Danh Môn

Chương 281: Đêm trước buổi thiết triều


Trầm mặc một lúc lâu, Bùi Tuấn rốt cục nói: “Thần chỉ là suy nghĩ sơ bộ, hay là Nội các nên thực hành theo chế độ chín người, trong đó ba người là Thường chế, còn lại sáu người là Phụ chế. Thường chế không thay đổi, mà Phụ chế có thể tùy thời biến hóa, không biết Thái Hậu có biết ý của thần?”

“Ba người Thường chế” Thôi Tiểu Phù cúi đầu trầm tư chỉ chốc lát, mắt nàng xoi mới với ánh mắt nghiêm trọng khác thường nhìn chăm chú Bùi Tuấn mà hỏi gằn từng tiếng: “Vậy chỉ có ba người là ai gia, Bùi Tướng quốc, Trương Hoán?”

“Vâng!” Bùi Tuấn chậm rãi gật đầu “Mỗi người có khả năng tự do chọn hai người là Phụ thần Nội các, tổng cộng chín người.”

Cùng với Triều hội năm mới sắp đến, Trương Hoán cũng bận rộn. Mỗi ngày cũng không ngừng có quan viên tới thăm viếng hắn, có quan lớn Khanh Giam ban đêm lén lút tới thăm viếng, cũng có dăm ba quan viên cấp thấp kết bạn mà đến. Đới với tất cả quan viên tới thăm viếng hắn, hắn đều lấy lễ đối xử với thái độ chân thành. Quyết không bởi vì đối phương có quan chức thấp kém mà khinh thị.

Lúc này đã hoàng hôn, Trương Hoán đi tới cửa tiễn biệt mấy vị Công Bộ Lang Trung cùng Viên Ngoại lang. Vương Ngang ở Tương Dương đánh một trận bị Thôi Khánh Công bắt đi, mặc dù không lâu sau liền có Thôi Tiểu Phù can thiệp nên được thả. Nhưng cơ nghiệp Vương Ngang đã mất, không có thực lực làm hậu thuẫn thì lực khống chế của hẵn với Công bộ cũng yếu bớt rất nhiều. Công Bộ Thị Lang Nghiêm Đình Ngọc chuyển sang thuần phục Thôi Tiểu Phù, có điều thủ hạ của hắn chính là Lang Trung, Viên Ngoại lang cùng đám quan viên thực quyền phần lớn đều là người Sơn Nam, đất đai điền sản cũng phần lớn ở tại Sơn Nam. Không ít người đều từ suy nghĩ thực tế mà âm thầm hướng đến thuần phục Trương Hoán.

Hôm nay ba người tới chính là Thủy Bộ ty Lang Trung cùng hai vị Viên Ngoại lang.

“Mời Trương Thượng thư dừng lại. Chúng tại hạ thật sự thẹn không dám nhận.” Thủy Bộ ty Lang Trung Nhạc Miểu liên tục khom người cẩn thận tạ ơn, mời hắn dừng bước. Trương Hoán cũng chắp tay cười nói: “Thuỷ lợi là gốc rễ nông vụ, diệu kế của ba vị ta chắc chắn sẽ mở rộng tới địa phương. Cũng hoan nghênh ba vị thường xuyên đến chỉ bảo, cửa nhà của Trương Hoán luôn luôn mở rộng với các ngài.”

“Nhất định! Nhất định!” Ba người đồng loạt thi lễ, đăng lên xe ngựa đi.

Trương Hoán xoay người trở lại trong phủ. Chỉ thấy thê tử Bùi Oánh đã thay đổi xong trang phục, có hai nha hoàn làm bạn đang đứng ở trong sân chờ hắn.

“Trương lão gia của ta, ngài nhìn xem hiện tại giờ nào, rốt cuộc là ngài có đi hay không?” Bùi Oánh hỏi có chút oán giận.

Trương Hoán lúc này mới nhớ ra, buổi tối hôm nay hắn có hẹn tới phủ Lô Kỷ đi ăn cơm! Chính mình lại vô ý quên đi, hắn vội vàng vỗ vỗ vào đầu mà cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, xin phu nhân chờ, ta đi thay trang phục xong liền khởi hành.”

Hắn cuống quít trở lại phòng, Dương Xuân Thủy đã sớm chuẩn bị tốt trang phục cho hắn. Trương Hoán vừa thay quần áo vừa dặn dò: “Chiều nay cơm nước xong. Ta có thể còn phải đi quý phủ của cậu một chuyến, Thôi Ninh liền phiền nàng chăm sóc nhiều hơn.”

“Vâng! Xin Lão gia yên tâm, Nhị phu nhân thiếp sẽ chiếu cố tốt cho nàng.” Dương Xuân Thủy thấp giọng nói.

Trương Hoán đột nhiên cảm giác được âm thanh của nàng có chút dị thường, liền xoay người ôm lưng nàng ta cười nói: “Làm sao vậy?”

Dương Xuân Thủy cúi đầu, lau nước mắt mà nói ấm ức: “Hôm nay bà mụ đến xem có nói Nhị phu nhân tám chín phần mười là nam hài. Đại phu nhân lúc nãy thưởng bà mụ mười quan tiền. Thiếp thân cũng muốn thưởng bà mụ vài quan tiền, nhưng ngay cả cơ hội này cũng không có.”

“A! Nguyên lai là như vậy.” Trương Hoán nổi lên lòng thương tiếc, nâng người của nàng lên hôn môi nàng một cái rồi mập mờ cười nói: “Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, ta ngày ngày đến chỗ nàng cày cấy, cơ hội không phải sẽ có sao?”

Dương Xuân Thủy vừa hoan hỉ lại là ngượng ngùng, nàng cúi đầu nhẹ nhàng giãy dụa người. Trương Hoán bị nàng cọ sát thì bốc hoả cũng không quản Bùi Oánh đang chờ bên ngoài cứ ôm nàng ta hung hăng cợt nhả một phen rồi mới buông tha nàng ta đi.

“Như thế nào mà thay trang phục cũng mất thời gian lâu như vậy?” Bùi Oánh lại theo thường lệ oán giận hắn “Ước cả canh giờ mà chỉ còn một khắc, đến muộn thì chàng làm thế nào giải thích với người ta.”

Trương Hoán đau đầu, vội vàng năn nỉ: “Được rồi! Bà cô của ta. Mau lên xe đi!”

Bùi Oánh ăn mặc lộng lẫy có hai nha hoàn đến đỡ lên xe ngựa, Trương Hoán cũng chui theo vào. Xe ngựa lập tức khởi động nhằm hướng phủ Lô Kỷ chạy đi như bay.

Trong xe ngựa, Bùi Oánh sớm ngửi thấy trên người Trương Hoán có mùi son phấn nồng nặc liền biết hắn nhất định là thừa dịp thay quần áo cùng Dương Xuân Thủy làm cái gì. Nàng âm thầm có chút bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm gì, liền mỉm cười bảo: “Tâm tình Lão gia hôm nay hình như cũng không tồi.”
//tru
yencuatui.net/ “Đó là đương nhiên.” Trương Hoán chớp mắt cười nói: “Hôm nay ba viên kiện tướng ở Thủy Bộ ty cùng đến nhà. Cứ như vậy, Công Bộ đã có ba ty về thuần phục với ta. Ngu Bộ ty Lưu Lang Trung bây giờ còn do dự, nhưng hắn là người Giang Lăng, ngày mai ta phái đồng hương của hắn đến gợi ý hắn một phen. Như vậy, cả Công Bộ đều thuộc về ta.”

Bùi Oánh hé miệng cười cười đạo: “Còn Thị Lang thì sao? Khứ Bệnh như thế nào không đề cập tới Công Bộ Thị Lang?”

Trương Hoán sắc mặt lập tức sầm xuống, hắn lạnh lùng nói: “Nghiêm Đình Ngọc thuần phục Thôi Tiểu Phù thì đã làm sao. Hừ! Một kẻ không có binh tướng thôi, một ngày nào đó hắn sẽ vì quyết định của mình mà hối hận.”

Bùi Oánh thấy chồng khó mà có được tâm tình thật là tốt lại bị một câu nói của mình làm mất hứng thì trong lòng nàng cũng có chút hối hận liền chuyển đề tài: “Khứ Bệnh, hôm qua Bình Bình đưa bà mụ cùng Lâm thẩm quay về Lũng Hữu. Lúc gần đi bà mụ bảo thiếp cho chàng biết, nếu như chàng thật sự không muốn lấy Bình Bình thì cho người ta tin chính xác. Treo người ta như vậy cũng không phải là biện pháp, chàng nói đi?”

Trương Hoán khẽ thở dài một cái mà nói: “Nàng cũng biết trong khoảng thời gian này ta chịu áp lực rất lớn, thật sự không có thời gian suy nghĩ chuyện này. Như vậy đi! Qua Đại Triều thì ta muốn đi Trường *** cùng Giang Lăng một chuyến để an ủi binh lính. Các nàng về Lũng Hữu trước, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp từ Thục Trung quay về Lũng Hữu. Nếu như khi đó nàng ta vẫn còn nguyện ý lấy ta thì ta nhất định cưới nàng ấy.”

Bùi Oánh liếc mắt nhìn hắn cười nói: “Chàng nói lần này liệu có thể giữ lời?”

Trương Hoán cười khổ một phen, nhắm hai mắt lại rồi không nói chuyện nữa.

Phủ đệ của Lô Kỷ ở phường Vĩnh Nhạc, cách phủ đệ Trương Hoán ước hai dặm. Xe ngựa chỉ đi chốc lát liền tới Lô phủ. Lúc này sắc trời đã dần dần tối sầm, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước bậc thang. Lô Kỷ mang theo vợ của hắn là Dương Phi Vũ đã sớm chờ lâu ở trước cửa phủ.

“Lô thị lang, ta đã tới chậm, thật sự là xin lỗi!” Trương Hoán xuống xe ngựa, liền chắp tay cười nói.

Lô Kỷ cười đón chào “Đâu có! Đâu có! Trương Thượng thư bằng lòng đến bỉ phủ đã là vẻ vang cho kẻ hèn này, đâu còn dám có nửa câu oán hận?”

Hai người liếc nhau, tất cả cùng cười ha ha. Bên kia Dương Phi Vũ cùng Bùi Oánh cũng là vô cùng thân thiết, hai người từ lúc ở Vũ Uy thì quan hệ đã rất tốt, lúc này tại Trường An gặp nhau càng có một niềm vui xa cách gặp lại.

Hai nhà cười cười nói nói cùng vào cửa phủ. Lô gia là thế gia lâu năm ở Đại Đường, một trong Thất Đại Thế Gia thời đường sơ. Tuy nhiên đến trung Đường thì đã suy bại, nhưng từ dáng vẻ phú quý của phủ trạch liền có thể nhìn ra được nội tình thâm hậu của Lô gia. Đại thụ chọc trời, những cây cổ quý hiếm mấy trăm năm tùy ý có thể thấy được. Trong những mảng xanh lớn của cây cỏ ngẫu nhiên một góc mái cong lộ ra, cũng là điêu khắc gọt dũa tinh vi, hoạ sĩ cực kỳ tinh xảo. Đi qua một khối bạch ngọc nguyên thể được điêu khắc thành tiểu kiều. Từ những chỗ ghép nối liền có thể nhìn thấy khí thế to lớn của chủ đường (nhà chính) Lô phủ. Mười tám cột trụ đều là loại hai người ôm không xuể đứng xếp thành hàng chữ nhất, cả chủ đường đủ để chứa hai ngàn người cùng nhau dùng cơm.

“Đã lâu nghe thấy Lô phủ là tòa nhà đẹp nhất Trường An, bây giờ nhìn lại cũng là danh bất hư truyền.” Trương Hoán ca ngợi tự đáy lòng.

Lô Kỷ vuốt râu mỉm cười nói: “Phủ đệ trang điểm cho dù tốt thì cũng không có địa thế tốt như phủ của Trương Thượng thư. Đây chính là phủ đệ của Khai Nguyên danh tướng Trương Thuyết. Bởi vì ở vào đúng ngôi vị cửu ngũ, Trương Thuyết bị người ta nói quá. Tại hạ nghĩ hiện tại Thái Hậu nhất định hối hận đem phủ đó ban cho ngài.”

Trương Hoán cũng cười cười đáp: “Trương Hoán có thể đi cho tới hôm nay, cũng không phải bởi vì ngụ ở chỗ nào mới tới đó được.”

“Nói thật hay!” Lô Kỷ vổ tay tán tụng “Đại trượng phu phải tự mình cố gắng, không trải qua một phen giao tranh thì có thể nào trở nên nổi bật. Trương Thượng thư tuy là xuất thân thế gia, nhưng so với con cháu nhà bần hàn có thể còn gian khổ hơn vài phần.”

Ở phía sau bọn họ, Dương Phi Vũ cùng Bùi Oánh dọc theo lạch nhỏ đi một mạch, thỉnh thoảng chỉ trỏ vài đám hoa và cây cảnh có tiếng đẹp đẽ mới nở nói thì thầm. Lô Kỷ vô cùng trìu mến nhìn thoáng qua vợ mình, đột nhiên nói khẽ với Trương Hoán: “Thực không dám đấu diếm với ngài. Lần này mời ngài tới thì dụng ý thực sự của tại hạ là muốn mượn cơ hội nói cho ngài, ngài cùng Thôi Tiểu Phù tranh đấu thì tại hạ sẽ đứng ở bên ngài.”

Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt