Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 33: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 33 – Bán đấu giá


Chương 33 – Bán đấu giá



Quản lí Cao dẫn hai người vào phòng đấu giá, rồi quay sang mỉm cười nói: “Anh còn có việc, trước hết phải xin lỗi vì không tiếp các em được nữa. Anh sẽ bảo Lily đưa các em lên hàng ghế VIP. Hôm nay có không ít đồ mới, bao gồm cả những vật phẩm cao cấp. Hy vọng là hai em có thể chọn cho mình được những món đồ hài lòng.”

Quản lí Cao nói xong thì vội vàng chào tạm biệt La Tiểu Lâu và Yates, sau đó hai người được Lily dẫn lên tầng VIP. Lily ai oán liếc mắt nhìn Yates đang hấp ha hấp háy nhìn chằm chằm lên bục sân khấu. Rõ ràng còn chưa bắt đầu mà cậu chàng đẹp giai này không thể thả lỏng ra được một chút sao, tán gẫu hay làm gì đó khác kìa —— Thật đúng là chẳng hiểu đang làm gì nữa.

Cơ mà, mái tóc đen rối bù, đôi mắt màu xanh lam trong veo luôn nhìn chăm chú, tính cách lại nhiệt tình như lửa, dường như mỗi một thứ trên người cậu ta đều bắn trúng vào tâm tư thiếu nữ của Lily —— Cuốn hút đến mê mẩn cả người!

Lily đành bó tay, chỉ biết nói với hai người: “Cuộc đấu giá sẽ bắt đầu ngay sau đây, nếu muốn báo giá cạnh tranh mua đồ thì cứ ấn vào cái nút trong tay nhé. Ngoài ra, lát nữa mỗi bàn sẽ được cung cấp đồ ăn và thức uống miễn phí, hy vọng các bạn sẽ trải qua một ngày vui vẻ ở đây. Nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm tôi.” Nói xong thì đưa mắt nhìn Yates, không nén nổi thất vọng đi ra ngoài.

La Tiểu Lâu cũng không rảnh để ý đến Lily, vội vội vàng vàng che lại chiếc áo đang mặc trên người. Cái đồ 125 đáng ghét này, không nhìn rõ được mà dám tự ý mở máy hả.

“Này, mày đã bảo không được để người ngoài phát hiện, nếu mà có chuyện gì thì tao dứt khoát sẽ túm mày ra bắt mày tự giải quyết đấy nhá, nghe chưa.” La Tiểu Lâu liếc qua Yates một cái rồi thì thào cảnh cáo với 125.

“Đừng lo, cái tên ngồi cạnh cậu chắc chắn không thèm để ý đến một nửa sang cậu đâu. Với lại, cấp bậc của cậu ta thấp hơn so với Nguyên Tích.” 125 bình tĩnh nói, nhưng sực nhớ ra điều gì đó mà ấm ức kêu lên: “Á, còn điều này nữa, tối hôm qua làm tôi sợ quá. Tự dưng Nguyên Tích cởi quần áo của cậu, suýt chút nữa thì hôn trúng tôi —— May mà tôi ở bên cạnh nhỏ giọng kêu meo meo kéo sự chú ý của hắn đi —— Ôi trời ơi, cảm giác như sắp bị lộ tẩy ấy!”

Kêu, kêu meo meo? Mẹ mày, học ở chỗ nào ra thế không biết!

Mặt La Tiểu Lâu hết đỏ bừng lại chuyển sang tím tái. 125 đáng chết! Chẳng lẽ mày không biết đường xử sự như một trí tuệ nhân tạo bình thường đi hả! Mày chỉ một bộ não không có tình cảm con người, chứ không phải là một thằng nhóc con tò mò về hoạt động ban đêm của bố mẹ nó mà chui vào phòng ngủ cùng đâu nhá! Bây giờ La Tiểu Lâu thực sự cảm thấy lo lắng, có lẽ đến lúc đi ngủ phải vứt cái con này vào phòng thí nghiệm thôi, chứ cứ để như thế thì, nhất định sẽ phá hỏng chuyện mất —— Cái bộ não nhân tạo này.

Sau vài giây, La Tiểu Lâu xấu hổ đỏ bừng mặt tía tai bỗng nhiên nhận ra có điều bất thường, “Chờ một chút, không phải mày bảo không được cho Nguyên Tích phát hiện ra nên phải rơi vào trạng thái chết máy còn gì?”

“Thật không biết thường thức, con người lúc nào cũng giả chết thì có chịu được không.” 125 cố gắng trở mình tặng La Tiểu Lâu một cái nhìn đầy khinh bỉ, nhưng hiển nhiên trong mắt La Tiểu chỉ là một cái lắc thân. Nó đành ôm hận nói tiếp: “Hai người không làm tiếp tiếc quá, tôi xem nhiều phim rồi, hai nhân vật chính toàn làm hết từ đầu tới cuối.” (Em này đc =]]]]])

“Cái gì từ đầu tới cuối hả?” La Tiểu Lâu đen mặt nghiến răng kèn kẹt hỏi.

125 hoàn toàn không nhận ra chủ nhân có nửa dòng máu dã thú của mình đã thẹn quá hóa giận, dùng giọng điệu đắc chí ‘có nói cậu cũng chả biết đâu’ trả lời: “Tất nhiên là —— Ơ, thế chẳng nhẽ cậu không nhớ trong phim, dù có là nam với nam hay nam với nữ cũng đều giống nhau thôi cả sao. Ui, hai người đêm hôm qua như vậy, vẫn làm được đến cuối mà. Tôi lên mạng tra rồi, người ta nói đây là bằng chứng của tình yêu đó ——”

Cho mày đi gặp quỷ mới là bằng chứng của tình yêu! Cái cục não trơn này rốt cục xem cái gì đấy hả?

“Tao thực sự rất xin lỗi vì đã không cho mày xem đến hết!” La Tiểu Lâu nghiến răng nói, sau đó hết sức mạnh tay nhét viên ngọc xanh biếc vào trong túi áo sơ mi tối om của mình. Mặc kệ nó giãy dụa thế nào cậu cũng không thèm để ý đến nó nữa.

“Nàyyy! Cậu đừng có như vậy mà, đây là ngược đãi đó ——” 125 lắp bắp kêu gào, nó thậm chí còn không hiểu mình đã chọc ghẹo gì đến La Tiểu Lâu.

“Hừ, mày có thể đi kiện tao.” La Tiểu Lâu thản nhiên nói, dù sao thì thời này cũng không có chỗ thụ án cho não nhân tạo đi kiện chủ nhân.

“... Được rầu, tôi sẽ ngoan ngoãn, tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo đấy.” 125 vô cùng thảm thương ì èo. Cuối cùng nó đành hạ gióng nói: “Nếu cứ để tôi như thế này thì lát nữa phải cho tôi ra ngoài xem một chút nhá?”

“Còn phải xem biểu hiện của mày ra sao đã.” La Tiểu Lâu tỏ vẻ không muốn bàn thêm nữa. Cuộc bán đấu giá đã bắt đầu rồi, không lôi thôi với 125 nữa nếu không thì bị Yates phát hiện ra mất, mà Yates đã quay qua đây nhìn vài lần rồi đấy.

“Ông đang làm cái gì đấy, sắp rồi, cơ giáp ra rồi đây này.” Yates kích động kêu gọi La Tiểu Lâu, “Lát nữa tôi xem cái nào hợp với mình, ông tham khảo giúp tôi nhá.”

La Tiểu Lâu ngồi bên cạnh Yates, hàng ghế của họ ở tầng ba, tầng một và tầng hai là khán đài. Toàn bộ phòng đấu giá được thiết kế thành hình vòng tròn, ở giữa là bục bán đấu giá trên cao cực lớn.

“Thưa các quý ông và quý bà, nếu như các vị là chiến binh cơ giáp thì hiển nhiên đều là những người rất yêu thích cơ giáp. Phía sau có những bất ngờ mà các vị nghìn vạn lần không nên bỏ qua, công ty bán đấu giá Thiên Đông chúng tôi sắp sửa trình cho các vị những loại cơ giáp tối tân nhất, thuộc tính và chức năng cao cấp nhất!” MC có màn giới thiệu cực kỳ thu hút, mười chiếc pháo bông được bắn tung lên từ mặt bàn.

“Ngay sau đây, chúng ta sẽ xem kiểu dáng chiếc cơ giáp đầu tiên.” MC lấy một chiếc ấn không gian từ trong hộp ra, nhẹ nhàng ấn một cái, tức thì một chiếc cơ giáp hình con báo đen xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đây chính là chiếc cơ giáp Vân Báo cấp hai hiếm có!”

Mọi người phía dưới đã bắt đầu kích động. Nếu như đại đa số mọi người ưa chuộng cơ giáp hình người thì chỉ có một vài chiếc cơ giáp hình thú mới thực sự được chào đón, và Vân Báo chắc chắn là một trong số đó. Hơn nữa nó lại thuộc cấp hai, tốc độ và lực phòng ngự đều cực kỳ đáng kinh ngạc.

Mà chiếc Vân Báo này còn có một cặp mắt sáng ngời, chế tạo sư đã phối thêm cho nó một thanh loan đao ngang tầm dài đến 4 mét, thanh kiếm màu xanh vừa nhìn đã biết không phải là loại vũ khí thông thường, mà theo như lời MC giới thiệu thì mọi người lại càng sôi sục hơn, lực thương tổn của loan đao là cực kỳ lớn!

Mọi người tranh nhau ra giá, cuối cùng, chiếc cơ giáp cấp hai này được một người trả 5,000,000 đồng Liên bang mua được.

Tiếp theo, một vài chiếc cơ giáp hình người được đưa ra, màu sắc lẫn công năng đều không giống nhau, thế nhưng không thể phủ nhận, tất cả chúng đều là những chiếc cơ giáp có tính năng rất cao khiến người ta phải thèm muốn.

La Tiểu Lâu quan sát tỉ mỉ, nhớ kỹ từng đặc trưng của mỗi chiếc. Thỉnh thoảng cậu quay sang bên Yates, thấy cậu ta nhìn không chớp mắt lên bục đấu giá, nhưng chưa một lần nào ấn nút.

Đây đều là cơ giáp cấp hai, đối với bọn họ mà nói thì chúng thật sự rất đắt.

Cho đến khi chiếc cơ giáp thứ chín xuất hiện, Yates mới bất thình lình thốt lên một tiếng. Đó là một chiếc cơ giáp đen toàn thân, vũ khí ngoài một chiếc súng laser còn được trang bị thêm một thanh trường thương. Qua lời giới thiệu của MC, lực tấn công và phòng ngự của chiếc cơ giáp này khiến cả khán phòng phải kinh ngạc!

Cuối cùng, MC còn tủm tỉm cười nói thêm: “Tôi xin thông báo cho các vị một thông tin cực kỳ thú vị khác. Đây chính là một chiếc cơ giáp cấp ba!”

Cơ giáp cấp ba! Trên hành tinh cấp B như tinh cầu An Tắc này nó đã được xem như là một chiếc cơ giáp cực kỳ cao cấp. Quân đội thì không nói, bình thường đại đa số những chiếc cơ giáp cao cấp nhất đều nằm trong tay quốc gia. Phần lớn chiến binh phổ thông chỉ sở hữu cơ giáp cấp một, mà chỉ có rất ít một bộ phân người có cả năng lực lẫn khả năng tài chính mới có thể sử dụng cơ giáp cấp hai. Vậy nên có thể coi cơ giáp cấp ba đã đạt đến trường hợp hiếm có rồi.

Về phần chiếc cơ giáp cấp bốn trong truyền thuyết, tuy tinh cầu An Tắc đã cho phép nó được đưa vào sử dụng, nhưng muốn loại cơ giáp đặc biệt này được thông qua thì những giao dịch bình thường không thể có được.

La Tiểu Lâu chú ý tới Yates đang dán mắt vào chiếc cơ giáp này, hai tay cậu ta nắm chặt, hô hấp cũng không kiểm soát được mà nặng nề hơn.

La Tiểu Lâu hiển nhiên nhìn ra được, chiếc cơ giáp này cao cấp hơn nhiều so với mấy cái trước, hơn nữa lại còn rất hợp với Yates. Thế nhưng, im lặng nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nào của Yates, La Tiểu Lâu chỉ biết thở dài trong lòng.

Hiện tại cơ giáp cấp hai bọn họ đã không mua nổi rồi thì nói gì đến cơ giáp cấp ba cơ chứ.

Cuối cùng, chiếc cơ giáp thứ chín được một người trả giá 13,000,000 đồng Liên bang mua được.

Chiếc cơ giáp thứ mười cũng là cấp ba, có lẽ hai chiếc cơ giáp này chính là những chiếc chủ lực của cuộc bán đấu giá này. Lực tấn công và phòng ngự của chiếc này tuy đơn giản hơn so với chiếc thứ chín, nhưng hình dáng lại nhỏ nhắn xinh xắn, màu sắc rực rỡ. Rất rõ ràng, đây là loại dành cho chiến binh nữ.

Đến đây thì các quý bà quý cô đều háo hức cả lên. Yates hiển nhiên là chẳng có hứng thú gì. La Tiểu Lâu nhận ra được, từ sau khi chiếc cơ giáp thứ chín bị mua mất, tâm trạng cậu ta cũng kém hẳnđi.

“Chờ sau này chúng ta trở nên xuất sắc hơn, tiền nhiều đến mức hoa mày chóng mặt, ông muốn mua cơ giáp nào cũng được thôi mà, nhỉ?” La Tiểu Lâu vỗ vai Yates, thấp giọng an ủi, “Với lại, bây giờ tụi mình vẫn còn đi học, hầu hết tất cả sinh viên dùng cơ giáp cấp một là đúng rồi.”

Yates gật đầu, nụ cười có vẻ cay đắng. Trong lòng La Tiểu Lâu cũng không vui, cậu chưa bao giờ gặp người nào lại cuồng nhiệt với cơ giáp như Yates. Mà chiếc cơ giáp màu đen kia, thực sự rất hợp với cậu ta.

“Lát nữa không chừng sẽ có cơ giáp cấp một đấy.” Sau cùng, Yates gắng gượng phấn chấn trở lại.

La Tiểu Lâu gật đầu, hai người hướng lên bục đấu giá.

Ngoài dự đoán của mọi người, chiếc cơ giáp thứ mười được trả giá cao nhất là 15,000,000 đồng Liên bang. Xem ra, vĩnh viễn không thể nào biết được khả năng vung tiền của phụ nữ, cho dù có bất cứ ở phương diện nào đi chăng nữa. (Hay còn nói là ‘Sức mạnh tiềm ẩn đáng sợ của phái yếu’ đây)

Kế tiếp, quả nhiên Thiên Đông bày ra hai mô hình cơ giáp cấp một. Yates liền tham gia vào trả giá chiếc cơ giáp thứ hai. Có điều bất hạnh, vì đây là cuộc bán đấu giá cao cấp, nên thuộc tính của cơ giáp cấp một cũng toàn là hàng thượng hạng.

Cuối cùng giá cao nhất của hai chiếc cơ giáp cấp một này được trả là, một chiếc giá 1,500,000 đồng; Một chiếc giá 1,700,000 đồng.
“Xem chừng căn bản tụi mình không mua được ở chỗ này rồi. Cơ giáp bình thường nhất bên ngoài cũng đã là 1,000,000 đồng, ít ra thỉng thoảng còn có ưu đãi đặc biệt. Lát nữa tôi với ông ra mấy cửa hàng cơ giáp bên ngoài đi dạo vậy.” La Tiểu Lâu đành nói.

Yates im lặng gật đầu, chẳng nói gì nữa. Cậu ta chỉ mang có mỗi 900,000 đồng Liên bang, đấy đã là tổng tiền tiêu vặt từ nhỏ tới lớn cộng với tiền làm thêm của cậu ta rồi.

Ngay lúc hai người còn đang suy xét xem có ra ngoài hay không thì trên bục đấu giá có ba chiếc cơ giáp được mang ra. Nhưng lần này lại là những chiếc cơ giáp bị hỏng, MC nói đùa đó là quà tặng nhỏ mà Thiên Đông tặng kèm, giá khởi đầu là 10,000 đồng Liên bang. (Mịe, đồ đã hỏng lại còn đem tặng mà giá10,000. Bọn này cướp của!)

La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn ba chiếc cơ giáp trên bục, cái thiếu tay cái thiếu chân, nhìn như vừa trải qua một trận khói lửa chiến tranh hay lễ rửa tội nào đó. Cậu không khỏi thấy choáng, mấy chiếc hỏng này thì mua về làm gì?

Đúng lúc này, bất thình lình cánh tay phải của La Tiểu Lâu bị tê rần. Cậu quay đầu qua nhìn, hóa ra là Yates đang nắm chặt tay cậu, dáng vẻ ủ rũ suy sụp trong mắt vừa rồi thoáng chốc vụt sáng. Cậu ta kích động nhìn lên, môi run run, “Ôi Trời ơi! Là —— là ‘Thủ Hậu’!” (Có nghĩa là ‘chờ đợi’ *cụ qt bảo thế*)

La Tiểu Lâu nhíu mày nhìn Yates rõ ràng đang rất khác thường, bèn khuyên nhủ: “Cái gì mà ‘Thủ Hậu’, ông đừng có mà xúc động quá. Nghe số liệu người ta báo rồi đấy, cơ giáp này tuyệt đối không dùng được nữa, mà cũng chẳng có cách nào sửa được. Mua về cũng chỉ có thể làm mấy việc vận chuyển không có trang thiết bị thôi.”

“Đồ ngốc! Thế nào mà ông lại không biết ‘Thủ Hậu’ hả!” Yates kích động đến nỗi con mắt đỏ cả lên. Cậu ta lôi kéo La Tiểu Lâu, chỉ vào chiếc cơ giáp màu tro ngoài cùng bên trái rồi cấp tốc nói: “Thấy chưa, đó chính là chiếc cơ giáp vô số lần được Thượng tướng Cao Thần dùng để chiến đấu, là ‘Thủ Hậu’ đó!”

“Hả? Một chiếc cơ giáp thượng tướng? Thế sao lại lưu lạc vào bán đấu giá thế này?” La Tiểu Lâu không tin hỏi lại.

Yates tỏ vẻ buỗn bã: “Thượng tướng Cao Thần đã hy sinh trên chiến trường từ năm trước rồi. Khi còn bé tôi thấy ông ấy điều khiển cơ giáp chiến đấu để bảo vệ Liên bang, ông ấy vẫn luôn luôn là thần tượng của tôi.”

“Một vị anh hùng cơ giáp, cho dù đã hy sinh thì cơ giáp của ông ấy cũng phải được đưa vào Viện Bảo tàng quốc gia để giữ gìn cẩn thận chứ?” La Tiểu Lâu nhíu mày.

“... Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng Thượng tướng Cao Thần ban đầu là Đảng viên của Đảng cầm quyền đối nghịch tinh cầu An Tắc hiện nay. Lúc đó, ông ấy bất mãn với thủ đoạn tranh đấu của giới quan liêu nên mới tình nguyện rong ruổi trên chiến trường. Về sau, không bao lâu khi Đảng cầm quyền hiện tại thượng vị, tướng Cao Thần chết trận, tang lễ của ông được tổ chức vô cùng long trọng. Nhưng trên thực tế thì người nhà của ông cũng không được an bài thỏa đáng. Hiện giờ, ngay cả ‘Thủ Hậu’ cũng bị ——” Yates nghẹn ngào, cậu ta bỗng nhiên giơ tay ấn nút.

La Tiểu Lâu cũng không ngăn Yates lại. Một vị anh hùng như vậy, một chiếc cơ giáp như vậy không thể không làm cho cậu cảm thấy bội phần tôn kính. Cho dù một người anh hùng có đến bước đường cùng thì cũng không thể bị đối xử như thế này, cơ giáp của họ không thể bị người ta mua về làm thứ máy móc khuân vác tầm thường nhất, rồi sau một hai năm trở thành một đống phế thải hỏng hóc phải đem đi tiêu hủy.

Thời điểm 300,000 đồng Liên bang được xướng lên không còn ai báo giá nữa, nhưng khi Yates tham gia thì chiếc cơ giáp đó nghiễm nhiên trờ thành đồ vật nhất định phải mua được, nên tự dưng mọi người bắt đầu ra giá cạnh tranh với nhau.

Giá của ba chiếc cơ giáp tả tơi hiện tại đã lên tới 900,000 đồng!

Trong một gian nhỏ trên tầng hai, một người đàn ông trung niên to béo tức giận nhìn chòng chọc lên bục đấu giá, khẽ giọng căm phẫn quát: “Chuyện gì xảy ra thế kia?! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ Thượng tá giao cho thì chúng ta làm sao dám ăn nói với ngài ấy đây!”

Một gã có vẻ là tùy tùng đứng bên cạnh cũng gấp đến độ mồ hôi tuôn ra ròng ròng: “Thưa ông Thân, thật ra chúng ta không có nhiều tiền... Ai ngờ chiếc cơ giáp rách nát kia cũng có kẻ tranh giành, mẹ nó, không biết có tên quê mùa hổ báo nào lại nhìn không ra...”

Lão Thân đạp gã một cước, bực tức nói: “Bây giờ phàn nàn thì có ích lợi gì? Đã nói với mày thế nào rồi hả, cho mày bao nhiêu tiền mà mày ——”

Gã tùy tùng vội cầu xin: “Ông cũng không phải không biết, bà nhà bảo không cho ông mang nhiều tiền ra ngoài.”

Lão béo có vẻ rất sợ vợ mình bèn trừng mắt với gã tùy tùng, quát: “Vậy sao còn không mau nghĩ cách đi, gọi Đinh Nhị mang tiền đến đây mau! Hôm nay chúng ta phải mua bằng được mấy chiếc cơ giáp kia, còn phải đảm bảo tiêu hủy toàn bộ chúng đi hết nữa đấy!”

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Yates, La Tiểu Lâu bèn lặng lẽ mở máy thông tin kiểm tra rồi nói: “Tôi còn có 100,000 này, ông cứ cầm trước đi.”

Yates giật mình trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, mỗi lần thằng này tiêu tiền toàn tiếc đến đứt cả ruột, mà mấy người bọn họ ai cũng biết thừa La Tiểu Lâu không có tiền. Bây giờ chỉ còn 100,000 mà còn dám mở miệng cho mình vay tiền.

La Tiểu Lâu cười trừ: “Đừng nhìn tôi thế chứ, tôi còn chừng này tiền, ông nhanh nhanh mà giơ giá lên đi, không thì nguy hiểm đấy.”

Cuối cùng, Yates ra hẳn giá 1,000,000 đồng, tức thì toàn bộ hội trường im ắng một hồi. Sau một trận kinh ngạc ồ lên, MC thu ba chiếc cơ giáp hỏng vào ấn không gian. Yates thành công mua được ba chiếc cơ giáp đó.

Mà mặt khác, trong gian phòng, lão béo đang chảy mồ hôi ròng ròng, không biết phải đối mặt với vị Thượng tá kia như thế nào.

“Tiểu Lâu, vào thời khắc mấu chốt mới thật đúng là anh em.” Yates xoa xoa chiếc nút ấn không gian màu tro, trên mặt tràn đầy vẻ sung sướng thỏa mãn, so với việc mua được cơ giáp cần thiết cho mình thì cậu ta còn phấn khích hơn.

La Tiểu Lâu cũng thở phào nhẹ nhõm: “May mà người ta không theo kịp, nếu không thì chúng ta cũng chỉ còn đường cạp đất ra mà mua thôi.” Mặc dù thẻ của Nguyên Tích có tiền, nhưng, thứ nhất: Đó không phải là tiền của La Tiểu Lâu, ngoại trừ tiền sinh họat cậu cũng chưa bao giờ dùng đến số tiền đó; Thứ hai: Cậu cũng chẳng mang theo bên mình làm chi.

“Được rồi, nếu không còn tiền tụi mình về đi.” La Tiểu Lâu nói.

“Từ từ, đã đến đây rồi thì cũng nên đi tham quan vài vòng chứ, nhỡ nhìn trúng được cái gì ngon lành thì sao —— Ờ, tôi biết mình không có tiền, nhưng được thêm kiến thức thì chẳng tốt quá còn gì.” Khuôn mặt nặng trĩu của Yates đã sáng bừng trở lại, khôi phục dáng vẻ của một anh chàng tràn đầy sức sống.

La Tiểu Lâu không nói gì, đi WC. Lúc quay trở về, vừa mới đặt tay lên nắm cửa vào phòng thì La Tiểu Lâu bỗng nhìn thấy một đám người từ phía trước đi tới.

Vừa nhận ra là những ai trong đám người kia, mặt La Tiểu Lâu ngay lập tức biến sắc, trong lòng gầm thét: Ông Trời ơi, cái ngày gì đây, nào là Nguyên Tích, La Thiểu Thiên*, rồi cả Lăng Tự lẫn Dương Kha đều xuất hiện trước mặt con thế này, định chơi trò gì hả giời?!

Giáp mặt với bốn người đó nên hiển nhiên họ cũng nhìn thấy cậu. Cả bốn người vô cùng kinh ngạc, hàng ghế tầng trên là của khách VIP, La Tiểu Lâu nhìn thế nào cũng không ra dạng người này.

So với chuyện bị Nguyên Tích bắt sống bên ngoài còn có chuyện nào khủng khiếp hơn nữa không?! Bởi vì, sáng sớm nay cậu bảo với Nguyên Tích là hôm nay mình đi làm thêm mà?!

Ôi không! Trước mặt bàn dân thiên hạ mà bị bạo hành gia đình thì làm sao mà chống đỡ được đây!! Nếu không thì giả bộ chưa nhìn thấy gì rồi chuồn ngay lập tức có được không nhỉ —— La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm trong bụng. Bây giờ cậu đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ rồi. Cuối cùng, La Tiểu Lâu quay mặt đi, nhìn không chớp mắt, làm bộ không nhìn thấy mấy người này, đẩy cửa tiến vào trong.

Mấy người còn lại tức thì nhìn sang Nguyên Tích. Như thế này không có vấn đề gì đấy chứ?

Nguyên Tích vốn đang vô cảm, ánh mắt ngay tức khắc hiện lên sự nguy hiểm, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi. Nguyên Tích gật đầu với Lăng Tự rồi nói: “Các cậu đi trước đi, tôi có chút việc.”

Hai người kia cũng đồng ý, nhưng trong lòng lại càng thêm vô cùng kinh ngạc. Bỏ bạn học ở lại, cho dù có đi tìm La Tiểu Lâu để giáo huấn thì cũng là quan tâm quá mức tới nó rồi.

Nguyên Tích vừa bước vào trong thì đóng sầm cửa lại, chiếc cửa cách âm có hiệu quả rất tốt khi tức thì chặn lại tầm nhìn của ba người kia.

Sắc mặt của Nguyên Tích lại càng được thể u ám hơn. Chết tiệt! Nói dối còn chưa tính, thế mà còn dám lêu lổng cùng thằng khác sau lưng mình!!

Nhìn Nguyên Tích đã nổi điên đến cực điểm, tay chân La Tiểu Lâu đã bắt đầu run lẩy bẩy. Ôi mẹ ơi —— Đừng có trước mặt Yates mà đánh mình nha!

“Hai người sao vậy?” Hết lần này đến lần khác cu cậu Yates này chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi cơ giáp, rõ thật là không biết nhìn mặt mà quan sát tình hình, bây giờ còn dám hỏi quan hệ của La Tiểu Lâu với Nguyên Tích.

La Tiểu Lâu không ngừng nháy mắt ra hiệu với Yates nhưng hoàn toàn thất bại. Mà đúng lúc Nguyên Tích bắt được ánh mắt của La Tiểu Lâu, lửa giận lại càng được thêm vùng lên.

Được lắm, còn dám liếc mắt đưa tình với thằng khác ngay trước mặt mình!!

...

*Chỗ này ban đầu La Thiểu Quân chứ ko phải Thiểu Thiên, nhưng tớ thấy vô lí. Chắc bà Yên bị nhầm lẫn hay như thế nào rồi mà tự nhiên La Thiểu Quân lại đi cùng tụi Nguyên Tích làm gì. Với lại, tớ đọc chương sau cũng rõ ràng là La Thiểu Thiên chứ ko phải Thiểu Quân, vậy nên, ở đây tớ sửa lại thành La Thiểu Thiên, mặc dù trong bản gốc thì đề tên La Thiểu Quân.

Ê hê hê, càng ngày càng nhiều trò, vui phết =]]]

Hôm nay gió mùa vừa về thì tóc đã xơ xác đc ngay, rụng tơi bời. Mà dạo này tâm trạng cũng thay đổi thất thường. Thôi, cứ như là vô hình, biết đc đến đâu hay đến đây. Ai bảo ngu đầu chọn ngay cái hot làm chi. Tại mình cũng tham mà dại quá cơ (๑・﹏・๑) Just get up! And try, then smile:)