với ngươi giữa người thật cùng với ảo ảnh có gì khác nhau? Nhưng ngươi lẽ nào vẫn không cảm thấy được nhịp tim ta đang đập, hơi ấm từ trên người ta, ngươi cũng không cảm thấy được sao?”

Ngươi đôi mắt kinh hãi mở to nhìn ta, vội vàng vùng ra khỏi người ta hỏi: “Ngươi... Không phải ảo ảnh? Ngươi là ai?”

Ngươi đột nhiên lui sát về phía trong góc giường, ta muốn bước đến để nói rõ, ngươi càng trở nên sợ hãi, đôi vai gầy yếu đột nhiên run lên khiến ta không dám đến gần. Cho đến tận lúc không thấy ngươi run sợ, còn tưởng ngươi đã bình tâm, thế nhưng không phải, ngươi cứ như vậy lại chìm dần vào mê man...

Ta chỉ thấy ân hận...

Đêm đến ta lại thấy ngươi đau đớn kịch liệt, ta muốn đến ôm ngươi vào lòng an ủi, lại sợ chính mình làm tổn thương ngươi nhiều hơn, ta không dám đến gần ngươi.

Ta đã vô cùng ân hận, chỉ tiếc đến lúc ta nhận ra thì đã quá muộn không thể cứu vãn được nữa. Ngươi mỗi ngày qua tình trạng lại càng thêm trầm trọng, ta cũng đã nhiều đêm rồi không ngủ chỉ để trông chừng ngươi.

Thái y đã từng nói, với sức ngươi hiện tại, nếu không thể bồi dưỡng, chỉ càng thêm nguy kịch. Thế nhưng những thứ như vậy ngươi đều không ăn, ngươi nói ta phải làm sao?

Buổi sáng vừa thấy ngươi trở người dậy, ta nhẹ đem ngươi ngồi dậy tựa vào lòng mình, chăm thuốc cho ngươi, không ngờ là ngươi lại từ chối, ngoảnh mặt đi lãnh đạm hỏi: “Ngươi là ai?”

Ta dở khóc dở cười nhìn ngươi, đến lúc này còn có thể hỏi ta câu đó?

“Ngươi thực sự không thể nhận ra ta? Ta là hoàng thượng, ngươi lẽ nào thật không nhận ra?”

“Không!” Ngươi lắc đầu: “Hoàng thượng không bao giờ đối với ta như vậy.”

“Ta biết, ta đối với ngươi chỉ có lạnh lùng cùng tàn nhẫn.”

“Vậy ngươi là ai?”

Ngươi vì sao vẫn còn muốn phủ nhận, ta nhấn mạnh từng chữ: “Ta là hoàng thượng, ngươi mau ngước mắt lên nhìn cho rõ.”

Ngươi vẫn cứ như trước mà lạnh lùng gạt đi: “Không phải... Ngươi không phải...”

“Cổ Mộng Y...” Ngươi vừa nghe gọi tên, liền kinh hãi ngước mắt lên nhìn: “Đừng tự lừa dối mình, ngươi biết rất rõ ta là ai, cũng không phải ảo ảnh, việc gì phải gạt ta đi như vậy?”

Ngươi có lẽ không phải muốn gạt đi, mà là không tin vào điều đó. Một người chỉ có lạnh lùng cùng tàn nhẫn làm sao có thể thay đổi, ngươi trầm tĩnh một lúc hỏi: “Đã từ bao giờ?”

“Không rõ...”

Ta không nói, ngươi chắc cũng phải nhận ra, chỉ là ngươi không muốn nhìn nhận, cũng như ta đã từng không dám nhìn nhận.

Ta đã từng hận ngươi, đến lúc nhìn ngươi đau khổ, ta lại cảm thấy thương tâm không thể chịu được. Nỗi hận năm xưa, ta không thể tính đến nữa. Ta muốn ngươi sống, muốn ngươi không phải chịu đau khổ... Chỉ tiếc đã quá muộn, thứ dược năm xưa hạ vào người ngươi là nan giải, ta biết phải làm gì đây?

Mỗi ngày ta đến với ngươi, chăm chút cho ngươi từng cử ăn bát thuốc, ta đã tận sức, thế nhưng ngươi cứ như vậy suy kiệt dần.

Ta lại gặp kẻ hầu ngươi năm xưa, hắn hiện tại vẫn bình ổn như vậy. Ta hỏi hắn mọi thứ về ngươi, chỉ mong có gì đó để lưu giữ ngươi lại, thế nhưng những lời hắn nói qua khiến ta phải vô cùng hối tiếc.

Ta chợt nhận ra, những lỗi lầm năm xưa ta gây ra vĩnh viễn không thể bù đắp.

Đau khổ, hối tiếc... Mọi thứ đều đã quá muộn màng. Lúc ta ôm tấm thân gầy yếu ngươi vào lòng, chỉ thấy tê dại, ngươi nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Hoàng thượng đôi lúc đối với ta thật tốt.”

“Phải.”

Ngươi lại đột nhiên trầm mặc: “Có lúc lại vô cùng tàn nhẫn.”

“Phải... Là lỗi của ta.” Ta đã biết sai rồi, ngươi đừng dày vò ta nữa.

Ta càng ôm chặt lấy ngươi hỏi: “Ta đối với ngươi như vậy, vì sao còn yêu ta? Ngươi lẽ nào không thấy hận ta?”

“Yêu? Hận?” Ngươi ảm đạm cười: “Nếu hận có thể làm ta không đau nữa thì ta sẽ...”

“Năm xưa, Phi Nguyệt... Đều không phải do ngươi...”

Nghe nhắc chuyện xưa, ngươi dường như không muốn nhắc đến: “Phải hay không phải đều có gì quan trọng?”

“Nếu đã không phải vì sao còn bắt ta phải hận ngươi?”

“Hoàng thượng năm xưa hận ta như vậy vốn nên hạ lệnh giết chết ta.”

Một lời dứt khoát ngươi nói ra không chút do dự, ngươi xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, thế nhưng ngươi vì cái gì đẩy ta vào bất nghĩa?

“Ta không phải thị phi bất phân. Năm xưa cũng vì quá đau xót mà sinh mù quáng, ngươi còn nhất mực khẳng định do chính mình làm liền buộc ta đẩy ngươi vào chỗ chết, lại chỉ van cầu ta tha cho một người... Ngươi làm nhiều như vậy là vì cái gì?”

“Yêu hận.”

“Yêu hận?”

Cái gì gọi là yêu hận?

“Nếu là đời này vì yêu mà chết, có lẽ sẽ khiến ta sinh hận. Ta cho dù không muốn cũng phải từ bỏ, không phải như thế tốt lắm sao? Lý lẽ này ngươi sao có thể hiểu được.”

“Phải, ta không hiểu.” Thế nhưng nỗi đau tận sâu trong tâm can ta có thể thấu được: “Ta đã sai rồi... Hoàn toàn sai rồi...”

Ngươi đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, đưa tay khẽ chạm vào gò má ta buồn thanh hỏi: “Hoàng thượng đang khóc sao? Đừng...”

Phải... Ta đang khóc... Cũng không muốn khóc, là do nước mắt tự tuôn ra, ta không thể kìm nén lại được. Ngày Phi Nguyệt mất, ta cũng chưa từng khóc vì nàng, thế nhưng vì ngươi, ta không thể ngừng khóc. Kiếp này, ta đã phạm phải quá nhiều sai lầm lớn đến không thể cứu vãn được, ngươi nếu vì thế mà chết đi, đau xót cùng ân hận đều theo ta đến trọn đời.

Ta để tiểu thái giám năm xưa quay trở lại Thanh Hoa Các tiếp tục hầu hạ ngươi, hắn đã rất vui mừng khi lại được nhìn thấy ngươi. Dù sự thật năm xưa còn nhiều khuất mắc nhưng ta không muốn truy cứu đến. Chỉ cần biết không phải ngươi, ta đều không quan tâm. Đã có quá nhiều người phải chịu đau khổ, ta không muốn lại có thêm nhiều bi thảm thương tâm tiếp tục xếp chồng lên nhau, mãi không thấy được bình yên. Chỉ có thể để mọi việc lắng xuống như chưa từng xảy ra.

Đôi lúc ngươi nói với ta, Phi Nguyệt năm xưa rất tốt, nàng thường hay đánh cờ rồi kể chuyện cho ngươi nghe, ngươi dù có đau khổ nhưng chưa từng căm ghét nàng.

Chỉ tiếc nàng đã sớm ra đi.

Ta đột nhiên cảm thấy mình mang ơn nàng rất nhiều, nếu không phải vì nàng, ta đã không nhận ra được ta yêu ngươi đến thế nào.

Từ lúc gặp ngươi, mãi cho đến lúc mang ngươi vào cung, ta biết đối với ngươi sai rồi mà vẫn không thể dừng lại.

Mỗi lúc nhìn thấy ngươi, ta không thể kiềm chế được mình, càng cảm thấy có lỗi với người huynh đệ năm xưa càng chìm trong hoang lạc không thể dừng lại.

Sau đó ta không dám đến tìm ngươi nữa.

Từ đó mỗi đêm ta đến với Phi Nguyệt, nàng là một người phúc hậu, rất am hiểu lý lẽ, nàng như xoa dịu mọi nỗi đau, trống trải trong ta.

Đêm đêm nàng nghe thấy ta gọi tên một người, nàng dù có đau khổ vẫn vui vẻ chấp nhận, xem như không có việc gì. Nàng lại nhiều lần khuyên ta đến thăm ngươi, thế nhưng ta đã gạt nàng đi, ta bảo nàng đừng nhắc đến nữa. Khi đó ta thấy nàng buồn rồi lặng thinh quay đi không nói gì.

Lúc ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở hậu hoa viên rồi bị thị vệ làm trọng thương, ta đã rất muốn đem ngươi ôm vào lòng xem thương tích cho ngươi, thế nhưng khi ta vừa muốn chạm đến ngươi lại thấy sợ hãi, ta làm không được, sau lại còn nhẫn tâm đứng nhìn ngươi đau đớn bước đi.

Khi đó ta biết ngươi bị thương rất nặng, ta đã rất muốn đến thăm ngươi, mỗi lúc đến cửa lại ngại bước vào, ta sợ ngươi lại bị ta làm tổn thương vì thế không dám bước qua cánh cửa. Rồi ta nhìn thấy Tiểu Nghi Tử chạy ra chạy vào, ta biết ngươi không sao, sau đó ta âm thầm rời đi.

Mặc dù khi đó ta không rõ ngươi vì sao lại làm như vậy, nhưng bây giờ ta đã hiểu được tất cả.

* * *

Đau khổ, hối tiếc cũng không giúp thời gian quay lại, ta nguyện dùng hết một nửa đời sau của mình để chuộc lại lỗi lầm. Dù cho ngươi đêm đêm vẫn luôn nhìn thấy ta đến dày vò ngươi, vì ta mà đau đớn bi lụy. Mặc kệ ngươi lúc này không còn nhiều sức, cũng không còn ý muốn tiếp tục sống. Ngươi có lẽ hận ta, muốn nhìn thấy ta phải tuyệt vọng vì ngươi, thế nhưng ta vẫn không thể thôi không ngừng cố gắng tìm cách cứu lấy ngươi. Chỉ cần ngươi được sống, ta có phải trả giá đắc thế nào cũng được.

Không bao giờ hối tiếc.