Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Ổn trọng! Ngươi có thể!


Vào một đêm hoang vắng, giữa cánh đồng có 1 người con gái ngồi trước ngôi mộ, xung quanh bao phủ 1 màu đen. Không khí ảm đạm bao trùm, những hạt mưa vô tình rơi rải xung quanh. Người con gái trong đêm, mặc 1 bộ đồ trắng đang quỳ trước ngôi mộ, mưa bụi cứ rơi, gió cứ nổi, thêm màn đêm có pha lẫn sương mù khiến hình cô gái trở nên mờ mờ ảo ảo. Vào đúng 2h sáng, thì trên ngôi mộ dần bốc lên 1 thứ ánh sáng xanh nhạt mờ ảo, khiến cô gái quỳ trước ngôi mộ dần run lên. Bất chợt xung quanh có tiếng động, có thứ gì đó như đang tiến đến gần cô gái và..........

Một người đàn ông mà cô tưởng chừng như không bao giờ gặp lại tiến tới bên cạnh cô. Hắn ta đứng im và không nói gì, nhận thấy cô gái đã bị doạ đến xanh mặt, hắn môi khẽ mở,tưởng chừng như có câu nói nào đó chuẩn bị nói ra nhưng hắn ngừng.
Người đàn ông kia nhìn nàng sau một lúc lâu rồi quay người đi vào trong màn đêm, để lại cô gái vẫn còn thẫn thờ ngồi bệt dưới đất....

"Chị dâu, tỉnh tỉnh, vào nhà"
Tiếng kêu của em chồng khiến cô bừng tỉnh.
Cô vội nhìn xung quanh, và phát hiện đây là căn nhà của cha mẹ chồng.
Em trai chồng thấy cô tỉnh liền quay người đi, để cô lại một mình trên giường.
Cô nằm hoài nghi nhân sinh.
Không có gì, không sao cả, chỉ còn có mấy ngày nữa thôi, cô sẽ được yên.
Cô nhắm mắt lại, sau một lúc lại mở ra. Rướn người ngồi dậy, mặc kệ cơn đau đang lan tràn khắp cơ thể cô, cô phải đi học. Lại nghỉ thì liền nghỉ thật sự luôn.
Ít nhất, trên trường cô sẽ ngủ ngon hơn trong căn nhà đầy nguyền rủa này.
Rũ mi mắt, liễm đi nụ cười chế giễu nơi đáy mắt. Kìm lại độ cong của môi.
Họ muốn cô đi theo hắn, cô liền sống cho họ xem. Lấy cái quỷ gì lý do ép buộc cô cũng mặc kệ.

Ổn thôi, cô có thể. Không thể cũng chả làm được cái mẹ gì :)


Đăng bởi: