Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 24: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 24 – Khoan dung độ lượng


Chương 24 – Khoan dung độ lượng



Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, hơn nữa còn có cảm giác kỳ quái. Trên lưng không có cảm giác mềm mại của chăn, nhưng dưới thân vẫn có hơi ấm, La Tiểu Lâu cố gắng trở mình xem phía dưới là cái gì.

Người phía dưới hừ một tiếng, tuy hơi bực mình, nhưng cánh tay vẫn đặt trên lưng La Tiểu Lâu, siết nhẹ.

La Tiểu Lâu lập tức giật bắn người, từ từ mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Nguyên Tích gần ngay trước mặt cậu đến mức có thể chạm vào. Bọn họ chưa bao giờ gần nhau đến thế này. La Tiểu Lâu cứng đờ người, sợ đến mức hô hấp phải chậm lại.

Nguyên Tích chưa tỉnh dậy, lúc này, đôi lông mi dài đang che phủ cặp mắt sắc bén lúc nào cũng mang theo ý châm chọc kia, so với bình thường, mọi điểm trên khuôn mặt lại càng đẹp đẽ hơn. Lông mi dài hơi chớp, dường như trong giấc ngủ còn mang theo một chút khó chịu.

Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dáng khi đang ngủ của người này thì thật sự rất đẹp, không còn tỏa ra khí thế của một con dã thú nữa, cho dù có dùng động vật để hình dung thì cũng là một loài vật xinh đẹp cao quý —— La Tiểu Lâu ngẩn ngơ nhìn vài giây, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện ra mình đang nằm đè lên Nguyên Tích trên ghế sô pha, vì cơ thể khác nhau nên gần như là cậu đang bị Nguyên Tích ôm vào trong lòng.

La Tiểu Lâu từ từ nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua. Ôi trời, cậu, thế mà dám ôm chặt cứng lấy Nguyên Tích nằm ngủ trên ghế sô pha cả một đêm, nhìn cái kiểu này, cậu và Nguyên Tích chưa kịp rửa mặt, ặc —— Nguyên Tích tỉnh lại nhất định sẽ nổi điên giết chết cậu mất thôi!

Vừa nghĩ như vậy xong, Nguyên Tích bên dưới khẽ cựa quậy, có vẻ là vô thức, ôm La Tiểu Lâu cọ cọ.

Ông, ông đang muốn làm gì đấy?! Tự nhiên lại làm cái trò nũng nịu này, nhất định là để lát nữa diệt khẩu nên mới thế, đúng không...

La Tiểu Lâu mở to mắt, nhìn chằm chằm người dưới thân mình. Chưa bao giờ cậu cảm thấy thân thể mình cứng ngắc như thế này, tim đập liên hồi, tay đặt trên người Nguyên Tích cũng vô ý thức mà run nhè nhẹ.

Sau đó —— không đợi đến khi La Tiểu Lâu nghĩ ra cách làm thế nào không đánh thức Nguyên Tích dậy mà vẫn có thể tuồn ra khỏi ghế sô pha, hắn tỉnh dậy.

Giống như một con mèo đẹp đẽ kiêu ngạo trong nháy mắt biến thành một con sư tử hung mãnh, Nguyên Tích lười biếng chớp chớp mắt, thấy rõ tình hình hiện tại, lập tức trợn mắt, túm áo La Tiểu Lâu ngồi dậy.

“Cậu! Cậu —— Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?!” Tuy miệng hỏi, nhưng dường như Nguyên Tích không hề để ý mình vẫn còn đang ôm La Tiểu Lâu, bởi vậy thành ra dáng ngồi hiện giờ, La Tiểu Lâu quàng hai chân, ngồi trọn trên thắt lưng hắn.

La Tiểu Lâu vừa cố gắng ngọ nguậy tách xa Nguyên Tích, vừa chột dạ trả lời: “À, chuyện là, tối hôm qua, tôi tưởng cậu đến cuối tuần mới về, nên đi mua linh kiện cơ giáp, sau khi trở về mời mấy đứa bạn đến giúp đi ăn một bữa.”

La Tiểu Lâu cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyên Tích. Cậu thực sự không biết chính xác tại sao Nguyên Tích lại tức giận, thấy tình huống của hai người hiện giờ, La Tiểu Lau lại lí nhí bổ sung thêm: “Lúc ăn có uống thêm tí rượu, không cẩn thận mới bị say, mà hôm qua, hôm qua không thấy cậu. Cậu —— cậu khi nào thì về đến nhà? Đã ăn cơm tối chưa?”

Như muốn trả lời cho câu hỏi của La Tiểu Lâu, bụng Nguyên Tích ọt một tiếng, thân thể hắn ngay lập tức cứng đờ, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, tức giận rống lên: “Tối hôm qua cậu lôi kéo một hồi làm nũng tôi, khóc lóc năn nỉ kêu tôi ôm ngủ cùng thì làm sao có thời gian mà ăn cơm chứ!”

Sặc, cái gì?! La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồn nhìn Nguyên Tích, làm nũng, khóc lóc, năn nỉ hắn? La Tiểu Lâu thề rằng, ngày trước lúc bị say cậu chưa bao giờ làm ra chuyện mất mặt như thế này, úi dời ơi, chuyện này mà có thật thì nhất định là do thói quen của chủ nhân cũ cái thân thể này thôi, dứt khoát không phải do cậu làm.

Mặt La Tiểu Lâu nóng bừng, cậu luống cuống giãy giụa ra khỏi người Nguyên Tích, “A, thực sự xin lỗi, chắc cậu đói bụng lắm, để tôi, tôi đi rửa mặt rồi nấu cơm.”

Nói xong cả tay lẫn chân chạy trối chết khỏi phòng khách.

Nguyên Tích quét mắt nhìn mấy cái thùng to tướng trong phòng khách, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua.

http://ngantruyen.com/ Xử lí xong sớm chuyện của mình hắn liền lập tức trở về, hơn nữa, để thoát khỏi sự truy lùng của kẻ theo dõi, hắn phải đi đường vòng một hồi lâu mới vào nhà, cứ nghĩ hẳn là La Tiểu Lâu đang ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị cơm tối cho hắn, nhưng ngược lại, không thấy cậu đâu cả. Nguyên Tích tức giận ngồi một đống trên ghế sô pha, kết quả, La Tiểu Lâu chưa về mà hắn đã ngủ quên mất tiêu.

Lúc La Tiểu Lâu mới về bị vấp chân ngã lên người hắn, Nguyên Tích lười nhúc nhích, quấn lấy La Tiểu Lâu, xoay người vào ghế sô pha ngủ tiếp.

Về phần La Tiểu Lâu làm nũng với khóc lóc năn nỉ hắn, thực chất là do hắn bịa ra lúc ngồi đợi, tưởng tượng ra quá trình phản kháng xong, hắn sẽ quay vào trèo lên giường đi ngủ. Lá gan của kẻ uống say sẽ lớn hơn bình thường chút xíu, con thỏ bị chọc tức cũng sẽ có thể quay ra cắn người, tất nhiên là đến cuối cùng, La Tiểu Lâu chỉ dám giãy dụa vài cái và dễ dàng bị Nguyên Tích trấn áp được ngay —— Nguyên Tích dương dương tự đắc nhớ lại.

Chỉ là, ngu gì mà hắn nói thật cho La Tiểu Lâu biết? Nhỡ nói cho cậu ta biết mình đối xử với cậu ta tốt như vậy, ngày nào cũng làm nũng thì —— Khuôn mặt Nguyên Tích vô cùng khả nghi đỏ bừng lên.

Nguyên Tích thay đổi tư thế, vuốt cằm tiếp tục hồi tưởng, có vẻ cảm giác của tối hôm qua cũng không tệ lắm, đôi mắt suy nghĩ sâu xa của hắn rơi xuống những chiếc thùng trong phòng...

Khi La Tiểu Lâu bưng điểm tâm lên, Nguyên Tích bèn ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn, hếch cằm rồi tuyên bố: “Đem những linh kiện này của cậu vào trong phòng mình đi.”

Đang húp canh rau cải thì thiếu chút nữa La Tiểu Lâu bị sặc, “Cái gì cơ? Nội cái giường cũng đủ chiếm hết cả phòng khách rồi, còn nhét thêm đống này vào nữa thì làm sao mà đủ chỗ? Tôi định đặt trong thư phòng cơ ——”

“Cất cái giường trong phòng cậu đi, mấy cái thứ này không khác lắm, nghe lời, chuyển phòng khách thành phòng thí nghiệm linh kiện cơ giáp của cậu đi.” Nguyên Tích nói.

La Tiểu Lâu hoảng hốt kêu lên: “Như vậy làm sao được, thế thì tôi ngủ ở đâu?”

“Cậu có thể vào phòng tôi ngủ cũng được, dù sao giường cũng đủ lớn. Tuy cậu còn nhiều khuyết điểm lắm, nhưng là một chủ nhân rộng lương, tôi vẫn còn có thể khoan dung độ lượng với cậu một chút.” Nguyên Tích hiếm khi nào có nhiệt tình thế này, đề nghị.

La Tiểu Lâu không cam lòng tranh đấu đến cùng: “Nhưng mà, tôi có thể đặt đống đấy vào thư phòng cơ mà, ban đầu cũng tính như thế rồi.”

“Không được, tôi cần dùng thư phòng. Nếu ở cùng phòng, việc chuẩn bị quần áo, chỉnh đốn dọn dẹp, rồi xoa bóp cho tôi các thứ cũng tiện hơn. Hơn nữa, về sau làm chế tạo sư rồi, cậu cũng cần phải có phòng thí nghiệm riêng chứ. Được rồi, quyết định như thế đi.” Nguyên Tích giải quyết dứt diểm, đưa bát không cho La Tiểu Lâu, ý bảo cậu đơm thêm cơm.

Lại mặt dày vô sỉ đếch biết xấu hổ nữa à? Hồi nào mà ông dùng thư phòng hả?! Chờ đã, một phòng thí nghiệm của riêng mình? Cái này thực sự cũng làm mình động đậy quá đi.

La Tiểu Lâu lườm Nguyên Tích mấy giây, cuối cùng đành thỏa hiệp, dù sao cũng không còn nguy hiểm nữa, không ngủ ở phòng chính thì cậu cũng phải làm hết mọi việc kia thôi. Nghĩ tích cực lên một tẹo, điều kiện trong phòng chính kỳ thực cũng khá khẩm hơn phòng khách rất nhiều.

Đạt được mục đích rồi Nguyên Tích cảm thấy rất mỹ mãn, quyết định cho nô lệ của mình một quả táo ngọt*, “Chiều cuối tuần, tụi tôi bắt đầu tiến hành huấn luyện theo các dạng mô phỏng, nếu cậu tan học sớm có thể tới tìm tôi, dùng thẻ của tôi vào huấn luyện cùng.”

Ngay lập tức mắt La Tiểu Lâu sáng ngời, tuy chỉ là huấn luyện theo mô phỏng, nhưng là huấn luyện chính quy của chiến binh cơ giáp đó, “Được, tôi nhất định sẽ đi.”

Lời tác giả (cũng sêm sêm với hoàn cảnh người edit): Chương hôm qua có vài chỗ linh tinh, để bù lại, hôm nay tôi post trước chương 24, đang đi làm, số lượng từ ít, vậy mong các vị lượng thứ.

* Quả táo ngọt: Kỳ thực tớ cũng ko rõ đây có phải là lối dùng trongvăn viết của dân tàu ko, có lẽ ý hiểu ở đây là: Cho thêm một quả táo ngọt tức là thưởng thêm cho 1 điều gì đó, đại loại như là trẻ con ngoan thì cho kẹo, cún nghe lời thì cho ăn thếm;” ) )

Ô, chương này buồn cười quá =) ) ) ) ) ) bất quá, đọc qt thì thấy vậy, chứ chẳng biết mình chuyển lời có còn thấy hài ko nữa (з´⌣`ε). Có ai bị hớ vì câu nhắc nhở của tớ chương trước hem? Hahaha, truyện này rating tầm 15+ thoai, nên chuyện gì tất yếu phải đến còn lâu lắm, nhưng yên tâm là sẽ có thịt XDDDD. Mà thằng Tích trông thế cũng nham hiểm ra trò ấy nhỉ, mới được ôm em nó ngủ một tối mà đã bện hơi, lừa em nó vào tròng, bất quá, em Lâu nhà chúng ta cũng ngây thơ dại khờ quá đáng thể =) ) ) ) ) )

Chương này ngắn làm sướng thế. Vừa post xong chương 23, trong vòng 2 tiếng đã xong c24. Í hí hí, chương nào thế này cũng phải tốt ko, hặc hặc. Have fun XD