Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Tình nhược thủy, nghịch lưu nhập thâm uyên....


"Chia tay nhé chẳng biết nói câu gì
...
Mỗi đứa một phương sẽ chỉ là kỷ niệm..."

Hát xong, ánh mắt lưu luyến nhìn vào người thiếu niên đẹp đẽ đang ngủ an tường. Trong lớp học chỉ có hắn và cậu. Cậu vẫn vô tư lự như vậy, ngủ yên ổn đến kỳ cục. Hắn thở dài, thầm nghĩ tại sao mình lại để hắn gặp trúng cậu ta cơ chứ? Để cho cậu ta ái mộ hắn rồi, biết làm sao đây?

"A thiết ..." Thụy Lộc nỉ non trong mê sảng vẻ mặt treo đầy hạnh phúc, kể cả nụ cười cũng chói mắt đến lạ kì.

Cố Ách cứng đờ, sau đó cầm lấy tay cậu nỉ non nhu tình như ái nhân "Ân ..."

Hắn hoài tưởng đến khi lần đầu gặp cậu, rồi lại hoài tưởng đến lúc giới thiệu Tĩnh Thiết cho cậu, lại nhớ đến những ngày đã qua.

Chua sót cực kì. Tâm nói tại sao tại sao tại sao!!! Nhưng lí trí lại nói, muốn giữ khoảng cách. Không vì sao, chỉ đơn giản là cậu và hắn đều thích nhau. Ân, càng nghĩ càng chua xót, càng nghĩ càng đau lòng.

Cố Ách cúi đầu hướng về Thụy Lộc, bỗng dừng lại một chút, sau đó một cái hôn nhẹ nhàng đầy nhu tình rơi xuống phần bàn dư.

Dù sao thì lấy bốn bỏ năm, cái bàn của Thụy Lộc cũng là Thụy Lộc bản @ .

*
"Nào, há miệng, a...a...a" Tĩnh Thiết giơ xâu thịt thổi thổi đặt kề bên môi Thụy Lộc. Thụy Lộc sung sướng há to miệng, vươn đầu ăn đi phần thịt trên xiên. Hắn cười cười, lại quen tay xiên cho cậu ta một xâu mới.

Cố Ách ngồi xa xa ngắm trời xanh mây trắng, đôi mắt vô thần. Đã nửa tiếng, kể từ khi đôi tình nhân Thiết Lộc tới. Hắn duy trì ngẩng đầu nửa tiếng, trong lúc đó lại chưa từng thấy hắn đổi tư thế quá.

Hắn nghĩ gì đâu? Thơ thẩn vì điều gì? Thịt không có ta có thể bảo ba ba cho một ít đem qua a. Nếu cần yên tĩnh thì ta có thể dẫn hắn đi đến vườn hoa sau nhà ta, rất yên tĩnh ai..

Ta nghĩ không ra. Hắn thất thần vì cái gì a?...

A, ta nhớ ra rồi, những hành động thân mật giữa Cố Ách và Thụy Lộc mà chỉ có Thụy Lộc mờ mịt, những động tác nhỏ, chi tiết kín đáo, và kể cả lúc tâm tình hắn không xong khi thấy được Thụy Lộc quen Tĩnh Thiết. Hắn liền vui khi Thụy Lộc gây bất ngờ nhỏ. Những điều trên, đều chứng thực một điều: Cố Ách thích Thụy Lộc?

Nhưng...không nên a...hắn sao có thể thích "vợ" bạn được? Này không tốt đâu, hai người là bạn từ khi còn bé mà?....

Ngực mạc danh lại quen thuộc buồn từng trận, nghèn nghẹn, tạp ở tim khiến ta hô hấp cứng lại. Có vẻ như hôm nay ta chưa uống thuốc rồi. Sao lại quên nữa....

Ta đáng lẽ phải nhớ uống thuốc trước khi gặp hắn chứ. Cố Ách luôn không thích dáng vẻ này của ta, dường như dáng vẻ này làm ghê mắt hắn. Ai....nói nhiều cũng không thể làm ta dời khỏi cảm giác đau từng cơn này, nhưng biết sao được, ta quên thuốc ở nhà rồi. Quá xa. Cố chịu vậy...


Đăng bởi: