Là Tự Ta Đa Tình

Chương 10: Phiên ngoại 1 (3)


Sáng hôm sau, ta sảng khoái rời khỏi giường, vừa bước ra đã thấy Tiểu Nghi Tử mặt mày tóc tai thiếu chỉnh tề uể oải bước đến, ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Uy... Ngươi bị làm sao? Bệnh a?”

Hắn rất có lễ phép nhìn ta cúi đầu nói: “Lão gia, ta không có bệnh.”

“Vậy sao ta ngươi trông như thiếu sức?”

“Đều là nhờ ân của lão gia đây a.”

Nói xong hắn bỏ đi vào bên trong phòng chăm sóc cho ngươi.

Này thực không thể hiểu được hắn.

Cả ngày hôm nay ngươi không rời được giường, ta đã rất có lòng thương xót vào bên trong hỏi thăm, thế mà ngươi lại lạnh lùng đuổi ta ra ngoài.

Ngày hôm sau vẫn vậy.

Hôm sau nữa cũng thế...

Đã ba ngày trôi qua rồi a...

Lẽ nào ta bạo hành quá mức thật sao?

Đến ngày thứ tư ngươi dường như đi lại bình thường được rồi. Vừa trông thấy ta, ngươi tỏ ra không hề giận dỗi cũng không nói gì, ta nghĩ mình vẫn còn may mắn lắm, đợi khi nào ngươi lành hẳn, ta với ngươi lại cùng đánh cờ...

Mấy hôm sau, ta rất có ý tứ nghiêm chỉnh gọi ngươi đánh cờ, ngươi gật đầu không nói gì.

Ván cờ bắt đầu, mặc dù ta đã ra sức kể chuyện cho ngươi nghe, kể cả làm đủ trò thế nhưng ngươi vẫn điềm nhiên không chút động tĩnh. Ta chợt cảm thấy khó hiểu, không lẽ chỉ mới mấy hôm mà ngươi đã trở nên chịu đựng giỏi như vậy? Hay là ngươi đang cố gắng kiềm chế? Mặc kệ, ta phải làm cho vấn đề trầm trọng hơn nữa...

Không rõ hôm nay vì cái gì mà gió lại đặc biệt thổi mạnh. Ta kể cứ kể, ngươi đánh cứ đánh, sắc mặt vẫn lạnh lùng không chút biến đổi, thoáng chốc giống như đem ta đi đóng băng, ngay cả quai hàm cũng muốn sượn lại, ngươi đặt mạnh quân cờ xuống bàn nói: “Như thế nào, còn muốn đi nữa?”

“Hả?”

Ta cầm lấy quân cờ định đặt xuống, chỉ là đột nhiên đầu thấy choáng váng.

“Ta... Phải đặt ở chỗ nào đây?”

Không biết từ khi nào mà thế cục biến trở nhanh như vậy? Càng không biết trong lúc đó là ta hay ngươi đang mất tập trung, thế nhưng nhìn qua cục diện này... Chắc là ta rồi.

Ngươi trên mặt tối sầm lại, mạnh đặt hai vật lạ xuống bàn cờ nói: “Đừng tưởng một trò có thể chơi lại hai lần, đêm nay ngủ ngoài này cho ta.”

“Ách...”

Ngươi nói rồi lạnh lùng quay đi. Ta nhìn lại hai thứ kia... Chỉ muốn chết ngất, là đồ bịt tai a...

Ai nha~~~ vậy là nãy giờ ta tự nói tự nghe sao...

Sao lại tàn nhẫn như vậy...

Ta đột nhiên nhận ra, mới vừa rồi chưa phải là tàn nhẫn lắm, hiện tại mới là vô cùng tàn nhẫn.

Đêm đã khuya, ta muốn bước vào nhà ngủ liền bị Tiểu Nghi Tử chặn cửa nói: “Lão gia của ngài đây.”

“Hả?”

Hắn đưa ta một đống chăn nệm nói: “Công tử nói đêm nay ngài muốn ngủ ngoài sân, nô tài sợ ngài bị cảm lạnh vì thế chuẩn bị sẳn cho ngài những thứ này.”

“Ngươi...”

Thật không thể tin được, hóa ra không phải đùa a? Ta hướng vào trong hô to: “Y Y, ngươi cư nhiên bắt... Bắt ta ngủ ngoài này cũng được sao?”

Ngươi ngồi bên trong uống trà nghe qua giống như không nghe, sau đó điềm nhiên đứng dậy quay đi, ta giật chăn nệm từ tay hắn nói:

“Hừ... Ngủ ngoài thì ngủ ngoài, ai sợ chứ.” Ai bảo ta thua cờ...

Cẩu nô tài đáng chết, hắn chẳng những không nói giúp ta tiếng nào, còn thản nhiên ngáp dài nói: “Thế thôi nô tài xin phép cáo lui, lão gia ngủ ngon.”

Nói rồi hắn quay vào nhà, đóng sầm cửa lại. Ta tức giận đạp mạnh vào cửa, hắn càng lúc càng to gan nha. Có ngày ta nhất định phải tìm cách trị tội hắn...

Ta mạnh đem nệm ném xuống đất trải ra rồi nằm xuống. Còn nhớ cách đây mấy ngày rõ ràng là sướng thế kia mà... Bây giờ đã phải nằm sương.

Đêm nay, trời hình như đặc biệt lạnh, ta quấn chăn kín cỡ nào cũng cảm thấy lạnh đến tận xương. Trằn trọc băn khoăn mãi mới ngủ được một giấc ngon lành.

Nửa đêm, dường như có nước trút xuống mặt. Còn tưởng ai đó đem nước tạt vào mặt ta không cho ngủ, theo phản xạ ta choàng tỉnh ngồi bật dậy. Trước mắt ta là hàng trúc xao động mãnh liệt, sau lưng là cánh cửa khép kín, nào có ai tạt nước đâu a?

Lại có nước tát vào mặt ta?

Ân... Đừng nói trời định mưa đi?

Đột nhiên từ phía cửa sổ có tiếng động, ngay sau đó là một cái đầu ló ra ngoài gọi to: “Lão gia!”

Tim ta thiếu chút nữa ngừng đập liền tức giận mắng: “Ngươi làm cái quỷ gì?”

Hắn ném một tấm bạc về phía ta nói: “Trời sắp mưa rồi, lão gia chịu khó che đỡ, nô tài tận sức rồi.”

“Ngươi...” Nói xong hắn rút đầu vào đóng sập cửa sổ lại. Mưa bắt đầu chuyển nặng hạt, ta đứng dậy đập mạnh cửa:

“Tiểu Nghi Tử, a ~ cái tên cẩu nô tài đáng chết ~ Lão gia tru di tam tộc nhà ngươi...! Mở cửa nhanh.”

“Lão gia tru di nô tài chịu, công tử nhất định không cho mở cửa, nô tài không dám làm liều.”

“Khốn kiếp, mở cửa a~”

Hắn dường như đã đi vào trong, có đập nữa cũng vô ích...

Ta thực không ngờ có một ngày rơi vào thảm cảnh như vậy. Ăn đậu hũ hôi có một lần thôi, mà đến mấy ngày sau mới bị ê bụng... Lý nào lại như vậy.

Mưa đang lớn dần, giông gió cứ thế tát vào mặt ta không có chỗ né. Ta trùm tấm bạc lên đầu cuộn thành một cục ngồi sát mép cửa, vậy mà cũng không tránh được bao nhiêu.

Ta dù không còn là hoàng thượng, nhưng cũng là thái thượng hoàng đỉnh đỉnh quyền uy mà... Sao có thể bị đối xử thế này?

Đây lẽ nào là quả báo, là trời hại!

Nghe qua có vẻ kinh khủng, thế nhưng vào lúc này ta không còn nghĩ ra được gì khác hơn.

Đêm đã lạnh, mưa giông cứ thế tạt vào người, ta tưởng tượng đến cái lạnh năm xưa ở Thiên Sơn so với bây giờ không có nhiều khác biệt. Mà so ra có thể còn lạnh hơn như vậy, rất khó chịu đựng. Người ta đột nhiên run lên, hai quai hàm cũng đánh vào nhau nghe còn rõ hơn cả tiếng mưa.

Ta sắp chịu không nổi rồi.

Y Y a Y Y... Ngươi muốn sát phu sao?

Mở cửa, mau mở cửa đón ta vào đi a...

Ta ngồi chờ đợi trong vô vọng từ hết đợt mưa này đến đợt mưa khác. Còn tưởng ngươi chỉ muốn phạt ta một lúc thôi, nào ngờ ngươi muốn ta chết cóng ngoài này thật.

Rất nhiều canh giờ trôi qua, mọi thứ không có gì thay đổi, chỉ có người ta như mất đi cảm giác, đầu thấy choáng váng, nhìn cũng không rõ được gì, cái bàn hay đánh cờ phía trước nhà hình như đã tự sản sinh thêm vài cái khó hiểu.

Ta... Sắp chết rồi...

Ngươi không định ra ngoài cho ta trăn trối sao?

A... Phía trước có ánh đèn, hóa ra ngươi đã chịu đón ta vào nhà rồi a? Thế nhưng đầu ta nặng quá, ngay cả mắt cũng dính lại không thể nào mở ra được, khắp người ta đau nhức không chịu nổi, cũng không thể trở mình, duy nhất cảm nhận được là một đôi tay mềm mại cầm lấy khăn nóng lau qua khắp người ta. Rất ấm, rất dễ chịu.

Trong mơ hồ ta lại nghe có tiếng nói: “Công tử, đêm đã khuya rồi, để ta trông chừng lão gia, ngươi đi ngủ đi, đã một ngày một đêm rồi, ngươi...”
“Ta không sao, ngươi đi nghỉ đi.”

“Công tử...” Hắn thở dài một hơi dường như rất phiền não.

“Năm xưa ngươi không phải nói là do ta ốm yếu nên chỉ mới có dầm mưa một lúc mà đã bệnh sao?”

“Phải a...”

“Người này ngươi nói không lẽ cũng ốm yếu sao? Mới có dầm mưa một chút mà đã lăn đùng ra...”

“Ách...”

Nga~~ Đầu ta dường như đang đau nhức gấp bội... Nghe qua thực rất muốn chết ngất. Ngươi không thể nào phủ phàng như vậy nha... Ngươi không thể thấy thương cảm cho lão công khốn khổ của ngươi một chút sao? Một chút cũng không được sao?

“Công tử a, ngươi không thể nói như vậy được. Ngươi bắt lão gia dầm sương dầm mưa dầm gió cả đêm, không bệnh mới lạ.”

Phải a... Tiểu Nghi Tử ngươi cuối cùng cũng nói ra được một câu có nhân tính như vậy.

“Mặc kệ, khi nào hắn tỉnh ngươi bồi cho nhiều vào.”

“Ân, ân... Công tử. Ta biết rồi, ngươi mau đi nghỉ đi.”

“Không, ngươi đi đi.”

* * *

“Thái thượng hoàng, ta có nhìn nhầm không đây? Ngươi bệnh mà sao vui thế?”

Có sao? Ta làm sao biết, đầu ta đau nhức, mắt muốn mở cũng không lên, càng không thể thấy được biểu tình của ngươi lúc này, thế nhưng đột nhiên ta thấy rất hứng khởi. Thê tử như vậy xem ra vẫn rất lo lắng cho ta, y dù có lạnh lùng nhưng chung quy cũng còn sợ ta chết đi.

Cũng phải, ta mà chết rồi, ai giúp ngươi thỏa mãn đây.

* * *

Có lẽ có một điều mà ngay cả Hiên Viên cũng không thể tự nhìn thấy được cái biểu cảm của mình lúc này, rất gian xảo. Hắn mặc dù mê man bất tỉnh nhưng cái chữ “dâm dục” cũng hiện ra rất rõ trên mặt. Y Y rùng mình một cái gọi: “Tiểu Nghi Tử.”

Tiểu Nghi Tử từ xa chạy đến hỏi: “Công tử có gì căn dặn?”

“Ngươi nhìn xem mặt hắn có gì lạ?”

Tiểu Nghi Tử nhìn qua rất lâu nói: “Xuất nhiều mồ hôi.”

“Không phải.”

“Thế là cái gì ạ?”

Y Y nhìn thêm một lần nữa hừ nói: “Ngươi lau mồ hôi cho hắn, ta đi.”

“Ân.”

Nói rồi y quay lưng đi, đột nhiên có ai đó nắm lấy vạc áo y, trở đầu liên tục nói: “Đừng đi... Đừng đi...”

Nét mặt hắn có phần co lại khó chịu, chung quy vẫn là không muốn y rời đi. Lúc nhìn qua rất giống một tiểu hài tử nũng nịu đòi mẫu thân, khóe môi y đột nhiên hơi cong lên, Tiểu Nghi Tử kinh ngạc nhìn qua rất lâu. Dường như đã lâu rồi hắn chưa từng thấy y cười, vừa nãy mặc dù chỉ có một chút, nhưng hắn có thể cảm nhận được y đã cười...

Vì thế hắn rất có ý thức mà nhẹ nhàng lui đi.

* * *

Dường như ta cảm giác được có một bờ môi ấm áp đặt lên trên má mình mãi không chịu rời đi, sau đó là từng ngón tay mịn màng lướt qua gương mặt. Ngươi nhẹ nhàng nằm trên người ta, má tựa sát vào má. Ta bỗng thấy tim đập loạn nhịp rất muốn mở mắt dậy, lại muốn đưa tay lên ôm chặt lấy ngươi để cả đời này đều không cho ngươi có cơ hội rời đi. Thế nhưng tay ta giống như bị đóng băng không thể nhúc nhích được, ta nghĩ chắc là mình đang bị mộng yểm. Vì ngươi ta sắp trở nên điên cuồng, mỗi đêm đều mơ thấy đến nổi đã trở thành mộng yểm.

Ta dường như cảm nhận được một hơi ấm từ cơ thể ai đó như xua đi mọi đau đớn. Cơn đau đầu càng lúc càng lắng xuống, ta dần dần chìm vào trong miên man.

* * *

“Y Y a... Y Y...”

“Ngươi gọi đã đủ chưa?”

“Ngươi vì sao vẫn cứ lạnh lùng như vậy a? Ta còn muốn gọi tên ngươi cả đời.”

“Phí lời. Mau đánh đi.”

“Hảo...”

Để xem, nước cờ tiếp theo... Ta nên đi đường nào đây? Đặt ở đâu cũng chẳng thể thắng nổi. Đột nhiên ta cảm thấy con người trước mặt này khiến ta thực bất lực, ngươi càng hoàn mỹ càng làm cho ta có thêm nhiều đêm dài đau khổ.

Phải, là ta đang hối hận.

Năm xưa rõ ràng có thể ăn không cần xin phép, vậy mà ta lại không biết nắm bắt. Có câu nói rằng, những điều tốt đẹp trước mắt người ta thường không nhìn thấy, đến khi mất rồi, chạy đông chạy tây tìm kiếm cũng là phí công.

Trở lại với thực tế...

Sau cơn bệnh nặng, sinh lý đương nhiên cũng có vấn đề, ngươi rõ ràng biết như vậy lại buộc ta phải đánh cờ.

Ta đặt một quân cờ xuống bàn, tay chóng lên cằm chán nản nhìn ngươi hỏi: “Ngươi ngoài đánh cờ ra còn cái gì có thể cược?”

Ngươi vẫn một mực bình thản đặt cờ xuống bàn nói: “Năm xưa, khách nhân đến thanh lâu có hai dạng.”

“Là dạng gì.”

“Một dạng là nho nhã, tri thức. Hai là dạng thô lỗ.”

Ta đặt xuống bàn một quân cờ nhàm chán hỏi: “Thì thế nào?”

“Nho nhã, tri thức thì có thể lấy cầm kỳ thi họa để cược. Còn dạng người thô lỗ...”

Dạng người thô lỗ thì đương nhiên không thể tinh thông cầm kỳ thi họa, không thể cược.

“Ngươi sẽ làm gì?

Ngươi đột nhiên lãnh đạm nhìn ta rồi đặt cờ xuống bàn nói: “Chỉ có thể đọ tửu lượng.”

“Đọ tửu lượng?”

Ta đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú. Ta chưa từng thấy ngươi uống rượu bao giờ, còn tưởng ngươi không biết uống rượu, nhưng thật không ngờ...

Đây lẽ nào là cơ hội của ta?

Vừa có thể nhìn thấy bộ dáng lúc say của ngươi, lại còn có thể... Chỉ cần nghĩ đến thôi, người cũng tràn đầy sức sống.

Nếu đã như vậy thì việc gì ta phải tiếp tục đánh cờ? Không có kết quả mà.

Ngươi đột nhiên hướng mắt lên nhìn ta hỏi: “Như thế nào, không muốn tiếp tục?”

Không biết vì sao gần đây ta cảm thấy đôi mắt ngươi dù vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng hiện tại còn có một chút đa tình.

“Hảo...” Ta gạt ngang bàn cờ, kéo tay ngươi đứng dậy đi nói: “Đi theo ta.”

Ngươi lạnh nhạt bước theo sau ta hỏi: “Ngươi muốn gì?”