Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 181: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 181




“... Thanh kiếm vẫn đang nằm trong tay La Tiểu Lâu bỗng nhiên ‘phịch’ một cái, một ngọn lửa màu lam bùng lên, bộc phát ra còn mãnh liệt hơn cả khi hắn dùng dụng cụ chuyên dụng châm lên.”

CHƯƠNG 181: Khôi phục

Chung quanh có người la lên thất thanh, ngay cả Lăng Tiêu cũng biến sắc mặt.

La Tiểu Lâu lưu luyến mà vuốt ve hai cái, sau mới đem thanh kiếm vẫn còn đang tỏa ra ngọn lửa màu lam đưa trả cho Lăng Tiêu. Lượng lửa cũng là một cách để đo độ cường đại của kiếm, năng lượng lửa này quỷ dị mà đầy sức mạnh, nhưng chuôi kiếm lại được làm từ một chất liệu vô cùng đặc thù, chỉ cần cầm chuôi, chủ nhân của kiếm sẽ không bị thương tổn.

Lăng Tiêu lưu loát mà tiếp nhận thanh kiếm, nhẹ nhàng động tay, ngọn lửa đang bùng to ngoan ngoãn mà thu lại đến mức thấp nhất. La Tiểu Lâu trợn to mắt, ngọn lửa kia rõ ràng là có thể điều tiết được.

“Không ngờ ngươi là một thợ sửa chữa vũ khí, lại làm được không tồi” Lăng Tiêu nói, tuy rằng phương pháp làm có chút kì lạ, nhưng không thể phủ nhận rằng kỹ thuật sửa chữa của La Tiểu Lâu rất xuất sắc.

“Ân, ngươi quá khen, về phương diện này, ta cũng không hiểu nhiều lắm” La Tiểu Lâu ăn ngay nói thật, nếu là sửa cơ giáp, hắn sẽ làm được tốt hơn, may mà lúc ở trường hắn đã học tập lý luận cơ bản rồi, sửa chữa các loại máy móc nói chung, chỉ cần chút suy luận, bắt tay vào làm sẽ thực dễ dàng.

Nói đến đây, La Tiểu Lâu đã không còn mơ ước đến vũ khí của người khác nữa, mà nhìn chằm chằm vỏ kiếm kia, trên đó có một cái dây vòng trang trí phi thường hoa lệ, mà dấu hiệu trong đó rất quen mắt. Nếu hắn nhớ không lầm, đây là tên Nguyên Triệt mà Nguyên Tích đã nói tới.

Lăng Tiêu im lặng hai giây, nghĩ rằng La Tiểu Lâu là đang khách khí, tùy tay lấy từ trong túi ra hai khối năng lượng thạch nhị cấp, đưa cho La Tiểu Lâu “Đây là phí dụng sửa kiếm”

Nhiều quá! Trong mắt La Tiểu Lâu hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống khát vọng với năng lượng thạch của mình, nhanh chóng nói “Uhm... Ta không biết có quá mạo muội hay không... Ta không muốn năng lượng thạch, ngươi có thể cho ta ‘kiếm trụy’ kia của ngươi không?”

*Kiếm trụy: Đồ trang trí trên kiếm, xem hình ảnh đầu để biết thêm chi tiết

Lăng Tiêu sửng sốt, mọi người ở chung quanh cũng khiếp sợ ra mặt, không dám tin mà nhìn La Tiểu Lâu.

“Ai nha, quả nhiên là người mới, đây là hai khối năng lượng thạch cấp hai đấy, đủ dùng sáu ngày liền”

“Đúng thế, ‘kiếm trụy’ kia tuy quý, cũng cần phải lo toan cuộc sống trước mới được”

Lăng Tiêu không đổi sắc mặt, mà tùy tay cởi xuống kiếm truy, cùng hai khối năng lượng thạch kia đều đưa tới trước mặt La Tiểu Lâu “phí sửa chữa dù thế nào vẫn phải trả, còn cái này coi như là phần thưởng thêm cho ngươi”

Nói đến thế thì La Tiểu Lâu cũng không làm trò mà từ chối nữa, hai tay không chút khách khí mà nhận lấy, vẻ mặt vui mừng sung sướng, kiếm truy là để cho Nguyên Tích, mà năng thạch thì đối với hắn cũng có lực hấp dẫn rất lớn.

Xung quanh lại có người cười ra tiếng, thì ra người này không phải là ngốc, mà là rất tham. Lăng Tiêu thì chẳng để ý đến việc đó, cầm lấy kiếm của chính mình. Hiện tại vụ mua bán đã xong, hắn cần phải trở về khu khai thác năng lượng thạch bậc cao, đồng đội của hắn vẫn đang chờ. Dù thế, Lăng Tiêu cũng không lập tức đi khỏi, hắn nhìn nhìn La Tiểu Lâu hai giây và nhận xét “Thợ sửa chữa vũ khí bình thường là không chịu đi ra ngoài đâu, bọn họ thích ở địa phương an toàn để kiếm tiền hơn”

La Tiểu Lâu nghe vậy thì nhỏ giọng nói thầm “Có lẽ vì... Bọn họ không có người đặc biệt trong lòng?” Nếu có thể, đương nhiên, hắn cũng hy vọng mình được ở chỗ an toàn. Nhưng La Tiểu Lâu cũng phải thừa nhận, không có chỗ nào so được với chỗ ở bên cạnh Nguyên Tích có thể làm hắn cảm thấy được an toàn.

Lăng Tiêu nói tiếp “Nếu ngươi muốn một công việc có thù lao cao, ta có thể hỗ trợ một chút. Ở đằng kia, cũng là khu khai thác năng lượng thạch bậc cao, nếu ngươi đồng ý đi, thu nhập mỗi ngày chắc chắn sẽ rất nhiều”. Hơn nữa, vì để tiết kiệm thời gian, cho dù La Tiểu Lâu thu phí cao hơn bình thường một ít, những người ở đó vẫn nguyện ý đến nhờ sửa chữa.

“Cám ơn ngươi, nhưng mà, chỉ sợ là không được, lý do thì cũng giống ban nãy”. La Tiểu Lâu cũng hơi động tâm, nhưng nếu Nguyên Tích ở đây xảy ra chuyện, hắn sẽ không biết làm thế nào...

Lăng Tiêu bị cự tuyệt nhưng vẫn gật gật đầu, thần sắc cũng không có gì không thoải mái, chỉ nói “Được. Nếu có vấn đề, chúng ta cũng sẽ đến đây tìm ngươi, dù sao thì cũng nhanh hơn là về trong thành”

“Cái đó thì không vấn đề, sửa chữa một vài thứ đơn giản thì ta có thể làm được” La Tiểu Lâu thật kinh hỉ, vội vàng mời chào sinh ý. Nói như vậy, hắn cũng có thể tự làm ra thu nhập rồi.

Lăng Tiêu gật gật đầu, hỏi tính danh của La Tiểu Lâu, sau đó lạnh lùng mà quét nhìn xung quanh đầy thị uy, rồi nhanh chóng lý khai. Tốc độ của Lăng Tiêu nhanh đến độ làm cho La Tiểu Lâu giật mình, Lăng Tiêu tuyệt đối cũng là một cao thủ cổ võ!

Người chung quanh chậm rãi tán đi, mà ngay cả những người vừa mới chăm chăm thèm thuồng hai cái năng lượng thạch trong tay La Tiểu Lâu cũng nhanh chóng bỏ đi. Vừa rồi ánh mắt Lăng Tiêu trước khi đi đã cảnh báo họ chớ làm gì dại dột, hơn nữa, nếu bọn họ có một cái thợ sửa chữa vũ khí ở đây, tuyệt đối là chuyện tốt.

La Tiểu Lâu mang theo 125 đi về. 125 căm giận mà ở một bên lải nhải “Hắn có ý gì vậy? Định thừa dịp Nguyên Tích không ở mà dụ dỗ vợ người ta sao? Ngươi cũng phải tuân thủ nữ tắc một chút, Nguyên Tích chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội ‘hồng hạnh xuất tường’ đâu!”

La Tiểu Lâu hắc tuyến mà liếc nhìn 125 ở bên cạnh vẫn đang thở phì phì “Ngươi biết cái gì gọi là ‘hồng hạnh xuất tường’ ? Chúng ta chẳng qua là ‘trao đổi công tác’. Từ từ, ngươi không phải là vì bị buộc hóa trang thành người máy một chốc lát mà tức giận ấy chứ?”

“Hừ, đâu phải ‘chốc lát’, ta đều cứng ngắc hết cả người... Đâu, đương nhiên không phải vì thế rồi, ta chỉ là trung thực mà đưa ra đề nghị của mình mà thôi, ta đây là suy nghĩ cho hạnh phúc hôn nhân của hai ngươi...” 125 chột dạ, vừa nói vừa liếc La Tiểu Lâu.

“Nga, vậy à, ta chỉ thấy ta cần phải hảo hảo mà kinh doanh, ta cũng không muốn để Nguyên Tích nuôi ta mãi” La Tiểu Lâu còn thực sự mà suy xét vấn đề hạnh phúc hôn nhân của mình, tự thì thào, hoàn toàn không chú ý tới tiểu kế của 125.

Kết hôn thực là một chuyện làm cho nam nhân ngu đi, đủ để trí lực của một người nam nhân tuột dốc không phanh, may mà cơ giáp là không cần kết hôn... 125 xúc động nghĩ.

La Tiểu Lâu cùng 125 trở về chỗ cũ, ở ngay cửa hang gặp được Nguyên Tích – đang nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài – đại khái là chuẩn bị đi ra ngoài tìm vợ

“Nguyên Tích, thật đúng lúc, ta đang định cho ngươi một cái kinh hỉ” Cảm thấy không ổn, La Tiểu Lâu lập tức giành quyền nói trước, đem cái kiếm trụy kia lấy ra.

Nguyên Tích trừng mắt với hắn một cái, vẫn hằm hằm mặt mà nhận cái kiếm trụy kia, nhanh chóng nhìn đến cái hoa văn giữa đám tua cờ, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu hỏi “Làm sao có được vậy?”

La Tiểu Lâu mang theo nho nhỏ đắc ý và kinh hỉ, đem chuyện ban nãy nói qua lại một lần, sau đó đem hai khối năng lượng thạch cấp hai lấy ra, như hiến vật quý mà dâng lên – vốn hắn định tồn lại làm của riêng đấy L

Nguyên Tích cầm lấy khối năng lượng thạch cấp hai kia, nhìn nhìn, hừ một tiếng, nói “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cũng có thể đi tới khu khai thác năng lượng thạch cấp hai, ngươi có thể yên tâm mà đề cao tinh thần lực của ngươi, kiếm tiền nuôi gia đình là việc mà nam nhân nên gánh vác”. Tuy nói khá gằn giọng nhưng việc La Tiểu Lâu thức thời mà không đáp ứng tên Lăng Tiêu kia quả thực làm Nguyên Tích cảm thấy hết sức hài lòng.

“Nhưng mà, loại công tác này cũng có thể trợ giúp đề cao tinh thần lực cho ta. Hơn nữa, ta là cơ giáp chế tạo sư của ngươi, ta cũng không hy vọng bởi vì mấy ngày không tập luyện mà tay nghề đi xuống” La Tiểu Lâu cười lấy lòng, nói (e Lâu càng ngày càng giỏi nịnh chồng)

Sắc mặt Nguyên Tích nghe vậy khá hơn nhiều. Mấy ngày gần đây La Tiểu Lâu luôn thành thành thật thật mà biểu đạt rằng trong lòng hắn, Nguyên Tích là tối trọng yếu, thực đáng được khen. Ân? Chẳng lẽ vì buổi tối mấy ngày nay Nguyên Tích hắn không trở về, cho nên tiểu nô lệ chờ mong? (Dưa bở đâu ra mà nhiều thế nhỉ )

Nguyên Tích nhìn về La Tiểu Lâu một cách đầy ý vị, sau đó đem thu nhập sáng nay – bốn miếng năng lượng thạch bậc một – cùng với hai miếng năng lượng thạch bậc hai kia đều đưa cho La Tiểu Lâu. Mỗi ngày, Nguyên Tích đều đem số năng lượng thạch dử thừa để chỗ La Tiểu Lâu, mà từ lúc bắt đầu theo Ly Tác học cổ võ đến nay, bọn họ đã có được gần hai mươi miếng năng lượng thạch dư ra.

Nguyên Tích cầm lấy cái kiếm trụy kia, cau mày nghiên cứu.

La Tiểu Lâu chú ý rằng đó là hai chữ, nét bút rất đẹp mà phiêu dật, hơn nữa đúng là một loại văn tự cổ của An đế quốc, nếu không nhìn kĩ, căn bản không thể nhận ra.

Nguyên Tích nhìn một hồi, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng “Cái này đúng là chữ viết của đại ca ta, không chừng chúng ta thật sự có thể tìm được hắn ở trong này”

“Ừ, đã gặp được cái dấu hiệu này hai lần rồi, chắc là sẽ có manh mối thôi. Nhưng mà... Sao bọn họ đều mang theo cái ký hiệu này, chẳng lẽ bọn họ đều là thủ hạ của đại ca ngươi?”. La Tiểu Lâu nói. Lần trước gặp được là ở trên cái vòng cổ trên người bạn đồng hành của Lăng Tiêu, lần này thì là ở trên kiếm trụy. Thoạt nhìn, cái ký hiệu này được làm thành vật phẩm trang sức rất phổ biến.

“Những người đó đều đến từ khu A, ta sẽ nghĩ biện pháp để vào được đấy, trước đó, cần hỏi thăm xem có ai biết về cái biểu tượng này không” Nguyên Tích vừa vuốt ve cái hoa văn kia vừa nói.

Lại nhìn hai con chữ kia, biểu tình Nguyên Tích vừa kích động vừa kinh hỉ, lại mang theo một tia đau xót. Hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy. Xem ra, huynh đệ hai người họ thực sự có tình cảm rất tốt. Biết có khả năng tìm được Nguyên Triệt, La Tiểu Lâu cũng vui thay cho Nguyên Tích.

Hai người đi vào phía trong sơn động, Nguyên Tích lấy ra viên thực phẩm chức năng, cho La Tiểu Lâu một viên, sau đó ghét bỏ mà nói “Ngày mai, chúng ta cùng đi đến khu giao dịch, mua ít đồ ăn, ta không muốn ăn mãi cái thứ này”

Nói xong, hắn còn không quên châm chọc La Tiểu Lâu “Lúc chạy trốn ngươi thật chẳng biết chuẩn bị gì cả, bao nhiêu thứ lại mang theo có mỗi bao thực phẩm dinh dưỡng?”

La Tiểu Lâu xấu hổ “Lúc ấy là định nói rõ cho ngươi, nếu ngươi tha thứ ta, căn bản là sẽ không cần chạy”

“Không cho chạy, về sau kể cả ta không tha thứ ngươi cũng không cho ngươi chạy” Nguyên Tích nói như cảnh cáo, đồng thời lấy tay nhéo nhéo cổ La Tiểu Lâu “Ta nhắc lại lần cuối cùng, khả năng nhẫn nại của ta là có hạn thôi đấy! Đến lúc đó ta sẽ đem tất cả lông của ngươi đều cạo sạch!”

125 lặng lẽ kinh hô một tiếng, hiển nhiên cảm thấy đây là một sự trừng phạt tối ác liệt. Một dị thú xinh đẹp nhường ấy, cứ thế mà sẽ bị Nguyên Tích đạp hư.

La Tiểu Lâu thì nghĩ đến lần mà Nguyên Tích bắt hắn tạo dáng (xin đọc lại các chap trước, khi mà La Tiểu Lâu bị mắc kẹt trong lốt thú, không thể biến trở lại thành người) , mặt đột nhiên đỏ rần, lí nhí nói “Ta khẳng định sẽ không chạy, nếu ngươi đồng ý không ‘gia bạo’ ”.

*Gia bạo: Khụ... Ý là làm trò bạo lực trong gia đình

Nguyên Tích trừng mắt với La Tiểu Lâu, nhưng cũng không nói tiếp. Nếu không uy hiếp La Tiểu Lâu, tên tiểu nô lệ kia chả cưỡi lên đầu mình ngay ấy à? Gia quy tuy rằng đến giờ vẫn chưa lập, nhưng mà quả thực là cần thiết.

Giải quyết xong bữa trưa, Nguyên Tích ngồi xuống, tựa vào tường, nhìn thấy sắc mặt La Tiểu Lâu có chút mỏi mệt, đưa tay kéo hắn đến trong lòng mình, rồi vùi đầu vào cổ La Tiểu Lâu nói “Ta muốn ngủ một lát”

Nhìn Nguyên Tích chỉ thông báo một câu như vậy mà bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý xin ý kiến cái gối là hắn, La Tiểu Lâu hơi giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng tựa vào lồng ngực Nguyên Tích mà ngủ. Mặc dù có chút mệt thật, nhưng hắn không ngủ được. La Tiểu Lâu chán nản mở mắt, nhìn đến khuôn mặt gần ngay sát của Nguyên Tích, góc độ hơi nghiêng cùng mái tóc đen mềm mại rủ xuống, thật đẹp... Ma xui quỷ khiến mà thấu lên hôn một cái.

Hai tay Nguyên Tích đang ôm La Tiểu Lâu bỗng nhiên siết nhẹ lại, hắn ngẩng đầu, nhìn La Tiểu Lâu chăm chú, rồi đột nhiên lao lên hôn ngấu nghiến La Tiểu Lâu. Qua một hồi lâu, hai người mới thở dốc mà bỏ nhau ra.

Nguyên Tích thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nói thầm “Buổi tối về sẽ phạt ngươi sau” Sau đó lại lấy tay ấn đầu La Tiểu Lâu, một cánh tay khác thì nửa nắm nửa xoa cái bụng của hắn, sau đó, bởi vì khá mệt mỏi, hai người rất nhanh mà rúc vào nhau ngủ.
Khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu phát hiện mình đang nằm trên đùi Nguyên Tích, mà Nguyên Tích thì đang cầm cái kiếm trụy kia ngắm nghía.

La Tiểu Lâu vội đứng lên, chợt phát hiện, trên quần Nguyên Tích hình như có một mảnh nhỏ ướt nước. Ông trời, này nhất định không phải nước miếng của hắn đâu!

Vì lấp liếm không để cho Nguyên Tích phát hiện dị trạng, La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, làm một bộ mặt muốn nói đầy nghiêm túc “Ta có một việc, muốn thương lượng chút với ngươi”

Lấy lại tinh thần, Nguyên Tích quay đầu dời tầm mắt khỏi cái kiếm trụy, nhìn về phía La Tiểu Lâu, ý bảo hắn nói nhanh lên.

“Là thế này, khối năng lượng thạch mà lần trước ngươi cho ta, ta phát hiện có thể dùng nó để đề cao tinh thần lực...” La Tiểu Lâu thấy đây là ý kiến không được tốt lắm nhưng vẫn phải nói nốt “uhm... Hiện tại chúng ta có thừa, ta lại muốn dùng thêm một ít...”

“Đương nhiên là được, nếu đã để ở chỗ ngươi, ngươi muốn dùng thế nào đều được” Nguyên Tích hào phóng mà nói “Ta sẽ kiếm về càng nhiều”

La Tiểu Lâu kinh hỉ quá, quyết định ngay tối nay về dùng năng lượng thạch, không dùng luôn lúc này được, nhỡ có người ngoài nhìn đến, lại cho là bọn họ rất giàu.

Về phần Nguyên Tích, khi đứng lên, hắn bỗng dừng một chút, quỷ dị mà nhìn chằm chằm chỗ đùi hai giây, rồi cái gì cũng không nói, chỉ nhanh chóng đi vào phía trong hang.

Buổi chiều, La Tiểu Lâu xử lý ba miếng đá lục sắc, nhìn bên ngoài thấy trời đã ngả, vội thu thập đồ rồi đợi Nguyên Tích.

Sáng nay Nguyên Tích đã đánh thú và lấy được bốn miếng năng lượng thạch, điều này thuyết minh, tốc độ của Nguyên Tích lại tăng lên không ít. Một ngày có thể kiếm được tám miếng năng lượng thạch bậc một, tuy rằng không biết bọn Lý Kiệt Tiểu Kiều thế nào chứ La Tiểu Lâu cảm thấy, Nguyên Tích đúng là nhất Hơn nữa, mấy ngày gần đây, La Tiểu Lâu càng lúc càng không theo kịp tiến độ tiến bộ của Nguyên Tích.

Lần này, Nguyên Tích săn một đầu thú bảo hộ không lớn lắm, màu xám bạc, động tác cực nhanh, tiếng kêu của nó cũng không to lắm nhưng sự hung ác trong mắt lại không hề yếu hơn những con trước đây, mỗi lần nó huy móng vuốt đều như gió cắt qua. Nguyên Tích khó mà tìm được một đối thủ lợi hại như vậy, cũng không nóng nảy, đem tất cả những gì học được mấy ngày nay đều ôn tập một lần, cuối cùng thấy thời gian không đủ để chơi đùa thêm nữa, hắc kiếm trong tay loáng cái đã xẹt qua cổ của con thú.

125 lon ton mà chạy tới thu thập năng lượng thạch cùng thi thể của thú bảo hộ, La Tiểu Lâu thì đi qua đưa nước cùng khăn cho Nguyên Tích.

“Con này đại khái là giống biến dị, cũng khá, vừa đúng dịp dùng nó để luyện tập buổi chiều” Nguyên Tích nói.

La Tiểu Lâu cũng chẳng để ý lắm, loại chuyện này cũng là bình thường, phải người khác nếu gặp một con thú khó giết, họ sẽ bỏ qua, đỡ chậm trễ thời gian; Mà Nguyên Tích thì không nghĩ thế, trong mắt hắn, đại khái là không có vấn đề gì mà không giải quyết được.

Hai người trở về khu D, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều còn về sớm hơn bọn họ, hơn nữa vì thu nhập không sai nên muốn làm cơm mời khách. Hai người đó cứng rắn mà đem cả Ly Tác đại thúc kéo ra, Nguyên Tích thì không nói gì, gật gật đầu, kéo La Tiểu Lâu đi về rửa mặt trước rồi sang ăn sau.

Khi hai người sang bên nhà Lý Kiệt, đồ ăn đã bày sẵn hết rồi, hương khí ngào ngạt, hiển nhiên là cuộc sống của bọn họ đã được đề cao.

Bởi vì đã qua một tuần, Lý Kiệt lại nhắc Nguyên Tích về chuyện lập đội đi đánh năng lượng thạch, lần này Nguyên Tích gật đầu đồng ý, Ly Tác đại thúc cười ha hả mà nhìn, cũng không phát biểu ý kiến gì.

La Tiểu Lâu thì nói với Ly Tác đại thúc về việc muốn kiểm tra thân thể cho ông, ông ta sửng sốt trong chốc lát, thấy vậy La Tiểu Lâu nài nỉ rằng sẽ chẳng mất mấy thời gian đâu, Ly Tác cuối cùng cũng đồng ý.

Bàn kế hoạch cụ thể về việc đi vào khu khai thác năng lượng thạch cấp hai xong xuôi, ăn cơm xong, Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cùng Ly Tác trở về sân nhà mình. Khách đã về hết. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng bắt đầu luyện tập cổ võ, thiên phú tất nhiên là quan trọng nhưng chăm chỉ cũng vô cùng trọng yếu. Hơn nữa, vì cả hai người đều đẫ nếm được lợi ích của việc có võ công cao, tập luyện càng thêm chăm chỉ.

La Tiểu Lâu về thì đi thẳng đến phòng của Ly Tác đại thúc, để 125 giúp kiểm tra thân thể cho ông ấy. Ly Tác rất hứng thú với 125, để mặc cho nó mó đông sờ tây, lôi kéo áo mình, nghiêm trang mà thể hiện rằng đây là thú quyền của nó – chính xác hơn là quyền trong điều lệ bảo hộ dị thú cơ giáp của nó.

Ly Tác nghe vậy thì kinh ngạc, hỏi “Nó là?”

La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, giải thích “Họ hàng của loài bò sát ấy mà, ngài đừng để ý nó làm gì”

125 phùng mang trợn mà, nó không phải là bò sát! Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa động vật bậc cao cùng trí thông minh nhân tạo.

Nguyên Tích vừa đến cửa, La Tiểu Lâu đã ôm 125 nhanh chóng ly khái. Mỗi tối Nguyên Tích đều đúng giờ mà đến phòng Ly Tác luyện tập, hôm nay cũng không ngoại lệ, thời gian luyện tập còn lâu hơn bọn Lý Kiệt nhiều.

Về phòng mình, La Tiểu Lâu hỏi 125 “thế nào? Có thể trị được sao?”

“Còn không xác định được, thuốc cho Nguyên Tích sắp xong rồi, chắc cái đó cũng có tác dụng với Ly Tác” 125 nghiêm túc mà trả lời.

“Vậy à, vậy thì nhờ ngươi, ta bây giờ phải thử dùng năng lượng thạch để đề cao tinh thần lực”. Nói xong, La Tiểu Lâu cầm hai khối năng lượng thạch cấp hai buổi sáng kiếm được lấy ra, do dự một chút, cảm thấy ngày đầu tiên mà đã dùng nhiều như vậy thì có chút lãng phí, lại đổi thành ba miếng năng lượng thạch bậc một.

Nắm nắm viên đá trong tay, La Tiểu Lâu bỏ qua nỗi xót của, bắt đầu đem tinh thần lực rót vào năng lượng thạch, sau đó, La Tiểu Lâu cảm thấy não bộ chấn động, thoải mái hơn nhiều so với lần trước, tinh thần lực tiến vào trong năng lượng thạch, rèn luyện đạt đến độ tinh thuần rồi lại quay trở lại cơ thể. Cứ thế, một lần lại một lần, tuần hoàn lặp lặp lại.

La Tiểu Lâu chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thấy tinh thần lực của mình đang chậm rãi mà lớn mạnh.

Tuy rằng nhắm mắt, nhưng động tĩnh chung quanh càng ngày càng rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được 125 đang kiều cao cái đuôi mà nghiên cứu xác con thú bảo hộ mà hôm nay thu mới được. Hắn có thể nhìn được cửa phòng cách đó không xa, vì có ánh trăng chiếu vào mà lấp lánh sánh quang mang. (Đang ở trong Bụi động mà, có phải hành tinh đâu mà có ánh trăng đc >” <)

Trong lòng La Tiểu Lâu dấy lên một trận kinh hỉ, đây quả thực là khả năng giống hệt lúc hắn có ý thức nguyên lực!

Nhưng mà, khi đó, tầm nhìn của hắn chỉ có thể xem được trong bán kính trăm mét mà thôi, còn bây giờ... La Tiểu Lâu thử thăm dò mà nhìn ra bên ngoài, lúc sắp tiếp cận đến cửa ngoài, trong đầu bỗng nhiên ‘ba’ lên một tiếng.

Tất cả cảm giác của La Tiểu Lâu biến mất, hắn mở mắt ra, cúi đầu, phát hiện năng lượng thạch trong tay đã hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ còn lại một lớp bụi màu xám trắng.

Sách, lại dùng hết một khối! Bỏ viên đá năng lượng gần như biến thành bụi sang một bên, La Tiểu Lâu cầm lấy một viên khác, 125 thì chạy vội lại, tranh thủ lấy viên đá năng lượng mà La Tiểu Lâu dùng hết mà lưu lại nghiên cứu.

Khi La Tiểu Lâu đưa tinh thần lực đi vào viên năng lượng thạch thứ hai này, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng khi hắn định thu hồi tinh thần lực lại thì phát hiện không thể làm được.

Miếng năng lượng thạch này rất quái dị, bên trong như một cái lốc xoáy đầy hắc ám đang cố gắng cắn nuốt các loại năng lượng, hơn nữa còn hấp thụ tinh thần lực của La Tiểu Lâu, mà La Tiểu Lâu thì không thể thu trở về.

La Tiểu Lâu nhăn lại lông mày, trên trán chảy từng dòng từng dòng mồ hôi, thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ.

125 ngay lập tức cảm thấy không thích hợp, vội bu lại, cẩn thận mà quan sát hai giây. Nó cũng không dám đem năng lượng thạch trên tay La Tiểu Lâu lấy đi, mà đem móng vuốt của mình đặt lên chỗ tiếp nối giữa tay La Tiểu Lâu với năng lượng thạch.

Ngay lập tức, 125 bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực của La Tiểu Lâu cùng luồng năng lượng lốc xoáy bên trong năng lượng thạch, thiếu chút nữa không kiềm được mà biến thân. Biết nếu biến thân dưới tình huống này, La Tiểu Lâu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nó không thể không khởi động tình trạng khẩn cấp.

La Tiểu Lâu cũng đã nhận ra sự biến hóa khi 125 gia nhập, trong lòng càng cấp. Cảm xúc bị biến đổi, lốc xoáy trong hòn đá năng lượng càng thêm kịch liệt mà hấp thu tinh thần lực của La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu cả kinh, cứ như vậy, hắn cùng 125 đều có thể gặp nguy hiểm! Cắn chặt răng, La Tiểu Lâu cố gắng tĩnh tâm, thử đi thử lại vài lần, lại phát hiện, tinh thần của hắn mỗi lúc một hao kiệt.

Nếu tiếp tục như vậy, tinh thần lực của hắn sẽ khô kiệt, tinh thần sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể thành người thực vật hoặc là một kẻ đần độn, lập trình của 125 phỏng chừng cũng sẽ bị lỗi, nghiêm trọng hơn có thể bị nổ tan xác mà chết.

Nguy hiểm ngay cạnh, La Tiểu Lâu ngược lại lại bình tĩnh hơn trước, nếu đã không có đường lui, vậy chỉ còn cách tiến lên!

Hắn bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực, biến chúng thành những tia nhỏ, cố gắng làm cho ý thức của mình cùng tinh thần lực tiến vào trong năng lượng thạch. Nhắm mắt lại, tia tinh thần lực La Tiểu Lâu là màu trắng, mà cơn lốc năng lượng trong đá năng lượng thì nồng đậm một màu xám.

Như một trận chiến cướp đoạt khốc liệt, màu xám năng lượng cắn nuốt màu trắng tinh thần lực. Sau khi biến thành tia nhỏ, tinh thần lực ngưng tụ lại có một sức mạnh rất lớn, hơn nữa dưới sự khống chế của La Tiểu Lâu, cơn lốc xoáy xám không thể hấp thu được tinh thần lực của hắn nữa.

Hoãn khẩu khí, La Tiểu Lâu ngưng tụ thêm càng nhiều tinh thần lực, không có tiến công sâu quá, vừa mới đem tinh thần lực vào năng lượng thạch, La Tiểu Lâu đã điều khiển tinh thần lực của mình hấp thu năng lượng xám ngay phụ cận, hơn nữa, cũng không quá tham lam, mỗi lần chỉ hấp thu có một chút. Hắn không thể rút tinh thần lực của mình ra một khi đã cho vào, càng không thể thả chậm tốc độ hấp thu, nếu hắn không hấp thu năng lượng màu xám kia, chính hắn sẽ bị nó điên cuồng vồ lại cắn nuốt.

Cho nên, dù hiện tại tinh thần lực của hắn đã bão hòa, La Tiểu Lâu vẫn cắn răng mà tiếp tục hấp thụ.

Dần dần, La Tiểu Lâu cảm thấy lượng năng lượng mà tinh thần lực của mình hấp thu vào đã vượt quá hạn độ chấp nhận lớn nhất, đầu hắn bắt đầu thấy căng ra, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, hơn nữa, theo thời gian, hắn đã bắt đầu đau đầu.

Năng lượng màu xám đã ít đi một nửa, tinh thần lực của La Tiểu Lâu giờ đã có thể chống đỡ được phần năng lượng xám còn lại. Hắn thử thu tinh thần lực về, như trước không có kết quả.

Thực sự tức giận, La Tiểu Lâu đem toàn bộ tinh thần lực tụ lại, lao tới hấp thu phần năng lượng xám kia.

Lúc hắn hấp thu như vậy, 125 bỗng nhiên kêu lên một tiếng đầy thích ý, đồng thời La Tiểu Lâu cảm thấy được một phần nhỏ năng lượng mà hắn không thể hấp thu hết, bị 125 một hơi cuốn đi.

La Tiểu Lâu thấy nó không có việc gì, tiếp tục chú tâm hấp thụ, không để ý đến việc mình có thể chịu đựng được không.

Không biết qua bao lâu, La Tiểu Lâu cảm thấy trong óc thỉnh thoảng lại nhói lên cơn đau kịch kiệt, sau đó trước mắt tối sầm lại – hắn cũng không ngất xỉu, chỉ cảm thấy cơn đau trong đầu bị xoa dịu bởi một luồng năng lượng ấm áp dạt dào, hơn nữa, một cỗ sức mạnh quen thuộc trải rộng toàn nthaan.

125 ở bên cạnh kinh hỉ mà hô lên “Cưng ơi, ý thức nguyên lực của ngươi đã quay trở lại rồi!”

HẾT CHƯƠNG 181