Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Kẻ không biết xấu hổ thiên hạ vô địch _| ̄|○


"Cà vạt để em thắt cho, trông anh thật ngờ nghệch"

"Ừ"

Hà Tinh Vãn cúi đầu thắt lại cà vạt, thành quả cũng rất khả quan. Hắn thật hết biết với người này, rõ ràng ngoài xã hội như thế thần thông lại trị không được một cái cà vạt nho nhỏ.

Đem tiểu biểu tình kia thu vào mắt, Sương Lạc thu sau tính sổ cười một cái, tối nay có em khóc.

Vươn tay lấy chiếc quân mũ màu đen đội lên đầu, thân nhẹ trên môi Hà Tinh Vãn như lời chào tạm biệt. Hắn xoay người đi.
...
"Khoan, A Lạc, anh quên cái này"
Hà Tinh Vãn vội chạy theo, trên tay là hộp cơm trưa nhan sắc xinh đẹp.

Quay người lại, hắn vươn hai cánh tay hữu lực ôm lấy thoát lực Hà Tinh Vãn, đôi lông mày kiếm nhíu lại, tỏ vẻ hắn đang không vui.
"Anh sẽ về"

"Nhưng mệt anh"
Hà Tinh Vãn mặc hắn ôm, cười tủm tỉm nói.

Hắn nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi, đôi mắt nhìn về Hà Tinh Vãn càng thâm thúy. Hắn Tiểu Vãn a..

"Em đóng cửa chưa?"

Hà Tinh Vãn không ngờ hắn lại hỏi cái này, kinh ngạc hạ theo bản năng đáp "Rồi"
Sương Lạc hài lòng. Hắn sửa ôm vì nắm tay, tay kia thì cầm lấy hộp cơm, trông rất không hài hoà với bộ Vest hắn đang mặc, nhưng hắn không để tâm lắm.

Hắn dắt Hà Tinh Vãn đi trên đường bộ, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, chủ yếu là hắn nghe, còn Hà Tinh Vãn là nói, trông rất phấn khởi.

Đi đến công ty, Hà Tinh Vãn rõ ràng hứng thú thiếu thiếu, thậm chí hắn còn có ý định buông tay ra nhưng Sương Lạc nắm thật chặt, làm hắn hơi khó khăn. Hà Tinh Vãn khó hiểu nhìn Sương Lạc "Sao anh không thả em ra?"

Sương Lạc nhìn liếc hắn một cái, rồi nói trong giọng nói còn có chút ai oán nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ chúng ta không cần như trước. Em không cần phải sợ hãi, những phê bình kia cũng chỉ là ở những kỷ niên trước, bây giờ dân phong cũng được mở rộng, họ sẽ không lên án chúng ta đâu. Huống chi, luyến ái là chuyện của chúng ta, không cần xen vào họ, hay là em ở bên anh sợ người khác chế nhạo? ..."

Hà Tinh Vãn giật mình, nhìn thấy ái nhân như vậy bỗng nhiên thông suốt. Hắn không nên khiến ái nhân đa nghi nhiều như thế. Cảm giác áy náy trong lòng càng đậm, hắn càng cảm thấy bản thân hồi trước thật xuẩn thấu!

"A Lạc, em xin lỗi, anh đừng như thế nữa mà..."

"Hảo. Nhưng em phải an ủi tâm linh bị thương của anh"
Có tia sáng kỳ dị trong đôi mắt của Sương Lạc thoáng hiện nhưng biến mất rất nhanh, như chưa từng xuất hiện quá. Hà Tinh Vãn nghi hoặc, hắn ảo giác chăng?

Hắn gật đầu chấp nhận, mặc dù A Lạc không nói hắn cũng sẽ an ủi. Ở một góc độ hắn không thấy, môi của Sương Lạc kéo lên một độ cung nhỏ, rất khó để phát hiện, chương hiển chủ nhân nó đang rất sung sướng.

Nếu ai có thuật đọc tâm, sẽ thấy, trong đầu của hắn toàn là tương tương nhưỡng nhưỡng sự tình, thật đáng xấu hổ!
Nhưng đáng tiếc, không ai có thể xem được hắn nội tâm diễn...



Đăng bởi: