Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 163: 125 THĂNG CẤP ^^




CHƯƠNG 163: 125 THĂNG CẤP ^^

Mọi người nhanh chóng quay trở lại chiến hạm. Thuyền trưởng Kent đang vô cùng kích động đón chào bọn họ.

“Điện hạ, các ngài thực sự đã thành công rồi. Chỉ cần lấy đc lông phượng và sừng lân đã đc coi là thành công rồi chớ nói chi là mở ra đc phong ấn. Đã vậy lại còn ko có bất kỳ thương vong nào. Thật sự là rất giỏi a!”

NT nhíu nhíu mày, nói: “Chúng ta chỉ làm hoàn thành thử luyện mà thôi. Nhưng ta thấy nơi này có vấn đề. Còn nữa, mở ra phong ấn cũng quá dễ dàng đi.”

NT chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn thì Nguyệt Thượng đã cười nói xen vào: “Nhưng chúng ta đã thực sự lấy đc đồ vật bên trong phong ấn rồi mà. Để xem là gì nào.” Nói xong liền lấy ra 1 cái hòm màu trắng.

Á Bá đứng bên cạnh Nguyệt Thượng nói: “Lát nữa tôi sẽ thử mở ra xem có gì.”

NT cũng lấy ra 1 cái hòm màu trắng, cúi đầu nhìn 1 lát, nói: “Nghỉ ngơi trước đã. Chúng ta có đủ thời gian để xem xét chúng trên đường trở về.” Nói tới đây, NT lại quay qua thuyền trưởng Kent, hỏi: “Người mà Thiều Dung mang về đó giờ thế nào rồi?”

Thuyền trưởng Kent sửng sốt, nói: “A, ý ngài là người bị bệnh kia sao? Hình như hắn bị bệnh rất nặng. Lạc Khắc đang chăm sóc cho hắn.”

Nguyệt Thượng và Thiều Dung liếc nhau, cả 2 đều mang biểu tình kinh ngạc.

“Lạc Khắc?” NT dừng bước: “Bọn họ có quen biết nhau sao?”

“2 người vốn ko quen biết nhau nhưng Lạc Khắc có vẻ rất quan tâm đến người bệnh kia.”

“Vậy kêu Lạc Khắc đến đây gặp ta.”

“Hảo, tôi đã sắp xếp người giám thị bọn họ, hiện tại cả 2 đều ở trong phòng -” thuyền trưởng Kent vừa nói vừa liên lạc với người bên phòng theo dõi, yêu cầu đưa Lạc Khắc đến đây.

Nhưng 1 phút sau binh lính báo cáo 1 tin tức ko tốt: 2 người kia rõ ràng là đang ở trong phòng nhưng lại ko thể liên lạc với Lạc Khắc đc.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, NT dẫn đầu đi đến phòng Lạc Khắc, LTL tuy rất mệt mỏi nhưng nghĩ tới có Thiên Hằng ở đây, hắn cảm thấy ko an toàn nên cũng đi theo NT.

Mọi người đi đến trước cửa phòng Lạc Khắc, có người lên trước dùng thẻ mở cửa mở ra cửa phòng Lạc Khắc, bên trong ko có 1 bóng người. Mà trên giường có đặt 1 thiết bị điện tử có hiển thị 1 đoạn thu hình.

Sắc mặt Nguyệt Thượng còn khó coi hơn cả NT, hắn cầm thiết bị điện tử đó lên, rồi bấm nút mở đoạn thu hình.

Trong đọan thu hình đó, Lạc Khắc đỡ Thiên Hằng đứng ở trong phòng, Lạc Khắc mỉm cười nói: “Chúng tôi ko chào hỏi mà đã rời đi có vẻ ko đc hay cho lắm. Nhưng mà vị mỹ nhân này bị thương rất nặng mà dụng cụ trên chiến hạm ko đủ để chữa trị cho hắn, hắn luôn mãi khẩn cầu tôi giúp hắn cho nên tôi phải dẫn hắn rời đi nơi này trước để tìm chỗ chữa trị cho hắn.”

Rời đi? Rời đi bằng cách nào? Bên ngoài còn có xoáy thiên thạch mà...

Như là đoán đc suy nghĩ của mọi người, Lạc Khắc tiếp tục mỉm cười, nói: “Tôi nghĩ mọi người sẽ tò mò tôi rời đi bằng cách nào. Quên chưa nói với mọi người, trừ bỏ Internet và y học, tôi còn là 1 chiến sĩ cơ giáp. Tôi điều khiển cơ giáp để rời khỏi đây. Có lẽ mọi người cảm thấy cơ giáp ko thể vượt qua xoáy thiên thạch đc, nhưng là mọi người biết Phượng Già Lăng bệ hạ vượt qua xoáy thiên thạch bằng cách nào ko? Năm đó ngài ấy đi con đường ngắn nhất đó là trực tiếp đi xuyên ngang qua xoáy thiên thạch. Gặp ảo ảnh liền trực tiếp xuyên qua, gặp thiên thạch thực sự liền đánh nát nó. Biện pháp này ngoài Phượng Già Lăng bệ hạ ra thì ko ai có thể làm đc. Có lẽ chính Phượng Già Lăng bệ hạ cũng ko biết con đường mà ngài đi qua năm đó mỗi năm đều có 1 khoảng thời gian ở trong 1 ngày nhất định sẽ có 1 con đường ko hề có bất kỳ trở ngại nào. Tôi tính ra thời gian đó là 12h trưa hôm nay, cho nên ta đưa vị mỹ nhân này đi trước. Tôi nghĩ mọi người cũng sẽ giống tôi ko đành lòng nhìn hắn ko qua khỏi.” Cuối cùng Lạc Khắc phất phất tay: “Vương tử, vương tử phi điện hạ, còn có các vị, bảo trọng.”

Thuyền trưởng Kent sắc mặt khó coi, lập tức nói: “Điện hạ, đây là thất trách của tôi, ngài -”

NT cắt ngang lời hắn, bình tĩnh nói: “Chuyện này cũng ko thể trách ngươi, với thủ đoạn của hắn thì chạy trốn mà ko ai biết cũng là việc dễ dàng. Khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi lập tức liên hệ Quân bộ yêu cầu điều tra về gia tộc Lewis cho ta.”

Sau đó NT kêu mọi người đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ nghiên cứu chiến lợi phẩm bọn họ lấy đc. Mọi người đều về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi về phòng mình, Thiều Dung cười tủm tỉm nhìn LTL với ánh mắt sâu xa khiến LTL hết hồn, lập tức quay qua nhìn NT.

Tên 125 kia từ khi phát hiện mình ko bị NT xử lý là bắt đầu vểnh đuôi chạy loạn. Nó cảm thấy mình phải có trách nhiệm tiêu trừ dấu vết hoặc bệnh độc do Lạc Khắc gây ra trên chiến hạm này. Trong lòng nó cho rằng của LTL là của nó, của NT cũng là của nó luôn. Cho nên Hải Thần chiến hạm cũng là địa bàn của nó, trừ nó ra, những kẻ đột nhập hệ thống internet của chiến hạm đều là tội ác tày trời!

LTL tắm rửa xong, nằm xuống giường liền ngủ luôn. NT nằm bên cạnh, sau khi cảm giác LTL đã ngủ say hắn liền mở mắt ra nhìn LTL chăm chú. Một lúc sau mới cẩn thận lại gần dán môi mình lên môi LTL.

Sau khi trở về, bọn họ sẽ lập tức kết hôn! Tuy mọi chuyện có vẻ chưa đc rõ ràng cho lắm nhưng chỉ cần nghĩ đến bọn họ sắp danh chính ngôn thuận cử hành hôn lễ là NT liền ngủ ko đc. Nhìn LTL ngủ yên bên cạnh mình, NT có loại ảo giác rằng đây là đêm tân hôn của bọn họ. Nghĩ đến đây, NT mặt càng đỏ hơn, hắn ngơ ngác nhìn LTL, lại bỗng thấy tức giận, lẽ ra người vui mừng đến mức ko ngủ đc phải là LTL chứ. Đc gả cho mình là đại sự đáng vinh hạnh và kiêu ngạo cỡ nào a!

NT phẫn nộ nhìn LTL lấy ngủ khò khò làm trả lời mình, đang định lấy tay nhéo cái bụng mềm mềm của LTL thì bỗng LTL cọ cọ về hướng hắn, sau đó tự nhiên khoát tay lên người, nhẹ nhàng ôm hắn.

NT nín thở, những căm giận trong lòng bỗng bay hơi đi đâu hết, hắn nhẹ nhàng ôm lại LTL, sau đó dụi đầu vào hõm vai LTL. Thôi quên đi, LTL yêu mình như vậy nên có lẽ LTL ko biết cách biểu đạt niềm vinh hạnh kiêu ngạo mà thôi...

Sáng sớm hôm sau NT tiện tay đưa cho LTL 1 cái hòm màu trắng, nói: “Đây là đồ đc lấy từ Renda phong ấn. Em xem trước coi thế nào.”
LTL làm bộ cảm động nói: “Ôi, sao anh lại tùy tiện đưa cho em thứ quý trọng như vậy chứ?”

Khóe miệng NT hơi nhếch lên, liếc LTL 1 cái, trong lòng nghĩ thầm ‘ân, chính là vẻ mặt này’ nhưng ngoài miệng lại nói: “Em cứ dong dài vậy làm gì, đưa em thì ngươi cứ cầm chứ sao.” Thứ này có gì đâu mà tiếc, ta mang nó về vốn để cưới em mà.

LTL cười tủm tỉm cầm cái hòm và dắt 125 đi tới phòng làm việc. Tới nơi, LTL gặp Á Bá, trên tay Á Bá cũng cầm 1 cái hòm giống LTL. Nhìn thấy cái hòm kia, cái đuôi của 125 đang ngồi trên vai LTL giật giật.

Đối với ánh mắt ko phục thậm chí còn khiêu khích của Á Bá, LTL ko thèm quan tâm, cậu chào hỏi qua loa rồi đi vào phòng làm việc của mình.

“Sao thế?” LTL thuận miệng hỏi 125, nãy giờ nó cứ nghển cổ nhìn ra ngoài.

125 vui sướng khi người gặp họa nói: “Cái hòm kia, khụ, là cái hòm bị tôi lấy hết đồ, bên trong ko có gì ngoài tảng đá do tôi tiện tay bỏ vào.”

LTL cười nói: “Nhóm bọn hắn thật bất hạnh nha.”

125 ngồi trước mặt LTL, nói: “Hiện tại cậu muốn mở cái hòm này ra ah?”

LTL nhìn nó, nói: “Ân, ta sẽ mở nó ra. Nhưng trước hết ta phải nói chuyện của mi đã.”

125 hoảng sợ, lập tức nhìn trái nhìn phải chứ ko dám nhìn LTL, nó vội đứng lên, lắp bắp nói: “Cái kia, tôi - tôi có chuyện gì để nói chứ! Tôi vẫn khỏe mạnh, hết thảy đều bình thường nha. Sáng nay tôi mới tự kiểm tra năng lượng, vận tốc quay vân vân... Tôi thực sự khỏe mạnh nha!”

LTL giật mình vì thái độ của nó. Mình đâu có nói là nó bị trục trặc gì đâu, lẽ nào...

“Tốt nhất là mi nên thành thật khai báo cho ta.” LTL nghiêm mặt, nghiêm túc nói với nó. Vẻ mặt LTL giống như là ta đã biết tất cả rồi vậy.

Thân mình 125 cứng lại, nó nặng nề cúi đầu, do dự 1 lát mới bất an nói: “Thực ra là thế này, việc thăng cấp mà chủ nhân đặt ra cho tôi ko đc thành công hoàn toàn.”

LTL lập tức đứng lên đi lại gần 125, hỏi nó: “Tại sao lại như vậy?”. 125 cả kinh, rất muốn bỏ chạy nhưng nó vẫn cố gắng đứng tại chỗ, mặt mày ủ rũ.

LTL lo lắng nhìn 125, đặt tay lên vuốt vuốt đầu của nó, nói: “Mi nói cho ta biết là có chuyện gì đi.” Bình thường, 125 luôn thích vểnh cái đuôi mà đi nhưng lúc này cái đuôi nó lại chỉ hơi gấp khúc 1 chút. Thấy 125 như vậy, LTL rất đau lòng, như vậy ko giống tên mập mạp mà mình nuôi kia nha. Cho dù 125 thăng cấp ko thành công, sau này nó ko thể làm đc gì thì LTL vẫn sẽ nuôi nó.

“Hệ thống vũ khí và các hệ thống khác đều đc nâng cấp thành công, nhưng hệ thống tính cách cảm xúc lại thất bại.” 125 len lén nhìn LTL 1 cái, lại nói: “Lúc đó tôi sốt ruột cứu cậu, nâng cấp hệ thống tính cách bị thất bại 2 lần liên tiếp cho nên tôi vẫn mang loại tính cách này. Chủ nhân vốn đặt ra cho tôi như này: Tới Renda tinh cầu, trang bị hệ thống vũ khí, sau đó nâng cấp hệ thống tính cách thành loại hình trầm ổn, ổn trọng.”

125 lại cúi đầu, nói lí nhí: “Cho nên bây giờ tôi vẫn mang tính cách này, tôi thực sự ko có cố ý ko hoàn thành nhiệm vụ...” Chân trái nó giẫm chân phải, ngẩng đầu bất an nói: “Cậu sẽ ko ghét bỏ tôi chứ?”

LTL vỗ mạnh hơn 1 chút vào đầu 125, xém bị nó hù chết rồi. Nó khiến mình lo lắng nửa ngày chuyện ko đâu.

“Ta sẽ nhẫn nại với mi, đó giờ ta vẫn ráng nhẫn nại mà ko định đổi trả hàng đấy thôi.” Kỳ thật nếu 125 thay đổi tính cách thì chưa chắc LTL tiếp nhận đc. E hèm, quả thực là loại hình nghiêm cẩn ổn trọng đc nhiều người thích, nhưng là - đứa nhỏ nhà mình vẫn là tốt nhất a. Là người gởi nuôi của 125, tuy rằng nó hơi rắc rối nhưng cho tới bây giờ LTL vẫn ko hề có ý định đổi nó cho người khác.

125 ngẩng đầu, vui vẻ hỏi: “Thật... Thật vậy chăng?”

LTL nghĩ mà sợ “Nếu thay đổi hệ thống tính cách thì mi vẫn là mi sao?” Chủ nhân của 125 nghĩ như thế nào vậy? Nếu cơ giáp ở cùng mình nhiều năm, vô luận như thế nào mình cũng sẽ ko thay đổi tính cách của nó.

125 cường điệu: “Đương nhiên vẫn là tôi rồi. Bộ nhớ của tôi vẫn đc bảo tồn như cũ, tôi vẫn là tôi.”

LTL xoa mạnh 1 cái vào đầu 125: “Rồi rồi, mi vẫn luôn là mi. Về sau còn có thể thăng cấp nữa ko?”

125 mất hứng quăng quăng cái đuôi: “Các phương diện khác tôi đã nâng cấp xong xuôi hết rồi.”

“Ừ, mi giỏi nhất. Mi là cơ giáp siêu cấp vô địch, tri thức uyên bác, lại còn có kho hàng lớn nhất trong vũ trụ.” LTL cười nói.

(2 bợn ấy nói chuyện cứ như cha dỗ con vậy)

125 nhìn LTL vài lần, bỗng nhiên chạy tới dùng 2 chân trước ngắn ngủn của mình ôm cổ LTL, nói: “Chủ nhân trước kia của tôi cũng rất yêu tôi, thật đó.”

“Ân, ta biết.”

125 thôi ko sến súa nữa, ngồi trở lại vị trí cũ. Bây giờ ko còn gì phải lo sợ nữa nên nó lại bắt đầu giở chứng. Nó nhìn LTL từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Tôi thấy cậu ngoài ngốc 1 chút, yếu nhược chút ra thì cái gì cũng tốt.”