Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 35: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 35 – Ô thạch*


Chương 35 – Ô thạch*



*có nghĩa là đá đen

La Tiểu Lâu lấy nguyên liệu chế tác hộp năng lượng là đá Hồng Tiếu ra ngoài, đây sẽ là thứ cần dùng cho mấy ngày nay. Ngoài ra, những nguyên liệu cấp hai trong mấy cái thùng to này cậu chưa đến hỏi ông già Nghiêm nên chưa hiểu ngọn ngành được. Vậy nên chưa dùng đến vội, tuy số lượng rất nhiều nhưng cũng không thể phung phí được.

Nhưng còn một bao tặng phẩm kèm theo La Tiểu Lâu mang về, 125 muốn gì đây? Cỏ Lam Tuyến, quặng Lục Tích với khoáng thạch cấp một bình thường, chỉ duy cái tên đã nói không nên lời rồi. La Tiểu Lâu quay đầu nhìn cục đá màu đen bên cạnh.

“Úi chu choa, độ tinh khiết của Ô Thạch đạt 99%. Thật không ngờ ở cái tinh cầu lạc hậu như thế này lại có, đúng là kỳ tích!” Giọng nói kinh ngạc của 125 ương ngạnh phát ra từ bộ quần áo.

“Được rồi, nếu mấy cái này là bảo bối vậy thì để tao xem xem có đáng để nợ Nguyên Tích cả một đống tiền ấy không.” La Tiểu Lâu cầm lấy cục đá.

Viên ngọc màu xanh biếc nhấp nháy tia sáng, La Tiểu Lâu thừa biết là 125 đang trợn trắng mắt lườm nguýt mình, nhưng cậu không thèm để ý, cầm mấy cục đá cho vào máy kiểm tra.

Đợi một hồi lâu mà cũng chẳng thấy La Tiểu Lâu thỉnh cầu mình, 125 đành từ bỏ, tức tối kêu lên: “Được òi, cả hai ta đều biết thừa học vấn của cậu còn lâu mới so được với tôi. Vậy tôi đành phải nói cho cậu biết đây. Đầu tiên, Ô Thạch là một loại đá không có cấp bậc. Trong mắt của loài người Liên bang thì nó gần như chẳng có công dụng gì sất.”

La Tiểu Lâu muốn hộc máu, “Đầu óc của mày có vấn đề thật đấy hả, thế thì sao lại còn không cho tao vay tiền mua Xích Thảo hả? Xác suất thành công của mấy cái đó bét ra còn cao hơn, có thể dùng được luôn ròi!”

“Cậu dùng Xích Thảo để làm gì?” 125 phá lệ dùng giọng điệu cực kỳ kinh ngạc, “Kính nhờ cậu dùng tính dị thú thường thức hộ cho, cậu chính là người sở hữu gen cấp bậc cao nhất của Lam Nguyên tinh đấy. Chỉ cần dùng một chút ý thức nguyên lực là cậu đã làm được ối thứ rồi, xác suất thành công hay hiệu quả ứng dụng gì cũng đều ngon lành hết. Xích Thảo đối với cậu mà nói, căn bản chả có cái công dụng gì cả.”

“Hơ, là như vậy á. Thảo nào mà hiệu quả ứng dụng của mấy thứ tao làm được lại cao như vậy. Bất quá, cho dù Xích Thảo có vô dụng thì mày cũng vừa bảo Ô Thạch giống thế còn gì?”

125 vô cùng đắc ý rung rung trong lòng bàn tay La Tiểu Lâu, “Nhưng có tôi ở đây thì sẽ không như thế đâu. Nó là loại đá không có cấp bậc, nhưng ở Lam Nguyên tinh của chúng ta thì có thể nói là loại đá có cấp bậc cao nhất đấy. Nói như vậy, nếu lần này có Ô Thạch thì hộp năng lượng cậu làm cho Nguyên Tích sẽ tăng thêm được vài cấp độ. Hơn nữa, tôi giúp cậu chế tạo hộp năng lượng cho tôi, Ô Thạch là thứ chắc chắn không thể thiếu.

“Thuộc tính của bản thân loại khoáng thạch này là đặc biệt duy nhất, cho dù sau khi chế biến xong công dụng cũng rất khó bộc phát. Nhưng một khi đã dung hợp nó với nguyên liệu khác thì nó có thể tạo ra một công dụng cực kỳ tuyệt vời, đó chính là tuần hoàn.”

“Tuần hoàn?” La Tiểu Lâu ngạc nhiên nhìn cục đá bình thản như không có gì lạ trong tay.

“Đúng vậy, chính là điều mà cậu nghĩ đấy. Ví dụ như chế tạo hộp năng lượng, nếu như mình có thể làm ra một hộp năng lượng lặp đi lặp lại nhiều lần, như vậy thì nó sẽ gần như không bao giờ cạn năng lượng cho đến khi nào hết thì thôi. Ở nơi có nguồn nguyên liệu vô cùng phong phú như Lam Nguyên tinh mà nói, nhìn thấy loại đá này là người ta đã phải tranh nhau mua cho bằng được rồi. Có vẻ như loài người Liên bang không có mắt chưa bao giờ nhận ra điều này nên mới tùy tiện mang về. Xí, đúng là phí của giời mà.”

La Tiểu Lâu sợ ngây người, thuộc tính tuần hoàn nhiều lần, hộp năng lượng sử dụng vô hạn? Nếu như Nguyên Tích nhận được, cộng với đẳng cấp khác thường và năng lực khủng khiếp của hắn, như thế không phải đã trở nên bất bại rồi sao?

“Đương nhiên cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng thế đâu. Hiện tại ý thức nguyên lực của cậu mới đạt đến giai đoạn sơ cấp thôi. Cho nên với việc chế tạo bây giờ, đại khái cũng chỉ có thể làm cho năng lượng tuần hoàn trên dưới 10 lần thôi. Nếu như đến giai đoạn trung cấp thì chí ít còn có thể tạo ra hộp năng lượng tuần hoàn từ 100 đến 1000 lần. Mà đến giai đoạn cao cấp thì, cậu có thể chế tạo ra hộp năng lượng sánh ngang với hộp năng lượng của tôi rồi đấy.” 125 vô cùng hào hứng tuôn trào.

Này 125, mày đang tự sướng đấy à...

La Tiểu Lâu nhìn nó, nói: “Cứ cho là thế đi, loại Ô Thạch này có thể được gọi là một thứ kỳ tích, mà mày cũng biết nhiều quá ha.”

125 ngay lập tức chớp một cái, có vẻ như đang ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên òi.”

“Như vậy thì hy vọng mày có thể kiên trì chờ ý thức nguyên lực của tao đạt đến trình cao cấp —— cũng hy vọng lúc đó tao còn có thể làm đến nơi đến chốn hộp năng lượng cho mày. Thế thì bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ bắt tay vào việc chuẩn bị quà cho Nguyên Tích.” La Tiểu Lâu sung sướng vạch kế hoạch, xem lướt qua 4 bản thiết kế mẫu 125 đã chuẩn bị cho mình.

“A, còn nữa, lúc làm quà tặng để quyến rũ Nguyên Tích thì cậu cũng làm cho tôi mấy cái luôn nhá?” 125 lắp bắp, điệu bộ kiêu ngạo cũng biến thành lo lắng: “Cho dù có là hộp năng lượng cấp thấp thì tôi cũng dùng được. Cậu, cậu không được như thế đâu, cậu đang là trọng sắc khinh bạn đấy. Á không phải, có lẽ là —— Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, nhưng cậu nhất định phải làm cho tôi mấy hộp đấy nha, ít nhất thì tôi cũng đã cho cậu bản mẫu rồi đấy.”

Thấy bản mặt của La Tiểu Lâu sắp trở nên cau có, 125 liền cẩn thận ngậm miệng lại.

“Đưa cách dùng Ô Thạch đây cho tao.” La Tiểu Lâu mặt đen xì chìa bảng điện tử ra trước mặt 125.

125 vừa lải nhải nó thích bản điện tử màu hồng nhạt hơn, vừa xuất tư liệu ra ngoài.

La Tiểu Lâu đánh dấu lại, sau đó kinh ngạc phát hiện ra thuộc tính của thứ đá kia hóa ra lại trái chiều như thế này, chỉ cần một chút ít thôi, căn cứ vào tính thể tích, để chế tạo ra hộp năng lượng thì mỗi lần chỉ cần dùng 30 gam là đã đủ rồi.

“Ôi trời ơi, Ô Thạch nhiều —— nhiều như thế này, chúng ta có thể chế tạo ra bao nhiêu hộp năng lượng cũng được á!” Trước mắt La Tiểu Lâu, một hàng dài đồng Liên bang đã bắt đầu dàn đội hình.

“Tôi có thể sớm trả hết nợ cho Nguyên Tích rồi.” La Tiểu Lâu thì thào.

“Tôi khuyên cậu không nên thiển cận như vậy, bán Ô Thạch đi, về sau cậu có thể bán được rất nhiều thứ khác, nhưng Ô Thạch là loại đã cầu mà còn không được đấy!” 125 không kiềm lòng được cảnh báo. Nó thật không thể tin nổi La Tiểu Lâu lại có ý định này, chẹp, nhất định là do ảnh hưởng của một nửa gen đáng xấu hổ của loài người rồi!

La Tiểu Lâu cười rộ lên, “Biết rồi, chỉ là chém thôi mà. Nếu tao đem bán đi thật thì chỉ rước thêm phiền phức thôi chứ có được lợi lộc gì đâu. Chỉ là tao đang muốn hiểu rõ thêm về Ô Thạch thôi —— Chờ đã, sao còn có đúng một cục Ô Thạch thế này?!” Rõ ràng trên mặt bàn lúc nãy có hơn 10 khối cơ mà! Cho dù lúc đấy chưa biết nhưng bây giờ cậu đã hiểu rõ thứ này vô giá như thế nào rồi.

125 trước ngực cậu giật giật, thu hút sự chú ý của La Tiểu Lâu, rồi nhỏ giọng: “Lúc nãy tôi sợ cậu đem bán quá, nên thu hết vào trong này rồi...”

Tao giết mày, 125, mày không chỉ là một bộ não không thôi đâu!

“Tao nhớ rõ lần trước mày bảo mày không còn một tẹo khoảng trống nào cho tao dùng nữa mà.” La Tiểu Lâu cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi thăm.

“Là như thế này, may mà tôi còn có tí chỗ để cất Ô Thạch quý giá, nếu không thì tôi sẽ tiếc đứt ruột mất!” 125 bùi ngùi, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đã bắt đầu méo mó của chủ nhân nó.

Thế này là chuyện gì đây?! Không gian trong nhà vô cùng rộng rãi, đồ đặc cũng vô tận, muốn lấy cái gì là thó cái đấy à! Nó nhất định là có chết cũng không cho mình dùng mà, lại còn giở trò vụng trộm nữa chứ!

“Nôn ra cho tao, nếu không tao mang mày cho Nguyên Tích ngay lập tức đấy.” La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi dọa dẫm 125.

“Cái, cái gì?! Sao cậu lại làm như thế! Dù sao tôi cũng là vật nuôi của cậu, cậu không thể nào làm như vậy!” 125 hoảng sợ kêu lên.

Tốt quá nhỉ, rốt cục mày cũng biết thân phận của mình đấy, mày không phải là thằng nhóc tao nhận về nuôi cũng chẳng phải là quản gia nhà tao đâu!

Nhìn mặt La Tiểu Lâu đanh thép có vẻ rất kiên quyết muốn tống mình ra ngoài, 125 đành xuất chiêu khóc lóc kể lể: “Cậu xem đi, mỗi lẫn cậu chỉ cần dùng 28 gam là đủ rồi, mà trên bàn cũng có đủ để cho cậu làm ra 30 hộp năng lượng. Hơn nữa, ý thức nguyên lực của cậu bây giờ còn rất thấp, làm nhiều lắm chỉ tổ lãng phí Ô Thạch quý báu thôi. Tôi chỉ giúp cậu giữ thôi mà, cậu dùng hết tôi nhất định sẽ đưa thêm cho cậu, tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo đấy!”

La Tiểu Lâu bó tay vuốt ấn đường. Chuyện gì đây, mình còn cần phải đối phó với một bộ não chỉ biết khóc lóc kể lể thôi à?

“Im ngay, mau mang bản mẫu ra cho tao xem nhanh.”

125 lập tức tắt tiếng, nhưng trong lòng lại âm thầm hoan hô: Thắng rồi!

La Tiểu Lâu cầm bản mẫu trong tay, bây giờ cậu mới cảm thấy may mắn lắm mới đạt đủ tiêu chuẩn yêu cầu của Nghiêm đại sư, nếu không thì căn bản cậu sẽ chẳng hiểu những bản vẽ này như thế nào, chứ đứng nói là làm được cái này cái kia.

Sau khi nghiên cứu thấu đáo hai thứ này, La Tiểu Lâu nhìn đồng hồ, đã khuy rồi, có lẽ Nguyên Tích đang online.

La Tiểu Lâu vươn người duỗi lưng, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa thì bất thình lình xoay người lại, ném cái vòng cổ trước ngực lên bàn.

“Ê này, đừng có đối xử với tôi như thế chứ ——” Đếch thèm để ý đến tiếng kêu sợ hãi phía sau, La Tiểu Lâu quay người cất bước phòng ngủ thẳng tiến.

Trong phòng, ánh đèn đã giảm xuống dịu nhẹ, Nguyên Tích đã ngủ. La Tiểu Lâu nhẹ nhàng trèo lên giường. Cậu thực sự rất cẩn trọng, có điều Nguyên Tích đã chiếm mất 2/3 cái giường thì chuyện đụng chạm thân thể căn bản là không thể tránh khỏi.

Gần như ngay lập tức, Nguyên Tích mở bừng hai mắt ra, xoay người nhìn La Tiểu Lâu, trên mặt mang theo một vẻ vô cùng đắc ý xấu xa: “Tôi biết cậu nhịn không được mà, được rồi, tôi sẽ cố giúp cậu một lần nữa vậy.”

“Ối, tôi không có ——”

La Tiểu Lâu giãy dụa dưới sự mạnh mẽ bất thường của Nguyên Tích. Rõ là mình yếu đuối bộc phát rồi...

Nhưng chỉ nhận lại được một câu châm chọc: “Đừng có làm nũng nữa, tôi cũng giúp cậu cơ mà!”

La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt trong lòng, liên quan gì đến cái chuyện giúp đỡ cho nhau như thế này chứ, làm sao mà kiềm chế cho nó không phát sinh ra đây trời!

Cuối cùng, trước mắt La Tiểu Lâu chỉ thấy trống rỗng, cảm giác thoải mái khi cả người được bao quanh bởi độ nóng cơ thể. Cậu phải thừa nhận, đúng vậy, cảm giác này không quá tệ, chuyện giúp đỡ cho nhau...

Qua không biết bao lâu, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng lấy lại ý chí. Sau đó cậu phát hiện, Nguyên Tích đã gần như nằm đè lên người mình, hơn nữa, đầu hắn còn đang không ngừng hôn hít lên cổ và ngực cậu.
“Ơ này!” Đồ đểu, ăn đủ chưa!

Nguyên Tích từ trước ngực cậu ngẩng đầu lên, “Được rồi, đến đây đi!” Ánh mắt lấp lánh mang theo vẻ hưng phấn và yêu cầu cần được giải tỏa.

Cuối cùng trước khi hai người đi ngủ, La Tiểu Lâu mới tức giận bất bình thầm nghĩ, mệt chết đi được, tuy ứ muốn thừa nhận, cơ mà người nào đó sức lực đại cường hơn mình bao nhiêu, rõ là lâu la, mỏi hết cả tay... (Ôi mẹ ơi, con đến chết mất =]]]]])

Ngày hôm sau, trên đường lái xe đến trường đi học, Nguyên Tích có vẻ không thoải mái lắm, nói: “Bắt đầu hôm nay trở đi, trong hai tháng cho đến cuối kỳ, nhà trường thông báo tôi phải tham gia một đợt huấn luyện đặc biệt vào buổi chiều, rõ là chán.”

Ngay tức khắc La Tiểu Lâu hiểu ra vì sao Nguyên Tích lại nhắc nhở mình, “Tức là tôi không thể cùng cậu đến huấn luyện mô phỏng nữa hả?”

Vẻ mặt của Nguyên Tích không được dễ nhìn cho lắm, chỉ tiện tay đưa một tấm thẻ ra: “Dùng thẻ của tôi này, cậu có thể tự đi một mình. Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành đợt đặc huấn này, rồi sau đó tiếp tục đi cùng cậu.”

La Tiểu Lâu yên tâm. Tuy cậu là chế tạo sư nhưng việc huấn luyện mô phỏng rất có ích cho việc nâng cao ý thức nguyên lực của cậu. Hơn nữa, mỗi lần đạt đến cực hạn thì tốc độ lại càng được đẩy cao hơn.

Hiện tại cậu đã có thể cảm nhận rõ rệt năng lực này xuất phát từ phương diện tinh thần, mỗi lần huấn luyện đều cảm giác được nó tăng lên một cách từ từ.

Cho dù sau này không trở thành chiến binh cơ giáp thì năng lực này đối với một chế tạo sư như cậu mà nói, đúng là quá thực dụng.

“Sao phải tham gia vào đặc huấn, có nhiều người không?” La Tiểu Lâu thuận miệng hỏi.

“Đại khái có mười mấy người, hình như là để chuẩn bị cho đến cuối kỳ thì đi tập huấn dã ngoại, những người tham gia đặc huấn thì sau này sẽ làm nhóm trưởng.” Nguyên Tích trả lời, “Tuy nó rất buồn chán, nhưng nhà trường sắp xếp đợt tập huấn dã ngoại hợp đúng khẩu vị của tôi.”

Hử? Nghỉ hè Nguyên Tích muốn đi xa à? Chuyện này với cậu cũng coi là chuyện tốt đi. Có điều, nếu Nguyên Tích đi tập huấn xa, căn cứ vào tính nết sinh sống ngu ngốc của cậu ta, liệu có thể không chết đói được không — La Tiểu Lâu còn chưa có kế hoạch gì, tự dưng cậu lại cảm thấy lo lắng bất cứ khi nào chuyện kia cũng có thể đè lên đầu mình.

Buổi chiều, La Tiểu Lâu và Yates cùng nhau đến nhà Điền Lực. Ba người vừa nhấm nháp thức uống vừa tám rôm rả. La Tiểu Lâu nhìn Yates: “Sao ông không về khoa cơ giáp luyện tập đi, không phải đến nghỉ hè cả khoa ông đều phải đi tập huấn dã ngoại hả?”

Yates và Điền Lực nhìn nhau rồi cùng tặng cho La Tiểu Lâu một cái nhìn coi thường. Điền Lực bèn mở miệng nói: “Tôi bảo này, ông không biết học viện quân sự St. Miro có cái gì đặc biệt à? Không chỉ mình khoa cơ giáp, mà tất cả học viện nghỉ hè đều phải đi tập huấn đấy.”

La Tiểu Lâu sửng sốt, “Tụi mình cũng được đi á? Khoa chế tạo cơ giáp thì đi đâu? Tôi không muốn bỏ việc làm thêm đâu, nó hỗ trợ cho tôi nhiều lắm.”

Yates cũng không nhịn được, ra sức vò đầu La Tiểu Lâu: “Tôi cứ nghĩ bình thường ông là một thằng học hành chăm chỉ lắm cơ, sao mà lại không biết một tí gì thế hả? Khoa chế tạo phải tập huấn cùng khoa cơ giáp đấy ạ.”

“Hả?” Khóe miệng La Tiểu Lâu co quắp lại. Coi bộ phải xin Nghiêm đại sư cho nghỉ rồi. Tập huấn cùng nhau? Chẳng nhẽ là để chứng minh việc chế tạo sư cơ giáp phải phụ thuộc vào chiến binh cơ giáp?

Yates bỗng nhiên không vui nhìn La Tiểu Lâu và Điền Lực, nói: “Nghe nói là chọn nhóm tự do, tôi thấy lớp 10 chế tạo sư các ông không chiến binh nào nguyện ý tìm cặp đâu.”

Điền Lực cũng không vui, “Khoa cơ giáp các ông cũng có lớp 10, có thể tìm được chế tạo sư bằng lòng theo chúng nó hay không cũng còn khó nói lắm nhe.”

Hai đứa đấu võ mồm, La Tiểu Lâu lại nghĩ tới một chuyện khác. Nếu lần này đúng lúc cậu chế tạo ra kịp một chiếc hộp năng lượng cực tốt thì sẽ cực kỳ hữu ích cho Nguyên Tích rồi.

Về phần có chiến binh nào bằng lòng cho cậu vào nhóm hay không, La Tiểu Lâu cũng không quan tâm lắm. Nếu như Nguyên Tích không cho cậu vào thì —— Lại nói tiếp, trong mắt Nguyên Tích, có vẻ cậu chẳng có sức lực gì, vì thế Nguyên Tích mới nhắc nhở cậu phải cố gắng học hỏi, đừng để cho cậu ta mất mặt —— Có khi nào Nguyên Tích sẽ không chọn cậu thật không.

Bất quá, vì đã trải qua sự huấn luyện địa ngục của ông già Nghiêm, vài trục trặc nho nhỏ bình thường của cơ giáp đã chẳng còn nhằm nhò gì với cậu nữa. La Tiểu Lâu tự tin, ngoại trừ kiến thức cơ sở chuyên ngành, cậu không hề kém cỏi so với bất cứ sinh viên nào của khoa chế tạo cơ giáp. Có nên bày tỏ với Nguyên Tích không nhỉ? Nếu như không được thì có quá mất mặt không? La Tiểu Lâu bắt đầu rầu rĩ.

“Nói tiếp, cái thằng nhà ông làm gì có cơ giáp riêng, làm sao mà đi tập huấn dã ngoại được đây?” Điền Lực đột nhiên hỏi Yates.

Yates nhướn mày, thở dài, “Đúng là không ổn, tôi chỉ còn cách dốc lòng xin nhà trường cho chiếc cơ giáp bình thường nhất thôi.”

Điền Lực lắc đầu, “Cơ giáp của trường trăm phần trăm toàn là đồ cổ lỗ sĩ từ năm trước, cơ giáp mới thì nằm trong tay tụi năm hai năm ba rồi.”

Yates cũng chỉ đành bất đắc dĩ, nhưng hiện tại cậu ta không tìm đâu ra nhiều tiền như thế để mua cho mình một chiếc cơ giáp mới. Hơn nữa, nghe lời La Tiểu Lâu nói, một năm nay cậu ta không xin tiền trong nhà nữa.

Hàn huyên một hồi, Điền Lực và Yates lại tiếp tục vào buồng điều khiển giả tưởng đế đối chiến, La Tiểu Lâu bắt đầu thử chế tạo hộp năng lượng.

Hôm nay cậu mang theo nguyên liệu, dùng máy móc trong phòng thí nghiệm của Điền Lực bắt đầu xử lí. Dù cậu cũng có vài cái máy đơn giản, nhưng mấy cái này chỉ để xử lí nguyên liệu cơ giáp cấp một. Hộp năng lượng tốt chắc chắn không chỉ dùng mỗi nguyên liệu cấp một, may mà ông bố giàu có và mạnh tay của Điền Lực xây cho nó hẳn một phòng thí nghiệm riêng, mấy đồ khác không nhiều lắm, nhưng máy móc cao cấp cũng không ít, bởi vậy La Tiểu Lâu mới thích đến đây hơn.

Thu lại toàn bộ nguyên liệu đã qua xử lí vào trong hộp, bởi vì đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu chế tạo nên cậu có hơi hồi hộp, cẩn thận dựa theo tỉ lệ mà 125 đã đưa cho. Hơn nữa, cậu quyết định không cho Ô Thạch vào trước, nó rất quý giá, nên để khi nào chế tạo thành thục 4 cách làm này thì mới dùng sau.

Sau khi lấy các linh kiện ra, La Tiểu Lâu bắt đầu lắp ráp. Cấu tạo của hộp năng lượng rất phức tạp, trong đó bộ phận quan trọng nhất là hạt phản ứng trung tâm. Bộ phận này phụ trách việc cung cấp năng lượng cho cả hộp.

Lần này, La Tiểu Lâu không chọn đá Uranium (1) bình thường mà là nguyên liệu tứ cấp, Kim Hà Tinh.

Nói thẳng ra thì Kim Hà Tinh rất khó làm, nhưng đại đa số chế tạo sư đều không biết dùng nó để làm đá năng lượng trung tâm. Bản thân Kim Hà Tinh cũng có thể phát sinh năng lượng phản ứng, nhưng loại nguyên liệu quý giá này thích hợp để làm bộ phận đẩy mạnh thể lưu nam châm siêu dẫn hơn, mà thay vào đó, dùng nguyên liệu cấp bốn là đá Radium (2) làm đá năng lượng thì thích hợp hơn.

Nhưng giá cả của đá Radium còn đắt hơn Kim Hà Tinh. Nếu dùng Kim Hà Tinh làm đá năng lượng thì so với đá Uranium cấp thấp thì nó còn hiệu quả hơn, bởi vậy La Tiểu Lâu dứt khoát dùng Kim Hà Tinh.

Sau khi tổ hợp xong, La Tiểu Lâu cảm thấy rất thấp thỏm, hình dạng của hộp năng lượng do chính cậu chế tạo ra có vẻ không được tốt lắm, kết quả của năng lượng như thế nào còn chưa chắc chắn.

Cậu cho hộp năng lượng vào máy phản ứng trong 5 phút rồi bỏ ra, hộp năng lượng hiển thị: 4,500 la.

La Tiểu Lâu lập tức sung sướng như điên. Ôi trời ơi, hộp năng lượng cấp ba cũng chỉ đến 5,000 la, mà lần đầu tiên cậu mới làm ra thành phẩm mà đã được thế này rồi.

Nếu như thành công giống với bản mẫu của 125 thì ít nhất nó cũng sẽ hơn 6,000 la. Ban đầu cậu còn nghi ngờ, nhưng bây giờ thì hoàn toàn kỳ vọng vào nó rồi.

“Không tệ, phỏng chừng có xuất hiện sai số, thứ nhất là cậu chưa đủ kinh nghiệm, thứ hai là do máy phản ứng lởm chởm quá.” Giọng nói của 125 từ trong áo phát ra.

“Nói như vậy thì để cuối tuần tôi đến chỗ Nghiêm đại sư, nhân thời gian nghỉ trưa mượn máy phản ứng, tôi thấy máy móc thiết bị chỗ đó là hiện đại nhất. Đáng tiếc là không có tiền, nếu không thì nhất định phải sắm một bộ mới được.” La Tiểu Lâu nói với nó.

Lần đầu tiên chế tạo thành công hộp năng lượng, La Tiểu Lâu liền tiện tay sắp xếp lại đống ‘rác thải’ của Thiên Đông đưa tới tháng này. Dù chưa sắp xếp xong thì phòng thí nghiệm của Điền Lực cũng đủ rộng, một xe mới chở tới cũng vẫn đủ.

Có ích thì giữ lại, vô dụng thì La Tiểu Lâu quăng thẳng cho về trạm.

“Linh kiện cơ giáp của cậu càng ngày càng nhiều, ở đây sơ sơ cứ như là một xưởng máy sửa chữa cơ giáp rồi í. Chế tạo sư như thế rất chi là có phong cách đấy, chỉ có chế tạo sư nghèo túng nhất mới có thể mở một xưởng máy sửa chữa nho nhỏ trên phố như thế này mà thôi.” 125 dùng giọng điệu xỉa xói đánh giá.

La Tiểu Lâu vừa chế tạo thành công hộp năng lượng nên tâm tình vô cùng tốt, không thèm tính toán so đo với 125, chỉ nói: “Nghèo túng thì sao? Bọn họ có vẫn có thể lắp ráp cơ giáp như thường cơ mà —— Chờ chút, 125, tao nghĩ nếu mình có thể lắp cho Yates một chiếc cơ giáp thì chắc nó không cần đồ cổ lỗ sĩ của học viện nữa đâu nhỉ.”

“Nhất định là khả thi, tuy toàn là linh kiện cũ, nhưng dưới sự trợ giúp của tôi thì cũng không phải là không có khả năng làm được.” 125 quét một vòng linh kiện cơ giáp trong phòng, hồi đáp.

“Ừ, thời gian còn nhiều, với lại, sau khi ổn ổn với phần linh kiện cấp hai rồi, rất có thể Nghiêm đại sư sẽ cho tao lắp ráp cơ giáp.” La Tiểu Lâu phấn khích, “Tất nhiên bây giờ chưa thể nói chính xác được, nhưng cứ khoan nói với Yates đã. Nếu không được thì cũng chẳng mất gì.”

125 bỗng nhiên từ tốn nói: “Có điều, không phải là tôi muốn đả kích cậu đâu, tôi vừa quét một vòng xong, chỗ này của cậu còn thiếu hai thứ quan trọng nhất, là động cơ và vũ khí.”

“...”

...



(1) Uranium (hay Urani): Là nguyên tố hóa học kim loại màu trắng thuộc nhóm Actini, có số nguyên tử là 92 trong bảng tuần hoàn, được kí hiệu là U. Trong một thời gian dài, urani là nguyên tố cuối cùng của bảng tuần hoàn. Các đồng vị phóng xạ của urani có số neutron từ 144 đến 146 nhưng phổ biến nhất là các đồng vị urani-238, urani-235 và urani-239. Tất cả đồng vị của urani đều không bền và có tính phóng xạ yếu. Urani có khối lượng nguyên tử nặng thứ 2 trong các nguyên tố tự nhiên, xếp sau plutoni-244.[3] Mật độ của urani lớn hơn mật độ của chì khoảng 70%, nhưng không đặc bằng vàng hay wolfram. Urani có mặt trong tự nhiên với nồng độ thấp khoảng vài ppm trong đất, đá và nước, và được sản xuất thương mại từ các khoáng sản chứa urani như uraninit.

(2) Radium (hay Radi): Là một nguyên tố hóa học có tính phóng xạ, có kí hiệu là Ra và số hiệu nguyên tử là 88 trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học. Nó có màu trắng và dễ bị oxi hóa khi tiếp xúc với không khí sẽ chuyển sang màu đen. Radi là một kim loại kiềm thổ được tìm thấy ở dạng vết trong các quặng urani. Đồng vị bền nhất của Ra là Radi 226, có chu kỳ bán rã là 1602 năm và quá trình phân rã sẽ tạo ra khí radon. Ra là kim loại kiềm thổ nặng nhất có tính phóng xạ và tính chất hóa giống giống với bari. Đây là kim loại được tìm thấy trong quặng urani và các kim loại urani khác. Các hạt phóng xạ từ radi giữ cho nhiệt độ của nó cao hơn môi trường xung quanh, thuộc ba loại: Hạt alpha, hạt beta, và tia gamma.

_Nguồn: Wikipedia_ ...

Ầy, truyện càng ngày càng dài mà càng ngày càng thú vị, cu Tích thì ko ngừng bá đạo và... Mất dạy =) ) ) ) ) ) ) ) ) công khai như thế mà em nó ko biết cái gì, ngây thơ ứ đỡ đc. Ôi, vừa đọc nhảy cóc lên c220 =.,=, sao mình muốn làm vèo một phát đến đây luôn nhở, truyện thì rõ là dài, mà mình làm thì rõ là... Ôi, 35/220. Thật khủng khiếp! (¯ロ¯) giá mà làm đc 2c/1 ngày thì sung sướng biết bao jAj