Hồng Hoang Chung Cực Chiến Đạo

Chương 1: Tiền kiếp, hậu kiếp, nhất niệm không đổi


- Mặc, sao ngươi có thể mạnh đến mức này, điều này không thể nào!
- Có gì mà không thể chứ, chỉ là ngươi quá cho là bản thân là cái gì mà thôi. Ngươi đối với ta mà nói, giờ đã không còn giá trị nữa, có thể đi chết được rồi
- Không thể! Mặc, ngươi không thể giết ta, ta chết rồi, ngươi sẽ chẳng còn mục tiêu nào nữa. Mặc, ta thừa nhận, ngươi quá mạnh, cũng quá hoàn hảo rồi, cũng vượt quá khỏi thế giới này thừa nhận rồi, ta chết rồi, không có ai cân bằng sức mạnh của ngươi đối với thế giới, thế giới này sẽ bị hủy diệt vì ngươi, ức ức sinh linh sẽ vì ngươi mà mất mạng….
- Liên quan gì đến ta? Cái ta quan tâm là ngươi không còn giá trị chiến đấu đối với ta nữa, mà ta lại nhìn ngươi rất là ngứa mắt, cho nên ngươi chỉ có thể đi chết, như vậy mới là tốt nhất. Mà ngươi chết rồi, còn quan tâm cái thế giới này hủy diệt hay không làm gì, ngươi cũng lo quá nhiều rồi, lên đường đi!
- Không…!!!
Đường đường là kẻ mạnh nhất, kẻ bảo hộ thế giới sống gần cả ngàn năm, vậy mà nói chết là chết, ngay cả nói hết câu cũng không kịp, nói ra cũng là bi ai. Nhưng biết sao được, như Mặc nói, chính là không còn giá trị nữa, mà thứ không còn giá trị thì chỉ có một kết cục mà thôi.
Mà nói ra cũng kỳ lạ, một kẻ chỉ mới sống chưa đầy một thế kỷ, có thể đánh bại một kẻ đã sống và tu luyện gần cả ngàn năm mà không cần tốn quá nhiều sức lực, vậy mà bản thân hắn cũng không cảm giác bản thân đạt được thành tựu gì cả, ngược lại chỉ cảm thấy như điều hiển nhiên. Có lẽ như tên kia đã nói, hắn, quá hoàn hảo rồi, từ sức mạnh, cho tới trí tuệ, cho nên chỉ tốn không đến trăm năm thời gian đã vượt qua kẻ tu luyện gần cả ngàn năm
Nhưng thật sự như vậy sao, chính bản thân Mặc cũng hiểu, không phải vậy. Bởi ban đầu, hắn cũng chỉ là một kẻ bình thường như bao kẻ khác mà thôi. Nếu nói có gì đó hắn hơn người khác thì có thể nói rằng hắn, từ khi bắt đầu có ý thức của riêng mình, đã có dục vọng lớn lao được chiến đấu, chiến đấu với kẻ mạnh nhất. Hắn không ngừng học hỏi, rèn luyện từ tinh thần, thể xác cho đến trí tuệ, trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thống khổ mới có được như ngày hôm nay. Trên con đường trưởng thành như ngày hôm nay, dưới chân hắn trải toàn là huyết, có của kẻ địch, có của đối thủ, và có cả của bản thân hắn nữa.
Nhưng đến khi đạt được như hiện tại thì khao khát chiến đấu trong huyết mạch của hắn cũng chưa hề một giây một phút nào dịu lại.
- Phải làm như thế nào mới có thể tìm ra đối thủ càng mạnh hơn, chiến trường càng hưng phấn hơn đây? Chợt một ý tưởng xuất hiện trong đầu hắn
Trong quá trình học tập của hắn, hắn từng được nghe truyền thuyết về thời đại hỗn mang của trời đất, đó là thời đại của cường giả tranh phong, của chiến đấu không ngừng nghỉ, của những trận chiến long trời lở đất, phiên thiên đảo hải. Nghĩ đến đó thôi là huyết mạch hắn đã muốn sôi trào lên rồi. Đúng, chỉ có thời đại đó, địa phương đó mới là nhân sinh mà ta muốn sống, đó mới là nơi ta nên thuộc về. Nhưng làm sao để đạt được điều đó đây, đúng rồi, thời không đường hầm, chỉ có thời không đường hầm mới có thể mang ta đến nơi đó.
Vì thực hiện mộng tưởng của mình, hắn tốn thời gian tận gần 2 năm để chế tạo, cướp đoạt mọi thứ để hoàn thành đường hầm thời không. Ngay giờ phút này đây, mọi thứ đã hoàn toàn sẵn sàng, hắn kích động
- Mộng tưởng, ta đến đây!
Trong đường hầm thời không, thân thể, tinh thần của hắn không ngừng bị thời gian, không gian giao thoa xé nát, chỉ còn lại một viên ý chí kiên định không ngừng chống chọi lại sự cắn xé của thời không
- Đau đớn từng này đã là gì, so với kích động mà viễn cảnh mà ta muốn nhìn thấy, đây chẳng là cái thá gì cả, ta có chết, cũng phải chết trong chiến đấu!
Đau đớn không ngừng trùng kích ý chí của hắn, xé nát, phục hồi không ngừng lặp đi lặp lại. Nếu là người khác thì không biết đã chết đi lần thứ bao nhiêu vì đau đớn rồi, so với nỗi đau đớn này, phanh thây, xẻ thịt, bào cách, lăng trì chỉ là muỗi đốt
Không biết qua bao lâu, đau đớn dần dần biến mất, hắn cũng vì kiệt lực mà ngất đi
Đăng bởi: