Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Ải du~~ Ta mới không nói ta không có đủ tiền chi trả cho hai ngươi đâu!!


"Hôm nay ngươi lại bị lão bản đánh à?"

"Ân. Cho thêm một chén!"

"Ngươi cứ mãi ăn như thế này thì kẻo chúng thâm mất"

"Chẳng sao cả. Lát chúng cũng tự tiêu. Lại đến!"

----------

Ta quen Trù Nương trong nhà bếp cũng được một khoảng thời gian. Nói đến Trù Nương thì các ngươi sẽ nghĩ đến một lão béo phì mập mạp phải không? Cũng không phải. Trù Nương này là một cô nương vẫn còn trẻ, do tài nấu nướng tốt nên được nhận vào làm.

Chỉ là...tướng mạo cô nương này có chút thiên về bình phàm. Ân, đúng vậy, không quá xấu nhưng cũng chẳng phải mỹ, tầm tầm trung. Nếu cô nương này lọt vào trong đám đông, đảm bảo ta sẽ không nhận ra đâu.

Nhưng thứ thu hút ta ngoài thức ăn cô nương này nấu, thì là cái tính nhu mì khôn khéo lại có chút ôn hoà, rất dễ gây hảo cảm.

So với các phu nhân xinh đẹp như lan bóng dáng tựa điệp, nhưng lại toan tính đủ điều trong các gia viện ta từng làm, thì nàng ta tốt hơn nhiều.

"A Nhị!! Mau ra đây bưng dĩa dọn dẹp! Không, ra đây tẩy bàn!!"

Ta sực hoàn hồn rồi chạy theo nơi lão bản chỉ, hướng những chiến bàn dơ bẩn đầy đồ ăn vơi vãi, đôi khi lại có vài cái bàn bị lật tung lên nữa.

Công việc của ta trong tửu lâu này là chà lau bàn sạch sẽ, hoặc đôi khi mang thức ăn ra cho khách nhân, cũng có đôi khi sẽ dọn dẹp bát đũa.

Lão bản này là người tham tiền, lại tiếc tiền, hèn mọn, ông ta không muốn chi trả cho nhiều người làm công, nên chỉ nhận đúng hai người vào làm việc: ta và nàng Trù Nương.

Nàng ấy thì tốt rồi, ta mới lao công phí lực!! Vừa bưng bát, vừa tẩy bàn, vừa làm tiểu nhị trước cổng, đôi khi lại làm bao cát cho lão bản sau những trận khách quan xô xát phá vỡ 'của cải' của lão. Vì tiếc hận chút tiền mọn ấy (??) ông ta xả lên đầu ta. Aiiiiii, ta đúng là mệnh cẩu mà....

Và những lúc như thế thì ta mang vết thương đến ăn vạ nàng ấy. Đó coi như cũng là phúc lợi của ta sau những trận đòn.

Ân ân, nhờ nàng mà ta vẫn cảm thấy thế giới này còn tồn đọng một chút ái, chứ không phải toàn là ác ý!! Nếu là vậy chắc ta sẽ phát cuồng mà báo xã mất!!!!

--------

Đứng trong một mảnh hương khói lượn lờ, hương thơm thoang thoảng, bóng dáng của Trù Nương ẩn ẩn hiện hiện. Nàng nhanh tay nhanh chân làm nhiều bàn thức ăn.

Tửu lầu này chỉ có một mình nàng là trù nương nên lượng công việc rất lớn.
Hễ lơ đễnh một chút thì thức ăn sẽ bị hỏng, cứ khoảng từ cuối canh bốn trở đi, dần dần có lác đác khách nhân, nên chẳng khi nào nàng ngủ yên giấc cả. Ăn ngủ nghỉ của nàng đều là ở đây - Trù phòng.

Nàng luôn sống trong tình trạng căng chặt tinh thần, không thành ngốc tử cũng thật là một điều đáng mừng.

*Tiếng bước chân chạy tới*
Trù Nương không cần xác định cũng biết là ai chạy tới giờ này. Trừ A Nhị ra còn có ai đâu.

"Tiểu Trù Nương, còn có thức ăn thừa không a?"

Người chưa thấy mà thanh đã đến, thực hấp tấp a.

Trù Nương cười mỉm trả lời "Còn một ít a. A Nhị ca mau vào ăn, kẻo nguội"

A Nhị bước vào cửa, ngồi xuống đất lầm bầm "Nguội thì cũng nguội rồi còn sợ nguội cái gì"

Trù Nương múc bát canh linh chi còn thừa một ít đưa cho hắn, chờ hắn vừa ăn vừa lầm bầm không rõ hết một bát lại một bát, giờ là cơm ngũ vị.

"Vẫn là thức ăn của Tiểu Trù Nương là nhất bổng!"

Trù Nương chỉ cười không nói.

---------

"A Nhị!! Trù nương bị bệnh rồi! Ngươi mau vào nấu đồ ăn cho khách!!!"

A??? A Nhị hốt hoảng, nàng ta sinh bệnh?? Có nặng lắm không? À mà lão bản bảo ta nấu đồ ăn??? Ngọa tào!!!!! Ông ta bị lú lẫn đến nơi rồi!!!

*Keng keng xoảng xoảng bùm chát..*

"Ngươi! Ngươi!! Mau cút khỏi đây, kể cả trù nương nữa!!! Không có khả năng làm việc thì lăn!!!!!!!"

A Nhị chạy vội cõng Trù Nương, trước khi đi thu thập hết bạc rồi mới chạy.

Ngốc mới không chạy, lão ta đang cầm dao nhăm nhe kìa.

"A Nhị, ngươi có giận ta?"
Tiếng nói suy yếu phát ra từ trên lưng, nghe thật mỏng manh.

"Không, dù sao thì ta cũng chán làm ở đó rồi. Hải, hai ta cùng làm chung một nơi? Mà không, ta nghĩ phải đưa ngươi đi trước đại phu, vẫn còn một khoản nhỏ đủ để chữa bệnh cho ngươi, sau đó hai ta trở thành khất cái , haha. Ai nha, ngươi có nghe ta nói?......"

Trù Nương nằm trên lưng A Nhị nhắm mắt, nghe hắn lải nhải mà nở nụ cười. Người này, luôn làm nàng cảm thấy thích. Làm xao đây?? Hắn đáng yêu chết mất.

........


Đăng bởi: