Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 7: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 7 – Nam nhi


Chương 7 – Nam nhi



Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu cố ý đến xưởng máy sớm, dùng máy thông tin trên cổ tay quét lên ổ khóa, hợp kim trong suốt trên cánh cửa hiện lên một ánh sáng đỏ, rồi hai bên cánh cửa mở ra để La Tiểu Lâu bước vào.

Bời vì thời gian làm việc còn sớm, nên lúc này chỉ có mấy người quản lý và ông Dương Dật.

Thấy có người đến, tất cả ở bên trong khẽ giật mình, công nhân chẳng bao giờ đến sớm thế này cả, chỉ có bọn họ là nhân viên quản lý khâu phân phối linh kiện nên mới cần đến sớm. Đại bộ phận nhà xưởng đã được máy móc hóa, nhưng hễ chỉ cần liên quan đến linh kiên cơ giáp thì tất cả đều phải làm việc.

Thấy đó là La Tiểu Lâu, mấy người quản lý lúc bấy mới nhận ra, cười rộ lên, bọn họ biết ông Dương Dật đang thay đổi linh kiện cho La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu mỉm cười, bắt chuyện thân mật với họ. Hầu hết mọi người ở đây đều rất quý mến cậu bé tuổi còn nhỏ mà đã không ngại khó khăn chịu khó làm việc này.

La Tiểu Lâu nhìn mấy người bận rộn bèn vào trong pha một ấm trà rồi mang ra, nói: “Chú Dương, hóa ra các sếp còn bận bịu hơn bọn cháu nữa cơ đấy.”

“Cũng chỉ có lúc này là bận thôi, muốn đạt thành quả cao vẫn phải nhờ vào các công nhân, nhất là La Tiểu Lâu của chúng ta đấy.” Ông Dương Dật cười tủm tỉm nói, “Lại đây, tụi chú đây là ba phó giám đốc của xưởng máy, muốn đến gặp mặt cháu, họ biết chú thu nhận được một nhân tài như cháu, hâm hộ chú gần chết đấy, ha ha.”

La Tiểu Lâu cười toe toét, lộ ra má lúm đồng tiền, nói: “Chú Dương thật là biết nói đùa cháu, nếu không có chú nhận thì chắc cháu không tìm được chỗ nào làm rồi.”

Lời nói của La Tiểu Lâu chính là những trải nghiệm thực của mình, nhưng người khác lại cho rằng cậu đang khiêm tốn.

Mặt khác, hai vị phó giám đốc đang âm thầm cắn răng, trong lòng lầm bầm, rõ ràng hai người họ đăng quảng cáo còn hơn cả lỗ châu mai (1), bao nhiêu phúc lợi và hạng mục công việc cụ thể ra sao cũng không chừa, vậy mà La Tiểu Lâu thế nào mà lại chọn đúng cái quảng cáo tuyển dụng có vài ba tin tức của ông Dương Dật chứ.

Kỳ thực đúng là mèo mú vớ cá rán, quảng cáo của hai vị này La Tiểu Lâu cũng đọc, đãi ngộ và môi trường làm việc cũng ghi rõ ràng hơn, nhưng yêu cầu dài dằng dặc làm cậu sợ quá. Giấy chứng nhận cậu không có, cho dù công việc có đơn giản thế nào thì nhưng cũng vẫn phải cần một khoảng thời gian nhất định để xét duyệt, còn một tháng nữa là khai giảng, La Tiểu Lâu không đợi được.

Bởi vậy, một cái quảng cáo đơn giản của ông Dương Dật thế mà lại mang đến cho hai người họ kinh ngạc.

“Chú Dương, cháu đang rảnh rỗi, chú có cần cháu giúp gì không ạ?” La Tiểu Lâu đến gần hỏi.

Ông Dương Dật nhìn mọi người xung quanh đang bận việc, khoát tay nói: “Ở đây không cần cháu, Tiểu Lâu à. Nếu không có việc gì, cháu đi nhận linh kiện bắt đầu học trình tự các bước làm đi.”

Ông Dương Dật không nỡ để La Tiểu Lâu chậm trễ, tốc độ của một người cậu còn hơn vài người khác cộng lại.

Bên cạnh, hai vị phó giám đốc ngay tức khắc dỏng tai lên để nghe loại linh kiện mà ông Dương Dật bố trí cho La Tiểu Lâu. Ông Dương Dật mỉm cười, tự mình dẫn La Tiểu Lâu vào phòng làm việc của ông thợ cả phụ trách việc giảng dạy các bước gia công.

Ông thợ cả nhìn La Tiểu Lâu một cái, ông đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn nhớ kỹ gương mặt cậu thiếu niên lạ lẫm này, hẳn là tới đây chưa được bao lâu. Ông không khỏi kỳ quái nhìn ông Dương Dật: “Phó giám đốc Dương, ngài đưa linh kiện đó cho thằng nhóc này liệu có mạo hiểm quá không đấy?”

Ôgn Dương Dật cười, nói chắc: “Ông cứ yên tâm, tôi biết chừng mực mà.” Nói rồi vỗ vai La Tiểu Lâu, dặn cậu học tốt.

La Tiểu Lâu đương nhiên không nói gì thêm, dù có thế nào thì cậu cũng không có quyền được chọn lựa. Trước tiên, cậu chăm chú cùng ông thợ cả học hết các bước gia công của linh kiện số 17, sau đó tìm ông Dương Dật lấy linh kiện.

Ông Dương Dật vội vàng chỉ vào một đống linh kiện màu bạc bên phải cậu, nói: “Chính là cái này, Tiểu Lâu, cháu cầm thử mà xem.”

La Tiểu Lâu bỏ một tổ vào trong, suy nghĩ một chốc, rồi trực tiếp lấy luôn bốn mươi cái, như vậy thì buổi chiều cũng không cần phiền đến nhân viên quản lý phải dẫn đi thêm một chuyến nữa.

La Tiểu Lâu đẩy xe vào phòng làm việc, lúc này còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm chính thức.

Lúc rẽ vào, một người đang bước tới, La Tiểu Lâu vội vã ổn định xe đẩy trong tay.

Đó là một người công nhân già, gọi là lão Dương. Lão đã ngoài năm mươi tuổi, là một trong những công nhân tới xưởng sớm nhất. Tuổi thực ra không phải quá lớn nhưng tóc đã hoa râm gần hết. Mỗi ngày lão Dương lúc nào cũng tới sớm hơn mọi người, về cũng muộn hơn. Bởi vậy, tuy tốc độ cũng như mọi người nhưng số lượng có nhiều hơn đôi chút.

La Tiểu Lâu nghe các công nhân khác nói chuyện, điều kiện trong nhà lão Dương không được tốt lắm, ông phải nuôi cả nhà, thậm chí còn có hai đứa con còn đang đi học. Tuy bình thường lão Dương rất trầm mặc, nhưng chỉ cần nói đến con cái là mặt lão hồng hào hẳn lên, bao nhiêu vui mừng và tự hào đều hiện lên mặt hết cả.

Với người công nhân lớn tuổi này, La Tiểu Lâu rất tôn kính. Trong mắt cậu, người nào dựa vào chính sức lực của mình để sinh sống đều đáng kính cả.

Chào hỏi một tiếng với lão Dương, La Tiểu Lâu nhanh chóng bắt tay vào công việc, thời gian tương đối đủ, nhưng một phút cậu cũng không dám lơ là.

Vì trình tực của linh kiện số 17 rất nhiều, những hai mươi ba bước, hơn linh kiện số 05 lần trước đến mười ba bước. Thậm chí La Tiểu Lâu còn không biết yêu cầu cao thấp ra sao, người khác làm như thế nào mới hoàn thành xong một tổ.

Cho dù với tốc độ hiện tại của mình cậu rất tự tin, nhưng cậu cũng hiểu được để hoàn thành xong hai tổ trong một ngày là điều rất miễn cưỡng.

Tuy ông Dương Dật đã nói, nếu một ngày không đủ bốn trăm đồng liên bang thì xưởng máy sẽ bù cho cậu hai trăm. Cho dù La Tiểu Lâu hay túng tiền, thích có tiền thật, nhưng cậu cũng không muốn lợi dụng điều này.

La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, bắt đầu tập trung tinh thần làm việc.

Đầu tiên, cậu cần quen thuộc các bước, sau mới có thể nâng cao tốc độ được.

“Mười sáu, mười bảy, mười tám ——” La Tiểu Lâu nhíu mày, mỗi lần đến bước mười tám này động tác của cậu lại bị ngắt quãng. Vì nhịp bị xáo trộn mà mấy bước sau cũng bị lung tung.

Bởi vậy, đã năm linh kiện rồi mà cậu phải gia công lại hai lần, cái thứ nhất còn làm lại đến lần thứ ba.

La Tiểu Lâu thoáng nhìn một đống linh kiện còn chất đống trong xe, ép mình tĩnh tâm, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân của hiện tượng này.

Im lặng trong bóng tối, một linh kiện xuất hiện trong đầu La Tiểu Lâu, sau đó từng bước một bắt đầu gia công, mười bảy, mười tám, mười chín...

Hai mươi hai, hai mươi ba!

La Tiểu Lâu mở to mắt, xong rồi, một điểm ứ đọng cũng không có.

Cậu cẩn thận nhớ lại động tác gia công bước thứ mười tám, rõ ràng không làm sai, lúc thực hiện cũng như thế cơ mà ―

“Không, sai rồi, nhất định chỗ đó không giống như vậy...” La Tiểu Lâu lẩm bẩm nói, sau đó cầm linh kiện lên.

La Tiểu Lâu cố gắng thực hiện lại động tác giống như trong đầu ban nãy, lúc đến bước thứ mười tám, ngón tay trái theo thói quen dịch xuống phía dưới linh kiện. Nhận thấy ngón tay mình như vậy, trong đầu La Tiểu Lâu hiện lên một tia sáng.

Đúng rồi, phía sau, trong bước này, linh kiện có ba điểm chịu lực cần đồng thời được thụ lực mà cậu lại chỉ chú ý tới hai điểm, hoàn thành hai điểm này xong mới làm tới điểm thứ ba, tuy cũng có thể qua nhưng thoáng cái các bước đã bị lộn xộn.

La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên. Trách không được vì sao ông thợ cả lại chẳng tín nhiệm cậu là phải, linh kiện này thực sự quá khó à.

Lúc gia công tới linh kiện thứ sáu, La Tiểu Lâu bắt đầu chú ý, tại thời điểm làm xong bước thứ mười bảy, các ngón tay trái của cậu tách ra, ngón cái với ngón áp út hạ xuống hai mặt vuông phía sau rất nhanh, cố gắng đồng thời chú ý tới hai mặt này.

Hai mươi ba bước! Rốt cục cũng thành công thuộc được mà không bị vướng bận gì!

La Tiểu Lâu vui vẻ, nhớ kỹ các bước tiếp đó, bắt đầu liều mạng đẩy nhanh tốc độ hơn.

Nói là không muốn vô cớ tự dưng chiếm lợi từ người khác, mà đúng hơn, La Tiểu Lâu mong muốn khả năng của mình cũng giống như lúc làm với linh kiện số 05, nâng cao hiệu suất kiếm thêm chút tiền.

Có thể bốn trăm đồng Liên bang không phải là mục tiêu của cậu, cho dù sẽ khó nhưng cậu cũng không ghi nhớ được sao, nếu linh kiện số 05 mỗi ngày có thể kiếm được tám trăm đồng Liên bang thì linh kiện số 17 này sớm muộn cũng sẽ có ngày đạt được thôi!

Sau khi tăng ca thêm một giờ, La Tiểu Lâu quay mòng mòng trước bàn đứng dậy, từ lúc sáng sớm đến giờ cậu đã cố gắng hoàn thành ba mươi cái, nhưng so với lúc làm xong ba, bốn tổ còn mệt hơ.
La Tiểu Lâu không định tăng ca thêm thêm nữa, thân thể cậu không chịu nổi nữa rồi, hơn nữa, nếu về muộn thì Nguyên Tích sẽ nổi cáu mất.

Quên đi, cậu đã gắng lắm rồi, dù công ty có trợ cấp thêm một chút nữa thì đó hẳn cũng là điều nên làm. Tối nay cậu sẽ tìm thầy Tống hỏi về linh kiện số 17. Nhìn linh kiện phức tạp này, không biết có thể cải tiến được hông nhỉ?

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của La Tiểu Lâu phát ra tiếng gõ, không đợi cậu trả lời, ông Dương Dật đã vội vã chạy vào.

“Tiểu Lâu, hôm nay là lần đầu tiên cháu gia công linh kiện này, không cần tự mình phải đòi hỏi cao đâu, làm được mười cái là ổn rồi. Nói khó một chút, dưới mười cái cũng —” đang nói thì ông Dương Dật dừng lại, sững sờ nhìn lên mặt bàn của La Tiểu Lâu.

Ông há hốc miệng, hết nhìn La Tiểu Lâu lại nhìn cái bàn.

La Tiểu Lâu đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, thấy ông Dương Dật dừng lại, vội vàng phân bua: “Chú Dương à, không tới bốn mươi cái, chú cũng đừng trách cháu. Cháu đã cố gắng hết sức rồi, xem cả ngày cháu mệt mỏi thế này rồi, chú có thể phát cho cháu tiền của hai tổ thôi cũng được, cháu phải nuôi gia đình nữa đấy ạ!” Tên Nguyên Tích kia chẳng phải là đang trông cậy vào sự nuôi sống của cậu đấy còn gì.

Ông Dương Dật há miệng thở dốc, nói một cách khó khăn: “Tiểu Lâu ơi, sư phụ già có nói cho cháu không, linh kiện số 17 này là mười một tổ, vậy nên, cháu làm không ít mà làm vượt quá chỉ tiêu.”

La Tiểu Lâu chớp chớp mắt, cậu kích động ào tới nắm tay ông Dương Dật: “Chú Dương chú nói thật chứ ạ? Cháu đã bảo cháu không vô dụng mà, thực sự tốt quá, tốt quá xá, hu ra!” Nói xong cười ha ha nhảy cẫng lên. Với nỗi phiền muộn của mấy ngày nay mà La Tiểu Lâu đang phải chịu đựng mà nói, đây thực sự là một điều vui mừng đáng kinh ngạc.

Ông Dương Dật cố sức bắt lấy tay La Tiểu Lâu, cũng cười to: “Nhóc con, đúng là tài giỏi! Chú Dương còn báo cho cháu một tin vui nữa đây, nhất định cái thằng nhóc ham tiền cháu sẽ phấn chấn lắm cho coi.”

Nhìn đôi mắt đang chăm chú theo dõi mình của La Tiểu Lâu, tựa hồ trên người ông dính đầy đồng Liên bang, ông Dương Dật ho khan một tiếng rồi nói: “Linh kiện cơ giáp cũng có cấp bậc, ban đầu cháu làm linh kiện thuộc cấp thứ nhất, vật liệu đơn giản, trình tự làm cũng chỉ dưới mười bước; Nhưng hôm nay cháu làm loại linh kiện này, cần hai mươi ba bước, nó đã thuộc về linh kiện cấp thứ hai rồi. Cấp bậc càng cao thì giá cũng càng cao. Bởi vậy, Tiểu Lâu à, cháu làm linh kiện số 17, mỗi tổ được ba trăm đồng Liên bang.”

La Tiểu Lâu hung hăng nhéo bắp đùi một cái, lập tức kêu đau một tiếng, thì thào nói: “Mẹ ơi, không phải mơ, không phải hôm nay con giàu to rồi đấy chứ?”

Ông Dương Dật cười cười, thu nhặt những linh kiện trên mặt bàn La Tiểu Lâu, sau đó chuyển vào tài khoản của La Tiểu Lâu một nghìn đồng Liên bang.

La Tiểu Lâu mở to mắt, ông Dương Dật cảm khái vỗ vai cậu mà nói: “Tiểu Lâu à, chú Dương vừa mới nhờ mà đã cho cháu một việc khó rồi, không ngờ cháu cũng làm nhanh được như vậy. Hơn nữa, ba mươi linh kiện này của cháu không xuất hiện bất kỳ một hiện tụong hư hao nào cả, công ty muốn tiến hành thưởng công cho cháu.”

“Cháu cảm ơn chú Dương.” La Tiểu Lâu híp mắt cười, thật tình nói lời cám ơn.

“Được rồi, đã đến giờ tan tầm, cháu về đi, vừa thấy thằng nhóc cháu bảo còn nuôi gia đình nữa? Đừng bảo với chú Dương cháu còn nhỏ như vậy mà đã có con dâu nuôi từ bé đấy nhá!” Ông Dương Dật thuận miệng trêu chọc La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu lảo đảo bước ra ngoài, con dâu nuôi từ bé? Nguyên Tích á? Ặc ― không thể nào, không bao giờ nha! Đến Black Widow – Góa Phụ Đen (2) còn đáng yêu hơn hắn gấp trăm lần!

Bởi vì hôm nay thu hoạch tương đối dồi dào, hơn nữa thời gian vẫn còn thừa chút ít, La Tiểu Lâu cắn răng, cố ý đi qua một cửa hàng bán bánh ngọt ở phụ cận bến xe. Mỗi lần đi qua đây, thấy những chiếc bánh với hình dạng và hương vị mê người không gì sánh được bên trong, La Tiểu Lâu cảm thấy mắt mình như đui mù.

Cậu cũng không phải đặc biệt thích đồ ngọt, thế nhưng cửa hàng này cứ như dùng ma chú, mỗi lần đi ngang qua đều hấp dẫn cậu nhìn vào. Hơn nữa, từ ngoài cửa tới quầy nhân viên có thể nhìn ra, món điểm tâm đồ ngọt của cửa hàng này chắc chắn không tệ.

Bước vào cánh cửa đẹp đẽ, dưới con mắt vô cùng kinh ngạc của nhân viên, La Tiểu Lâu xấu hổ hỏi một câu: “Cái này bao nhiêu tiền vậy?”

Trời mới biết cậu đã chọn cái thấp nhất! Cơ mà cái bánh rẻ nhất đã là hai trăm đồng Liên bang ―— không phải hai mươi! Sặc! Thế giới tương lai thực sự quá giỏi nha, không kiêng nể gì mà giật tiền không nương tay!!

La Tiểu Lâu đứng tại chỗ rống giận, đổ hết lên đầu nhân viên mà mắng chửi đồ máu chó —— mấy lời này đương nhiên là chỉ dám hoạt động trong lòng cậu mà thôi.

La Tiểu Lâu ủ rũ chìa tay đưa máy thông tin cho nhân viên cửa hàng để trả tiền bánh. Tự mình đến mua đã đủ quê mùa lắm rồi, hỏi giá mãi mà còn tỏ vẻ không muốn mua có muối mặt hơn nữa không. Không, không sao...

À mà, có nên cho Nguyên Tích một phần không nhở, con trai thường không thích đồ ngọt, nhỡ hắn không ăn thì mình lại càng có lý do để ăn. Hehe.

...

La Tiểu Lâu càng ngày càng chắc như đinh đóng cột, ông Trời cho cậu sống lại, thực ra là vì muốn thử thách cậu.

Không có tiền thì sao, một chủ nhânquái đản thì sao ―― Tên chủ nhân ở chung kia, với tính cách quái dị biến thái bất cứ khi nào bất cứ ở đâu cũng phát tác mới khiến người ta không sao chịu đựng nổi nhất!

La Tiểu Lâu rưng rưng nhìn cái kẻ đang dào dạt thích thú ăn chiếc bánh ngọt đặt trên bàn, chiếc bánh ngọt màu trắng bị cái nĩa bạc cắm xuống rồi xúc lên, đưa vào khuôn miệng đẹp đẽ, khóe môi còn vương sợi bơ nhàn nhạt ――

Oa! Tại sao, tại sao tính cách tên này lại quái đản thế chứ ―— hắn thực sự rành rành là một thằng con trai cơ mà, cậu đã được kiểm chứng rồi, lần trước Nguyên Tích tắm xong, chẳng thèm mặc cái gì mà nghênh ngang đi lại khắp nhà khiến La Tiểu Lâu thấy được, ặc, đừng có hỏi cậu thấy cái gì =_,=|| ―— là con trai mà lại đi thích ăn bánh ngọt!

Nếu như sau khi trọng sinh, mấy loại màu mè hoa lá là các thử thách, vậy thì Nguyên Tích nhất định chính là thử thách cực đại nhất đối với cậu!

Nguyên Tích vừa ăn vừa ưu nhã cầm cốc cà phê được tặng kèm bánh ngọt lên, nhấm nháp thưởng thức. Cho đến khi chén xong chiếc bánh ngọt khônghề to mà lại đắt tiền kia, Nguyên Tích mới chậm rãi lau miệng, nói: “Này, rốt cục cậu có phải là đàn ông con trai không đấy, tự nhiên lại thích thứ này?! Có điều, cậu cũng tinh mắt phết đấy, chỉ có cửa hàng này là bánh ngọt còn miễn cưỡng nuốt được thôi.”

Đang đứng trong bếp với đôi mắt mở to nhìn hắn ăn xong miếng cuối cùng, cây củ cải trên tay La Tiểu Lâu bị gãy ‘bựt’ một cái thay cho tiếng trả lời.

Thích ăn bánh ngọt thì không phải là con trai? Thế cái thằng nào vừa hăng say chén hết đó hả! La Tiểu Lâu phẫn nộ tới mức tay chân run hết cả lên. Cái tên chết tiệt này lúc nào cũng châm chọc người khác, sao không bao giờ chịu tự nhìn mình trước đi?!

Nguyên Tích đang đứng ở cửa phòng bếp, chỗ đó đã thành thói quen chờ cơm của hắn, dù sao trong ngôi nhà này ngoài La Tiểu Lâu ra cũng sẽ chẳng có ai nói chuyện với hắn. Một lúc sau, Nguyên Tích mới nhớ ra hôm nay La Tiểu Lâu chủ động mua đồ ăn vặt về, thực sự nên cần biểu dương một tiếng ―— Có người nói với hắn rằng, làm như vậy thì nô lệ mới có tinh thần mừng rỡ, mới có động lực được.

“Có điều này, cậu gần đây rất đáng biểu dương, càng ngày càng ra dáng một nô lệ ngoan ngoãn được việc đấy.”

Rắc ―— lại có một thứ gì đó vỡ vụn trong tay La Tiểu Lâu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Tích, trông bộ dạng hai mắt sáng lấp lánh chờ mong câu trả lời cảm ơn từ cậu của hắn, qua vài giây, cậu mới diện bộ mặt không xi nhê nói: “Thực sự không đáng để cậu ―— khích lệ như vậy.”

Bất quá, mặc kệ nội thương của La Tiểu Lâu tối nay có nghiêm trọng tới mức nào, lúc ăn cơm với Nguyên Tích cậu vẫn bình tĩnh đến phi thường, một sự phi thường hiếm có.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu thu dọn bàn ăn, đại gia Nguyên Tích đã khệnh khạng về phòng ngủ. Chắc là chạy vào để lên mạng, lần trước La Tiểu Lâu thấy hắn có đặt chiếc một máy vi tính mini trên giường.

Vội vàng làm xong hết, trời không quá muộn. Xã hội hiện nay khoa học kỹ thuật đã phát triển tiện lợi đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, mỗi lần La Tiểu Lâu chuẩn bị cơm tối cũng không mất quá hai mươi phút.

La Tiểu Lâu duỗi người, trở về phòng, rỗi rãi không nhiều, cậu cầm áo tắm và khăn mặt đi ra.

Phòng ngủ có phòng tắm, nhưng mà hiện tại cậu đang ở phòng khách thì làm gì được tiện như vậy, có một phòng tắm ở tận cùng bên trong nhà, nằm giữa phòng khách cậu đang ở và phòng ngủ chính.

La Tiểu Lâu vào phòng tắm, xả một bồn nước nóng. Hôm nay quá mệt mỏi rồi, cậu cần được tắm rửa thoải mái.

La Tiểu Lâu dựa vào thành bồn, ngâm mình trong nước nóng, ấn nút xoa bóp màu vàng đằng sau, chiếc máy bắt đầu lần lượt mát–xa da dẻ, chậm rãi xoa bóp xung quanh. Một ngày bận rộn đã kết thúc, La Tiểu Lâu hưởng thụ cảm giác thoải mái, không kiềm chế được cất tiếng rên rỉ.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị một kẻ không khách khí mở tung ra.

Lời tác giả: Tồn Cảo Vương Quân, cậu nên cẩn thận một chút, mỗi lần sớm như vậy mà đi ra ồn ào gì chứ!

Nhắn lại cho các cô nương đang suy nghĩ lúc ăn bánh ngọt thì sẽ có bánh ngọt để ăn!

(1) Lỗ châu mai: Lỗ ở tường lô-cốt để ghé súng vào mà bắn ra ngoài. Thực sự tớ cũng ko hiểu từ ‘lỗ châu mai’ đặt trong trường hợp này lắm. Có lẽ là ý chỉ thiết yếu, quan trọng, ai cũng muốn ‘nhảy’ vào chăng (๑・﹏・๑)

(2) Black Women – Góa Phụ Đen: Là một nhân vật nữ anh hùng trong truyện tranh Marvel, nữ anh hùng duy nhất trong The Avengers (trên phim). Chi tiết các bạn xem tại (tớ lười nói nhắm ⊂ ( ̄ (工)  ̄) ⊃)

(3) Mạc danh kỳ diệu: Có nghĩa là chẳng biết vì sao, không ra làm sao cả, quái lạ.


Hơ, sao lúc edit thì mình thấy buồn cười vãi đạn mà khi đọc lại thì chả thấy cười tẹo nào nhỏ (๑・ิ︵・ิ๑)