Là Tự Ta Đa Tình

Chương 11: Phiên ngoại 1 (4)


“Thi tửu với ta.”

Ta không tin kỳ nghệ không bằng ngươi, mà ngay cả tửu lượng cũng không bằng ngươi. Vừa lúc đêm xuống, rất thích hợp để thi tửu.

Tiểu Nghi Tử mang ra rất nhiều rượu đồng thời rót đầy vào hai chén lớn trên bàn. Ta cầm lấy một chén lớn đưa đến trước mặt nói: “Ai gục xuống trước xem như thua. Cạn!”

Ngươi gật đầu, cũng cầm lấy một chén đưa lên nói: “Được, cạn!”

Uống liên tục đã được gần nửa canh giờ, ngươi vẫn chưa có dấu hiệu nghiêng ngã, ta cũng chưa từng phải uống nhiều rượu như vậy. Ngươi đột nhiên quăng chén đi, đứng dậy đem cả một bình rượu lớn nâng lên, ta còn chưa hết ngạc nhiên, đã nghe ngươi nói: “Uống cả bình đi.”

“H... Hảo...”

Ngươi cứ như vậy đem cả bình rượu lên ngửa cổ uống, ta cũng không còn lựa chọn nào khác phải làm theo. Ta chợt nhận ra, ngươi dường như say rồi, đôi má ngươi đang rất đỏ, hạt đậu nhỏ ở cổ ngươi di chuyển lên xuống thập phần quyến rũ câu nhân, thoáng chốc như muốn cuốn ta vào. Ta muốn ăn hạt đậu nhỏ kia của ngươi, cũng muốn ăn cả người ngươi.

Chỉ cần ta không gục xuống, nhất định sẽ có cơ hội.

Cứ thế ta cùng ngươi uống hết bình này sang bình khác. Đầu óc ta càng ngày càng quay cuồng mà sao mãi vẫn không thấy ngươi gục xuống... Ta lẽ nào...

Thời điểm tỉnh lại, ta chỉ thấy đầu óc quay cuồng không nhớ ra được cái gì. Tiểu Nghi Tử một bên đem trà đặt xuống bàn nói: “Lão gia, uống chút trà cho khỏe.”

“Ta...”

Miên man suy nghĩ một lúc lâu ta mới nhớ ra được. Đêm qua ta cùng ngươi đọ tửu lượng, sau đó... Sau đó... Ta đột nhiên nhớ ra hỏi: “Phải rồi, công tử ngươi đâu?”

Hắn thở dài nói: “Lão gia, công tử đang ngồi đọc sách đằng kia.”

Hắn nép người sang một bên để ta nhìn cho rõ. Ngươi vẫn vậy, một bộ dáng điềm đạm ngồi đọc sách như không có gì xảy ra: “Không thể nào...”

Đêm qua ta với ngươi uống rượu như nhau, hôm nay phải đến giờ này ta mới tỉnh được, đầu còn xoay như chong chóng, thế mà ngươi lại có thể tỉnh đến như vậy? Ta chợt nhận ra mình đã thua rồi, thua ngay từ đêm qua, người gục xuống trước tiên là ta, tỉnh lại sau cùng cũng là ta.

Kỳ nghệ thua, ngay cả tửu lượng cũng thua.

Từ nay về sau ta biết lấy gì để đấu với ngươi đây?

Ta thật là thảm hại mà.

Ta lặng quay người vào trong không nói gì.

Sau hôm đó, ta cùng ngươi không ai nói với ai lời nào.

Ta giận không nói, ngươi cũng giống như không thèm quan tâm đến ta.

Đã hai ngày trôi qua rồi, mỗi buổi chiều ta đều ra ngoài sân ngồi úp mặt vào gốc cây. Tiểu Nghi Tử một bên đem thức ăn để lên bàn nói: “Lão gia.”

Ta không trả lời, không thèm quan tâm đến hắn.

Hắn thở dài nói: “Lão gia thế nào cũng phải ăn một ít đi, ngài hai ngày rồi không ăn gì, định tuyệt thực thật sao?”

Ta không nói gì, hắn trầm lặng một lúc nặng nề nói: “Kỳ thực, lão gia việc gì phải tự hành chính mình? Công tử đã từng nói, kỳ nghệ lão gia không phải tệ, nếu ngài thực đánh nghiêm chỉnh, công tử chưa chắc có thể đánh thắng được ngài a.”

Hắn nói lời này là thế nào, ta thực không thể nhẫn nhịn được liền hừ nói: “Ý ngươi nói là ta không đánh nghiêm chỉnh sao? Một năm qua, ta lúc nào cũng muốn y như vậy, lẽ nào lại không đánh hết mình...”

Hắn lắc đầu thở dài nói: “Lão gia... Ngài muốn nhiều như vậy, còn có đủ tinh thần để hạ được công tử sao? Ngài cũng biết công tử mỗi khi đánh cờ đều rất tập trung a.”

“Này...”

Ta đột nhiên suy nghĩ lại, những lần đánh cờ, lúc nào cũng bị y cuốn hút ánh nhìn đến không thể nào tập trung được vào bàn cờ, chỉ nghĩ làm thế nào để được đem y lên giường, sau đó là liên tưởng đến hình dáng y trên giường liền mất hết suy nghĩ...

Chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà thảm bại sao?

Ta hừ mạnh không nói nữa, hắn cười khổ nói: “Lão gia ngài xem, người ở trong kia, ngài không ăn gì, y cũng không chịu ăn. Không lẽ ngài định cùng y tuyệt thực chết theo kiểu này sao?”

“Ta...”

Ta giật mình quay sang đứng dậy kéo cổ áo hắn lên hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Y không chịu ăn sao?”

“Phải, phải... Lão gia không ăn, y sao có thể chịu ăn?”

Ta mạnh buông hắn ra vội vàng đi vào trong nhà.

Bên trong, chỉ thấy ngươi đang nằm trên ghế dựa gỗ mà ngủ.

Ngươi vì sao vậy?

Ta thực không thể hiểu được. Ngươi rõ ràng yêu ta, luôn quan tâm đến ta, thế nhưng hết lần này đến lần khác ngươi hành hạ ta không thương tiếc, sau lưng lại tự hành chính mình.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của ngươi, ta đau lòng chết được.

Ta phải làm sao để những tháng ngày sau ta cùng ngươi mới được hạnh phúc? Phải làm sao thì ngươi mới cảm thấy vui vẻ được đây?

Ta hơi khom người xuống, đưa tay chạm vào đôi má ngươi một lúc. Ngươi đột nhiên mở mắt dậy nhìn ta nở nụ cười gọi: “Thái thượng hoàng.”

Ta thoáng bỗng thấy hồn mình đang bay đi, đã lâu lắm rồi ta chưa từng thấy ngươi cười. Thế nhưng hôm nay ngươi vì cái gì lại cười, không lẽ ngươi muốn bỏ ta đi sao?

Ta vội vàng kéo ngươi dậy ôm vào lòng: “Hiên Viên Chiêu, ở đây ta không phải thái thượng hoàng. Đừng gọi ta như vậy, cũng đừng hù dọa ta.”

Ta phải giữ chặt lấy ngươi, không để ngươi giống như sương khói tan đi trước mắt ta, ngươi lặng im một lúc nói: “Ngươi vì sao lạ vậy?”

Ta gật đầu nói: “Phải. Ta lạ như vậy, đều vì ngươi.”

Vì ngươi ta vui, vì ngươi ta buồn, vì ngươi ta đau khổ, vì ngươi ta cuồng loạn, tất cả đều là vì ngươi. Cái gì ta cũng có thể bỏ mặc, chỉ có mạng ngươi ta không thể bỏ mặc. Ta nguyện đổi mạng ta để đổi lấy niềm vui của ngươi.

Sau hôm đó còn tưởng giữa ta cùng ngươi sẽ có tiến triển mới, nào ngờ ngươi vẫn lạnh lùng như vậy. Ta chỉ được nhìn thấy ngươi cười một lần duy nhất là khi đó, về sau ta có cầu thế nào ngươi cũng không cười, ta thực không thể hiểu nổi ngươi.

Nhưng mà so với trước đây, ngươi thực là đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc ta ra ngoài thành đã nghe được một vài chuyện thú vị, không rõ nếu là ngươi, thì mọi chuyện sẽ như thế nào, ta thực sự rất muốn thấy a.

Buổi tối, ta gọi ngươi ra ngoài uống rượu, ngươi lạnh lùng nhìn ta khó hiểu hỏi: “Như thế nào, còn muốn đọ tửu lượng?”

Ta lắc đầu nói: “Không phải, ta biết tửu lượng không bằng ngươi, không cược nữa.”

“Vậy thế này là thế nào?”

Ta kéo ngươi ngồi xuống nói: “Chỉ là muốn cùng ngươi đối ẩm thôi mà.”

Ngươi quả nhiên không tin, ánh mắt đầy ngờ vực nhìn rượu cùng thức ăn trên bàn, ta cười hì hì rót cho ngươi, ta mỗi người một chung rượu đầy nói: “Nào, cạn!”

“Ân.”

Ta cười nói: “Thế nào, ngon không? Đây là rượu thượng đẳng a.”

“Cũng tạm.”

Đường đường là rượu nữ nhi hồng ủ hai mươi năm, mà chỉ nhận được một câu ‘cũng tạm’ của ngươi thôi sao? Ta chỉ cười khổ không nói rồi gấp thức ăn bỏ vào bát ngươi đốc thúc: “Nếm thử đi.”

Ngươi nhìn qua nhíu mày nói: “Đây là gì?”
“Đồ chay thường thôi, mau ăn thử đi.”

Ngươi ăn xong ta lại hào hứng hỏi: “Thế nào, ngon không?”

Ngươi gật đầu nói: “Cũng được.”

“Vậy cũng được rồi, uống rượu đi.”

“Ân.”

Ta nhiều lúc thấy khó hiểu, ngươi bình thường không uống rượu, vậy mà vì cái gì tửu lượng lại cao như vậy?

Nghe hỏi, ngươi thản nhiên nói, ngươi không muốn để bị thượng. Xem ra cái động lực để ngươi trở nên thập toàn thập mỹ thật đơn giản. Ta đột nhiên lại cảm thấy ân hận, dường như năm xưa đã có lúc ta nghĩ không tốt về ngươi.

Ngươi uống rượu được một lúc đột nhiên nhíu mày đưa tay lên xoa xoa đầu, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao vậy, đã say rồi sao?”

“Không thể nào...” Ngươi lắc lắc đầu gượng người đứng dậy: “Vì sao chỉ mới uống có một ít.”

Công tử a, một ít của ngươi là muốn hết cả bình nữ nhi hồng người ta rồi. Ta cười khổ vỗ vai ngươi quan tâm hỏi: “Ngươi có sao không?”

Ngươi lắc lắc đầu, đứng cũng muốn không vững, ta đỡ ngươi tựa vào người mình nói: “Chắc ngươi say rồi, để ta đưa ngươi vào giường ngủ.”

Ngươi gật gật đầu không nói gì.

Vừa nằm xuống giường, ngươi nhắm mắt một lúc liền thức dậy trở mình liên tục, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả gương mặt, ta một bên lau mồ hôi cho ngươi hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta...”

“Thế nào?”

Ngươi trở người liên tục, gương mặt giống như đầy khát dục nắm chặt lấy tay ta: “Ta... Ta... Muốn... Muốn...”

Hình như là bắt đầu có tác dụng rồi a...

Ta vẫn vờ như không biết gì hỏi: “Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn... Giúp ta... Ah...”

Ngươi đột nhiên đưa tay kéo người ta áp xuống, ta đương nhiên làm sao bỏ lỡ cơ hội liền nhanh chóng đưa tay đến xâm nhập vào nơi tư mật kia, quả nhiên đã căng cứng lên rồi. Thế này mà không thể giải phóng được, thực không dễ chịu chút nào đâu nha.

Ngươi đã muốn như vậy, ta sao có thể bỏ mặc không giúp? Huống chi nhìn dáng vẻ ngươi lúc này, dù có là thánh cũng không thể hờ hững đứng nhìn, ngươi quả là yêu tinh câu nhân mà.

Mặc kệ ngươi ngày mai sẽ có phản ứng thế nào, đêm xuân phơi phới thế này ta nhất định phải giúp ngươi tận hưởng a.

Xuân dược a – Người này bình thường khi lên đỉnh đã vô cùng mãnh liệt, huống chi dưới tác dụng của thứ kia lại càng giống như sóng triền cuộn trào.

Lúc ta trở người ngươi nằm up lại rồi đưa hết tất cả tính khí vào sâu bên trong người ngươi, ta dường như đã làm ngươi đau liền chỉ cảm thấy bên trong kia đang cuốn chặt lấy ta.

Thật đau...

Ta vòng lên người người đồng thời đưa tay đến nắm lấy tính khí ngươi vuốt ve, nói khẽ bên tai: “Thả lỏng ngươi đi, ngoan... Nếu không sẽ rất đau...”

Người gật gật đầu, người cũng dần buông lỏng ra.

“Thực ngoan...”

Thời điểm ta di chuyển được, chỉ cảm thấy rất tuyệt. Nhìn lại người bên dưới rên rỉ theo từng nhịp va chạm, từ chậm rãi đến nhanh dần, người cuồng loạn rên rỉ khiến ta thoáng chút mất hết ý thức, chỉ có mãnh liệt luật động...

Thẳng cho đến khi thứ kia bắn vào sâu bên trong, ngươi đột nhiên giật người lên khóc nấc...

Ta vội vàng đem ngươi trở người lại ôm vào lòng nói: “Đừng khóc... Đừng khóc...”

Chỉ một lúc sau ngươi ngừng khóc rồi ngủ thiếp đi trong lòng ta...

Ta nghĩ... Bản thân mình thực là xấu xa... Nhưng mà nếu lúc bình thường ngươi cũng ngoan như vậy, ta đâu cần phải giở trò.

Mà ta không giở trò, thì phải cam chịu đựng mãi, sau đó có lẽ... Người chết sẽ là ta.

* * *

Sáng hôm sau Y Y tỉnh dậy, mặc dù y trang chỉnh tề, nhưng lại cảm thấy hạ thân đau nhức kịch liệt, liền nhớ đến đêm qua biết ngay là có người giở trò.

Từ xa Hiên Viên tung tăng bước tới mang theo một chậu đồng đầy nước đặt xuống bàn vui vẻ hỏi: “Ngươi tỉnh rồi a?”

Y nhìn hắn lạnh lùng không nói lời nào, hắn cũng tự hiểu ngồi xuống giường phân trần nói: “Ta... Ta biết lỗi rồi. Ngươi đừng như vậy a. Đừng làm ta sợ.”

Y không nói gì liền gạt hắn sang một bên đứng dậy gọi: “Tiểu Nghi Tử.”

Tiểu Nghi Tử nghe gọi từ bên ngoài vội vàng chạy vào nói: “Công tử có gì căn dặn?”

“Thu dọn đồ đạc cho ta.”

“Ách... Công tử??”

“Đi mau!”

“V... Vâng...”

Nói rồi Tiểu Nghi Tử định quay lưng đi lại bị Hiên Viên Chiêu hô to gọi lại: “Ngươi dám?”

Âm thanh lạnh lùng như tiếng ma kêu quỷ gọi khiến hắn phải rùng mình: “Ách... Lão gia...???”

Này, đây chỉ mới là sáng sớm, hắn vừa mới ngủ dậy, chưa biết gì đâu nha. Chỉ thấy công tử của hắn một mực quay đi, lại bị Hiên Viên giữ chặt, ánh mắt người nọ nhìn hắn đầy sát khí giống như là: “Ngươi ngon thu dọn đồ đi, lão gia nhất định sẽ tru di tam, tứ, cửu tộc nhà ngươi.”

Người nọ lại tiếp tục quay sang Y Y bi lụy tha thiết nói: “Ấy thê tử ơi, đừng đi mà, ta biết sai rồi, sau này không dám hạ dược em nữa... Nhất định không dám nữa đâu.”

Nghe qua lời này, y càng giận dữ hơn, mạnh giẫm lên chân hắn một cái rồi quay lưng đi nói: “Sắc lang, ai là thê tử ngươi?”

Hắn một bên cúi xuống ôm chân, lại thấy người kia lạnh lùng quay đi sợ không kịp cản liền không quản cái gì vội vàng lết tới ôm chặt lấy chân y nói: “Thê tử ơi, đừng đi a, ta thực sự biết sai rồi, đừng đi mà.”

“Buông ta ra! Tiểu Nghi Tử, đi mau!”

Tiểu Nghi Tử vốn đã chui vào trong kẹt hóc ôm đầu bịt tai, miệng không ngừng lảm nhảm cầu xin: “Công tử, lão gia... Hai người cãi nhau, làm ơn đừng lôi nô tài vào a...”

“Tiểu Nghi Tử đâu...” Người mới đó mà đã biến đi mất xác không thấy đâu. Ngoài kia hai người vẫn tiếp tục đôi co, một người muốn đi, một người ôm chặt đùi cản lại.

“Đừng đi mà thê tử ơi...”

Tiểu Nghi Tử vẫn không dám lên tiếng, liên tục lảm nhảm: “Tha cho nô tài đi, có được không? Được không a...”

“Buông ra... Vô sỉ, tay ngươi đang đặt ở đâu...”

“... A~ để ta lùi xuống chút...”

“Thôi ngay... Aa... Bỏ ra...”