Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 21: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 21 – Dục vọng


Chương 21 – Dục vọng



La Tiểu Lâu thấm nhuần một điều rằng, mọi sự đều có điềm báo trước.

Trong một tuần 7 ngày dù có phải đi học hay là đi làm thêm thì La Tiểu Lâu vẫn duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm. Nhưng mà buổi tối thứ Sáu hôm nay, sau khi xử lí xong xuôi mấy việc ‘đại sự’ của cậu ấm Nguyên Tích, La Tiểu Lâu không về phòng lên mạng để học mà ôm một ít tài liệu vào thư phòng.

Nguyên Tích hơi nghiêng đầu qua, vừa định rảo bước về phòng ngủ thì dừng lại, đi theo La Tiểu Lâu vào thư phòng.

La Tiểu Lâu thắc mắc nhìn Nguyên Tích, rõ ràng đã thay áo ngủ rồi, cũng đến giờ trèo lên giường như mọi khi, vậy mà hôm nay thế nào lại chui vào phòng sách để làm gì.

Nguyên Tích đương nhiên là chiếm lấy chiếc ghế sô pha ngon lành nhất trong phòng.

La Tiểu Lâu biết thức thời, đếch thèm so đo với hắn, trong ngôi nhà này, Nguyên Tích so với chủ nhân là cậu thì hắn có tiếng hơn, hức.

Ngó ngó lần thứ hai quyển sách trên tay Nguyên Tích, khóe miệng La Tiểu Lâu co quắp, rốt cục là ông tướng Nguyên Tích này lại muốn làm trò gì nữa đây, buổi tối hắn chưa bao giờ đọc sách, thành tích khiến người ta phải ghen tị như thế, rõ ràng là hắn đang tỏ ra là chẳng có việc gì để làm kia kìa.

Nguyên Tích nhanh chóng nhận ra ánh mắt của La Tiểu Lâu, giấu đầu hở đuôi mà lộn ngược quyển sách lại, rồi ngẩng đầu lên, ngạo mạn nói: “Mặc dù biết cậu rất đắm đuối —— vẻ ngoài của tôi, cơ mà cũng chẳng đến mức dạt dào cảm xúc như thế chứ, cậu như vậy làm tôi không chuyên tâm ôn bài được.”

Ông thực sự đang ôn bài đấy há?!

Cố nén cơn giận sắp trào ra khỏi mép, La Tiểu Lâu làm điệu bộ ngoan ngoãn xin lỗi, “Xin lỗi nhé, làm phiền cậu.”

Sau đó cực lực tự thôi miên chính mình quên đi cảm giác tồn tại mãnh liệt của tên kia, La Tiểu Lâu bắt đầu sắp xếp lại tài liệu trong tay.

Gạch đầu dòng lại tiết học gần đây nhất không hiểu, rồi sau đấy có thể đến chỗ Yates nghe giảng bài miễn phí; Dựa vào trí nhớ sắp xếp lại các loại linh kiện cấp hai hôm nay đã học được, qua hôm nay, trời mới biết cậu có thể nhớ được nhiều hơn nữa.

Giờ La Tiểu Lâu đã biết tầm quan trọng của những tài liệu này, tài liệu về linh kiện cấp một trên thế giới online đã ít, linh kiện cấp hai còn hiếm hơn, nhất là tài liệu đã được qua chỉnh sửa như thế này.

Một giờ sau, La Tiểu Lâu xoa trán, hừm, có vẻ như không có việc gì, linh kiện cấp một thì có thể lên thế giới online học tiếp, có điều, hiên tại muốn mua 600 loại linh kiện cấp một về mới là vấn đề cấp thiết nhất.

Giờ học đến lý thuyết về linh kiện cấp hai cũng phải thường xuyên dùng tới không ít tài liệu của linh kiện cấp một, đợi đến lúc sắp xếp lại căn phòng đó, có khi phải lắp ráp hết cái đống lung tung đó thôi, nếu như không có một chút kinh nghiệm thực tế thì xác xuất hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng của cậu có lẽ sẽ là âm thảm hại.

Cái này, nên đi đâu mua cho tốt đây? Thực sự phải mất cả đống tiền mới mua được sao?

Tự đặt vấn đề, tay La Tiểu Lâu vô ý lật một quyển notebook trên bàn. Sau đó nhìn cây bút trong tay, La Tiểu Lâu chuẩn bị tính toán, nếu mua toàn bộ linh kiện thì cậu sẽ cần dùng bao nhiêu tiền.

Đây đúng là một quyển notebook làm bằng giấy, giống như ngày xưa khi La Tiểu Lâu còn mang theo bên mình vậy, ở thời đại phổ biến sách vở điện tử này, quyển sổ như thế này khiến cậu cảm thấy thật gần gũi. Cậu mở trang thứ nhất ra, chưa kịp trù tính vấn đề tài chính của mình thì đã thấy một đoạn viết tay.

“Cho tới bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra đây mới là chân tướng. Thế giới này vốn chia ra rất nhiều loại, con người quả nhiên không nên hy vọng xa vời vào thứ không thuộc về mình, về thứ cao vời vợi nào đó. Ngoại trừ sự hối hận và tiếc nuối ấy, cả đời tôi không còn lưu luyến chuyện gì khác nữa. Nguyện kiếp sau không bao giờ gặp lại cậu, Lăng Tự.”

La Tiểu Lâu nhất thời đứng người, vả vào cái miệng đang há hốc ngày càng to của mình. Cái, cái này, rốt cuộc là thế nào?!

Nét chữ quen thuộc này, muốn phủ nhận là chữ viết của La Tiểu Lâu trước đây là không thể.

Ngay lập tức La Tiểu Lâu nhớ lại thời điểm lúc mới tới đây, chủ nhân của thân thể này đang tự sát, nếu không tính đến sự cố ngoài ý muốn là cậu, thì chủ nhân cũ này nhất định là đã tự sát thành công rồi.

Lẽ nào chủ nhân thân thể này biết Lăng Tự, hơn nữa lại còn là kẻ thù? Không, không phải, xem giọng điệu này, đây là vì yêu mà tự sát ạ, như vậy thì, La Tiểu Lâu trước đây tự sát là vì Lăng Tự?!

Mặc dù La Tiểu Lâu cực kỳ tò mò về chủ nhân cũ này đến tột cùng là có quá khứ như thế nào, cơ mà có cần đúng lúc cậu vừa mới vô tình chào hỏi thân thiết với Lăng Tự không —— Thực tình có phải cậu cố ý chờ thang máy với bọn đấy đâu, chẳng bị coi thường còn gì —— vậy mà, bây giờ cậu lại bắt gặp được một đoạn thư như thế này?

Ông Trời ơi, có biết trò đùa này kinh dị tới mức nào khôngggg?!

La Tiểu Lâu kinh hoàng quẫn bách, ban ngày Lăng Tự ngạo mạn không thèm đếm xỉa đến cậu, cái điệu bộ nhìn cậu chưa bằng nửa con mắt rõ mồn một như thế, dời ạ, rốt cục mình đã làm chuyện gì mà Lăng Tự lại coi mình thành loại người này, cái loại đã bị vứt bỏ khinh thường mà còn vô sỉ muốn dây dưa như trước?

“Tôi nghĩ, là chủ nhân của cậu, cần phải hiểu rõ một vài chuyện, và cũng cần phải nói chuyện rõ ràng về nguyên nhân của mấy dòng chữ tình cảm sâu sắc này của cậu.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

La Tiểu Lâu lại càng thêm hoảng sợ, ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyên Tích âm u xầm xì đã đứng bên cạnh từ lúc nào, hình như hắn lúc nào cũng làm như thế —— La Tiểu Lâu mới đọc được những dòng này không quá vài giây trước, Nguyên Tích đã im lìm đứng cạnh rồi, có lẽ là từ lâu hơn trước.
“Đoạn thư này thì sao? Nhưng mà sao tôi phải giải thích nó với cậu chứ?” La Tiểu Lâu lí nhí, trời mới biết, cậu càng muốn biết cái đoạn thư chết tiệt này là thế nào hơn, sau này không thể làm ra bất cứ chuyện nào xấu hổ hơn nữa.

Thấy La Tiểu Lâu không giống như những lần trước ngoan ngoản giải thích với mình, sắc mặt Nguyên Tích lại càng khó coi hơn, hắn dễ dàng túm áo La Tiểu Lâu nhấc lên, nghiến răng: “Tôi hỏi cậu trả lời, chỉ cần trả lời là được, cậu với Lăng Tự có quan hệ gì?!” Nguyên Tích cảm thấy mình đang cực kỳ tức giận, cực kỳ khó chịu, loại cảm giác này bắt đầu xuất hiện từ khi La Tiểu Lâu vui vẻ cầm quyển notebook kia lên.

Cơ mà hắn cũng quái hiểu rõ là có chuyện gì, ngày đầu tiên dọn đến căn nhà này, hắn đã thấy quyển notbook kia, vậy mà tại sao bây giờ mới phẫn nộ? Tuy nhiên, nó không quan trọng. Quan trọng hơn bây giờ là, hắn đang rất khó chịu, đừng thằng nào có nghĩ là hắn đang thoải mái.

La Tiểu Lâu bị ném ra ghế sô pha, cuối cùng mới phát hiện Nguyên Tích không giống như bình thường, lập tức bỏ qua chuyện giãy dụa, cuống quít giải thích: “Không có chuyện gì đâu! Tôi thề tôi với cậu ta không có bất cứ một quan hệ nào.”

Áo ngủ của Nguyên Tích bởi động tác thô bạo của mình mà lỏng lẻo, lộ ra thân thể khỏe mạnh săn chắc, da dẻ nhẵn nhụi trắng nõn, tựa như đó là sự hòa quyện của mỹ cảm và sức mạnh. La Tiểu Lâu thoáng nhìn qua liền lập tức quay mặt đi, cái này —— cái này thực sự còn nguy hiểm hơn so với hành động thô bạo ban nãy của Nguyên Tích!

Nguyên Tích không có ý định buông tha cho La Tiểu Lâu, hắn giơ chân áp chế thân thể của cậu, một tay dễ dàng khóa hai tay của cậu lại, một tay kia thì nắm chặt, lẽ nào hắn định cho cậu một trận ăn đòn?!

“Như vậy, ý của cậu là tôi bị mù chữ, không hiểu ý nghĩa đoạn thư tình kia cậu viết như thế nào hả?” Nguyên Tích đằng đằng sát khí quát, mặt mũi hung ác, thoạt nhìn hắn như bị chọc tức thật, đôi mắt đỏ ngầu, hoàn toàn giống hệt một con dã thú đang tức giận đến phát điên, móng vuốt lộ hết ra, chiếc mõm há rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác nuốt La Tiểu Lâu vào trong bụng.

La Tiểu lâu co rúm lại, dường như đã cảm giác được sự đau đớn từ nắm đấm trên người, cậu tuyệt vọng kêu lên: “Không có! Tôi thực sự không viết thư tình gì gì cho cậu ta, mà này đâu phải thư tình —— Sao tôi phải viết thư tình chứ? Tôi, chắc lúc đó tôi điên rồi, viết mấy dòng chữ như vậy. Nhưng tôi cam đoan, tuyệt đối không hề có chuyện gì!” Tại sao Nguyên Tích lại tức giận? La Tiểu Lâu không có thời gian để hiểu rõ, cơ mà nếu không giải thích, Nguyên Tích sẽ thực sự phát điên mà giết chết cậu mất!

Ôi trời ạ, ngoại trừ có giá trị âm về mặt tình cảm, chẳng lẽ năng lực thông hiểu của Nguyên Tích cũng có vấn đề sao, rốt cục mắt hắn nhìn ra cái gì mà lại bảo đấy là thư tình, gen hắn cấp S, trình độ ngữ pháp lại đến mức này ư...

Sự tức giận và lạnh giá trong ánh mắt Nguyên Tích giảm dần dần, sắc mặt cau có nhìn La Tiểu Lâu đến nửa ngày, lực cánh tay có thể giết người cuối cùng cũng giảm bớt. Đương lúc La Tiểu Lâu sung sướng vì tưởng Nguyên Tích đã tha thứ cho mình thì hắn nằm đè lên cậu, ghé sát bên tai, gần đến mức chiếc cổ của cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn.

“Nghe đây, mặc xác trước đây là thế nào, cậu là nô lệ của tôi, sau này, đừng có mà ở bên ngoài tùy tiện thông đồng với người khác, tôi ghét nhất loại đầy tớ bừa bãi.” Nguyên Tích nghiến răng nghiến lợi ra lệnh bên tai La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu rụt cổ lại, không kiềm được mà run rẩy trả lời: “Tôi không có, cũng nhất định không làm như vậy đâu.”

Trời mới biết, bởi vì không rõ ràng cái chuyện chết tiệt trước đây mà bây giờ cậu mới bị thê thảm thế này đây.

Sau này cậu dứt khoát sẽ không dính dáng bất cứ điều gì với Lăng Tự nữa đâu, trước đây xảy ra chuyện gì cậu không quan tâm, nhưng chí ít cậu cũng thực hiện được một nguyện vọng của chủ nhân cũ thân thể này, cậu và Lăng Tự học cùng trường, nói không bao giờ gặp nhau thì cường điệu quá, nhưng cậu có thể cam đoan vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn Lăng Tự.

Nguyên Tích bình tĩnh cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu đang co rúm trên ghế sô pha, giống như một con dã thú đang suy xét nên xử trí con mồi dưới móng vuốt của mình như thế nào, con mồi hiển nhiên là rất phối hợp, hoàn toàn không dám ngo ngoe, để lộ ra nơi yếu ớt nhất là cái cổ và vùng bụng, đây là dáng dấp của một kẻ đã bị thần phục.

Nguyên Tích híp mắt nhìn chằm chằm chiếc cổ thanh tú trắng ngần của La Tiểu Lâu bị lộ ra dưới chiếc áo, kiềm chế cảm xúc muốn cắn một miếng. Hiển nhiên Nguyên Tích không phải là một kẻ tự làm khó chính bản thân mình, bèn cúi xuống cắn một phát lên cổ La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu hoảng sợ hét lên, trời ơi, còn có loại ngược đãi người như thế này nữa ư?!

Nguyên Tích ghét ầm ĩ mà nhíu mày, hắn cũng đâu có dùng sức, kỳ thực hắn tuyệt đối không muốn thương tổn đến tên nô lệ yếu đuối này. Dù sao thì nhỡ cậu ta bị thương thật thì chuyện sinh hoạt của hắn sẽ phiền phức lắm.

Hơn nữa, chính Nguyên Tích cũng không thể hiểu được tại sao hắn lại bị kích động đến mức muốn cắn La Tiểu Lâu như vậy. Dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại hai cái khiến La Tiểu Lâu run rẩy dữ dội, cuối cùng thì Nguyên Tích cũng đứng thẳng dậy, “Nếu sau này có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết, bất luận trên người nô lệ của tôi có vết tích của kẻ nào khác, thì đến lúc ấy, hy vọng cậu sẽ tự giác mà nhận thức được vết cắn này.”

“Tất nhiên rồi, tôi cam đoan với cậu là từ giờ cho đến về sau trong lòng chỉ có duy nhất mình cậu thôi, mà thực tế thì tôi cũng không rảnh rỗi để nghĩ đến người khác.” La Tiểu Lâu lập tức trả lời, tuy rằng câu cuối cùng có một chút tức giận, ham muốn khống chế vật sở hữu của dã thú —— Cho dù là một nô lệ —— bị dục vọng chiếm giữ gì đó quả thật là khủng khiếp.

Nguyên Tích đứng lên, nhìn lướt qua quyển notbook trên bàn, mặt mày nghiêm nghị đi ra khỏi phòng. Hắn tự nói với mình: Hắn đếch thèm để ý đến cái chuyện trước đây của tên nô lệ không biết cảm ơn và quý trọng này!

La Tiểu Lâu xoay người đứng dậy, ngơ ngác một hồi, cất cái quyển notebook kia vào sâu tận cùng bên trong góc giá sách, rồi biến khỏi thư phòng. Có lẽ bởi Nguyên Tích tự dưng phát rồ nên hiện giờ toàn thân cậu toàn là mồ hôi lạnh, phải đi tắm lại thôi.

Cậu cứ nghĩ đã tìm được điểm tốt nhất để ở chung với Nguyên Tích, trên cơ bản chỉ cần phục tùng mọi mệnh lệnh của tên kia thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng hiện giờ xem ra, hắn lại phát dở chứng, có thể tuyệt đối trung thành được không đây? Có lẽ sau này, nếu cậu muốn kết hôn với ai đó rồi bla bla, thì sẽ phải thông báo cho người này trước, sau đó quyền quyết định sẽ là ở hắn.

La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt, khốn khổ quá, đã qua hơn 4000 năm rồi, cậu không muốn bị ép duyên đâu!

...

Hơ, trong 1 buổi tối mà làm xong 1c... Do chương nó quá ngắn hay là mình làm cũng nhanh nhở? ( ̄ー ̄)

Tự thấy chương này mình làm dở quá! Dở như shit vậy!