Dã Thú Pháp Tắc

Chương 31: Dã Thú Pháp Tắc Chương 31-2


Một màn H nhẹ sau bao ngày ăn chay:3



Chương 31-2

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi anh, người đó hôn vô cùng thô bạo mà cuồng nhiệt, gần như làm cho môi Lăng Thịnh Duệ đau đến tê dại, hô hấp cực kỳ khó khăn.

Phổi thiếu dưỡng khí, mang đến từng cơn đau, nó khiến đầu anh như muốn nứt ra.

Chu Dực hôm nay, hình như không đúng lắm...

Trong ấn tượng của anh, dục vọng của Chu Dực luôn cháy bỏng, nhưng không bao giờ thô bạo, rất quan tâm đến cảm thụ của anh, hôm nay lại khác thường quá, anh rơi vào trạng thái ý thức hỗn loạn, không thể nghĩ gì nhiều hơn, chỉ có thể yên lặng để người bên trên tước đoạt tất cả,

Thân thể nóng như lửa đốt, hai tay anh bị bắt lấy, cố định trên đỉnh đầu, đối phương buông tha cho đôi môi anh, rồi chậm rãi hôn xuống dưới, cứ như một con sói chôn sâu hôn vào cổ anh, tay rãnh rỗi cũng không buông tha cho bất kỳ nơi nào trên người anh.

Bảo bối của anh bị trêu đùa cũng dần ngóc đầu lên...

Đóa hoa trước ngực bị nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, anh không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ.

Người bên trên bỗng nhiên chấn động, động tác càng thêm cuồng dã, độ ấm không khí đột ngột tăng lên, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
Thân thể bị lật lại, đối phương áp người trên lưng anh, một vật thể nóng như sắt nung đặt sau người, một phát tiến thẳng vào, Lăng Thịnh Duệ bật ra tiếng kêu rên.

Ngay lập tức chuyển động phần hông, động tác ra vào kịch liệt, người đó không cho anh một chút thời gian thích ứng nào đã bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp, gây ra cho anh chỉ có đau đớn vô cùng.

Những cái hôn chi chít rơi xuống lưng anh, trượt theo thân thể trần trụi dời xuống bên dưới, hai tay người nọ vòng lên phía trước, dùng toàn bộ khí lực khiến người thở không được ôm chặt lấy anh, cơ thể hai người dán dính vào nhau, không ngừng tụ lại.

Ánh trăng chiếu đến trên giường, Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái nhợt đang dùng sức bấu vào chăn, một thân thấm đẫm từng giọt mồ hôi, ánh lên trông đẹp đẽ mê người.

Rất đau, thân thể như bị xé rách vậy. Anh hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bị át trong cổ họng không phát ra được chữ nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác này gợi cho anh nhớ đến một đoạn ký ức đau khổ nào đó, nhưng hiện giờ anh không cách nào ra lệnh cho não bộ hoạt động được.

Đau đớn, thống khổ, dằn vặt kéo dài rất lâu, trong đầu anh hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh ánh trăng trắng xóa lơ lửng bên ngoài khung cửa sổ.

(Kaze: Đấy nó ngắn thế đấy: V...) Ai vậy nhễ???? Anh Hoàn??? Anh Thần là không thể, còn đang chống nạn -_-... Dực lại càng không, bị vì sao nghe anh gọi tên lại giận được... Viễn càng không nốt, thúc mất chìa khóa rồi mới gặp lại mờ... Chỉ còn 3 nghi phạm: Dật, Hoàn và Tường.. Ừm!!!! ^^... Có khi nào... Là thằng cha tạo nên bi kịch hay là bác Hồng không: V: V: V

Tui nói nhảm đó, đừng quan tâm: V: V: V... Chỉ xả ra tâm trạng bị tổn thương khi đọc mấy chương này thôi:3