Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 25: Percy


PERCY CÓ CẢM GIÁC NHƯ mình là á thần yếu kém nhất trong lịch sử của các á thần yếu kém. Cái túi xách tay là giọt nước làm tràn ly.

Họ đã vội vã rời khỏi cửa hàng T. H. P. C., vì thế chắc là nữ thần Iris vốn không có ý biến cái túi trở thành mục tiêu bình phẩm. Bà đã nhanh tay nhét đầy nó với nào là bánh ngọt giàu vitamin, trái cây ép khô, thịt bò sấy chay và vài quả cầu pha lê may mắn. Rồi bà dúi nó cho Percy: Đây, cậu sẽ cần nó. Ồ, túi đẹp đấy.

Cái túi xách tay – xin lỗi, một cái túi phụ kiện của đàn ông – được nhuộm màu bảy sắc cầu vồng với biểu tượng hòa bình khâu bằng các hột gỗ và câu khẩu hiệu Ôm Lấy Cả Thế Giới. Percy ước gì nó được viế

T là Ôm Lấy Cái Tủ Com-mốt. Cậu cảm giác như cái túi là lời phê bình về sự vô dụng nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của mình. Khi họ đi về phía bắc, cậu đặt cái túi đó càng xa mình càng tốt, nhưng con thuyền quá nhỏ.

Cậu không thể tin là mình lại ốm khi những người bạn cần cậu. Đầu tiên, cậu đã đủ ngốc nghếch khi bỏ họ lại một mình để quay trở về thuyền, và Hazel đã bị bắt cóc. Rồi cậu chong mắt nhìn đội quân kia nam tiến và bị mắc chứng suy nhược tinh thần nào đó. Xấu hổ rồi đấy nhỉ? Ừm. Nhưng cậu không có cách nào kiểm soát cơ thể mình. Khi cậu trông thấy những tên nhân mã và các Cyclops xấu xa, cảnh tượng đó hình như cực kỳ không ổn, quá sức tệ hại, đến nỗi cậu nghĩ rằng đầu mình sẽ nổ tung. Và tên khổng lồ Polybotes... Cái gã khổng lồ nọ mang đến cho cậu một cảm giác trái ngược với những gì cậu cảm nhận khi ở trong đại dương. Năng lượng của Percy biến mất khỏi người, làm cậu yếu ớt và phát sốt, như thể bên trong cậu đang bị ăn mòn.

Trà thảo dược của nữ thần Iris giúp cơ thể cậu thấy khá hơn, nhưng đầu cậu thì vẫn còn đau. Cậu từng nghe chuyện về những người què tưởng tượng là mình bị đau ở nơi đã từng là tay và chân của họ. Đầu cậu cũng đang đau như thế đấy – như thể các ký ức bị mất đang nhức nhối.

Tệ hơn hết, Percy càng đi về phía bắc, những ký ức đó càng phai mờ dần. Lúc ở Trại Jupiter, cậu đã thấy ổn hơn, nhớ được tên tuổi và vài khuôn mặt ngẫu nhiên nào đó. Nhưng giờ thì thậm chí khuôn mặt của Annabeth cũng trở nên nhạt nhòa. Ở T. H. P. C., khi cậu cố gởi một thông điệp Iris cho Annabeth, Fleecy chỉ buồn bã lắc đầu.

Việc đó tương tự như cậu đang quay số của ai đó, cô ấy nói, nhưng cậu đã quên béng số đó rồi. Hay người nào đó đang làm nhiễu tín hiệu. Xin lỗi, cưng. Tôi không kết nối cho cậu được.

Cậu sợ rằng một khi đến Alaska rồi, cậu sẽ hoàn toàn đánh mất khuôn mặt của Annabeth. Nói không chừng, một ngày nào đó cậu sẽ tỉnh dậy và chẳng nhớ nổi cả tên của cô.

Thế nhưng, cậu phải tập trung vào cuộc tìm kiếm. Việc trông thấy đội quân của kẻ thù đã cho cậu biết kẻ mà họ sẽ phải đánh bại là ai. Giờ là sáng sớm ngày 21 tháng Sáu. Họ phải đến được Alaska, tìm Thanatos, xác định vị trí cờ của quân đoàn và quay trở lại Trại Jupiter vào tối ngày 24 tháng Sáu. Bốn ngày. Trong khi đó, kẻ thù chỉ còn cách trại có vài trăm dặm.

Percy hướng con thuyền lướt qua những dòng nước xiết ngoài bờ biển bắc California. Gió lạnh, nhưng nó mang lại cảm giác thật tốt khi xua tan đi sự hỗn loạn nào đó trong đầu cậu. Cậu tập trung ý chí vào việc đẩy thuyền sao cho ổn định hết mức có thể. Thân thuyền lắc lư khi Hòa Bình rẽ sóng lao về phía bắc.

Trong lúc đó, Hazel và Frank trao đổi với nhau về những sự kiện đã diễn ra ở cửa hàng Thực phẩm Hữu cơ & Phong cách sống Cầu vồng. Frank giải thích về nhà tiên tri mù tên Phineas ở Portland và việc nữ thần Iris đã nói rằng ông ta có thể cho họ biết nơi tìm ra Thanatos. Frank sẽ không hé một lời về chuyện làm thế nào cậu ấy hạ được lũ tử xà, nhưng theo Percy thì sự việc có liên quan đến mũi giáo gãy. Cho dù là chuyện gì đã xảy ra, Frank có vẻ sợ ngọn giáo hơn là những con tử xà đó.

Khi cậu ấy kể xong, Hazel thuật lại cho Frank nghe về khoảng thời gian họ ở cùng Fleecy.

“Vậy thông điệp Iris đó có hoạt động không?” Frank hỏi.

Hazel nhìn Percy với vẻ thông cảm. Cô không nhắ cậu thất bại khi cố bắt liên lạc với Annabeth.

“Em đã liên lạc được với chị Reyna,” cô nói. “Anh phải ném một đồng xu vào cầu vồng và hô câu thần chú, Ôi nữ thần Iris, nữ thần cầu vồng, xin chấp nhận lễ vật của tôi. Ngoại trừ việc chắc là Fleecy đã thay đổi nó. Cô ấy đã cho bọn em – cô ấy đã gọi nó là gì nhỉ – số trực tiếp của cô ấy? Vì thế em buộc phải nói, Ôi Fleecy, xin hãy giúp đỡ tôi. Hãy cho tôi gặp Reyna ở Trại Jupiter. Khá là ngu ngốc nhỉ, nhưng nó hoạt động. Hình ảnh của Reyna xuất hiện trên cầu vồng như một cuộc gọi video hai chiều vậy. Chị ấy đang tắm. Chắc chị ấy sợ chết khiếp.”

“Anh sẽ trả tiền để xem được cảnh đó,” Frank nói. “Ý anh là – nét mặt của chị ấy. Không phải, em biết đấy, cái nhà tắm.”

“Anh Frank!” Hazel quạt quạt mặt mình như thể cô ấy cần không khí. Kiểu điệu bộ ấy xưa rồi, nhưng nhìn thế nào, nó cũng dễ thương cả. “Dù sao thì bọn em cũng đã thông báo cho chị Reyna về đội quân, nhưng như anh Percy nói đấy, chị ấy biết khá rõ tình hình. Việc đó chẳng thay đổi được gì. Chị ấy đang cố hết sức để hỗ trợ cho việc phòng ngự. Nếu chúng ta không giải thoát cho Tử Thần và quay trở về với con địa bàng...”

“Thì trại chẳng thể đương đầu đội quân đó,” Frank nói hết câu. “Mà không có sự giúp đỡ.”

Sau đó, ba người bọn họ không nói gì thêm nữa.

Percy vẫn tiếp tục nghĩ về các Cyclops và nhân mã. Cậu cũng nghĩ đến Annabeth, thần rừng Grover và giấc mơ về một chiến thuyền khổng lồ đang được đóng.

Cậu đến từ một nơi nào đó, Reyna từng nói thế.

Percy ước gì mình nhớ ra được. Cậu có thể kêu gọi trợ giúp. Trại Jupiter sẽ không phải đơn độc chống lại những tên khổng lồ. Ắt hẳn còn có quân đồng minh ở ngoài kia.

Cậu sờ lên các hạt trên vòng cổ, bảng tên tân binh đang trong giai đoạn thử thách bằng chì và chiếc nhẫn bạc Reyna đã đưa cho mình. Biết đâu ở Seattle cậu lại có thể nói chuyện với chị gái Hylla của cô thì sao. Cô ta sẽ cử người đến giúp không chừng, nếu như cô ta không giết chết cậu ngay khi mới thấy mặ

Sau vài giờ lái tàu, hai mắt của Percy bắt đầu sụp xuống. Cậu sợ là mình sẽ bất tỉnh vì mệt nhọc. Rồi cậu đã gặp may. Một con cá voi sát thủ nổi lên kế bên con thuyền, và Percy bắt đầu trò chuyện với nó bằng thần giao cách cảm.

Chính xác thì đó không hẳn là nói chuyện, nhưng đoạn đối thoại đã diễn ra như thế này: Mày có thể đưa bọn tao ngược lên phía bắc không, Percy hỏi, càng gần với Portland càng tốt?

Ăn hải cẩu, con cá voi đáp lại. Các ngươi là hải cẩu sao?

Không, Percy thừa nhận. Thế nhưng tao có một cái túi đầy thịt bò sấy chay.

Con cá run bắn cả người. Hứa là không cho ta ăn thứ đó, và ta sẽ đưa các ngươi lên phía bắc.

Thỏa thuận.

Percy nhanh chóng làm một bộ yên cương thay thế bằng dây thừng và cột nó vào quanh phần thân trên của con cá voi. Với sức mạnh của chú cá, họ đã lao vút về hướng bắc, và vì Hazel và Frank cứ khăng khăng mãi, Percy đã chợp mắt trong một lát.

Các giấc mơ của cậu rời rạc và đáng sợ như mọi khi.
Cậu thấy mình đang đứng trên Núi Tamalpais, bắc San Francisco, và đánh nhau ở pháo đài cũ của một Titan già. Điều đó không đúng. Cậu chưa từng ở cùng với những người La Mã khi họ bị tấn công, nhưng cậu nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng: Một Titan mặc áo giáo, Annabeth và hai cô gái khác đang chiến đấu bên cạnh Percy. Một trong hai cô gái chết trong trận chiến. Percy quỳ cạnh bên cô ấy, dõi theo khi cô ấy tan biến thành các ngôi sao.

Rồi cậu nhìn thấy chiến thuyền khổng lồ trong bến đậu tàu cạn. Hình chạm đầu rồng bằng đồng ở mũi thuyền lấp la lấp lánh trong ánh nắng ban sớm. Việc lắp đặt các thiết bị và vũ khí đã xong xuôi, nhưng có gì đó không đúng. Một cánh cửa sập trên boong tàu để ngỏ và khói phun ra từ một loại máy nào đó. Một cậu bé tóc đen quăn tít đang cằn nhằn khi cậu ta nện cờ-lê vào cái máy. Hai á thần khác ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu ta làm việc, vẻ lo lắng. Một người có mái tóc vàng cắt ngắn. Người còn lại là một cô gái tóc dài

“Hẳn cậu biết giờ là hạ chí rồi chứ,” cô gái nói. “Đáng lý ra chúng ta phải rời đi trong ngày hôm nay.”

“Tớ biết mà!” Chàng thợ máy tóc quăn nện thật mạnh vào động cơ thêm vài lần nữa. “Có thể là do các quả tên lửa kêu xèo xèo. Hoặc là do samophlange[20]. Cũng có khi là Gaea lại phá rối chúng ta cũng nên. Tớ không chắc!”

“Mất bao lâu?” Anh chàng tóc vàng hỏi.

“Hai, ba ngày được chứ?”

“Họ không có nhiều thời gian như thế,” cô gái cảnh báo.

Có điều gì đó mách bảo với Percy rằng cô gái đó đang nói đến Trại Jupiter. Rồi cảnh vật lại được chuyển đổi.

Cậu nhìn thấy một cậu bé cùng con chó của cậu ta lang thang trên các ngọn đồi vàng rực ở California. Nhưng khi hình ảnh trở nên rõ hơn, Percy nhận ra kia không phải là cậu bé. Đó là một Cyclops mặc quần jeans rách và áo sơ-mi vải fla-nen. Con chó là cả một núi lông đen thui đang chạy lóng nga lóng ngóng, rõ là to như một con hà mã. Cyclops đó vác một cây gậy khổng lồ trên vai, nhưng Percy không có cảm giác rằng cậu ta là một kẻ thù. Cậu ta tiếp tục kêu lớn tên Percy, gọi cậu là... Anh trai?

“Mùi anh ấy ở cách đây xa quá,” Cyclops rên rỉ với con chó. “Sao mùi của anh ấy lại xa đến thế nhỉ?”

“GU!” Con chó cất tiếng sủa, và giấc mơ của Percy lần nữa lại được chuyển tiếp.

Cậu nhìn thấy một rặng núi tuyết cao đến nỗi xuyên qua cả tầng mây. Khuôn mặt đang ngủ của Gaea xuất hiện trong bóng của các tảng đá.

Thật là một con tốt đáng giá, bà ta dịu dàng nói. Đừng sợ, Percy Jackson. Hãy đi về phương bắc! Các bạn ngươi sẽ chết, đúng thế. Nhưng giờ ta sẽ bảo toàn cho ngươi. Ta có các kế hoạch quan trọng dành cho ngươi.

Trong một thung lũng, giữa các ngọn núi, có một cánh đồng băng khổng lồ. Mép rìa của nó ngập sâu hàng trăm mét dưới biển, với tầng tầng lớp lớp sương không ngừng tan vào trong nước. Phía trên cánh đồng băng là trại một quân đoàn – các thành lũy, hào, tháp canh, doanh trại giống hệt như Trại Jupiter, trừ việc nó lớn hơn gấp ba lần. Ở các đường giao nhau bên ngoài bộ chỉ huy có một bóng người mặc áo choàng đen bị xích đứng trong băng. Tầm nhìn của Percy lướt qua người đó rồi hướng vào tổng hành dinh. Tại nơi đó, trong bóng tối ảm đạm, một gã khổng lồ còn to lớn hơn Polybotes đang ngồi. Da của hắn ta lấp lánh ánh vàng. Các vật trưng bày đằng sau hắn ta là các lá cờ bị đông cứng, rách nát của một quân đoàn La Mã, bao gồm cả một con đại bàng lớn bằng vàng với hai cánh sải ra.

Bọn ta đang đợi ngươi đấy, giọng gã khổng lồ âm vang.

Trong khi ngươi mò mẫm tìm đường lên phương bắc, cố tìm ra ta, các đội quân của ta sẽ tiêu diệt từng trại yêu quý của ngươi – đầu tiên là bọn La Mã, rồi tiếp theo là của bọn còn lại. Ngươi sẽ không thắng nổi đâu, á thần bé nhỏ.

Percy lảo đảo thức dậy trong ánh sáng ban ngày xám xịt lạnh lẽo, nước mưa đang rơi trên mặt cậu.

“Em nghĩ mình đã ngủ rất sâu,” Hazel nói. “Chào mừng đến với Portland.”

Percy ngồi dậy và chớp chớp mắt. Quang cảnh xung quanh cậu hoàn toàn khác với trong giấc mơ, cậu không chắc cái nào là thật nữa. Hòa Bình đang trôi trên một con sông đen ngòm chảy ngang qua giữa một thành phố. Các đám mây âm u sà thấp phía trên đầu. Cơn mưa lạnh lẽo kia lắc rắc thôi, dường như lơ lửng trong không khí. Bên tay trái Percy là các căn nhà kho thuộc khu công nghiệp và các đường ray xe lửa. Bên tay phải là một khu trung tâm thương mại nhỏ – một cụm các tòa tháp trông ấm áp nằm giữa bờ sông và một rặng đồi phủ rừng đầy sương.

Percy dụi dụi mắt, xua đi cơn buồn ngủ. “Sao chúng ta đến được đây?”

Frank nhìn cậu với cái nhìn như muốn nói, Cậu sẽ không thể tin điều này. “Con cá voi sát thủ mang chúng ta đi đến tận sông Columbia. Rồi nó chuyển dây cương cho hai con cá tầm dài sáu mét.”

Percy ngỡ Frank vừa nói là các bác sĩ phẫu thuật. Trong đầu cậu hiện ra một hình ảnh kỳ quặc về các bác sĩ khổng lồ mặc áo blouse và đeo khẩu trang y tế kéo con thuyền của họ xuôi ngược dòng sông. Rồi cậu nhận ra Frank muốn nói đến những con cá tầm, là tên một loài cá. Cậu mừng vì mình đã không hé ra một lời nà. Nếu không sẽ xấu hổ lắm đây, xét cho cùng cậu thì là con trai của thần biển cơ mà.

“Dù sao,” Frank nói tiếp, “những con cá tầm cũng kéo chúng ta đi cả một lúc lâu. Hazel và tớ thay phiên nhau ngủ. Rồi chúng ta đến được con sông này...”

“Sông Willamette,” Hazel nói.

“Đúng thế,” Frank nói. “Sau đó, con thuyền tự mình di chuyển và đưa chúng ta đến đây. Cậu ngủ có ngon giấc không?”

Khi Hòa Bình lướt về phía bắc, Percy kể cho họ nghe về các giấc mơ. Cậu cố tập trung vào chi tiết tích cực: Một chiến thuyền có lẽ đang trên đường đến giúp Trại Jupiter. Một Cyclops thân thiện cùng một con chó khổng lồ đang tìm kiếm cậu. Cậu không nhắc đến những gì Gaea nói: Các bạn ngươi sẽ chết.

Khi Percy miêu tả về pháo đài La Mã trên mặt băng, Hazel trông khó chịu.

“Vậy Alcyoneus đang ẩn náu trên một sông băng,” cô nói. “Điều đó không thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại nhiều lắm. Alaska có hàng trăm sông băng như thế.”

Percy gật đầu. “Biết đâu nhà tiên tri mù tên Phineas có thể cho chúng ta biết là nơi nào.”

Con thuyền tự đỗ lại ở một cầu tàu. Ba á thần ngước nhìn lên các tòa nhà ở khu trung tâm đầy mưa phùn của Portland.

Frank phủi nước mưa khỏi mái tóc cắt ngắn của mình.

“Vậy giờ chúng ta sẽ đi tìm một người đàn ông mù trong cơn mưa,” Frank nói. “Hoan hô!”