Dã Thú Pháp Tắc

Chương: Dã Thú Pháp Tắc Phiên ngoại-Bản tình ca của Phương Nhược Thần 3


Bản tình ca của Phương Nhược Thần (3)

Phương Nhược Thần vĩnh viễn không thể nào quên được, ngày đó khi cậu mở cửa phòng Phương Vân Dật ra, liền nhìn thấy hình ảnh Phương Vân Dật dùng dây lưng quất vào Lăng Thịnh Duệ.

Thật sự là một cơn ác mông.

Phản ứng đầu tiên của cậu là hoài nghi mình gặp ảo giác, nhưng, móng tay đâm vào lòng bàn tay mang đến đau đớn nói cho cậu hay, đó không phải ảo giác, đó chính là sự thật.

Đã xảy ra chuyện gì? Người mình yêu thương nhất, cũng là người em trai ngoan ngoãn, thừa dịp cậu không để ý, lén bắt cóc người đàn ông cậu âu yếm nhất, thậm chí còn ngược đãi anh? Nếu không phải cậu phát hiện ra thái độ trốn tránh của gia nhân trong nhà mà thấy không đúng, người đàn ông kia có phải sẽ bị ngược đãi đến chết không?

Nghĩ đến khả năng này, Phương Nhược Thần hút một ngụm khí lạnh.

Lần đầu tiên cậu đối với Phương Vân Dật nổi lên sát khí ngập trời, cậu hận không thể xông lên xé cậu ta thành mảnh nhỏ.

Nhưng cậu không thể.

Đó là em trai cậu, là người thân duy nhất của cậu.

Xúc động một thời gian ngắn, cậu bình tĩnh trở lại, một bên là người thân, một bên là người yêu, cậu khó khăn đưa ra lựa chọn cuối cùng, cậu chọn Lăng Thịnh Duệ.

Cậu biết cá tính Phương Vân Dật cao ngạo, tự phụ, kết quả này nhất định sẽ khiến cho quan hệ của hai người tan vỡ, nhưng Phương Nhược Thần không do dự, cậu yêu thương Phương Vân Dật, nhưng lại càng yêu sâu sắc Lăng Thịnh Duệ hơn, không phải tình yêu bình thường, mà cậu dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu, chỉ cần người kia chịu một chút thương tổn nào thì cũng sẽ như cậu bị đao cắt vào tim.

Cuối cùng, hai người đánh nhau, Phương Vân Dật tuyệt tình bỏ đi, mà Lăng Thịnh Duệ lại dùng ánh mắt căm ghét nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng mà cảnh giác kia nói rõ cho cậu biết anh đang xem cậu và Phương Vân Dật là cùng một chiến tuyến.

Phương Vân Dật không cách nào biện hộ, cho dù cậu giải thích thế nào, Lăng Thịnh Duệ nhất quyết không tin, thậm chí thừa dịp cậu đi lấy đồ ăn có ý đồ chạy trốn.

Cậu vội vàng đuổi theo, đuổi đến một con hẻm hoang vu liền nhìn thấy cảnh người kia bị chó hoang cắn đến máu me đầm đìa. Trong một khắc đó, cậu đau lòng đến chết được, thay anh đuổi mấy con chó đi, đối phương thì lại dùng ánh mắt còn kinh hoảng hơn khi nhìn mấy con chó kia mà nhìn cậu, cậu cảm giác như thiên đao vạn mã chẻ dọc vào tim, đau đến muốn chết luôn.

Phương Nhược Thần dùng phương pháp ôn nhu nhất hòng an ủi anh, nhưng kết quả vẫn thất bại.

Đối phương hoàn toàn không tiếp thu được ý tốt của cậu,, thậm chí còn dùng phương pháp “cầu xin” mãnh liệt để xin cậu thả đi, Phương Nhược Thần nghĩ mọi biện pháp để níu chân anh, cũng dùng luôn cách quỳ xuống cầu xin anh đừng rời xa mình, nhưng tất cả đều vô dụng, sự kiên quyết của người kia rất ác liệt, cậu không có cách nào thay đổi ý định của anh.

Không muốn tiếp tục làm Lăng Thịnh Duệ tổn thương, cũng không muốn mình tổn thương nữa, cậu thỏa hiệp với anh.

Ngay khi chính miệng mình nói ra đồng ý để anh đi, Phương Nhược Thần cảm giác như tâm mình đã vỡ ra hoàn toàn, không đau, cũng không khó chịu, vì bị tra tấn đã lâu, cậu đã sớm chết lặng rồi.

Người kia thật sự bỏ đi, Phương Nhược Thần thực hiện đúng lời hứa, không cho người truy bắt anh, cũng không dám tưởng tượng cuộc sống về sau của anh.

Cậu không dám tưởng, bởi vì cậu sợ mình sẽ phát điên mất.

Bắt đầu từ hôm đó, cậu thay đổi hoàn toàn, vốn từ một người tính cách đạm mạc biến thành một người lạnh lùng, không tới gần ai, cũng không cho ai tới gần, nam, nữ thậm chí là người cha ruột Phương Kiến Hồng của cậu. Cuộc sống sinh hoạt dần dần tựa như được thiết lập theo quy luật, mổi ngày trừ việc ăn cơm, ngủ ra, thì chỉ vùi đầu vào công việc, không phải cậu quá coi trọng sự nghiệp này, chỉ là cậu dùng công việc như liều thuốc ma túy, dùng thời gian bận rộn để làm giảm đi cái cảm giác đau đớn trong lòng mình.

Phương Kiến Hồng yêu con đến sốt ruột rất nhanh đã biết tình huống của cậu, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà chạy tới dạy bảo cậu, thậm chí tuyên bố sẽ giết người đàn ông tên Lăng Thịnh Duệ kia.

Phương Nhược Thần nghe xong, chỉ lạnh lùng nói một câu.

“Nếu ông dám tìm anh ta, hoặc gây thương tổn gì cho anh ấy, tôi sẽ phá hủy tất cả tài sản và cơ nghiệp của Phương gia, tiêu diệt tất cả người của Phương gia, bao gồm cả chính mình.”

Một người cường hãn mạnh mẽ như Phương Kiến Hồng, sau khi nghe thấy mấy lời này, lần đầu tiên bị á khẩu đến nói không nên lời.

Vốn cậu cho rằng cả đời này mình sẽ sống như một cái xác không hồn, nhưng mấy tháng sau, cậu cho rằng Lăng Thịnh Duệ sẽ không bao giờ nguyện ý đến gặp mình lại xuất hiện trong công ty.

Khi nhìn Lăng Thịnh Duệ trên mặt đầy lo lắng ở cửa công ty, cậu kích động đến sắp ngất đi, cậu không biết người kia vì lý do gì mà tự động đến tìm mình, nhưng gặp lại được người mà mình ngày nhớ đêm mong, khiến tâm cậu sôi trào, đại não trống rỗng, không thể tự hỏi thêm bất kỳ câu gì nữa.

Rất nhanh sau đó, cậu quay về với hiện thực.
Cậu nhớ rõ mình đã đồng ý không dây dưa với anh nữa.

Hiện thực tàn nhẫn.

Phương Nhược Thần cố nén cảm xúc xông lên ôm chặt lấy anh, giả vờ như không thấy anh. Thật ra cậu có thể vô lại một chút, nhưng lý trí mách cho cậu là không thể.

Lăng Thịnh Duệ vốn đã vô cùng ghét cậu, cậu không muốn lại bội ước mà khiến anh càng thêm chán ghét mình.

Cậu vốn định bỏ qua luôn, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại bất chấp không được cho phép mà theo cậu vào trong, thậm chí còn cầu xin cậu, ngồi ngốc trong văn phòng cậu đến khi tan tầm.

Phương Nhược Thần kinh ngạc, rất hoài nghi Lăng Thịnh Duệ làm vậy là có động cơ nào đó.

Có trời biết cậu muốn cùng người này sống với nhau đến nhường nào, nhưng khi vừa thấy cậu trong mắt đối phương không giấu nổi bài xích và sợ hãi, tâm cậu lạnh xuống. Rất rõ ràng, Lăng Thịnh Duệ không tình nguyện làm chuyện này, có lẽ bị uy hiếp, hoặc là có nguyên nhân không muốn nói cho ai biết.

Phương Nhược Thần không muốn nghĩ nữa, chỉ thấy mình trở nên băng giá.

Thái độ của Lăng Thịnh Duệ rất kiên quyết, dốc lòng cầu xin cậu, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Nhưng, có một người không an phận ở bên cạnh mình, Phương Nhược Thần cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, người mình muốn âu yếm ở bên cạnh, nhưng lại không thể biểu hiện ra bất cứ sự cuồng nhiệt nào, với cậu nó như một loại tra tấn, trong lòng trở nên càng ngày càng loạn, Phương Nhược Thần cũng càng ngày càng khó chịu.

Cuối cùng cậu quyết định làm ra một hành động khiến mình hối hận cả đời, đó là một lần nữa hung hăng làm tổn thương người kia. Khi lại một lần nữa cậu đạt được cao trào trong thân thể Lăng Thịnh Duệ, cậu phát hiện mình rốt cuộc đã không thể sống thiếu đối phương được nữa, vì thế cậu đưa ra một quyết định sai lầm, cho Lăng Thịnh Duệ sử dụng di động của cậu, hơn nữa còn uy hiếp anh là bất cứ khi nào cậu gọi thì phải đến ngay.

Lăng Thịnh Duệ đồng ý, vì vậy Phương Nhược Thần bắt đầu phóng túng chính mình, tra tấn người kia.

Nhìn ánh sáng trong mắt anh ngày một ảm đạm, tâm Phương Nhược Thần như bị tích máu, nhưng cậu không dừng tay, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

Người này không yêu cậu, cũng sẽ mãi không yêu cậu, cậu biết điều này, tuy rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.

Ý tưởng của Phương Nhược Thần rất đơn giản, nếu đã không chiếm được tâm thì nhất địnhphải có được thân thể, cậu tính toàn nếu một ngày người kia chết, cậu sẽ cùng chết với anh.

Phương Nhược Thần vạn nghĩ cũng không nghĩ tới được, ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Buổi tối hôm đó, cậu lại mất ngủ, uống thuốc ngủ cũng không được, tâm trạng khó chịu vô cùng, thế là cậu gọi ngay cho Lăng Thịnh Duệ kêu anh đến.

Không lâu sau Lăng Thịnh Duệ bắt máy, sự tình phát sinh tiếp theo, đối với Phương Nhược Thần như một cơn ác mộng.

Lúc trong điện thoại nghe Lăng Thịnh Duệ muốn chết, chỉ sợ không thể thực hiện lời hứa của, thậm chí còn nói lời vĩnh biệt với cậu, làm cậu thiếu chút nữa té xuống từ trên sopha, dường như bị dọa cho hồn phi phách tán.

Người kia xảy ra chuyện, cậu muốn đi cứu anh, nhưng sau khi Lăng Thịnh Duệ nói xong mấy lời này, thì lập tức cúp máy, có gọi lại cũng không được.

Sau đó, khi Phương Nhược Thần tại phòng cấp cứu biết được tình huống của anh, cậu hoàn toàn sụp đổ, không thể tin được vì chính yêu cầu vô lý của mình đã đẩy người kia tới bước đường này, trong lòng hối hận không từ nào diễn ta được, càng hận là người đang nằm trong phòng cấp cứu không phải cậu mà là anh.

Sau này, cậu biết được, đêm đó Lăng Thịnh Duệ mới từ bệnh viện đi ra, hơn nữa còn vừa mới trải qua một tận tra tấn, đã kích thảm khốc: Người yêu lộ ra bộ mặt thật trước mặt anh, hơn nữa còn ép buộc anh để cậu ta và em trai mình cùng nhau làm anh.

(Kaze: Chu Dực e đã tin tưởng anh biết bao nhiu T^T) (edit mà muốn khóc luôn T^T)

Chuyện như vậy, chỉ ngẫm lại đã khiến Phương Nhược Thần khó có thể thừa nhận, huống chi là tâm lý yếu ớt như Lăng Thịnh Duệ. Với anh đây tuyệt đối là một kích trí mạng.

Khi phòng bệnh mở ra, Phương Nhược Thần nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ sắc mặt trắng bệch, trên người được bọc trong mớ vải mỏng của quần áo bệnh nhân, cậu âm thầm hạ quyết tâm, bất luận người này có biến thành bộ dáng gì, cậu đều phải hết lòng hết dạ cố gắng bù đắp lại lỗi lầm của mình, dùng thời gian của mình để yêu thương anh.

Vĩnh viễn cũng không buông tay...

(Kaze: Nói thật, anh là anh công khiến e không thất vọng nhất đó, cố lên a T^T)