Khoảng Khắc Quan Trọng

Chương: Vị hoàng hậu độc tài


_Con nên cố gắng mà học tập để sau nhà có thể làm 1 hoàng tử tốt đi, phụ hoàng của con dạo này chỉ bên cạnh Ngạn quý phi thôi đấy. Con nên cố gắng đạt được gì đó tốt cho ông ta vui lòng đi. Nếu ta còn biết con ham chơi nữa thì con hiểu mình như thế nào mà.Hãy làm 1 đứa con trai tốt nếu có thời gian con hãy đi tập bắn cung và kiếm pháp cho thật tốt đi.-Chắc chắn đó là mẹ của Bảo Bảo, hoàng hậu đang la rầu con trai mình rồi.
Bảo Bảo bùn thui thỉu đáp:
_Vâng, thưa mẫu hậu.
Người phụ nữ uy nghiêm, xinh đẹp đó đi từng bước thật nhẹ nhàng ra khỏi cửa.Khiết Tước liền đưa “gối ôm” ra sau lưng cúi người chào bà ta. Mắt bà ta hầu như chả thèm nhìn đến xung quanh nên cũng không để ý đến cô cung nữ ch đạt chuẩn như Khiết Tước nhà ta, cô giương mắt nhìn vào Thập Nhị hoàng tử đang ngồi trên ghế cầm quyển sách thở dài, cô cất từng bước thật nhẹ nhàng đi vào, đưa gối ôm đến trước mặt câu và nói:
_Chào Thập Nhị hoàng tử Khiết Tước tỉ tỉ đến đấy!!-nói rồi cô liền mỉm cười với cậu.
Thấy Khiết Tước với đồ vật lạ Bảo Bảo liền để quyển sách qua 1 bên, đôi mắt sáng rực lên:
_”Gối ôm” là gì vậy?-Vừa nói cậu vừa giương tay lấy cái gối ôm.
“Hai anh em i chang nhau mà”Khiết Tước thầm cười.
_Cho đệ đó, tối cứ ôm mà ngủ để chị sẽ làm thêm gối nữa. Gối thời đại này cứng như gỗ vậy nằm gì không biết.- Khiết Tước vừa nói vừa xoa đầu Bảo Bảo.
_Cung nữ ra ngoài đóng cửa.-Bảo Bảo nghiêm nghị nói.
Tất cả các cung nữ bước ra ngoài và đóng cửa cẩn thận, Bảo Bảo kéo tay Khiết Tước ngồi xuống trò chuyện với mình, Khiết Tước liền hỏi:
_Này, Bảo Bảo chắc là đệ buồn chán lắm nhỉ?
_Sao chị hỏi vậy?
_Chuyện lúc nãy chị thấy mẹ đệ la đệ.
_Chị đừng nhìn đệ mới 12 tuổi, từ năm 8 tuổi là đệ học thuộc được tất cảt các bài thơ,sách chiến lược,sách thánh hiền rồi đấy.Bây giờ còn có thể cưỡi ngựa nữa cơ,chỉ là bây giờ ta chỉ chưa thành thạo cung với kiếm thôi.
_Gì chờn, sao tin được đệ mới 8 tuổi mà học được dường ấy với lại tướng đệ có tí tẻn thế này làm sao mà cưỡi ngựa được?-Cô vừa nói vừa cười.
_Đúng vậy! Mẫu hậu đệ ép đệ phải cưỡi cho bằng được, lần đâu tiên đệ tập cưỡi ngựa được mẫu hậu liền mời phụ hoàng đến để khoe, nhưng làm sao đệ có thể cưỡi thành thục liền được cơ chứ đệ chỉ là 1 đứa nhóc thôi mà, nên khi leo lên ngựa thì bị ngã xuống.Phụ hoàng bỏ đi,mẫu hậu thì giận dữ bỏ đệ vào nhà cũi 2 ngày không được ăn uống.-Bảo Bảo kể tới đây là nước mắt cậu đã rưng rưng.
_Đúng là ác độc mà.-Khiết Tước tức giận.
_Nhưng cũng may mắn có Tam ca đến, huynh ấy đem đồ ăn và nước uống cho đệ, à cả thuốc nữa. Huynh ấy lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng bảo vệ đệ cả. Trong hoàng cung này trên đệ là có 10 vị ca ca khác nhưng đệ và Tam ca là con của hoàng hậu nên được bọn hạ thần rất là nịnh nọt vì Tam ca là người có khả năng lên làm vua. Trên huynh ấy là Đại ca và Nhị ca 2 huynh ấy 1 người là con của Ngạn quý phi còn người kia là con của Lý quý phi, cả 2 quý phi rất độc ác và thâm độc. Lúc trước họ sinh ra 2 bị đại ca trước lúc nào cũng hùa nhau ức hiếp mẫu hậu cả.
_Hậu cung thật đáng sợ, đệ thật là đáng thương. Nếu ở chỗ chị thì ở tuổi đệ đã được cưng chiều, nuôi nấng thương yêu biết bao.Yên tâm đi chị sẽ cố gắng trở thành 1 cung nữ thật xuất sắc để bảo vệ đệ.-Khiết Tước nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cậu nhìn cậu trìu mến.
_Cảm ơn chị Khiết Tước.-Cậu bé liền ôm lấy cô.
_Đợi chị nhé! Ba ngày nữa thôi chị sẽ quay lại.Tới đó đệ phải dạy chị cưỡi ngựa nữa đó.
“Mình không có em trai nên lúc nào cũng muốn có 1 đứa em như thế này, Bảo Bảo thật đáng yêu và đáng thương, không biết chừng nào mới trở về được thế này của mình nhưng nếu còn ở đây nhất định mình sẽ bảo vệ em ấy.”
Khiết Tước nói chuyện với Thập Nhị hoàng tử 1 lúc rồi cũng quay về phòng của Tam hoàng tử, vừa về đến phòng thì cô liền nói:
_Xin chào tôi tên là Uyển Khiết Tước, tôi muốn làm 1 cung nữ thật tốt. Xin hãy chỉ dạy và trước tiên chỉ dạy hãy cho tôi biết tên để dễ xưng hô và tác giả cũng đỡ cực khổ khi kêu tên huynh.
_Tên của ta không phải muốn nói là nói.-Tam hoàng tử vừa uống trà vừa nói.
(Tẻo: bà mẹ chảnh chọe nữa làm bà đây mệt mỏi khi mỗi lần viết “Tam hoàng tử”.)
_Nói đi, tôi cũng giới thiệu rồi thì huynh nên nói tên mình chứ.Nếu muốn tôi học tập thật tốt thì huynh nói tên mình đi.-Khiết Tước ngồi vào bàn chăm chú nhìn Tam hoàng tử.
_Được thôi, coi như vì Thập Nhị đệ. Ta tên Hoàng Kính Nghị.Vậy bây giờ là thời gian ta dạy dỗ cô, cô nên biết cảm ơn đi vì được chính ta dạy dỗ, không phải ai cũng có đặt ân này đâu.
_Được rồi tôi sẽ học nghiêm túc.-Khiết Tước gật đầu mạnh dạn.
_Bước vào đi.-Kính Nghị hoàng tử liền nói lạnh lùng, tay bưng chén nước trà đưa đến miệng.
1người phụ nữ với gương mặt tỏ vẻ khó khăn. Bà ta tầm khoản 45tuổi ngoài. Tóc được búi cẩn thận tướng đi đúng chất 1 tì nữ chuẩn.
_Nô tì có mặt thưa Tam hoàng tử.-Bà ta cúi chào nhẹ nhàng, giọng nói thanh thoát dứt khoác.
_Huyến luyện ta cô cho kĩ vào.
_Tô nì tuân mệnh.
_Ơ….ơ…-Khiết Tước bỡ ngỡ.
Và sau khi cuộc trò chuyện đó xong xuôi thì Tam hoàng tử ra hiệu cho cô đi theo người phụ nữ kia.
~~~Đến phòng dành cho tì nữ~~~
_Cô hãy gọi ta là Bích Tỷ.-Bà ta hất mặt lên nói với cô.
_Dạ! ”Tuổi đó mà kêu mình kêu bằng chị…Thua”
_Cô tên gì, cầm hay sao mà không biết giới thiệu vậy?-Đúng vẻ khó khăn.
_Dạ, tôi tên Uyển Khiết Tước.
_Được rồi ta sẽ dạy dỗ cô. Chuẩn bị tinh thần đi.
Khiết Tước nhìn bà ta mà đổ mồ hôi hột, cảm giác thật ớn lạnh vây quanh người cô. Màn giới thiệu xong xuôi thì trong phòng đó chỉ nghe tiếng:
_Cô làm sai rồi kìa.
_Tôi xin lỗi.
_Cô không biết đi là thế nào sao?
_Chào hỏi phải như thế này này.
_Rót nước là phải làm như vầy. _Cúi chào cũng làm sai được là sao?
_Khiết Tước cô bị ngốc à?
_Cô có phải con gái không vậy?
_Lại làm đổ rồi đấy.
_Uyển Khiết Tước làm lại cho ta.
_TÔI XIN LỖI.
_Tức chết mất!!!!-Bích tỷ chỉ kêu gào.
………..
Và còn sau đó nữa.Và rồi ba ngày như thế trôi qua.
>>> Phòng Thập Nhị hoàng tử <<<<
_Hơizzzz, chị ta đi cũng 3 ngày rồi nay lại đúng ngày hẹn.-Bảo Bảo hoàng tử của chúng ta cứ đi đi lại lại miết.
Rồi từ cửa bước vào 1 bóng dáng cao lớn, đôi mặt cậu sáng rực lên hớn hở và rồi vụt tắc trong nháy mắt. Cậu tỏ vẻ thái độ chán nản đi lại bàn ngồi nâng chén trà lên:
_Này, đệ gặp huynh mà không vui đấy à? Lần đầu tiên đấy!
_Khiết Tước đâu rồi tam ca ca?
_Huynh giao cô ta cho “Bích quản tì” (Tẻo: người wản tì nữ)rồi.
_Là người phụ nữ hung ác nhất, dùng mọi kế dạy dỗ tì nữ đó hả?-Bảo Bảo giật mình bỏ chén trà xuống giương mắt nhìn ca ca của mình.
_Đúng rồi!-Tam hoàng tử vẻ mặt tỉnh bơ không chút thay đổi.
_Trời ơi chắc tỉ ấy sẽ……
_Bảo Bảo ơi….đệ âu òi…ực…đệ đâu rồi…Bảo…ực….?-Giọng nói ngăn cản câu nói của Thập Nhị hoàng tử vang lên.
1 bóng dáng quen thuộc bước vào, bước chân chập choạng, gương mặt hốc hác 2 mắt thâm quần hết cả. 1 con người mà cứ như thây ma không thua kém….cả 2 huynh đệ nhà này giật hết cả hồnkhi nhìn thấy cái dáng này.
_Khiết Tước chị sao thế này?-Bảo Bảo liền đứng dậy?
_Khoan, đệ đừng lại gần cô ta trông cô cứ như đang say vậy?-Kính Nghị liền đưa tay cản ngay ngực em trai mình lại.
_Bảo…Bảo….*huỵch*..-Mới nói được mấy câu thì cô liền ngã huỵch xuống ngay dưới sàn.
2 hoàng tử giướng mắt nhìn nhau. Bảo Bảo tiến lại gần thì liền bụm mũi lại…toàn là mùi rượu, trên người cô nồng nặc mùi rượu nồng, chắc rằng cô ta uống không ít đâu nhỉ?Thể loại gì thế này tờn? “Trên đời này làm gì có cung nữ nào mà lại như vậy không biết, dám say sỉn trước mặt hoàng tử rồi con nằm đại trên sàn nhà nữa chứ.”: Tam hoàng tử lắc đầu nhìn cô.
_Giờ sao đây huynh?-Bảo Bảo giương đôi mắt to nhìn Kính Nghị.
_Nếu bây giờ giao cô ta cho tì nữ thì thế nào cũng bị chém đầu nếu bọn tì nữ đi mách lẽo. Truyền tới tai của các phi tần khác thì lại có chuyện nữa.-Kính Nghị khoanh 2 tay trầm ngâm.
(Tẻo: đa số phòng của Bảo Bảo với Kính Nghị thường đều không có cung nữ do…..lí do nói sau đi.)
_Huynh….-Thập Nhị hoàng tử nhìn ca ca của mình hàm ý.
_Không được đâu, cô ta sẽ la làng nữa đấy.-Tam hoàng tử bỗng nhiên có chút bối rối hiện lên trên gương mặt điển trai ấy.
_Chị ta mà có chuyện gì đệ không sông nổi.
_Cô ta có là gì đâu mà đệ làm hóa thế?
_Đệ quyết định sẽ cưới chị ta khi đủ tuổi.
_*Giương mắt thật lớn* Đệ nói lại xem!!-Kính Nghị giật mình nhìn tiểu đệ mới 12tuổi.
_Đệ sẽ cưới chị ta khi đệ đủ 18tuổi. Chị ấy là người con gái đầu tiên khiến đệ cảm thấy ấm áp, khi xu nịnh, không ham phú quý….quá đỉnh rồi đúng không huynh?-Bảo Bảo nhìn Khiết Tước rồi lại nhìn hoàng huynh của mình.
_Đúng là trẻ con, luôn có những suy nghĩ dại dột, 1cô gái như thế nữa chứ….
_Lẹ lẹ đi, huynh giúp chị ta đi. Làm sao đệ bế nổi.-Bảo Bảo khều lấy cánh tay Tam ca mình, đôi mắt to tròn long lanh sáng lên.
~~~1giờ sau~~~
Trên giường Bảo Bảo, Khiết Tước đang nừm gọn được đắp chăn trên đấy, kế bên cánh tay phải của cô là cái gối ôm cô tặng cậu. Trang phục trên người đầy mùi rượu lúc nãy cũng đã được thay ra.Hàng lông mi dài và cong vút từ từ hé ea, cô láo lia nhìn quanh liền bật dậy, có lẽ vì say nên cô khá nhức đầu, liền lấy tay đỡ lấy phần trán của mình nhìn quanh. Bảo Bảo thì ngồi kế bên cười, gương mặt trắng hồng hào như tỏa nắng khi cô nhìn vậy và sau lưng cậu là Tam hoàng tử “lạnh lùng boy” đang ngồi nhìn ra phía cửa.Cô lúc này lại nhìn về đồ của mình và:
_AAAAA………-Khiết Tước hét lớn, 1 tiếng hét nghe chói cả tay.
_Này, sao chị hét lớn thế?-Bảo Bảo bỏ tay ra khỏi tai chao mày hỏi?
Tam hoàng tử thì lấy 1 tay che lấy đôi mắt mình lại.
_Chuyện gì đã xảy ra vậy?-Khiếc Tước giật mình tròn xoa mắt.
_Chị say sỉn về tới đây thì nằm dài ra sàn nhà. Mình toàn mùi rượu nên Tam ca mới tắm rửa cho chị. Nếu đưa chị cho các cung nữ khác thì có nước chết vì dám làm trái quy định trong cung.-Bảo Bảo bình thản kể cho cô nghe.
Mặt Khiết Tước tối sầm lại, cô liền nhìn lấy thân mình rồi nhìn lấy Kính Nghị đẹp trai đang tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm.
_Trời ơi, 17năm trời tui gìn giữ lại bị hắn ta thấy hết rồi….Tr ơi…-Khiết Tước vừa xấu hổ vừa không cam tâm.
_Hại mắt bổn hoàng tử đau đến bây giờ cô còn không biết xin lỗi. Trong cung biết bao nhiều là phi tần và cung nữ xinh đẹp, bổn hoàng tử đây không nếu ta muốn thì họ xếp hàng dài đợi đây kìa!-Tam hoàng tử liền mỉa mai cô ngay tức khắc.
_Bổn hoàng tử, bổn hoàng tử…-Khiết Tước lầm bầm trong miệng nhìn cậu bằng ánh mắt toẹt lửa.
“Yas~ Mình muốn người đầu tiên thấy chính là Khước Chân cơ, tên hoàng tử đáng ghét. Nhớ Khước Chân quá trời, tự nhiên mình biến mất như vậy chắc là cậu ta ngạc nhiên lắm đây”:Khiếc Tước suy nghĩ vẩn vơ rồi vẻ mặt liền trầm ngâm lạ thường.Thập Nhị hoàng tử của chúng ta liền phá tan bầu không khí im lặng:
_3 ngày qua chuyện gì vậy hả?
Đăng bởi: