Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 2: Percy


VIỆC LAO THẲNG XUỐNG DỐC với tốc độ năm mươi dặm một giờ trên một cái đĩa đựng đồ ăn nhẹ – nếu bạn nhận ra đó là một ý tưởng ngốc nghếch khi bạn đang lao xuống được nửa đường, thì cũng đã quá muộn rồi.

Percy suýt đâm sầm vào một cái cây, bay lướt qua một tảng đá và quay một vòng ba trăm sáu mươi độ khi cậu bắn thẳng về phía đường cao tốc. Cái khay đựng đồ ăn ngu ngốc này không có khả năng bẻ lái.

Cậu nghe tiếng chị em nhà gorgon kêu gào và thoáng nhìn thấy cái đầu rắn san hô của Euryale trên đỉnh đồi, nhưng cậu không có nhiều thời gian lo nghĩ đến việc đó. Mái của khu căn hộ lờ mờ hiện ra bên dưới cậu như một mũi tàu chiến. Việc đâm đầu vào nhau sẽ diễn ra trong mười, chín, tám...

Cậu cố xoay người sang hướng khác để tránh việc chân mình sẽ bị gãy khi va chạm. Cái đĩa đựng đồ ăn bay lướt qua mái ngói và lao thẳng vào giữa không trung. Cái đĩa đi một đường. Percy đi một nẻo.

Khi Percy ngã về phía đường cao tốc, một viễn cảnh kinh dị xuất hiện chớp nhoáng trong tâm trí cậu: Cơ thể cậu đâm sầm vào kính chắn gió một chiếc SUV, một người đi làm khó chịu nào đó đang cố phủi cậu xuống khỏi tấm kính bằng cần gạt nước. Một thằng nhóc mười sáu tuổi ngu ngốc rơi từ trên trời xuống! Mình trễ giờ rồi!

Kỳ diệu thay, một cơn gió mạnh đã thổi cậu qua một bên – vừa đủ để tránh khỏi đường cao tốc và đâm vào một lùm cây bụi. Đấy không phải là một điểm tiếp đất mềm mại, nhưng dẫu sao còn tốt hơn nhiều so với nhựa đường.

Percy rên rỉ. Cậu muốn nằm đó và ngất đi, nhưng cậu phải tiếp tục di chuyển.

Cậu cố đứng dậy. Hai tay cậu đều trầy xước, nhưng hình như không có cái xương nào bị gãy. Ba lô của cậu vẫn còn. Thanh kiếm thì bị thất lạc đâu đó trên đường trượt xuống dốc, nhưng Percy biết nó cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trong túi quần mình trong hình dáng một cây bút bi. Đó là một phần sức mạnh của nó.

Cậu liếc nhìn lên đồi. Lũ gorgon thật khó mà bỏ qua, với mái tóc rắn đầy màu sắc và những chiếc áo vest màu xanh lá mạ của Chợ Giảm Giá. Chúng đang trên đường đi xuống đồi, đi chậm hơn Percy nhưng kiểm soát tốt hơn. Những đôi chân gà ắt là giúp ích nhiều trong việc leo trèo của chúng. Percy ước chừng cậu có khoảng năm phút trước khi chúng tóm được cậu.

Kế bên cậu, một hàng rào mắt cáo thật cao ngăn cách đường cao tốc với một khu vực dân cư có đường sá quanh co, những ngôi nhà ấm cúng và những rặng bạch đàn cao vút. Hàng rào tồn tại ở đó chắc là để giữ cho con người không vọt lên trên đường cao tốc và làm những điều ngu ngốc – chẳng hạn như lao vào làn xe cao tốc trên khay đựng đồ ăn nhẹ – nhưng mắt cáo có rất nhiều lỗ lớn. Percy có thể dễ dàng chui qua đó vào khu dân cư. Có thể cậu sẽ tìm được một chiếc ô-tô và lái về hướng đại dương ở phía tây. Cậu không thích việc ăn cắp xe, nhưng trong vài tuần qua, trong những tình huống sống còn, cậu đã “mượn” một vài thứ, trong đó có cả một chiếc xe tuần tra của cảnh sát. Cậu cũng có ý trả lại tất cả, nhưng chúng dường như chưa bao giờ tồn tại được lâu.

Cậu liếc nhìn về phía đông. Đúng y những gì cậu đoán, một con đường cao tốc dốc dài chín mươi mốt mét cắt xuyên qua chân vách đá. Hai lối vào đường hầm, mỗi một cái dành cho một hướng lưu thông, nhìn chằm chằm xuống cậu như hai hốc mắt của cái đầu lâu khổng lồ. Ở chính giữa, nơi sẽ là cái mũi, một bức tường xi-măng nhô ra từ sườn đồi, với một cánh cửa bằng kim loại giống hệt lối vào của một boong-ke.

Đó có thể là một đường hầm bảo trì. Chắc hẳn những người phàm đã nghĩ vậy, nếu họ có chú ý chút nào đó đến cánh cửa. Nhưng họ không thể nhìn xuyên qua Màn Sương Mù. Percy biết rõ về cánh cửa đó hơn họ nhiều.

Hai đứa trẻ mặc áo giáp đứng canh ở hai bên lối vào. Trang phục của chúng là một kiểu phối đồ kỳ lạ giữa những chiếc mũ giáp La Mã được tô điểm bằng lông vũ, giáp che ngực, bao kiếm, quần jeans, áo phông màu tía và giày thể thao màu trắng. Người canh giữ ở mé bên phải có vẻ là một cô gái, mặc dầu thật khó mà nhận biết chắc chắn với bộ áo giáp như thế. Người ở bên trái trông chắc nịch, mang cung và ống tên ở sau lưng. Cả hai bọn họ đều cầm gậy gỗ dài có mũi bịt sắt nhọn, như những cây lao kiểu xưa.

Radar bên trong cơ thể Percy kêu ping ping như điên. Sau quá nhiều ngày tồi tệ, cuối cùng cậu cũng đã đến được đích. Các bản năng mách bảo với cậu rằng nếu cậu có thể đi vào bên trong cánh cửa đó, cậu có thể tìm thấy nơi an toàn đầu tiên kể từ khi những con sói đưa cậu đi về phía nam.

Vậy sao cậu lại cảm thấy sợ hãi đến thế?

Xa trên đồi, hai chị em nhà gorgon đang trườn qua mái khu căn hộ phức hợp. Chỉ còn ba phút nữa – hoặc có thể ít hơn.

Một phần trong cậu muốn chạy đến cánh cửa ở trên đồi. Cậu chỉ cần vượt qua dải phân cách của đường cao tốc, rồi sau đó chạy hết tốc lực trong một quãng đường ngắn. Cậu có thể thực hiện điều đó trước khi hai ả gorgon tóm được cậu.

Phần còn lại trong cậu muốn đi theo hướng tây về phía đại dương. Đó sẽ là nơi cậu được an toàn nhất. Đồng thời là nơi sức mạnh của cậu phát huy mạnh mẽ nhất. Hai đứa trẻ gác cửa người La Mã kia khiến cậu không thoải mái. Một giọng nói bên trong cậu vang lên: Đây không phải là lãnh thổ của tôi. Nơi này rất nguy hiểm.

“Ngươi nói đúng, dĩ nhiên là thế rồi,” một giọng nói vang lên kế bên cậu.

Percy nhảy dựng lên. Lúc đầu cậu nghĩ Beano lại ú òa mình lần nữa, nhưng bà lão đang ngồi trong bụi cây thậm chí còn ghê sợ hơn cả một ả gorgon. Bà ta trông giống một người híp-pi đã bị đá ra đường chắc chừng được bốn mươi năm rồi. Và kể từ đó, đây là nơi bà ta thu lượm rác cùng giẻ rách. Bà ta mặc một chiếc áo đầm được làm từ loại vải nhuộm màu loang lổ, một cái mền rách te tua và một cái túi tạp hóa bằng nhựa. Mái tóc nâu xoăn bù xù của bà nhuốm màu hoa râm như bọt của bia xá xị, được cột ra sau bằng dây buộc đầu có biểu tượng hòa bình. Mụn cóc và nốt ruồi phủ đầy mặt bà ta. Khi mỉm cười, miệng bà ta chỉ lộ ra đúng ba cái răng.

“Đó chẳng phải là một đường hầm bảo trì đâu,” bà ta hé lộ. “Mà là lối vào một khu trại.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Percy. Trại. Đúng thế, cậu đến từ đó. Một cái trại. Có lẽ đây là nhà cậu. Không biết chừng Annabeth đang ở đâu đó trong trại.


Nhưng có điều gì đó không đúng.

Mấy ả gorgon vẫn còn trên mái khu căn hộ. Rồi Stheno kêu rít lên vì vui sướng và chỉ tay về phía Percy.

Bà lão híp-pi nhướn mày. “Không còn nhiều thời gian, nhóc. Cậu cần phải đưa ra lựa chọn của mình.”

“Bà là ai?” Percy hỏi, mặc dầu cậu không chắc mình muốn biết điều đó. Điều cuối cùng cậu cần là một người phàmô hại đột nhiên biến thành một con quái vật.

“Ồ, ngươi có thể gọi ta là June.” Đôi mắt bà lão đó sáng lên như thể bà ta vừa mới kể một chuyện cười hay ho nào đó. “Loài người có tháng Sáu, chẳng phải sao? Họ đã đặt tên tháng theo tên của ta!”

“Được rồi... Nghe này, tôi phải đi thôi. Hai ả gorgon sắp đuổi đến. Tôi không muốn chúng làm hại bà.”

Bà June siết chặt hai bàn tay phía trên trái tim mình. “Cậu mới dễ thương làm sao! Nhưng đó là một phần lựa chọn của cậu!”

“Lựa chọn của tôi...” Percy bồn chồn liếc nhìn về phía ngọn đồi. Hai ả gorgon đã cởi bỏ những chiếc áo vest màu xanh lá mạ ra. Sau lưng mỗi ả mọc ra một đôi cánh – những đôi cánh dơi nhỏ, sáng lấp lánh như được làm từ đồng thau.

Chúng có cánh từ khi nào nhỉ? Đó có thể chỉ là vật trang trí. Có thể hai đôi cánh quá nhỏ để mang hai ả gorgon kia bay vào không trung. Rồi hai chị em nhảy khỏi mái nhà của khu căn hộ và bay về phía cậu.

Tuyệt. Thật tuyệt.

“Đúng, một lựa chọn,” bà June nói, như thể bà ta chẳng lấy gì làm vội vã vậy. “Cậu có thể để ta ở lại đây, phó mặc ta cho lũ gorgon kia rồi đi về phía đại dương. Cậu sẽ an toàn đến được đó, ta bảo đảm đấy. Lũ gorgon kia sẽ khá là vui vẻ tấn công ta và thả cậu đi. Dưới biển sẽ chẳng có con quái vật nào làm phiền cậu. Cậu có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sống cho đến khi già đi, thoát khỏi vô số nỗi đau và bất hạnh sắp xảy ra trong tương lai của cậu.”

Percy khá chắc rằng mình sẽ không thích lựa chọn thứ hai. “Hoặc?”

“Hoặc cậu có thể làm một việc tốt cho một bà già,” bà ta nói. “Hãy mang theo ta về phía trại với cậu.”

“Mang theo bà?” Percy hy vọng bà ta chỉ đang nói đùa. Nhưng rồi bà June kéo phần váy của mình lên, để lộ đôi chân sưng đỏ.

"Ta không thể tự mình đến đó," bà ta nói. "Mang ta đến trại – băng qua đường cao tốc, đi xuyên qua đường hầm, vượt qua một con

Percy không biết bà ta muốn nhắc đến con sông nào, nhưng việc này nghe chẳng dễ dàng gì cho lắm. Bà June trông khá nặng.

Lũ gorgon giờ chỉ còn cách cậu có bốn mươi lăm mét – chúng chao liệng về phía cậu thật nhàn nhã như thể chúng biết được rằng cuộc đi săn sắp kết thúc.

Percy nhìn bà lão trước mặt mình. “Và tôi sẽ mang bà đến trại đó vì...?”

“Vì điều đó biểu hiện cho lòng tốt!” Bà ta nói. “Và nếu cậu không làm thế, các vị thần sẽ chết, thế giới mà chúng ta biết sẽ diệt vong, và mọi người trong cuộc sống trước đây của cậu sẽ mất mạng. Dĩ nhiên, cậu sẽ không nhớ họ, vì thế ta cho rằng điều đó chẳng có vấn đề gì. Cậu sẽ an toàn ở bên dưới đáy biển...”

Percy nuốt xuống. Đám gorgon cười đinh tai nhức óc khi chúng bay vút lên, chuẩn bị cho đòn kết liễu.

“Nếu tôi đến trại,” cậu nói, “liệu tôi sẽ có lại ký ức của mình không?”

“Vào thời điểm thích hợp,” bà June nói. “Nhưng ta cảnh báo cậu, cậu sẽ phải hy sinh khá nhiều đấy! Cậu sẽ mất đi dấu ấn của Achilles. Cậu sẽ cảm nhận được sự đau đớn, khổ sở và mất đi tất cả những gì cậu từng biết. Nhưng cậu có thể có được cơ hội cứu sống những người bạn cũ và gia đình cậu, giành lại được cuộc sống trước đây của mình.”

Đám gorgon đang bay thành vòng tròn ngay phía trên đầu cậu. Chắc là chúng đang săm soi thật kỹ bà lão này, cố đoán người chơi mới là ai trước khi chúng tấn công.

“Thế còn những người gác cửa thì sao?” Percy hỏi.

Bà June mỉm cười. “Ồ, chúng sẽ để cậu vào. Cậu có thể tin tưởng hai đứa bé đó. Vậy, cậu sẽ nói gì đây? Cậu sẽ giúp bà già yếu ớt này chứ?”

Percy thấy nghi ngờ về việc bà June là một bà lão yếu ớt. Trong trường hợp xấu nhất, đây sẽ là một cái bẫy. Còn nếu may mắn thì sẽ là một kiểu kiểm tra nào đó.

Percy ghét các bài kiểm tra. Kể từ khi mất đi ký ức, toàn bộc cuộc đời cậu l một bài điền vào chỗ trống thật lớn. Cậu là_______, đến từ________. Cậu cảm giác như_____, và nếu bị những con yêu quái tóm được, cậu sẽ _______.

Rồi cậu nghĩ về Annabeth, phần duy nhất trong cuộc sống trước kia mà cậu khá chắc chắn. Cậu phải tìm được cô.

“Tôi sẽ mang bà đến trại.” Cậu bế bổng bà ta lên.

Bà ta nhẹ hơn cậu tưởng. Percy cố lờ đi hơi thở hôi thối và đôi tay chai sạn đang bám vào cổ mình. Cậu lao qua làn đường thứ nhất. Một người lái xe bấm còi. Những người khác hét điều gì đó, tiếng hét tan biến vào trong làn gió. Phần lớn mọi người đều bẻ lái và trông phát cáu, như thể họ phải đối phó với khá nhiều thanh thiếu niên lập dị đang mang một người phụ nữ híp-pi băng qua đoạn đường cao tốc này ở Berkeley.

Một cái bóng bao trùm khắp người cậu. Stheno gọi với xuống một cách vui sướng. “Thằng nhóc thông minh! Đã tìm thấy và mang theo một nữ thần sao?”

Một nữ thần?

Bà June cười khúc khích với vẻ thích thú, lầm bầm, “Ối!” Khi một chiếc xe suýt đâm sầm vào họ.

Ở đâu đó phía bên tay trái cậu, Euryale hét lớn, “Tóm lấy chúng! Hai phần thưởng thì tốt hơn một!”

Percy lao nhanh qua các làn đường còn lại. Bằng cách nào đó cậu đã đến được dải phân cách mà vẫn còn sống. Cậu nhìn thấy lũ gorgon đang sà xuống, xe cộ chệch hướng khi những con yêu quái bay qua phía trên chúng. Cậu tự hỏi những người phàm đã nhìn thấy gì qua Màn Sương Mù – những con bồ nông khổng lồ ư? Hay những người chơi dù lượn đang thi tài? Con sói Lupa từng nói với cậu rằng tâm trí của con người có thể tin vào bất cứ điều gì – ngoại trừ sự thật.

Percy chạy về phía cánh cửa trên sườn đồi. Theo từng bước chân, bà June đang dần trở nên nặng hơn. Tim Percy đập thình thịch. Các xương sườn của cậu đau nhói.

Một trong hai người canh gác hét lớn. Là cậu nhóc cầm cung lắp mũi tên vào. Percy gào lên, “Đợi đã!”

Nhưng cậu bé đó không nhắm vào cậu. Mũi tên bay qua đầu Percy. Một ả gorgon kêu the thé lên vì đau đớn. Người canh cửa thứ hai lăm lăm ngọn giáo sẵn sàng chiến đấu, vẫy tay điên cuồng về phía Percy nhằm thúc giục cậu nhanh chân lên.

Cậu chỉ cách cánh cửa mười lăm mét. Chín mét.

“Tóm được các ngươi rồi!” Euryale rít lên. Percy quay người lại khi một mũi tên cắm phập vào trán ả ta. Euryale bay nhào vào làn đường cao tốc. Một chiếc xe tải đâm sầm vào ả ta và đẩy ả ta lùi lại khoảng chín mươi mốt mét, nhưng ả ta chỉ việc leo lên phía trên ca-bin, giật mũi tên ra khỏi đầu và bay trở lại vào không trung.

Percy đến được chỗ cánh cửa. “Cám ơn,” cậu nói với những người gác cổng. “Cú bắn đẹp đấy.”

“Cú đó đáng lý phải giết được ả ta chứ!” Anh chàng cung thủ phản đối.

“Chào mừng đến với thế giới của tôi,” Percy lầm bầm.

“Anh Frank,” cô gái nói. “Chúng ta phải đưa họ vào bên trong, nhanh nào! Chúng là lũ gorgon.”

“Gorgon?” Giọng của cậu bé cung thủ the thé. Thật khó để miêu tả nhiều về cậu ta bên dưới cái mũ giáp, nhưng cậu ta trông chắc nịch hệt một tay đô vật, có lẽ là mười bốn hay mười lăm tuổi gì đấy. “Liệu cánh cửa này có thể cầm chân chúng không?”

Nằm trong hai cánh tay của Percy, bà June bất ngờ cất tiếng. “Không được đâu. Đi về phía trước, Percy Jackson! Xuyên qua đường hầm, vượt qua con sông!”

“Percy Jackson?” Cô gái giữ cửa hầm có nước da ngăm đen, mái tóc xoăn lấp ló bên dưới chiếc mũ giáp. Cô trông nhỏ tuổi hơn Frank – có thể là khoảng mười ba tuổi. Bao kiếm của cô dài đến gần mắt cá chân. Dù vậy, cung cách cô nói chuyện nghe như thể cô là một chỉ huy. “Được rồi, rõ ràng anh là một á thần. Nhưng bà lão này là...?” Cô liếc nhìn bà June. “Quên đi. Cứ đi vào trong cái đã. Em sẽ giữ chân chúng.”

“Hazel,” cậu nhóc nói. “Đừng có điên như thế.”

“Đi đi!” Cô bé cương quyết.
Frank chửi rủa bằng một ngôn ngữ nào đó – có phải là tiếng Latinh không nhỉ? – và mở cánh cửa thôi!"

Percy đi theo, bước chân loạng choạng với sức nặng của bà lão, người chắc chắn đang mỗi lúc một trở nên nặng hơn. Cậu không biết làm thế nào mà cô bé tên Hazel đó có thể tự mình cầm chân được hai ả gorgon, nhưng cậu quá mệt mỏi để tranh cãi thêm nữa.

Đường hầm cắt xuyên qua một khối đá rắn, có chiều rộng và chiều cao của một hành lang trường học. Lúc đầu, nó trông giống một đường hầm bảo trì điển hình với đường dây điện, biển cảnh báo và hộp cầu chì trên các bức tường, những cái bóng đèn trong các lồng kim loại treo dọc trên trần đường hầm. Khi họ chạy sâu hơn vào bên trong sườn đồi, nền đường hầm bằng xi-măng biến thành các miếng đá lát ghép. Các bóng đèn được thay bằng những ngọn đuốc sậy, cháy nhưng không bốc khói. Cách đó vài trăm mét đằng trước, Percy nhìn thấy một ô vuông ánh sáng.

Bà lão mà cậu mang theo giờ còn nặng hơn một đống túi cát. Hai cánh tay Percy run rẩy vì quá sức. Bà June lầm bầm một bài hát bằng tiếng Latinh, nghe như một bài hát ru, điều đó chẳng giúp gì cho Percy trong việc tập trung.

Phía sau họ, giọng của hai ả gorgon vang vọng trong đường hầm. Hazel hét lớn. Percy muốn được ném phịch bà June xuống và quay lại giúp đỡ, nhưng rồi toàn bộ đường hầm rung chuyển với tiếng đá rơi ầm ầm. Rồi tiếng quác quác vang lên, giống hệt như tiếng kêu của lũ gorgon khi Percy thả một thùng banh bô-linh vào chúng lúc ở Napa. Cậu ngoái đầu nhìn lại. Phía tây của đường hầm giờ phủ đầy bụi.

“Chúng ta có nên quay trở lại xem Hazel không?” Cậu hỏi.

“Cô ấy sẽ ổn thôi – tớ hy vọng thế,” Frank nói. “Cô ấy rất giỏi với những việc có liên quan đến dưới mặt đất. Cứ tiếp tục đi nào! Chúng ta cũng gần đến nơi rồi.”

“Gần đến đâu cơ?”

Bà June cười khúc khích. “Mọi con đường đều dẫn đến đó, nhóc con. Cậu nên biết điều đó.”

“Nhà giam sao?” Percy hỏi.

“Rome, nhóc con,” bà lão nói. “Rome.”

Percy không chắc mình có nghe đúng những gì bà ta nói không. Đúng là ký ức không còn nữa. Cậu cảm thấy đầu óc mình có gì đó không ổn kể từ khi cậu tỉnh dậy ở Nhà Sói. Nhưng cậu khá chắc rằng Rome không ở California.

Họ vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Ánh sáng ở phía cuối đường hầm ngày càng sáng hơn, và cuối cùng họ lao vào trong ánh mặt trời chiếu rọi.

Percy đứng khựng lại. Trải dài dưới chân cậu là một thung lũng hình cái bát rộng vài dặm. Phía đáy lòng chảo lổm nhổm những ngọn đồi nhỏ hơn, các đồng bằng vàng rực và các dải rừng. Một con sông nhỏ trong vắt uốn lượn quanh co bắt nguồn từ một cái hồ ở chính giữa và bao quanh một vành đai, trông như một chữ G hoa.

Các đặc điểm địa lý cho thấy đây có thể là một địa điểm bất kỳ ở phía bắc California – nơi sinh trưởng của cây sồi và cây bạch đàn, những ngọn đồi màu vàng và bầu trời xanh ngắt. Ngọn núi to nằm sâu trong đất liền đó – nó được gọi là, Núi Diablo, phải không nhỉ? – vươn lên cao ở phía xa kia, đúng ngay nơi nó nên tồn tại.

Nhưng Percy có cảm giác như mình sắp bước vào một thế giới bí ẩn. Ở ngay giữa trung tâm thung lũng, nép mình kế bên hồ là một thành phố nhỏ với các tòa nhà được xây bằng đá hoa cương trắng và lợp ngói màu đỏ. Một số có mái vòm và mái cổng hình trụ, giống hệt các di tích quốc gia. Những ngôi nhà khác lại trông giống các cung điện, với cửa ra vào mạ vàng và khuôn viên vườn tược rộng lớn. Cậu có thể nhìn thấy một quảng trường lộ thiên với các cây cột tưởng niệm, đài phun nước và các bức tượng. Đấu trường La Mã cao năm tầng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, kế đó là một đấu trường hình ô-van dài trông giống một trường đua ngựa.

Ở phía bên kia hồ về hướng nam, một ngọn đồi khác được điểm xuyết bằng những công trình thậm chí còn ấn tượng hơn – các đền thờ, Percy đoán thế. Vài cây cầu đá bắc ngang qua con sông khi nó lượn quanh cả thung lũng. Ở phía bắc, một dải dài các vòm cầu xây bằng gạch kéo dài từ phía các ngọn đồi hướng vào thành phố. Percy cứ ngỡ nó là tuyến một đường sắt trên cao. Rồi cậu nhận ra đó ắt hẳn là cầu dẫn nước[2].

Phần khác lạ nhất trong thung lũng nằm ngay dưới chân cậu. Cách đấy khoảng một trăm tám mươi hai mét, chỉ cần vượt qua sông là đến được một doanh trại quân đội. Nơi đó rộng khoảng bốn trăm lẻ hai mét vuông, có các bức tường thành bằng đất mọc lên ở cả bốn phía với các thanh rào nhọn bên trên. Bên ngoài tường thành là một đường hào cạn rải chông nhọn hoắt. Các chòi canh gỗ nhô lên ở mỗi g được canh gác bởi lính gác trang bị nỏ có giá ngoại cỡ. Những lá cờ màu tía bay phấp phới phía trên các ngọn tháp. Một cổng ra vào rộng rãi để ngỏ ở phía bên kia của trại, dẫn thẳng đến thành phố. Một cánh cửa hé mở nằm kế bên bờ sông. Bên trong, pháo đài tấp nập các hoạt động: Hàng tá những đứa trẻ hối hả ra vào các doanh trại, mang theo đủ loại vũ khí và mặc áo giáp sáng loáng. Percy nghe thấy tiếng búa gõ lanh canh từ một xưởng rèn và mùi thịt nướng thơm nức mũi.

Nơi này có vẻ vô cùng quen thuộc, nhưng có gì đó không đúng.

“Trại Jupiter,” Frank nói. “Chúng ta sẽ an toàn một khi...”

Tiếng bước chân vang vọng trong đường hầm sau lưng họ. Hazel lao vọt ra trong luồng sáng. Cả người cô bé phủ đầy bụi đá và hơi thở nặng nhọc. Cô đã bị mất cái mũ giáp, vì thế mái tóc nâu xoăn tít xõa ra ngang hai bờ vai cô. Phía trước áo giáp có các vết chém dài do móng vuốt của một ả gorgon gây ra. Một trong hai con yêu quái đã dán nhãn GIẢM 50% lên người cô.

“Em đã làm chậm chân bọn nó lại,” cô bé nói. “Nhưng chúng sẽ đến đây bất cứ lúc nào.”

Frank nguyền rủa. “Chúng ta phải vượt sông.”

Bà June siết cổ Percy chặt hơn. “Ồ, đúng thế, làm ơn đi. Ta không thể để cho áo đầm của ta bị ướt được.”

Percy chỉ im lặng. Nếu quý bà đây là một nữ thần, bà ta ắt hẳn là nữ thần của những người híp-pi nặng mùi, thô lỗ, vô dụng. Nhưng cậu đã đến tận đây rồi. Tốt hơn là cậu vẫn nên mang bà ta theo cùng.

Điều đó biểu hiện cho lòng tốt, bà ta đã nói. Và nếu cậu không làm thế, các vị thần sẽ chết, thế giới mà chúng ta biết sẽ diệt vong và mọi người trong cuộc sống trước đây của cậu sẽ mất mạng.

Nếu đây là một bài kiểm tra, cậu đã không thể có được một điểm F.

Khi chạy về phía con sông, cậu suýt trượt ngã vài lần. Frank và Hazel đã giúp cậu đứng vững.

Họ đến được bờ sông, và Percy ngừng lại để thở. Dòng chảy khá xiết, nhưng mực nước có vẻ không sâu lắm. Chỉ một quã ngắn nữa là đến được hai cánh cửa của một pháo đài ở bờ đối diện.

“Đi đi, Hazel.” Frank lắp cùng một lúc đến hai mũi tên. “Hãy hộ tống Percy để lính gác không bắn cậu ấy. Giờ đến lượt anh chặn đám người xấu lại.”

Hazel gật đầu và lội xuống nước.

Percy chuẩn bị đi theo, nhưng có điều gì đó khiến cậu ngần ngừ. Thường thì cậu rất yêu thích nước, nhưng con sông này dường như... Có uy lực ghê gớm và hoàn toàn chẳng thân thiện chút nào.

“Tiểu Tiber,” giọng bà June đầy thông cảm. “Mang theo sức mạnh từ con sông Tiber nguyên bản, con sông của đế chế. Đây là cơ hội cuối cùng để cậu rút lui đấy nhóc. Dấu ấn của Achilles là lời chúc phúc của Hy Lạp. Cậu không thể giữ lại nó nếu cậu đi vào lãnh thổ La Mã. Dòng sông Tiber sẽ quét sạch nó đi.”

Percy quá mệt mỏi để thông suốt tất cả mọi chuyện, nhưng cậu đã hiểu được điểm cốt yếu. “Nếu vượt qua con sông, tôi sẽ không còn mình đồng da sắt nữa sao?”

Bà June mỉm cười. “Vậy cậu quyết định thế nào đây? An toàn, hoặc một tương lai đầy đau đớn và có khả năng thành công?”

Phía sau cậu, lũ gorgon rít lên khi bay ra từ đường hầm. Frank bắn tên.

Từ giữa dòng nước, Hazel hét lớn, “Đi thôi, anh Percy!”

Tiếng tù và vang lên phía trên các tháp canh. Lính gác hét lớn và xoay nỏ về phía những ả gorgon.

Annabeth, Percy nhớ đến cô, sau đó bước xuống sông. Làn nước lạnh như băng và chảy xiết hơn cậu tưởng, nhưng điều đó không khiến cậu phiền lòng. Luồng sức mạnh mới trào dâng khắp các cơ bắp cậu. Các giác quan trong cậu râm ran như thể cậu vừa mới tiêm cafein vào cơ thể. Cậu đến được bờ bên kia và đặt bà lão xuống khi các cánh cửa trại mở ra. Hàng tá các đứa trẻ mặc áo giáp ùa ra.

Hazel xoay người lại với một nụ cười nhẹ nhõm. Rồi cô nhìn qua vai Percy và nét mặt cô trở nên kinh hoàng. “Anh Frank!”

Frank mới lội ra giữa dòng thì những ả gorgon t được cậu ấy. Chúng từ trên trời lao xuống và mỗi ả một bên hai cánh tay cậu ấy. Frank hét lên đau đớn khi bị móng vuốt của chúng đâm vào da thịt.

Các lính canh hét lên, nhưng Percy biết họ không tài nào bắn trúng chúng. Frank sẽ chết mất thôi. Những đứa trẻ khác rút kiếm ra và sẵn sàng lao xuống nước, nhưng có thể sẽ quá trễ.

Chỉ có một cách duy nhất.

Percy duỗi hai tay ra. Một cảm giác lôi kéo mạnh mẽ tràn đầy trong bụng, và dòng Tiber đã vâng theo ý cậu. Nước sông dâng lên. Các xoáy nước hình thành ở hai bên người Frank. Những bàn tay nước khổng lồ từ dòng chảy nhú ra, sao chép các động tác của Percy. Các bàn tay đó tóm lấy hai ả gorgon, giờ đã thả rơi Frank vì ngạc nhiên, sau đó nhấc hai con yêu quái đang kêu quác quác lên trong hai gọng kìm bằng nước.

Percy nghe thấy những đứa trẻ khác thét lên và lùi ra xa, nhưng cậu vẫn đứng yên. Cậu làm động tác đập vỡ bằng nắm tay mình, và những bàn tay nước khổng lồ đó đập mạnh hai ả gorgon vào trong dòng Tiber. Đám yêu quái rơi xuống tận đáy con sông và biến thành tro bụi. Những đám bụi phát sáng lấp lánh, linh hồn của hai ả gorgon, đang cố tái tạo lại, nhưng dòng sông đã tách chúng ra như một cái máy xay. Chẳng mấy chốc, mọi dấu vết của chị em nhà gorgon đều bị cuốn trôi đi. Các xoáy nước biến mất, và dòng chảy trở lại như cũ.

Percy đứng trên bờ sông. Áo quần và da thịt cậu bốc hơi nghi ngút như thể nước của con sông Tiber vừa gột rửa cậu bằng acid vậy. Cậu cảm thấy mình không còn lớp da sắt nữa, đau đớn... Yếu ớt.

Ở giữa dòng Tiber, Frank đi loạng choạng, trông choáng váng nhưng hoàn toàn ổn. Hazel lội ra và giúp cậu ấy lên bờ. Chỉ đến lúc đó Percy mới nhận ra những đứa trẻ khác đều im thin thít, không có lấy một tiếng động nào.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ có bà lão June là có vẻ chẳng bối rối chút nào.

“Chà, thật là một chuyến đi thú vị,” bà ta nói. “Cám ơn cậu, Percy Jackson, vì đã mang ta đến Trại Jupiter.”

Một trong số các cô gái cất lên giọng nghèn nghẹt. “Percy... Jackson?”

Nghe như thể cô ta biết cậu. Percy nhìn kỹ cô ta, hy vọng nhận ra một gương m quen thuộc nào đó.

Cô ta ắt hẳn là một người đứng đầu. Cô ta khoác một chiếc áo choàng vương giả màu tía bên trên áo giáp. Phần ngực được trang trí huy hiệu. Cô ta khoảng bằng tuổi Percy, với đôi mắt đen sắc bén và mái tóc đen dài thượt. Percy không nhận ra cô ta, nhưng cô gái chăm chú nhìn cậu như thể cô ta đã từng gặp qua cậu trong những cơn ác mộng.

Bà June thích thú cười lớn. “Ồ, đúng thế. Các ngươi rồi sẽ vui vẻ với nhau!”

Rồi, như thể ngày hôm nay vẫn còn chưa đủ kỳ lạ, bà lão đó bắt đầu phát sáng và biến đổi. Bà ta lớn dần lên cho đến khi trở thành một nữ thần cao hai mét tỏa sáng rực rỡ trong chiếc áo đầm màu xanh dương, với một cái áo choàng trông giống da dê phủ lên hai vai. Khuôn mặt bà ta lạnh lùng và trang nghiêm. Bà ta cầm trong tay một quyền trượng có đỉnh là một bông hoa sen.

Nếu việc đó khiến cho các trại viên trông kinh ngạc hơn, thì đúng là thế. Cô gái mặc áo choàng tía quỳ gối. Những người khác cũng làm theo. Một đứa trẻ quỳ xuống vội vàng đến nỗi suýt nữa đã xiên chính mình qua cây kiếm của cậu ta.

Hazel là người đầu tiên nói. “Nữ thần Juno.”

Cô và Frank cùng quỳ xuống, để lại Percy là người duy nhất còn đứng. Cậu biết đáng lý ra cậu cũng nên quỳ, nhưng sau khi ôm bà lão đó đi một quãng khá xa, cậu thấy mình không nên tỏ ra tôn kính bà ta quá nhiều như thế.

“Nữ thần Juno, hử?” Cậu nói. “Nếu tôi vượt qua bài kiểm tra của bà, liệu tôi có thể có lại ký ức và cuộc sống của mình không?”

Nữ thần mỉm cười. “Sẽ sớm thôi, Percy Jackson, nếu ngươi thành công ở trại này. Hôm nay ngươi đã làm rất tốt, đó là một khởi đầu tốt. Có lẽ ngươi vẫn còn hy vọng.”

Bà ta quay sang những đứa trẻ khác. “Hỡi những người con La Mã, ta giới thiệu với các ngươi, con trai của thần Neptune. Cậu ta đã chìm sâu vào giấc ngủ trong nhiều tháng qua, nhưng giờ đã thức tỉnh. Vận mệnh của cậu ta nằm trong tay các ngươi. Lễ hội Cầu May sắp diễn ra, và Tử Thần sẽ phải được giải thoát nếu các ngươi muốn có bất cứ hy vọng nào trong trận chiến. Đừng làm ta thất vọng!”

Nữ thần Juno tỏa sáng lung linh và Percy nhìn Hazel và Frank nhằm tìm kiếm một lời giải thích nào đó, nhưng dường như họ cũng bối rối không kém gì cậu. Frank đang giữ thứ gì đó mà lúc trước Percy đã không chú ý đến – hai bình sứ nhỏ được chặn bằng nút bần, như thể là chất lỏng, mỗi tay mỗi bình. Percy không rõ chúng ở đâu ra, nhưng cậu thấy Frank thả chúng vào trong túi quần. Frank nhìn cậu như muốn nói: Chúng ta sẽ nói chuyện về nó sau.

Cô gái khoác áo choàng tía bước lên trước. Cô ta chăm chú nhìn Percy, và Percy không thể xua đi cái cảm giác rằng cô ta muốn rút dao găm ra mà đâm cậu cho rồi.

“Vậy là,” cô ta lạnh lùng nói, “một người con của thần Neptune đã đến chỗ chúng ta cùng với lời chúc phúc của nữ thần Juno.”

“Nghe này,” cậu nói, “ký ức của tôi có hơi mờ nhạt. Ừm, thật ra thì nó đã biến mất. Tôi có quen cô không?”

Cô gái ngần ngừ. “Tôi là Reyna, pháp quan của Quân đoàn Mười hai. Và... Không, tôi không quen cậu.”

Câu sau rõ ràng là một lời nói dối. Percy có thể nhận ra điều đó từ ánh mắt của cô ta. Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu được rằng nếu mình tranh cãi với cô ta ngay tại đây, trước mặt binh lính của cô ta, cô ta sẽ không đánh giá cao hành động đó.

“Hazel này,” Reyna nói, “đưa cậu ta vào trong. Chị muốn thẩm vấn cậu ta ở bộ chỉ huy. Rồi chúng ta sẽ đưa cậu ta đến gặp Octavian. Chúng ta phải xác nhận các điềm báo trước khi quyết định phải làm gì với cậu ta.”

“Ý cô là gì,” Percy hỏi, “khi nói ‘quyết định phải làm gì’ với tôi?”

Reyna nắm chặt lấy con dao trong tay. Chắc chắn cô ta không quen với việc mệnh lệnh của mình bị bàn cãi. “Trước khi chấp nhận bất cứ người nào vào trại, chúng tôi phải thẩm vấn họ và xem xét các điềm báo. Nữ thần Juno vừa nói vận mệnh của cậu nằm trong tay chúng tôi. Chúng tôi phải biết liệu nữ thần đã mang cậu đến cho chúng tôi với tư cách là một thành viên mới...”

Reyna nhìn Percy chòng chọc như thể cô ta thấy điều đó thật đáng ngờ vậy.

“Hay,” giọng cô ta đầy hy vọng, “bà ấy đã mang đến cho chúng tôi một kẻ thù để tiêu diệt.”