Danh Môn

Chương 178: Tin tức ngoài ý muốn


Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 176: Tin tức ngoài ý muốn

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Mê Truyện

Giờ phút này, trong lòng của Trương Hoán đang vui sướng tới tột đỉnh, hắn mặc trên người vải thô, chân đi hài thô, cách ăn mặc không khác gì nông phu bình thường, phía sau hắn có hơn mười quan viên trẻ tuổi cũng ăn mặc giống như vậy.

Những người trẻ tuổi này đến từ các nơi trong Đại Đường, mấy tháng nay đã có mấy trăm sĩ tử lục tục kéo về Hà Tây, bọn họ đều ôm lý tưởng phục quốc mà đến. Bọn họ tới khiến cho sự khan hiếm về nhân khẩu ở Hà Tây trở nên phấn chấn đầy sức sống, đại đa số bọn họ đều gia nhập quân đội, tuy nhiên có một vài người được bổ sung làm quan lại địa phương, hôm nay tham gia đi cùng Trương Hoán có mười mấy người chính là Lục Tào phó thủ của phủ thứ sử.

“Đô đốc, hình như có người tìm.”

Một quan viên trông thấy trên đường cạnh cánh đồng có vài con khoái mã chạy tới, liền nhắc nhở Trương Hoán.

Trương Hoán giơ tay che mắt nhìn về phía đường lớn, nhìn trong chốc lát, hắn liền đặt lưỡi liềm xuống, vuốt vuốt chòm râu cười nói:

“Các ngươi tiếp tục, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Trương Hoán đi đến chỗ nghỉ, ngồi trên một tảng đá lớn, hắn tiếp nhận bình nước một hộ vệ đưa tới, thống khoái uống một hơi cạn sạch. Lúc này hai gã thám báo được dẫn tới, một người cầm đầu tiến lên chào theo nghi thức quân đội rồi nói:

“Đô đốc, chúng tôi tới Quy Tư, phát hiện người Hồi Hột cùng người Thổ Phiên đúng là đang khai chiến tại An Tây, quy mô cũng có mấy vạn người, nhưng mà đã sắp sửa kết thúc.”

Trương Hoán trầm ngâm một thoáng lại hỏi:

“Nguyên nhân gây ra chiến tranh là gì? Thắng bại thế nào?”

“Hồi bẩm đô đốc, nguyên nhân gây ra chiến tranh là năm ngoái Thổ Phiên thừa dịp Hồi Hột trấn áp Lưu Hạ phản nghịch, đã xuất binh đánh Bắc Đình, nhưng bị Hồi Hột đánh bại, Hồi Hột sau đó phản công An Tây với quy mô lớn, Yên Kỳ cùng Quy Tư đều bị Hồi Hột chiếm lĩnh, nhưng thắng lợi của người Hồi Hột đã gần trước mắt bỗng bị thất bại, An Tây lại lần nữa rơi vào tay người Thổ Phiên.”

“Sao lại như vậy?”

Trương Hoán cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Thuộc hạ lúc mới tìm hiểu cũng rất hoang mang, về sau chúng thuộc hạ đi Bắc Đình, qua việc thám thính một thương nhân Hồi Hột biết được một tin tức, đó là bên trong Hồi Hột phát sinh chính biến, Đăng Lợi Khả Hãn cùng vài con trai bị tể tướng Hạ Đạt Kiền giết chết, đồng thời đặc biệt còn có hơn ba ngàn giáo sĩ cũng bị giết chết, thuộc hạ còn nghe nói Khả Hãn mới gọi là Bì Già Khả Hãn.

Trương Hoán chậm rãi nhẹ gật đầu, cười nói:

“Những ngày này các ngươi vất vả rồi, mỗi người lĩnh phần thưởng năm trăm xâu tiền, đi đi!”

“Tạ ơn đô đốc.”

Hai gã thám báo lại thi lễ, chậm rãi lui ra.

Trương Hoán trầm tư, hắn chiếm được Vũ Uy đã hơn nửa năm, bất luận là Trường An hay Hà Lũng, sự việc này cũng gây ra tiếng vang rất lớn, người Thổ Phiên không có khả năng không biết. Trên thực tế, khi hắn ra tay thu phục Hà Tây, thì hắn đã được coi là kẻ địch của Thổ Phiên, nhưng người Thổ Phiên lại yên lặng đến tận bây giờ, không có động thái gì, điều này thực không hợp với lẽ thường.

Nếu nói về nguyên nhân, có thể chiến lược trọng tâm của người Thổ Phiên nằm tại Tây Vực, tạm thời không có cách nào tìm hiểu nguyên cớ, nhưng hiện tại chiến sự Tây Vực đang dần dần kết thúc, Thổ Phiên chắc chắn sẽ dành sức lực để đối phó với mình, bản thân mình phải sớm tính toán, phòng ngừa chu đáo mới được.

Vấn đề này hắn đã nhiều lần lo lắng, sách lược tốt nhất chính là liên kết với Hồi Hột cùng đối phó với Thổ Phiên, lợi dụng người Hồi Hột kiềm chế Thổ Phiên tại An Tây, thậm chí mình còn có thể thừa dịp chiếm lấy Hà Hoàng, tuy nhiên hắn lại có mối thù sâu như biển với Đăng Lợi Khả Hãn, việc này có vẻ khó khăn quá lớn.

Hiện tại bên trong Hồi Hột lại xảy ra chính biến, Đăng Lợi đã chết, thì việc liên minh với Hồi Hột cũng có khả năng thành công.

Trương Hoán nhắm mắt, nhẹ xoa huyệt thái dương, lần này đồng thời đi hai quân cờ, một là phái người đi Trường An nói tin tức này cho Bùi Tuấn, khiến cho Đại Đường hòa giải với Hồi Hột, thứ lai lại phái người đi sứ Hồi Hột thương nghị chuyện liên hợp để đối phó với Thổ Phiên.

Việc đi Trường An có thể giao cho Đỗ Mai đi một chuyến, nhưng chọn người đi sứ Hồi Hột thì Trương Hoán nhất thời không thể nghĩ ra ai mới thích hợp, người này vừa phải có thân phận, lại phải có năng lực, đồng thời phải tinh thông tình huống ở Tây Vực.

Lúc này, bên kia cánh đồng truyền đến một giọng nói:
“Đô đốc các ngươi đâu rồi?”

“Đô đốc chúng ta ở đằng kia.”

Trương Hoán ngẩng đầu nhìn lại, thấy một quan viên chỉ tay vào mình, mà người đứng bên cạnh hắn, đang cười cười phất tay với mình, chính là Truân Điền sử Hà Tây Bùi Minh Viễn.

Trương Hoán đột nhiên nở nụ cười, hắn không phải là lựa chọn tốt nhất cho việc đi sứ Hồi Hột sao?

Tháng sáu năm thứ hai Tuyên Nhân, tại biên giới thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm mênh mông có một đội nhân mã khoảng hơn ba trăm người, bọn họ chính là đoàn người đi sứ Hồi Hột từ Hà Tây tới do sứ giả Bùi Minh Viễn dẫn đầu.

Bọn họ xuôi theo Trương Dịch – Hà Bắc, xuyên qua mấy trăm bãi sa mạc vắng vẻ, sau nửa tháng đã rốt cục tới biên giới Hồi Hột, phía xa xa là một dòng nước sáng trắng, đó chính là hồ nước cuối cùng của nhánh sông Trương Dịch, gọi là hồ Tố Duyên.

Cùng đi sứ Hồi Hột với Bùi Minh Viễn là sư phó của Trương Hoán là Lâm Đức Long và nha tướng Vương Tư Vũ, Lâm Đức Long hiện tại đang là đại phu trong đội quân Tây Lương, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức giáo đầu quân Tây Lương, tham dự huấn luyện tân binh, bởi vì việc đi sứ Hồi Hột là việc đại sự, nên Trương Hoán đặc biệt nhờ ông hộ tống Bùi Minh Viễn đi.

Cuối cùng cũng đi hết sa mạc Đại Qua Bích, trước mắt họ là hồ nước lớn cùng thảo nguyên mênh mông, các binh sĩ lập tức hoan hô.

Lúc này, Bùi Minh Viễn thúc ngựa vượt qua Lâm Đức Long cười nói:

“Lâm sư phó, hay là chúng ta để cho mọi người nghỉ ngơi một chút.”

Lâm Đức Long nhìn về phía xa xa, nơi này là biên giới Hồi Hột, lại có nguồn nước dư thừa, bình thường đều sẽ có những tuyến phòng thủ trọng yếu ở đây, tuy nhiên, hắnông nhìn rất lâu cũng không phát hiện vết chân nào, liền gật gật đầu, quay lại hô lớn:

“Nghỉ ngơi một canh giờ!”

Nhận được mệnh lệnh giải tán, các binh sĩ đều xuống ngựa chạy tới bên hồ, còn có binh sĩ cởi sạch quần áo, nhảy vào trong hồ.

Bùi Minh Viễn cũng xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên hồ, tìm một bãi cỏ ngồi xuống, hắn dừng ở hồ nước, một mặt nhai một nhánh cỏ, một mặt lại nghĩ đến sự chỉ đạo của Trương Hoán trước khi đi.

“Chuyện này ta đã lo lắng từ lâu, hiện tại Đăng Lợi Khả Hãn chết, Khả hãn Hồi Hột mới vừa chân ướt chân ráo lên ngôi, đây chính là một cơ hội, Minh Viễn lần này đi Hồi Hột, gánh nặng đường xa, nhưng việc này cho dù là thành công hay không, ta đều hi vọng Minh Viễn có thể bình an trở về.”

“Đô đốc, dù sao cũng chỉ là một châu, mặc dù trên thực tế là có ích lợi, nhưng theo lễ chế thì không phù hợp cho lắm. Không bằng ta về Trường An trước, quan hệ với các quan viên trong triều, tùy cơ làm việc.”

“Không sao, tân Khả Hãn vừa lên ngôi, đầu tiên hắn sẽ muốn ổn định ngai vị, cũng không phải là dụng binh với bên ngoài, Minh Viễn lần này đi chỉ cần cho Khả Hãn thấy thành ý cũng như mục đích hợp tác của chúng ta, đợi sau khi hắn ổn định ngai vị tự nhiên sẽ phái sứ đến liên lạc.”

Bùi Minh Viễn lắc đầu cười, cho tới tận hôm nay hắn mới tin tưởng vị muội phu này của mình quả có chỗ hơn người, tầm mắt hắn rộng lớn, có thể nắm được đại cục, hắn có thể đem ân oán của Hồi Hột và Đại Đường ném sang một bên, chủ động liên hợp với Hồi Hột để tiến công Thổ Phiên, đồng thời hắn cũng không bị lễ tiết khống chế. Lấy lợi ích làm đầu, lại lấy thân phận đô đốc một châu mệnh cho mình đi kết giao Hồi Hột, nếu như bị buộc tội, đây chính là tội khi quân, nếu nặng hơn, đây chính là một trong ba trọng tội tư kết ngoại bang. Tuy nhiên nếu để cho triều đình ra mặt đi làm việc này, lại đưa chính mình vào thế bị động, thậm chí trở thành kẻ vô tích sự, có lẽ cái này gọi là người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết!

“Bùi sứ quân, ta nghe nói ngươi đã đi qua rất nhiều nơi, còn đi qua Đại Thực, có thật không?”

Đang nói chuyện là Nha Tướng mới của Trương Hoán là Vương Tư Vũ, hắn là hậu nhân của danh môn, tổ phụ của hắn là danh tướng Thiên Bảo Vương Trung Tự, cũng không khác gì Hạ Lâu Vô Kỵ. Hắn mười lăm tuổi tòng quân, tham gia quân ngũ đã năm năm, võ nghệ cao cường lại được xếp hạng trong Phượng Tường quân, cho tới khi Trương Hoán suất lĩnh ba nghìn tinh binh tập kích bất ngờ Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, lúc này hắn mới thành danh.

Bùi Minh Viễn quay đầu lại nhìn hắn một cái, liền vỗ nhẹ đập lên bãi cỏ bên người, ý bảo hắn ngồi xuống, cười nói:

“Ta đã từng đi qua Đại Thực, thậm chí còn đi qua Bái Chiêm Đình, kỳ thật phương Tây so với Trường An chúng ta còn kém xa.”

Vương Tư Vũ ôm đầu gối nhìn qua hồ nước, lẩm bẩm nói:

“Đô đốc từng nói với chúng ta, tương lại sẽ để cho chúng ta đánh phương Tây, ta vẫn nghĩ, ngày đó khi nào mới đến?”

Bùi Minh Viễn liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói:

“Đô đốc các ngươi có chí khí cao tận trời xanh, lần này phái chúng ta đi Hồi Hột là vì bước tiếp theo hắn muốn tấn công Thổ Phiên để làm căn bản, ta vốn dĩ tưởng rằng phải ba, bốn năm sau mới có thể ra tay, xem ra hắn còn nóng lòng hơn chúng ta gấp bội.”

Biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt