Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 11: Đại Minh Tinh Và Sát Thủ Chương 11




Chương 11:

Sắc trời dần dần tối sầm, Michelle khoan thai hút thuốc, gập một chân lại ngồi trên hành lang, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra thảo nguyên bát ngát ngoài cửa, lưng dựa vào khung cửa lộ ra phân nửa bóng lưng.

Shona nhìn bóng lưng của cậu thầm nghĩ bại lộ thế này quá nguy hiểm. Anh dùng ánh mắt buồn chán nhắm chuẩn một cái, trúng phóc ngay tim.

“Rượu Whisky?” Shona nhẹ giọng hỏi.

“Không muốn.”

Shona mang theo cái ly của mình đi ra hành lang, dựa vào ván cửa bên cạnh Michelle ngồi xuống. Một, hai, ba... Mười bảy. Tổng cộng mười bảy cái đầu lọc. “Tàn thuốc đầy đất có giúp đỡ gì với buồn phiền trong lòng cậu không?” Anh nghiêng đầu nhìn Michelle.

“Không biết.” Michelle quay đầu nhìn anh, con mắt đen láy như hòn bi ve chợt hiện tình cảm phức tạp. Cậu phải dùng tâm tình gì để đối mặt với Shona đây? Vụ giao dịch giết người đã xong, hai lần cứu mạng cậu, sát thủ chuẩn bị giết cậu diệt khẩu, người đàn ông khiến cậu rung động. Bảo cậu làm sao có thể đem tất cả những mối quan hệ này đặt lên cùng một người? Cậu khẽ nhíu mày quay đầu tiếp tục hút thuốc.

“Chỗ Anthony, rốt cuộc cậu đã lún sâu thế nào?”

“Ha ha.” Michelle cười gượng hai tiếng, yếu ớt phun ra một ngụm khói, “Có lẽ là 『Rất』 sâu.”

Cậu dụi tắt thuốc, lại lấy ra một điếu mới, nghĩ nghĩ một chút, “Muốn không?”

“Cám ơn.” Shona đặt ly rượu xuống, rồi lấy bật lửa trên tay Michelle châm thuốc.

“Đây là nhà anh à?”

“Là nhà của bố mẹ tôi lúc còn sống.”

“Bố mẹ?” Tầm nhìn trông thấy tóc của chính mình, trong đầu mơ hồ phác thảo một bóng dáng... Dường như có thể nhìn thấy một người phụ nữ phương Đông nhỏ nhắn, mái tóc giống mình, có nụ cười dịu dàng của Shona. Cậu thì sao? Mẹ của cậu sẽ là thuỳ mị như nước nói cười như hoa như vậy sao...

“Lúc đó, anh bao nhiêu tuổi?”

“Lúc nào?”

“Chính là lúc bọn họ... Qua đời ý.”

“Là tai nạn máy bay. Có người động tay động chân trên máy bay của bọn họ. Chúng muốn giết chính là một vị quan lớn có mặt trong chuyến bay. Lúc đó tôi mười tuổi.”

Ngữ khí vân đạm phong khinh, biểu tình lặng lẽ như không. Chỉ có bản thân Shona mới biết, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện này với người khác.

Cổ họng như bị người siết chặt, Michelle ngơ ngác đến một câu cũng không thốt lên được! Thực sự không đau sao? Sâu trong đôi mắt lãnh đạm mà yên lặng đó thực sự cái gì cũng không có sao? Như để che giấu sự bối rối cậu bắt đầu liều mạng hút thuốc.

Hồi lâu, cậu mới mở miệng: “Tôi, tôi cũng không biết bố mẹ mình có bộ dáng thế nào. Từ nhỏ đã là cô nhi. Sau thì không chịu nổi sự ngược đãi ở cô nhi viện, tôi tự mình trốn ra.”

Shona nghiêng đầu, ánh mắt chợt loé, mạt gượng gạo đó là đồng tình ư? Hình như càng nhiều là đau lòng. “Nói cho tôi biết những điều này là...”

“Tuy anh không hỏi, nhưng anh đã nói với tôi rồi, nói với anh một chút cũng không có gì a.” Tư thái tự nhiên tuỳ ý, dưới bầu trời đêm càng ngày càng rõ rệt, thanh âm của Michelle trầm thấp mà gợi cảm.

“Nói thêm với anh nhé, khi còn bé tôi lớn lên ở khu ổ chuột, khi đó cuộc sống rất khổ cực, nhưng bây giờ nhớ lại những khổ cực đó lại rất vui vẻ. Mỗi ngày đều rất cố gắng để sinh sống, nỗ lực sống sót. Bên cạnh còn có rất nhiều bạn bè, cùng vì sinh tồn mà liều mạng. Tín nhiệm lẫn nhau tâm liền tâm! Còn hiện tại, đến một người bạn cũng không có...” Sau khi hút điếu thuốc thứ mười tám, Michelle phóng túng những xung động không vui kìm nén trong lòng.

“Khi còn bé tôi bị người ta bỏ lại trong siêu thị. Trước mắt tôi luôn luôn xuất hiện hình ảnh: Lúc cả gia đình bà chủ đi mua sắm, đột nhiên cảm thấy đứa con của mình rất đáng ghét, liền trực tiếp vứt bỏ trong xe đẩy hàng.” Cậu cười cười tự giễu, “Thật con mịa nó, từ nhỏ tôi đã có thể nói rất nhiều, khi không nói thì có lẽ sẽ là liều mạng mà khóc.”

Trong ánh mắt ôn nhu của Shona hiện lên chút yêu thương mà có lẽ chính bản thân anh cũng không phát hiện.

“Tôi đặc biệt hiếu kì, lúc bà ấy xoay người rời đi, tôi có vươn tay túm được quần áo của bà không? Nắm lấy sít sao, sít sao.

“Đây không phải lỗi của cậu.” Shona vỗ vỗ vai cậu.

“Có lẽ chính bởi vì nghĩ như vậy, nên tôi luôn luôn liều mạng túm lấy bất cứ thứ gì có thể túm được.” Biểu tình cố gắng kiên cường của Michelle có vẻ yếu đuối và chán chường phi thường, lớp vỏ bao bọc bản thân phảng phất như tuỳ thời sẽ vỡ vụn bong ra từng mảng. “Mỗi lần mặc kệ là gặp phải cơ hội thế nào tôi đều dốc hết sức bắt lấy. Tôi sớm biết giới Showbiz này phức tạp không hợp với mình, tôi cũng biết giao tiếp với giới hắc đạo tuyệt đối không có kết cục tốt, nhưng tôi có thể làm thế nào đây? Mặc mình trơ mắt nhìn từng cơ hội vụt mất sao?!” Cậu hung hăng quăng điếu thuốc trong tay ra ngoài!
Shona cảm thấy hơi hiểu hiểu, tựa như Michelle tự nói: Cậu chính là không thông minh, nhưng cậu cũng không ngốc. Miệng anh giần giật muốn nói gì đó an ủi cậu, rồi lại vì xung động ấu trĩ này của mình mà ngừng lại.

Dường như đã bình tĩnh hơn, “Cám ơn anh đã nghe tôi lải nhải, ngài sát thủ.” Michelle cười cười, “Nói một chút về anh đi, vì sao anh muốn làm sát thủ vậy?”

“Thẳng thắn mà nói, là bởi vì cái vòng tròn sát thủ này có cách sống tương đối đơn thuần.”

Nụ cười của Michelle cứng lại, “ha” cậu cười nhạt một cái, “Anh là muốn nói nghề sát thủ này của anh sống sạch sẽ hơn tôi ư?”

“Không.” Shona lắc đầu.

Vẻ mặt ôn nhu đó khiến Michelle dịu xuống. Cậu nhìn cặp mắt màu xanh biếc kia, có một loại xung động phóng túng như đang say, “Shona.” Cậu chăm chú nhìn anh.

“Cái gì.”

“Tôi có cảm giác với anh.” Ánh mắt cố chấp của Michelle vẫn nhìn chăm chăm biểu tình của Shona, “Từ lúc còn ở nhà của tôi tôi đã có cảm giác với anh rồi. Cho nên, nếu có bất cứ khả năng hồi đáp nào thì hãy lập tức nói cho tôi biết được không, anh đã hai lần cứu tôi, cho dù ngày mai muốn giết tôi luôn, tôi nghĩ tôi cũng không có cách nào hận anh. Ân cứu mạng hai lần đó, tôi thực sự rất biết ơn anh.”

“Đầu tiên, cám ơn sự cất nhắc của cậu.” Shona mỉm cười, đứng lên, việc này khiến Michelle nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao. “Tiếp theo,” Shona dụi thuốc, đưa tay vào trong túi quần lấy ra một tờ giấy.

“Tôi muốn biết, cậu dùng cách này để cám ơn người khác sao?”

Trên tờ giấy trong tay Shona, là nét chữ của Michelle:

[Bảo với Anthony, tôi biết Andy ở đâu.]

“Đây là,” Shona nhìn khuôn mặt dần mất đi huyết sắc của Michelle, “Đây là tờ giấy cậu đưa cho Rogers.”

Một câu nói khiến cho bầu không khí đóng băng.

Trong đầu Michelle trống rỗng, phảng phất như thoáng cái rơi vào nước biển lạnh băng. Nhất thời không biết nói cái gì. Cặp mắt xinh đẹp của cậu nhìn thẳng vào tờ giấy kia không hề chớp.

“Michelle cậu đã nắm được rất nhiều thứ không nên nắm, lời thú nhận vừa rồi, là vì cậu muốn nắm được tôi sao?” Shona thả tay để tờ giấy rơi xuống.

Michelle cúi đầu nhìn nét chữ của mình trên mặt đất.

Shona nhìn theo mái tóc đen của cậu khi cúi đầu, lặng lẽ thờ dài, “Ăn cơm đi.” Anh đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện. Anh ghét bị người khác lợi dụng và đả động. Anh ghét những âm mưu những toan tính này. Ghết tất cả mọi thứ loạn thất bát tao sau khi Michelle xuất hiện. Chán ghét, đã là tâm tình kịch liệt nhất của anh rồi.

“Tôi không hề sai.” Michelle đột nhiên ngẩng nhìn Shona, lời thú nhận bị sỉ nhục khiến tâm tình phẫn nộ thoáng cái bạo phát! Lập tức vọt lên, siết chặt nắm tay bên thân thể khắc chế rung động!

“Tôi chỉ muốn tự tranh thủ cho mình mà thôi, tôi chỉ khiến bản thân tăng thêm giá trị!” Cậu hung hăng nhìn Shona, “Cứt chó, anh con mịa nó cuộc sống đơn thuần! Anh con mịa nó sạch sẽ! Đúng, tôi chính là tranh thủ rất nhiều những thứ không thuộc về mình đấy! Nhưng con mịa nó, tôi không hề lợi dụng anh!”

Cậu thoáng cái đứng chắn trước người Shona: “Cảm giác của tôi đối với anh như thế nào, tất cả điều này đều là lỗi của anh!”

Cậu duỗi ngón cái, vì quá phẫn nộ mà khiến cho động tác của cậu run rẩy không thể khống chế, “Là anh! Tự dưng mạc danh kì diệu té xỉu trước mặt tôi!”

Cậu dùng lực vươn ngón trỏ, “Là anh! Phá lệ tiếp nhận cuộc làm ăn với tôi!”

Ngón giữa “Là anh! Lúc đèn treo rơi xuống đã cứu tôi!”

Ngón áp út “Là anh! Ngăn cản tôi tiến vào căn nhà đầy khí gas chết tiệt kia!”

Ngót út “Là anh! Theo tôi ra đây hút thuốc còn lộ ra biểu tình quái đản đó!”

Cậu dừng lại, nhìn bàn tay phải mở ra toàn bộ của mình, “Tôi mịa nó có cảm giác với anh căn bản đều là lỗi của anh! Anh bảo tôi phải đối mặt với anh – người muốn giết tôi thế nào đây!”

- Hết chương 11-