Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 12: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 12 – Kết quả


Chương 12 – Kết quả



Thấy trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, người trung niên cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Mọi người thấy số liệu rồi đó, vậy thì hiểu tại sao tôi tìm mọi người rồi chứ.”

“Linh... Linh kiện này...”

Một người đàn ông đeo kính sững sờ trong giây lát rồi bỗng nhiên lớn tiếng: “Điều này là không thể, nhất định đã xảy ra vấn đề rồi! Lý thuyết căn bản không thể nào giải thích nổi!”

“Đúng vậy, hiệu quả sử dụng của linh kiện cấp một hiện nay cao nhất cũng chỉ đến 90%, điều này đã được đại sư chứng minh từ một trăm năm trước rồi, vậy làm sao có thể xuất hiện đến 98% được cơ chứ?” Một nữ nghiên cứu viên nghi hoặc nói.

Người trung niên quay sang một thanh niên khoảng 25, 26 tuổi đang đứng bên cạnh mình rồi nói: “Thẩm Nguyên, em nghĩ thế nào?”

Lúc này, Thẩm Nguyên đang cầm linh kiện trong tay, anh cũng đang có chút đắn đo không dám chắc, khi người trung niên hỏi thì anh đứng dậy khiêm tốn trả lời: “Thưa thầy Địch Gia, em nghĩ linh kiện này được tổ hợp một cách tự nhiên, hẳn là không có vấn đề gì ạ.”

Địch Gia nhìn cậu học trò tâm đắc của mình, mỉm cười, kết luận của ông với Thẩm Nguyên đều giống nhau, “Mọi người không cần tranh cãi nữa, đem linh kiện này cho Nghiêm đại sư xem qua để chính miệng đại sư kết luận đi, giờ không nên động gì vào linh kiện này nữa. Còn nữa, đại sư yêu cầu chúng ta phải tìm ra được người này, tìm được phải báo cho đại sư biết đầu tiên.”

Địch Gia nói xong thì những người khác trong phòng ngay tức khắc hít một hơi dài, bọn họ đều là nhân viên nghiên cứu cơ giáp, có thể gọi là chế tạo sư cơ giáp cũng đúng, cho nên lại càng hiểu rõ lời nói sau cùng của người trung niên là có bao nhiêu phần khó khăn.

Chế tạo sư cơ giáp, là một nghề nghiệp khiến kha khá người không thể tưởng tượng ra nổi. Không giống chiến binh cơ giáp, cho dù trình độ đến thế nào thì cũng đều nhận được sự tôn trọng, có thể tìm được chiến trường phù hợp với năng lực của bản thân.

Chế tạo sư cơ giáp không đòi hỏi cấp bậc gen, cũng không yêu cầu thể lực cao, bởi vậy cửa vào vô cùng rộng mở. Chế tạo sư cơ giáp cấp thấp mới nhập môn thậm chí có thể còn bị công nhân sai bảo sửa chữa lặt vặt, lương lậu khó mà sinh sống được.

Nhưng chế tạo sư cơ giáp cấp cao thì ngược lại, họ được các công ty, tập đoàn lớn mời mọc ký kết hợp đồng độc quyền dài hạn, điều kiện tốt đẹp đến mức khiến người ta đỏ cả con mắt. Nhưng những người như thế, trong biển chế tạo sư cơ giáp đông nhìn nghịt mới có một vài người may mắn. Một là do các công ty tập đoàn hay thậm chí là cả quân đội đều yêu cầu rất cao, hai là chế tạo sư cao cấp vốn ít, nếu không thể gánh vác được chi phí vận dụng nghiên cứu cao ngất trời, không có điều kiện lắp ráp thí nghiệm nhiều lần, từ cấp thấp lên cấp trung bình đã rất trắc trở khó khăn rồi chứ đừng có nói đến lên cấp cao.

Mà tuyệt đại đa số chế tạo sư cơ giáp đều dựa vào sự tồn tại của chiến binh cơ giáp, cơ hồ mỗi một chiến binh lại có một chế tạo sư cơ giáp chuyên biệt cho riêng mình.

Không được chiến binh cơ giáp chọn thì những chế tạo sư phải cố gắng gia nhập vào bộ phận nghiên cứu chế tạo của các tập đoàn công ty, kém hơn chút thì có thể làm các công việc sửa chữa hoặc sản xuất cơ giáp. Bởi vì địa vị của cơ giáp trong xã hội hiện tại đã là vô song, nếu không so đo tiền lương thì luôn luôn tìm được việc làm.

Mà nếu giỏi hơn những chế tạo sư cao cấp thì sẽ đạt tới vị trí đại sư chế tạo cơ giáp, không bị coi là phụ thuộc vào chiến binh cơ giáp nữa, thân phận và địa vị của họ sẽ được xã hội thừa nhận, bởi họ đã có thể chế tạo ra những chiếc cơ giáp cao cấp được các chiến binh tôn kính.

Nghiêm đại sư chính là người duy nhất co thể được xưng tụng là đại sư của tập đoàn Khải Ân, vị đại sư này mà thuận miệng chỉ bảo một hai câu thì đã có thể đem lại cho bọn họ vô vàn lợi lộc.

Cơ mà đại sư thì cũng có tính tình này nọ, tính cách của Nghiêm đại sư chính là quái gở. Bình thường ông toàn ở trong phòng nghiên cứu của mình, nghiêm cấm người khác quấy rối, chỉ có người đứng đầu là Địch Gia mới có thể vào một giờ nhất định vào xin chỉ thị thôi.

Mà hiện giờ, chỉ vẻn vẹn bởi một linh kiện mà phải để từ chính miệng Nghiêm đại sư tìm người.

Sau khi im lặng một hồi, một người lớn tuổi trong phòng nói: “Nếu lời Nghiêm đại sư nói là thật, vậy thì người này nhất định là một thiên tài rồi!”

Thẩm Nguyên mở miệng nói tiếp, “Đúng vậy, nhân vật này sở hữu tài năng ở chỗ, dưới tình huống mà ngay cả đại sư lẫn khoa học kỹ thuật cao đều phải bó tay, làm một linh kiện cấp một đạt hiệu quả ứng dụng đến con số kinh khủng như thế này, thật sự là —— cực kỳ tài giỏi!”

Địch Gia nở nụ cười, “Đâu chỉ là rất giỏi, biết đâu người này lại đang nắm giữ một thủ pháp chế tạo mà viện chúng ta không biết, nếu như truyền ra ngoài, thế giới này sẽ phát điên, thiên tài chiến đấu cơ giáp cũng sẽ phải điên theo mất thôi!”

Người đàn ông đeo kính kia có vẻ hãy còn chưa phục lắm, “Nhưng mà, nếu đó chỉ là sự trùng hợp thì sao, hơn nữa, đây chỉ là linh kiện cấp một...”

Lúc này, nữ nghiên cứu viên bên cạnh cũng ngập ngừng nói ra: “Vương Dũng nói không phải là không có lý, dù linh kiện cấp một có được cải tiến kinh ngạc đến thế nào thì cũng không đến nỗi gây nên chấn động, dù sao chỉ là lắp đặt cho cơ giáp bình thường thôi mà.”

Địch Gia nhìn hai người họ, ông hiểu rất rõ tính cách của Vương Dũng, cũng có chút thông cảm, hai người họ là nghiên cứu viên cao cấp của tập đoàn nổi danh toàn cầu Khải Ân, đãi ngộ và tiền lương thì chẳng nơi nào so được. Vậy mà, bọn họ tự dưng lại bị một công nhân bé nhỏ nào đó không biết tên vượt mặt, thế này thì cũng ấm ức là phải.

Địch Gia thở dài, nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt rồi nói: “Nếu tôi nói, trong cùng một kho hàng, không chỉ phát hiện duy nhất một loại linh kiện này thì sao?”

Hả! Gần như tất cả mọi người trong phòng đều đứng phắt dậy.

“Còn nữa, ngoại trừ hai nghìn linh kiện cấp một đạt hiệu suất ứng dụng 98%, còn có hai trăm linh kiện cấp hai khác đạt hiệu suất 93%, trong số linh kiện cấp hai, thậm chí có cái còn đạt đến 95%.” Địch Gia chậm rãi nói.

Khi mọi người còn ngẩn tò te thì Thẩm Nguyên đã vội vã cất tiếng: “Thầy! Chúng ta nhất định phải tìm cho ra bằng được người này.”

Địch Gia gật đầu, “Cấp trên cũng đã ra chỉ thị, bất kể chi phí là bao nhiêu cũng phải tìm được. Chúng ta đã cố gắng hết mức tỏ ra bình tĩnh để liên hệ với xưởng máy kia, ngay lập tức sẽ ký kết hợp đồng dài hạn với họ.”

...

La Tiểu Lâu hiện tại, hoàn toàn không biết mình đã khiến một đám người phải lâm vào tình trạng gà bay chó sủa*. Bản thân cậu đang thấp thỏm không yên ngồi trong xe của Nguyên Tích, hai tay căng thẳng run rẩy. Thế nhưng cậu không dám thốt lên thành lời, bởi vì từ lúc mới khởi hành, hai bên thái dương Nguyên Tích đã giật giật, có thể thấy hiện giờ hắn chưa động thủ là đã kiên nhẫn lắm rồi.

*Gà bay chó sủa: Tình trạng hỗn loạn, rối tung rối tít. Thấy cụm từ hay hay nên tớ giữ lại; D

Sau 5 phút đồng hồ choáng váng, La Tiểu Lâu yếu ớt mở cửa xe, Nguyên Tích vẫn một bộ dạng nguyên vẹn xuống xe, quét thẻ cất xe. Không biết có phải cố ý hay không mà Nguyên Tích lòng dạ hẹp hòi bắt La Tiểu Lâu phải cùng đi ra tới tận bãi đỗ xe.

Sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt, cuối cùng không kìm được nữa mà nói: “Này, lúc nãy ở cổng trường, hình như tôi thấy có mấy người bị cậu quát ngã cả ra đấy...”

Nguyên Tích hừ một tiếng, đếch có thành ý đáp: “Phải, rất xin lỗi vì đã khiến cậu khiếp sợ.”

“Không phải chuyện đó, va vào người ta không làm sao à?” La Tiểu Lâu nói.

“Cậu chắc chắn phải tin tưởng 100% vào kỹ thuật điều khiển xe của chủ nhân mình chứ, tuyệt đối không gây chết người được, hơn nữa, bao nhiêu người như vậy, định đứng giữa đường chắn lối vào chắc?” Nguyên Tích lườm La Tiểu Lâu đến trắng mắt, kéo cậu vào khoa chế tạo cơ giáp. Dù sao thì hắn cũng đã sát hạch xong òi, hôm nay ngoại trừ phân ban ra, chắc là sẽ không có việc gì nữa đâu.

Hai người hoàn toàn không biết, công việc đâm chọt đấu chọi với nhau thường ngày đã giúp La Tiểu Lâu thoát khỏi một việc nguy hiểm be bé, ít nhất đám si sần không còn xuất hiện trước cửa học viện St. Miro nữa.

Đúng là quá khác nhau, trước cửa khoa chế tạo cơ giáp hôm nay còn đông gấp vạn ngày hôm qua. La Tiểu Lâu đầu tiên là kinh hãi, sau nghĩ lại, có lẽ hôm qua không đỗ nên hôm nay tất cả mọi người mới chuyển sang đây.

La Tiểu Lâu tìm một hàng vào đứng xếp, Nguyên Tích không chịu được cảnh bị mọi người ở đây vây quanh nhìn ngó nên đã vào khoa huấn luyện võ cổ đại gần đấy chờ cậu.

La Tiểu Lâu hít một hơi thật sâu, tuy cậu biết việc kiểm tra hôm nay sẽ đơn giản hơn khoa cơ giáp, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an. Điều này cũng không thể trách cậu, bởi qua ngày hôm nay, cậu có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Sau khoảng hai giờ, La Tiểu Lâu cùng mười sinh viên khác được gọi vào cửa chính, tiến hành kiểm tra chuyên ngành.

Môn đầu tiên là sát hạch lý luận, thi viết, gồm 50 đề tài, trong đó đa phần là về kiến thức phổ thông của cơ giáp, chỉ cần tùy tiện lang thang trên mấy cửa hàng shopping online là có thể kiếm được ngay.

Hiện tại La Tiểu Lâu mới học xong hơn một nửa sách giáo khoa sơ trung, bởi vậy thi viết là phần cậu lo lắng nhất! Nhưng cũng may là để có thể làm được việc và cũng do yêu thích nó nữa, nên cậu đã tìm tòi nghiên cứu không ít những kiến thức về linh kiện cơ giáp, lần này quả thực đã cứu cậu một bàn thua trông thấy.

Năm mươi đề thì cậu chỉ nắm chắc đại khái ba mươi đề thôi, hai mươi đề kia, biết đằng giời.

Sau đó, mười sinh viên xếp hàng tiến vào phòng thi tiếp theo, sau phòng thi lý luận nhất định là phòng kiểm tra thực hành.

Trước mặt từng sinh viên bày một cái hộp, thầy giáo đi lên trước và nói: “Bên trong chiếc hộp trước mặt các em là loại linh kiên cơ giáp đơn giản nhất. Lát sẽ có một đoạn video làm mẫu cho các em phương pháp lắp ráp ba loại linh kiện. Tuy các em chỉ cần lắp ráp một loại, nhưng —— linh kiện trong hộp của các em là một loại bất kỳ, cho nên tôi khuyên các em nên nghiêm túc xem đoạn video làm mẫu. Giới hạn thời gian làm bài thi này là trong vòng nửa giờ.”

Bây giờ La Tiểu Lâu mới biết được cái gì là đơn giản, mỗi linh kiện này chỉ có bảy bước, thật sự là đơn giản đến mức không còn cái nào giản đơn hơn nữa.
Cậu rất dễ dàng nhớ được toàn bộ các bước gia công linh kiện, đối với một người đã từng gia công mấy nghìn chiếc linh kiện như cậu mà nói, mấy cái này chỉ là con kiến.

Mười phút sau, La Tiểu Lâu ra khỏi phòng thi, với phần thi thực hành cậu rất có tự tin. Nếu vậy thì không nên để Nguyên Tích mất kiên nhẫn chờ cậu quá lâu.

Sau khi ra khỏi phòng thi, giáo viên giám thị phát cho cậu bảng thành tích kiểm tra.

Lý luận: 39/100

Thực hành: 98/100.

Kết quả: Đạt yêu cầu.

La Tiểu Lâu đầu đầy vạch đen nhìn bảng kết quả của mình, kém, kém như thế này á? Rõ ràng cậu nhớ là có hơn một nửa đề bài cậu làm được cơ mà. Thôi vậy, chỉ cần đỗ là coi như vạn sự đại cát rầu. La Tiểu Lâu thoải mái ra ngoài, lúc mở cửa thì đúng lúc có một người khác cũng ra mở cửa, có vẻ cũng làm bài xong sớm đầu tiên.

La Tiểu Lâu quay sang nhìn, ngay lập tức cảm thấy trước mắt chói lòa, một —— một tên con trai với vẻ ngoài vô cùng —— vô cùng xinh đẹp.

Mặc đồng phục quân đội của học viện St. Miro, toàn thân trên dưới gọn gàng sạch sẽ, thân thể thon gầy, có lẽ bởi đồng phục màu đậm mà khiến cho khuôn mặt và cái cổ lộ ra trắng nõn. Trong lòng La Tiểu Lâu huýt sáo thành tiếng, miễn miễn cưỡng cưỡng coi là mỹ nam! Vẻ mặt của cậu bạn này lạnh lùng, chắc là một dạng sinh viên kiêu ngạo.

La Tiểu Lâu thầm nhận xét, rồi xoay người ra cửa, cậu còn muốn chạy đi báo tin vui cho Nguyên Tích nữa —— thì cũng coi cái này là tin vui đi ha.

La Tiểu Lâu ung dung bước vào cửa khoa võ thuật cổ đại, nhưng lại bị một ‘ngọn núi vĩ đại’ chặn lại: “Cậu bạn, ở đây chúng tôi không cho phép người ngoài vào.”

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, đi cùng Nguyên Tích thì chẳng bao giờ gặp ai, thế mà, chả nhẽ lại còn phân biệt đối xử thế này nữa? Cho dù Nguyên Tích có là một tên cao to đẹp giai lắm tiền thì cũng không cần thế này chớ.

“Tại sao?” La Tiểu Lâu tức giận.

Ngọn núi là một gã nam sinh, gọi là ngọn núi chả phải do to béo mà do thân hình cao lớn của hắn.

La Tiểu Lâu cao 1m75, cậu cảm thấy Nguyên Tích cao 1m82 là đã đủ cao rồi, còn thằng này thì chắc chắn là trên 1m90! Tên ‘Đại Sơn’ này chỉ chỉ bảng tên: “Cậu bạn, cậu là sinh viên mới hả, vừa nhìn đã biết là không phải dân khoa võ cổ đại. Chỗ này là khu luyện tập của khoa võ, xin miễn tham quan. Hiếu kỳ quá đôi khi không phải là chuyện tốt đâu, tin tôi đi, cậu chắc chắn sẽ không muốn đi vào đâu, nhỡ vào trong rồi tai bay vạ gió, đừng trách tôi không nói trước.”

Nói đến đây, ‘Đại Sơn’ nhìn một lượt toàn thân La Tiểu Lâu, “Tất nhiên là nếu cậu muốn được huấn luyện thể năng thì nhà trường cũng có khu luyện tập chuyên biệt, cậu có thể đến đó.”

Nhìn bộ dáng đang bắt nạt kẻ yếu thật đáng thương của ‘Đại Sơn’, La Tiểu Lâu chỉ có thể đáp: “Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của anh. Tôi —— chỉ là đến tìm người thôi.”

“Hơ, bên trong có nhiều người lắm, chả có cách nào tìm hộ cậu được đâu. Hơn nữa, hầu hết mọi người bên trong cũng không mở máy liên lạc, vậy nên tôi đề nghị cậu đợi ở bên ngoài này.” ‘Đại Sơn’ vừa nói vừa có chút sốt ruột mà nhìn lướt qua máy thông tin, “Cậu bạn ơi, còn chuyện gì không? Tôi muốn quay vào xem trận đấu của hội trưởng chúng tôi với một tên cao thủ lắm lắm rồi, chả mấy khi được xem hội trưởng xuất thủ, mong là quay lại vẫn còn kịp ——”

Đang nói thì Nguyên Tích một tay cầm theo áo từ trong bước ra ngoài, tâm tình tựa hồ không tệ lắm, thấy La Tiểu Lâu thì liền ném áo sang cho cậu, tiện tay tóm luôn tờ kết quả sát hạch của cậu rồi hỏi: “Thế nào?”

Tên ‘Đại Sơn’ kia sững sờ nhìn Nguyên Tích, rồi đột nhiên rống lên một tiếng: “Nhanh thế mà đã xong rồi?! Ahhh ——”

La Tiểu Lâu nhìn tên kia kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết một cái, ra hiệu ý bảo cậu đã tìm được người, rồi đi theo Nguyên Tích ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Ừ, đỗ rồi.”

Nguyên Tích hừ lạnh: “Cái loại khoa này mà còn phải kiểm tra nữa hả?” Lập tức chọt phiếu điểm của La Tiểu Lâu lên đầu cậu, tỏ vẻ không quá thân thiết nhìn chằm cậu: “Nghe đây, cuối kỳ thành tích mà còn bê bết làm tôi mất mặt thế này thì chúng ta sẽ phải bắt đầu đặt ra một số quy củ trừng phạt đấy. Người —— người hầu của tôi chưa bao giờ có loại thành tích thế này đâu!”

Hóa ra còn có kẻ xui xẻo giống cậu nữa cơ à? La Tiểu Lâu hoài nghi nhìn Nguyên Tích rồi nói: “Tôi sẽ làm cho thành tích tiến bộ hơn.” Chả cần Nguyên Tích yêu cầu thì cậu cũng sẽ tự nỗ lực, dù sao vẫn còn ông thầy chủ nhiệm hói đầu kia theo dõi cậu nữa cơ mà.

Nguyên Tích vẫn châm chọc: “Gen kém, thể lực yếu, lúc nào cũng bám dính với loại thành tích tả tơi như thế này, cậu còn chỗ nào vô dụng nữa không hả? Hừ, có vẻ dạo gần đây quá dung túng nhẫn nại cho cậu rồi đấy nhở.”

La Tiểu Lâu trừng mắt, cái dè, ai nhẫn nại ai hả? Tôi xin ông đấy, ông hoàn toàn không cần nhẫn nại đâu á!

La Tiểu Lâu rơi đầy lệ trong lòng, xem ra Nguyên Tích còn định tiếp tục ‘nhẫn nại’ với cậu dài dài nữa.

Hai người nhanh chân ra bãi đỗ xe. La Tiểu Lâu lại thấy cậu bạn mỹ nam kia, bên cạnh còn có một tên nam sinh mặc thường phục đi cùng. Vì chưa đến ngày khai giảng chính thức nên trong trường cũng không có nhiều người mặc đồng phục của trường lắm.

Sau cùng thì gã không mặc đồng phục kia cũng nhìn thấy La Tiểu Lâu, trên mặt bỗng chốc hiện lên vẻ giễu cợt, tự nhiên mở miệng: “Nói nghe này, dù trong nhà không có tiền thì cũng không nên tìm người bao dưỡng lồ lộ ra thế kia chứ nhỉ?”

La Tiểu Lâu nghe xong thì sững người, vừa nói cái khỉ đột gì đấy hả?

Luôn luôn không thèm để ý đến người khác, nhưng khi nghe thấy câu nói kia thì Nguyên Tích lập tức xụ mặt đứng lại, một tay xách cổ áo La Tiểu Lâu lên, kiêu ngạo mà nói rằng: “Chẳng nhẽ tao bao dưỡng nó không phải là điều đương nhiên sao?” Rõ ràng cái từ ‘bao dưỡng’ này làm Nguyên Tích rất thỏa mãn, cho nên cậu ấm xấu bụng này không hề tức giận một tẹo nào.

Bởi vì Nguyên Tích thẳng thừng phát ngôn nên cả hai người kia đều bất ngờ. Tên nam sinh mặc thường phục đỏ bừng mặt, hắn không hiểu tại sao khi Nguyên Tích nghe xong những lời kia lại tỏ ra như vậy, không phải là phản ứng giống bọn chúng, tỏ ra khinh bỉ La Tiểu Lâu ư.

La Tiểu Lâu trợn trừng mắt lườm nguýt tên đối diện, lẽ nào nó cố tình làm trò trước mặt Nguyên Tích nói cậu được bao dưỡng, mà sự thật là một tháng qua chính cậu mới là người bao dưỡng Nguyên Tích đấy chớ? Nguyên Tích sẽ giết cậu mất thôi! Cuối cùng La Tiểu Lâu chỉ có thể cắn răng nói một câu: “Hình như chuyện này chả liên quan sất gì đến cậu cả.”

Chờ lúc không nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Tích và La Tiểu Lâu nữa thì tên nam sinh mặc thường phục vẫn còn chút tức giận, cậu bạn xinh đẹp bên cạnh mới nhàn nhạt mở miệng: “Quan tâm chúng nó làm gì, vật họp theo loài, người đi theo bầy.”

*****

Buổi tối, trên bàn chỉ còn lại hai đồ ăn chay. Nguyên Tích có vẻ không hài lòng, sắc mặt đen kịt nhưng không nói gì thêm.

Bởi vì hôm nay không đi làm nên tinh thần La Tiểu Lâu cực phấn chấn, cậu chuẩn bị đặt ra kế hoạch học bổ túc.

Cấp tốc rửa mặt xong, La Tiểu Lâu vào phòng Nguyên Tích, chỉ cần cọ phòng tắm cho hắn nữa là không còn việc gì nữa rồi.

Mở cửa phòng tắm, La Tiểu Lâu đi thẳng vào rồi mới phát hiện, tự dưng hôm nay Nguyên Tích chưa tắm xong.

“Á, xin lỗi.” La Tiểu Lâu vội vàng xin lỗi, “Không biết cậu vẫn chưa xong —— Không sao đấy chứ?” Nếu như không có tiếng nước chảy thì hình như Nguyên Tích vừa hừ một tiếng, hơn nữa còn xen lẫn chút đau đớn.

Nguyên Tích tức giận trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, quát: “Đi ra ngoài, ai cho cậu được vào!”

La Tiểu Lâu khinh thường, xoay người định đi ra, thế nhưng nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Nguyên Tích cộng thêm vài giọt mồ hôi, chần chừ vài giây, cậu quyết định tiến gần vào bồn tắm.

Nguyên Tích tựa hồ có chút luống cuống, dưới tình thế cấp bách này, hắn liền vung tay túm lấy cổ La Tiểu Lâu, nơi yếu ớt nhất, chỉ cần dùng một chút lực...

“Chân cậu bị thương? Sao không nói sớm, để tôi dìu cậu lên giường trước đã.” La Tiểu Lâu thực sự đếch hiểu cái người này đang làm cái trò gì nữa, rõ ràng những lúc ứ có gì thì lại sai bảo cậu xoay như chong chóng, đến lúc này thì lại chẳng thèm nói một lời nào, người này rốt cục kỳ quặc tới mức nào nữa đây hở trời.

Lời tác giả: Cảm ơn Sở Hữu Tróc Trùng, bởi ý kiến đề xuất của cô nương.

Tất nhiên là Nguyên Tích cực đểu cán, vì vậy tôi muốn bé Tiểu Lâu nỗ lực thay đổi nó...

Ừm, mn thấy tớ edit tn? Hình như ko đc nuột cho lắm đúng ko? Ngại thật đấy, cũng may là ko có nhiều ng đọc lắm nên đỡ xấu hổ hơn >< Thôi, từ dày cố gắng từng chút vậy. Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, phấn chấn lên nào. Tớ là tớ đang cố gắng làm đến mấy chương cực hay của truyện lắm lắm đây, đọc đến đấy thì thích bộ này muốn chết í XD