Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Truy tức phụ hảo gian nan QAQ


Truy tức phụ hảo gian nan QAQ

______

Hôm nay là thứ 5, cái ngày mà có môn Anh Tiểu Tư vừa yêu vừa hận. Hắn đi ngang qua hành lang tiến lớp học thì thấy có hai chiếc bánh kem đặt trên đó. Hắn để ý hai chiếc bánh, nhưng tiếng trống đúng lúc vang lên, hắn đành vào lớp.

Trong lúc cô giáo giảng bài quay lưng về phía hắn, Tiểu Tư chọc cậu bạn bên cạnh. Cậu ta quay lại, nghi hoặc hỏi "Gì thế?"

"Hai chiếc bánh ngoài kia, của ai vậy?" Tiểu Tư nói khẽ với Áo Tư Lịch.

"Không biết, nhưng thấy cả sáng rồi" Áo Tư Lịch không để ý nói.

Tiểu Tư đang tính nói gì đó nhưng cô giáo quay lại đành ngồi ngay thẳng.



Tan học, Tiểu Tư đi ra ngoài. Hắn thấy chúng vẫn còn, không biết làm sao. Một phần muốn đem đi nhưng sợ chủ nó thấy. Một phần muốn đi đến tiết học tiếp theo nhưng cảm thấy tiếc..

Tiểu Tư mắt nhìn thẳng tâm không phiền đi đến phòng học nơi tiết học tiếp theo.

Thấp thoáng thấy được hành lang của khu, hắn lại hối hận đổi ý, hắn xoay người chạy về lại nơi khi nãy.

Thấy hai chiếc bánh vẫn còn, Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm, nếu chúng được lấy đi thì lòng hắn như bị cào, khó chịu.

Lấy chúng, Tiểu Tư chạy về lại phòng học tới. Hắn áy náy thầm xin lỗi, nhưng dục vọng của hắn không cho phép hắn "nhắm mắt làm ngơ".

Trước khu C - nơi Tiểu Tư học tiết tiếp theo, tụ tập rất động người, nhốn nháo ồn ào trông rất náo nhiệt. Mặc dù thế, hắn vẫn không thích không khí ấy cho lắm, bởi hắn thích yên tĩnh.

Tiểu Tư đi vòng sang đầu hành lang kia, đi lên thang lầu tiến lớp học. Phòng hắn là phòng cạnh thang, rất gần. Hắn đem bánh vào lớp, sau đó đi ra phòng học tiến WC rửa mặt cho tỉnh táo.

Lúc Tiểu Tư quay lại, hắn thấy một cô gái cùng vài cậu trai đang nói chuyện hăng say. Nhận thấy được bọn họ có xu thế "xâm lược" sang bàn hắn, Tiểu Tư nhấc hai chiếc bánh đặt vào bàn học khác, hắn thuận thế cũng ngồi xuống.

Nhưng vài giây sau, Tiểu Tư nhận ra, thiếu mất một chiếc bánh. Đang lúc hoang mang thì hắn thấy mảnh giấy nhỏ được kẹp trên đỉnh hộp:
"Bánh rất ngon lạp~ Nhưng lần sau ngươi nên cảm ơn hoặc xin lỗi trước khi lấy chúng, cô hồn dã quỷ rất thích xem một ít tham dục người làm kẻ chết thay nga~"

Tiểu Tư cười khẽ, cảm thấy chủ của hai chiếc bánh này cũng thật có khiếu hài hước.



"Thật tuyệt!"

Tiểu Tư vui vẻ sắp xếp bút viết cùng vở trên bàn, đã tan học rồi, mọi người cũng về, hắn cũng nên về nhà ăn bánh thôi~ Chia sẻ với mụ mụ luôn nào~

Trên tay cầm bánh, tay còn lại quơ quơ, tỏ rõ tâm tình hắn rất tốt. Nhảy chân sáo ra khỏi phong học, Tiểu Tư thấy ngoài cửa lớp có một nữ hài mặc Lolita gothic, trên tay phải còn cầm một chiếc ô màu đen, trông rất đáng yêu.

Hắn thò lại gần, hỏi manh manh tiểu nữ hài.

"Ngươi chờ ai lạp?"

Tiểu nữ hài ngước lên nhìn hắn, đôi con ngươi trầm như mảnh đất hoang vu nhìn chằm chằm hắn, nói nhỏ nói: "Không, ai. Ta, đến, xem, ngươi."

Tiểu Tư sợ hãi, rùng mình một cái, có chút hãi hùng nhìn kỹ lại, phát hiện, nữ hài này thế nhưng cách mặt đất 3 cm!!

Hắn cũng bất chấp nữ hài kia âm mưu cái gì, hắn giờ cũng chỉ là bị sợ hãi chi phối, khiến hắn theo bản năng chạy trốn khỏi đây.

"Đừng, nha, chạy, cái, gì, a."

Cô nãi nãi của ta ơi, không chạy đợi bị làm thịt à!!

Tiểu Tư thấy chạy xa rồi vẫn không có chút động tĩnh, có lẽ "sinh vật" kia đã rời đi. Hắn quay đầu lại muốn xác định, nhưng hắn lại thấy một nam hài người mặc vận động y lại mang đôi giày búp bê đỏ rực như máu.

Ôi mụ mụ ơi, trông quái dị thật sự!!
Ôi thiên a, hắn nhìn ta! Hắn đi nhanh hơn! Thượng đế, Chúa Jeus, Phật tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, Helme, Venusssssss!! Cứu lấy tấm thân này của con!!!

Bóng hình căn hộ của Tiểu Tư rất gần, hắn vui vẻ, quay đầu lại, hắn thấy kia nam hài mang theo tiểu cặp sách, tươi cười nhìn hắn, dò hỏi:

"Ngươi, cứ, chạy, tiếp, a. Tiểu, tâm, lộ, lạp. Xem, ta, làm, gì."

"Ngươi quá đáng yêu, nhìn một lần cứ muốn nhìn lần thứ hai"

Tiểu Tư là thuận theo trong lòng ý tưởng, nam hài này rất tú mỹ, là loại hình mà hắn thích. Nhưng trước nguy cơ sống còn, chút tiểu tâm động kia chẳng đáng kể là bao aaaa!!
Cửa đằng trước, hắn chạy nhanh vào, đóng cửa kĩ, nếu không hắn không an tâm.



Uân Gian Ly là quỷ oa đã từ lâu. Hắn sống rất đơn điệu, chỉ quanh quẩn trường học cùng nhà ăn sau trường, nơi có mụ mụ ở đó.

Thỉnh thoảng, tỷ tỷ hắn, Giãn Diệu, dẫn hắn đi chơi rất nhiều chỗ hay. Tỷ tỷ ly thế còn sớm hơn hắn, khi hắn thành quỷ mới biết bản thân còn có một tỷ tỷ hơn hắn 1 tuổi. Tỷ tỷ theo họ thân cha, thân cha mất sau khi tỷ tỷ mất, còn hắn thì họ của đệ tam nhậm, chính là người cha hiện tại.

Hắn đối với Quan Tần Tư là nhất kiến chung tình, ân, thật nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến bái đường... Khụ, cái-cái sau thêm nhằm thể hiện hắn đối hắn là ái đến thâm trầm. (Mặt đỏ.jpg)

Uân Gian Ly theo đằng sau Quan Tần Tư rất lâu nên biết, gia cảnh của hắn tầm trung, khá giả thì không đến. Dạo này còn vì học phí mà lao lực, cơm cũng chả ăn mấy miếng, toàn dành dụm cho tiền học. Mụ mụ hắn ở thị trấn, cách đây rất xa, phải đi vài chuyến tàu mới đến, hắn cũng đau lòng hướng mụ mụ đòi tiền.

Mấy hôm trước Uân Gian Ly thấy Quan Tần Tư nhìn bánh kem rất nhiều lần, khó hiểu liền tìm tòi phát hiện mấy hôm sau là sinh nhật của hắn, nhưng hắn không có tiền tự chúc bản thân đành nhìn cho đỡ thèm.

Uân Gian Ly nào nỡ thấy hắn như vậy, đành cùng mụ mụ có âm dương nhãn thương thảo việc này.

Hôm nay, là ngày Quan Tần Tư sinh ra, hắn mụ mụ đã đồng ý mua bánh kem đặt trước cửa lớp cho nhi tử "tương lai tức phụ". Còn một lần hai cái, nàng biết nhi tử lâu nay chưa thực sự vui vẻ ăn cái gì, cho nên đã đính làm một cái bánh kem riêng đặt riêng dành cho quỷ.

Quỷ oa rốt cuộc cũng chờ thấy được ái nhân, đứng bên cạnh nhìn hắn ái nhân rối rắm đấu tranh thực sự hảo đáng yêu~

Thấy Quan Tần Tư đi WC, một chốc lát chưa về, hắn nhanh tay nhấc hộp bánh thuộc về mình, sau đó dùng số âm khí ít ỏi tụ tập viết lá thư kèm theo. Uân Gian Ly ôm bánh rời đi, tìm một chỗ vui vui vẻ vẻ ăn bánh chúc mừng hắn ái nhân sinh nhật.

Lúc Uân Gian Ly quay trở về thì thẩy tỷ tỷ biệt tích lâu nay đứng nhìn Quan Tần Tư chạy như điên. Hắn hoang mang hỏi tỷ tỷ: " Ngươi đã trở lại a. Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta, đến, xem, ngươi, tức, phụ. Vừa, nói, minh, mục, đích, hắn, liền, chạy." Tỷ tỷ bởi khi còn nhỏ bị lặc tử, nên giọng nói có chút quái dị.

Hắn bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt của hắn xứng với thân hình cứ như tiểu đại nhân, trông rất đáng yêu.

"Để ta chạy theo hắn giải thích, có lẽ hắn hiểu lầm."

Giãn Diệu nhìn ngây ngốc đệ đệ nói ra câu nói cũng ngây ngốc. Quỷ oa là sao mà tiếp xúc với người thường? Chỉ trừ bỏ một số ít đại quỷ có khả năng, còn lại đa số không thể tiếp xúc, chạm vào, hay nói chuyện với người thường. Nhưng nàng là ngoại lệ, ân, nàng có thể cùng người thường "giao lưu", tựa như khi nãy.

Mặc dù không tin cậy vào một người một quỷ có thể ở bên nhau, nhưng làm tỷ tỷ, nàng phải cho nàng đệ đệ tương ứng sự trợ giúp, biết đâu được, thế sự thường khó lường.

Giãn Diệu tay hư hư vẽ vòng tròn trên không, sau đó thổi về phía Uân Gian Ly. Hắn cũng cảm giác được bản thân như được đặt trong một không gian khác, cả người như giải khai xiềng xích, thoải mái như muốn bay lên. Ân? Hắn xác thực bay lên.
Chưa chờ tỷ tỷ nói, hắn đã tự sờ soạng chạm đất.

"... Nhưng, ngươi, cũng, phải, tăng, thực, lực, của, bản, thân. Truy, tức, phụ, không, thể, dựa, ta, hoặc, mọi, người, mãi."

Hắn tỷ tỷ nhắc mãi, hắn cũng không phiền, xác thật nên tăng lên thực lực, mỗi lần muốn an ủi ái nhân đều phải dựa vào mọi người, quá mất mặt.

"Tỷ, tỷ, ta, đi, trước. Gặp, lại, sau." Bị tác dụng phụ ảnh hưởng, hắn cũng chỉ có thể đi theo phong cách hắn tỷ tỷ nói.

Tỷ tỷ nhìn chân hắn mà nói: "Ngươi, cứ, thế, mà, đi?"

Uân Gian Ly theo tầm mắt của tỷ tỷ nhìn xuống, thấy đôi giày phá mảnh không biết nhiều ít năm. Hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, thật ra quần áo của hắn mới đổi hôm kia do mụ mụ bắt ép, nếu không cũng chỉ mặc trang phục tiêu chí gothic của tỷ tỷ.

Hắn căng da đầu tiếp nhận đôi giày búp bê đỏ tươi từ tỷ tỷ, lại mặt vô biểu tình thay nó vào. Ai, hiếp bức từ ánh mắt của tỷ tỷ, tràn đầy "nhãi con không bớt lo". (Lệ rơi thành hà.gif)

Sau khi tạm biệt tỷ tỷ, hắn liền vội đuổi theo Quan Tần Tư, không biết hắn chạy xa không nữa.



Uân Gian Ly hoài cõi lòng an ủi cùng chờ mong chạy theo hắn ái nhân. Nhưng hiện thực tàn khốc cho hắn thấy được, hắn suy nghĩ nhiều.

Nhân gia liền thấy hắn một mặt đều sợ hãi phá gan. Khen hắn một câu như hắn hiếp bức nhân gia khen giống nhau. Thấy được chính mình căn hộ như thể người từ tay quái vật thấy được ánh sáng leo lắt cuối cùng, vui sướng cùng nhẹ nhõm chi tình không gì có thể sánh được.

Hắn ái nhân ghét hắn? Ghét đến mức cả thể giới chỉ còn sợ hãi giống nhau.

Trái tim không còn nhịp đập bỗng dưng đau từng cơn. Hảo khó chịu, hảo ủy khuất, nhưng bảo bảo không nói QAQ

Uân Gian Ly không dám bước vào, cũng không muốn rời đi. Hắn còn phải giải thích với Quan Tần Tư nữa. Hắn đoán từ đây đến cuối ngày cũng sẽ có một lần hắn ái nhân ra khỏi nhà.
Uân Gian Ly chính là đang đợi cái này thời cơ đến. Trong lúc chờ hắn có lặng lẽ ngồi xổm trong góc tường ủy khuất khóc hay không, còn không người biết hiểu.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Quan Tần Tư: Ta tâm động mà ta không muốn nhận. ┓( '-' )┏

Uân Gian Ly: Ta ủy khuất mà ta không dám nói. o(Q - Q)┛
Đăng bởi: