Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 29: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 29 – Thói quen


Chương 29 – Thói quen



La Tiểu Lâu nhét cái vòng cổ vào trong người, xoay người ngồi vào máy vi tính, chuẩn bị rút con chip ra.

Khi ngón tay chạm vào màn hình, La Tiểu Lâu vừa mới sung sướng cực độ thì lúc sau lại cảm thấy uể oải chán chường, cậu bỗng nhiên nhớ đến một việc, vội hỏi: “125, mày còn chạy không, tài liệu về linh kiện cơ sở cấp hai này mày có không?”

Sau vài giây, giọng nói kim loại không mang theo bất kỳ tâm tình nào vang lên; “Tài liệu về linh kiện cơ giáp vô cùng lạc hậu, hệ thống trong này không lưu trữ. Nhưng nếu cậu cần thì tôi có thể phục chế.”

La Tiểu Lâu lườm nguýt, “Được rồi, phục chế hết đi.” Một cái máy vi tính sắp sửa tiêu tán hết cả đống tiền của mình, cuối cùng thì nó cũng phải có chỗ hữu dụng chứ.

“Phục chế hoàn tất.”

La Tiểu Lâu hài lòng gật đầu, một tuần củng cố một lần, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ của ông già Nghiêm giao cho sẽ không thấp đâu.

Sau đó, La Tiểu Lâu đem chiếc hộp năng lượng bị tiêu hao hết sạch năng lượng ra ngoài tìm Nghiêm đại sư. Dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông, cậu cẩn thận ăn nói để tránh gặp họa, đồng thời bày tỏ nguyện ý sẽ chi trả phí tổn.

Nghiêm đại sư liếc nhìn chiếc hộp năng lượng, lườm La Tiểu Lâu một hồi, sau đó mới thờ ơ cất tiếng: “Không cần thiết, tôi chỉ hy vọng lần sau cậu đừng tái phạm sai lầm ngu xuẩn như thế này nữa.” Chiếc hộp năng lượng trong phòng kia may mắn không bị tổn hao gì, cũng không tiêu tán hết năng lương trong hộp, căn bản không có ghi chép lại, dù La Tiểu Lâu không nói thì cũng chẳng ma nào biết.

Nhìn La Tiểu Lâu trước mặt, rồi nghĩ đến Dương Kha, ánh mắt Nghiêm đại sư bỗng nhiên giảm bớt vài phần nghiêm khắc.

La Tiểu Lâu hận không thể ôm chầm hôn chụt ông già này một cái. Ôi Nghiêm đại sư ơi, đại sư đúng là ông già đáng yêu nhất trên đời này!

“Em cảm ơn đại sư nhiều lắm ạ!” La Tiểu Lâu ôm chiếc hộp khom lưng cúi đầu. Cậu lại có thể bảo vệ tài khoản vô cùng héo hon của mình rồi.

Tai Nghiêm đại sư giật giật, ngay lập tức quát tháo ầm ầm: “Cậu mau lăn qua đây làm việc cho tôi, chẳng nhẽ còn muốn một ông già ngày nào cũng phải chờ đợi mình nữa hả?!”

Dưới những ánh mắt vừa mang theo vẻ đồng cảm lại có chút buồn cười của các trợ lý, La Tiểu Lâu ôm đầu chạy vào chỗ Nghiêm đại sư chỉ định, bắt đầu dung hợp chế tạo linh kiện.

...

Tan tầm, trên đường về nhà, La Tiểu Lâu cất tiếng hỏi: “Này, khởi động chưa? Mày định lúc nào thì cho tao bản thiết kế hộp năng lượng đây?”

Giọng nói rầu rĩ mất hứng của 125 vang lên: “Cậu đừng có mỗi lần hỏi lại khởi động tôi chứ, cảm giác cứ như là tôi sắp chết máy í.”

“Thế tao nên hỏi thế nào?” La Tiểu Lâu biết điều hỏi lại.

“Chí ít phải hỏi là còn đó không.” 125 kiên trì nói.

Mày là trí tuệ nhân tạo đúng không, có cần phải ‘Xêkô’ như thế không hả? La Tiểu Lâu không có thành ý nói: “Được rồi, mày đang chạy máy đúng không, lúc nào thì cho tao bản thiết kế đây. Tao muốn trong vòng ba tháng có thể học được cách chế tạo hộp năng lượng.”

“Tôi cũng mong thế. Bất quá, đề nghị cậu phải học cơ sở ngon lành trước đã, học xong mới bảo tôi phục chế cho được.”

La Tiểu Lâu suy nghĩ một hồi, trong vòng một tháng nhất định cậu phải nắm vững được toàn bộ linh kiện cấp một và 100 linh kiện cấp hai, có lẽ sẽ kịp chuẩn bị xong quà tặng.

Mở cửa nhà ra, ánh sáng yếu ớt trong chiếc áo của La Tiểu Lâu ngay lập tức tắt ngúm.

Như thường lệ chào hỏi Nguyên Tích đang ngồi trên ghế sô pha, La Tiểu Lâu thay quần áo rồi vào phòng bếp chuẩn bị bữa cơm.

Len lén nhìn vẻ mặt có chút hăng hái của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích xem tiếp tin tức giữa các hành tinh. Hắn thực sự không thể hiểu tại sao La Tiểu Lâu lại phải ra ngoài làm thêm, lẽ nào cậu ta không cảm thấy mệt mỏi ư. Gần đây trên thế giới online cũng không gặp những bà nội trợ vì cảm thấy buồn chán tự ti mới dẫn đến hậm hực các thứ. Với lại, hắn đã đồng ý dẫn La Tiểu lâu đi huấn luyện mô phỏng rồi.

Hơn nữa, mỗi lần về nhà đều với bộ dáng vui vẻ. Rốt cục La Tiểu Lâu nhìn thấy hắn thì cảm thấy ngại ngùng hay là đang lén lút ngoại tình đây? Nguyên Tích ngồi trên ghế sô pha âm tình bất định tự hỏi, cảm thấy dùng cái từ ‘ngoại tình’ này hoàn toàn không thích hợp chút nào giữa hắn và tên nô lệ kia.

Nửa đêm, khi La Tiểu Lâu đã ngủ say, Nguyên Tích kéo cậu lại hít ngửi từng li từng tí đến nửa ngày, ngoại trừ mùi sữa tắm vị dâu tây —— là sữa tắm đặc biệt La Tiểu Lâu tranh giành mua được —— không còn mùi nào khác, trên quần áo cũng không thấy vương tóc của người khác... (Mịe, cái thằng này nó là chả khác mấy bà vợ chuyên đánh ghen chồng =_,=||)

Tuy không lộ vẻ hài lòng, nhưng ánh mắt nguy hiểm của Nguyên Tích đã vơi đi. Nếu là ngại ngùng thì —— Đang nghĩ ngợi, một tay của La Tiểu Lâu vô ý thức túm lấy cánh tay của Nguyên Tích, hắn lập tức nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai cậu, thuận tiện đắp chăn cẩn thận cho cậu.

Sau đó Nguyên Tích nghĩ tiếp: Tuy rằng phải duy trì vẻ uy nghiêm của chủ nhân, nhưng dù sao mình cũng là một chủ nhân rộng lượng, nên cứ cho phép nô lệ thích thầm mình đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, La Tiểu Lâu tá hỏa phát hiện ra, cậu đang ôm chăn dán sát bên cạnh Nguyên Tích, Nguyên Tích lại còn ôm cả cậu lẫn chăn, mặt hắn vùi hẳn vào trong tóc cậu...

Có ai muốn sáng nào cũng bị khủng bố như thế này không chứ?

La Tiểu Lâu im lặng nhìn cơ ngực rắn chắn trơn nhẵn trước mặt mình, rồi thấp giọng khe khẽ: “125, mày có đó không, tối qua tao có lăn qua đây không?”

Im lặng. Trí tuệ nhân tạo vẫn câm nín, hoàn toàn không nhúc nhích tí nào.

La Tiểu Lâu nổi giận, cái thứ này rõ ràng bảo có thể duy trì trạng thái khởi động trong một tháng cơ mà.

Cánh tay La Tiểu Lâu vừa mới khẽ động đậy chạm vào viên ngọc trước ngực thì, cánh tay đang ôm cậu đột nhiên siết nhẹ, sau đó trên đầu bị cọ cọ vài cái. Nguyên Tích mơ mơ hồ hồ mở miệng: “Sau này tôi nên gọi cậu là đồng hồ báo thức chăng?”
“Tôi quen rồi.” La Tiểu Lâu cố gắng ngẩng mặt lên, coi như giả vờ không biết gì về tình huống hiện tại, trả lời phớt lờ.

Nguyên Tích khẽ ngẩng đầu, từ cổ áo mở rộng một nửa của La Tiểu Lâu nhìn xuống, khuôn ngực trắng nõn mỏng manh hiện ra, làn da trắng mịn. Thân thể mềm mại dán sát vào nhau, Nguyên Tích liếm môi, mặt đỏ ửng khẽ nói: “Tôi cũng sẽ bắt đầu quen dần.”

Hai người thay đồng phục, ăn sớm hơn, sau đó Nguyên Tích lái xe đến trường.

Đến chiều, La Tiểu Lâu thu dọn đồ đạc, sang khoa cơ giáp tìm Nguyên Tích. Cậu cũng có quen với người bên cơ giáp, nhất định phải nắm lấy cơ hội này cố gắng luyện tập.

Lúc tiến vào cửa, một người trẻ tuổi bỗng nhiên chắn trước mặt La Tiểu Lâu.

Tướng mạo của thanh niên này không tệ, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác lỗ mãng hèn mọn.

La Tiểu Lâu bất ngờ, cậu không nhận ra người này, chẳng nhẽ đến hỏi tội? Nhưng dạo gần đây cậu có đắc tội với ai đâu...

“Mày là La Tiểu Lâu hả? Tao —— tao là con trai của thiếu tướng La, La Thiểu Phàm.” Thanh niên kia vừa nói vừa ưỡn ngực ra, ánh mắt nhìn La Tiểu Lâu không che dấu sự căm ghét.

La Tiểu Lâu sững sờ, con trai của thiếu tướng La không phải là La Thiểu Quân và La Thiểu Thiên sao? Cái tên La Thiểu Phàm này... Cậu nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, người trước mặt này là con nuôi mà đích thân thiếu tướng La đã mang về nuôi.

Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, còn chưa tính đến La Thiểu Quân với La Thiểu Thiên, thằng này lại còn xuất hiện định làm gìy?

La Tiểu Lâu thực sự không muốn dây dưa với nó, đang chuẩn bị tùy tiện ứng phó vài câu rồi chuồn đi thì một đám người bên ngoài đi đến, người dẫn đầu chính là La Thiểu Thiên tóc trắng kiêu ngạo.

Bộ dáng thẳng đuột của La Thiểu Phàm nhất thời co rút lại, có chút miễn cưỡng nhìn về phía La Thiểu Thiên.

“Thiểu Thiên, em đã đến rồi.”

La Thiểu Thiên hừ một tiếng trả lời, sau đó đi qua La Tiểu Lâu và La Thiểu Phàm. Lúc đi qua La Thiểu Phàm, cậu ta còn khẽ đụng vào nó.

La Tiểu Lâu cũng không muốn chạm chán với hai anh em nhà này, nhân cơ hội chuồn vào phòng huấn luyện.

Nguyên Tích đang tỏ ra hơi bị sốt ruột đứng đợi ở cửa, thấy La Tiểu Lâu tới, không thèm nói gì chỉ dặn dò một câu: “Lát nữa tôi làm gì thì cậu làm cái đấy.”

La Tiểu Lâu lập tức gật đầu, có được cơ hội này thực sự là rất gian truân. Vậy nên cậu quyết định sẽ cố gắng chăm sóc thật tốt vị chủ nhân quý hóa Nguyên Tích này.

Nguyên Tích quét thẻ, dẫn La Tiểu Lâu vào trong. Bởi vì chiến binh cơ giáp có thể được phép mang chế tạo sư vào quan sát và đánh giá tính năng của cơ giáp, hoặc sức chiến đấu, hay thói quen tấn công vân vân... Của mình, nên khi Nguyên Tích đưa La Tiểu Lâu vào cũng không có gì lạ lùng.

Trong một phòng huấn luyện nào đó, Dương Kha cũng đang đứng quan sát.

Dương Kha chủ động yêu cầu đi theo, Lăng Tự cũng không phản đối. Dương Kha im lặng theo dõi hình dáng đang di chuyển kia trên màn hình, trong mắt tràn ngập sự khó chịu khó mà che giấu được.

Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu vào phòng huấn luyện tốc độ, mở hai khoang mô phỏng, rồi gật đầu một cái với La Tiểu Lâu, “Lần trước tôi chỉ cho cậu tính năng của bàn phím rồi, còn nhớ rõ không? Cậu bắt đầu từ cấp đơn giản, nâng cao tốc độ của tay, tốc độ tay của cậu bây giờ chậm quá đấy.”

La Tiểu Lâu cũng hiểu, bèn tiến nhập vào khoang mô phỏng.

Sau khi trước mắt tối sầm một mảnh, cậu đã ngồi trong một chiếc cơ giáp đang đứng trên sân huấn luyện cực lớn, bên cạnh là một chiếc cơ giáp màu trắng. Chiếc cơ giáp màu trắng nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó đạp bước hình sóng, cấp tốc xuyên qua chướng ngại vật.

Mặc dù La Tiểu Lâu cực kỳ hâm mộ, nhưng khi tự chọn chế độ luyện tập, cậu cũng chỉ chọn sân bãi bình thường nhất.

Chiếc cơ giáp màu đen vụng về làm động đậy, nhìn đường băng thẳng tắp bằng phẳng, nó dùng bộ pháp đơn giản nhất, chạy hơn 100 lần.

Quả thực, La Tiểu Lâu nhanh chóng mất sự bền bỉ, nhưng thang tiến độ phía bên trái màn hình cơ giáp vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm. La Tiểu Lâu cảm giác ngón tay của mình đã tê cứng. Rõ ràng khi gia công linh kiện, tay cậu chỉ cảm thấy cực nhanh, cực linh hoạt mà thôi.

Cửa thứ nhất khó như vậy, từ bỏ ư?

Không được, trong từ điển của cậu chỉ có ‘Thỏa hiệp’ chứ không có ‘Từ bỏ’. Ngay từ đầu đã không có cơ hội, nhưng hiện tại chính mình đang được điều khiển cơ giáp, nếu thể năng không đủ thì rèn luyện thể năng, nếu tốc độ tay không đạt thì nâng cao tốc độ tay!

Mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng trên trán. Tuy hiện đang ở trong buồng lái giả thuyết, nhưng phỏng chừng hiện tại cũng không kém bao nhiêu. Cậu vẫn kiên trì không dừng những ngón tay đã tê cứng của mình lại, cho đến khi đầu cậu cũng bắt đầu tê dại theo.

Mà tiến độ vẫn như cũ, không đạt đầy ô tiêu chuẩn. Có lẽ, cậu cần phải nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục sau...

Giữa lúc La Tiểu Lâu đang định dừng lại thì bỗng nhiên, một giọng nói máy móc vang lên: “Tiếp tục.”

...

Lời tác giả: Thay đổi thứ tư, tung hoa cho tôi đi...

Chương này là làm trong một buổi tối cùng với chương 28 đấy, cơ mà vẫn chèo sang ngày mới ( ̄ー ̄)