Vài Lần Hồn Mộng

Chương 33: Vài Lần Hồn Mộng Chương 33 - 34




Chương 33

Trên đình phía sau núi Anh Lương quả thật là một nơi ngắm trăng thật tốt.

Đình này xây dựng trên vách núi, lại là một chỗ đất cao, bốn phía lại không có chỗ che khuất, ánh sáng song nguyệt càng rõ ràng, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng sóng nước lấp lánh trong veo của con sông dưới chân núi. Côn trùng kêu vang vì thế càng tăng thêm sự yên tĩnh của màn đêm.

Tử Đàn đào ra một cái bình ở dưới chân trụ thứ ba của đình, đặt bình lên trên bàn đá nhỏ ở trong đình, Tử Đàn cười nói: “Nhược Nhất tới đây nếm thử cái này.” Chỉ tay về phía bàn, trên bàn liền xuất hiện hai ly rượu bằng bạch ngọc. Nàng đổ một chút rượu vào ly đưa cho Nhược Nhất.

Nhược Nhất không nghi ngờ gì, nhấp một ngụm. Lập tức một mùi thơm ngát say lòng người tỏa ra trong miệng, hình như có vị rượu mà lại giống như không có vị rượu, đầu lưỡi, cổ họng chỉ cảm thấy vị ngọt tinh khiết nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù Nhược Nhất là loại người không hiểu về rượu cũng nhịn không được mà tán thưởng: “Thật sự là rượu ngon.”

Tử Đàn mỉm cười: “Là nhờ vào thời gian cất giữ, lúc trước rượu này rất khó uống, qua hơn một ngàn hai trăm năm, tự nhiên cũng liền trở nên thơm ngọt tinh khiết.”

Nhược Nhất kinh ngạc chỉ thiếu điều phun rượu ra. Nàng mượn ánh sáng của vầng trăng để đánh giá vật trong ly rượu.

Hơn một ngàn hai trăm năm.. Rượu này thật sự còn có thể uống sao?

“Lúc đó còn trẻ, mới đến Anh Lương cái gì cũng đều không hiểu, sư phụ bảo làm cái gì thì làm cái nấy. Khi đó tiểu lão nhân Anh Lương ham thích rượu, liền bảo đám đồ đệ thân thế hiển hách cùng nhau tu luyện thuật ủ rượu, với mỹ danh là học hỏi những chiêu nhỏ từ thế giới bên ngoài. Quả thật là để thỏa mãn cho tật nghiện rượu của mình. Vò rượu đào hoa này, là vò rượu đầu tiên ta ủ, khi đó tự bản thân nếm thử, quả nhiên là cảm thấy trên thế gian không có gì khó uống hơn nữa, liền dùng bí tồn thuật đem nó chôn tại đây. Mà bây giờ nếm lại, hương vị không giống trước, thật sự còn có một chút nỗi niềm hoài niệm.”

Nhược Nhất nhịn không được tò mò hỏi: “Hơn một ngàn năm trước Anh Lương chủ có dáng vẻ giống hiện giờ không?”

Tử Đàn cười nói: “Không, nếu như hắn có bộ dáng vô lực như bây giờ, những thế gia này làm sao bằng lòng đem con nhà mình giao cho hắn đây? Lúc trước sư phụ Có thể nói là nam tử đẹp nhất Cửu Châu.”

“Nam tử đẹp nhất Cửu Châu” Nhược Nhất im lặng, thật sự không thể liên hệ giữa một đứa nhỏ có thể nổi nóng bất cứ lúc nào với một nam tử đẹp trai.

Quả nhiên là thời gian như phi đao, có thể lóc thịt gọt xương a!

Tử Đàn lại rót đầy chén rượu của hai người. Có chút cảm thán nói: “Bất tri bất giác thì đã từng tuổi này, có lẽ thời gian là nguồn năng lượng mạnh nhất thế gian.” Tử Đàn nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói, “Hai trăm năm trước, khi ta tỉnh lại ở Hàn Động. Ta vốn tưởng rằng Cửu Châu vẫn là Cửu Châu, U Đô vẫn là U Đô, Tiêu nhi của ta cũng vẫn là Tiêu nhi của ta. Cũng không nghĩ, khi ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, Cửu Châu và U Đô đều thay đổi, ngay cả Tiêu nhi cũng thay đổi.”

Nhược Nhất ngưng thần lắng nghe, bàn tay không tự giác mà xiết chặt ly rượu.

“Tiêu nhi từ khi sinh ra đã làm Vương của Cửu Châu, trưởng bối trong tộc kỳ vọng rất cao đối với hắn, cho nên yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm khắc. Lúc hắn còn nhỏ đã đi theo các trưởng bối xử lý sự vụ trong tộc, hiếm khi tiếp xúc với người cùng tuổi, cho nên bồi dưỡng thành tính tình lãnh đạm như ông cụ non. Đối với những vật mà hắn yêu thích, ta cũng chưa từng thấy hắn biểu lộ thái độ quá vui mừng phấn khích.”

Tử Đàn liếc mắt đánh giá nét mặt yên lặng của Nhược Nhất, bỗng nhiên nói: “Nhược Nhất cũng biết vì sao ta hiểu rõ nhưng ngày tháng trước kia của Tiêu nhi không?”

“Giữa hai người thân thiết như thế, đương nhiên đều rõ ràng quá khứ của nhau”

“Hôm nay, ta nói rõ với ngươi chuyện này, đỡ phải ngươi lại suy đoán.” Tử Đàn khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: “Ta tên thật gọi là Thương Tuyết.

Sau khi Thương Tiêu xưng vương, vì kiêng dè tên của hắn, liền đổi cái tên khi còn nhỏ gọi là Tử Đàn.”

Lời nói này của nàng ta rất cạn ý, thế cho nên sau khi Nhược Nhất nghe xong nhất thời còn chưa hiểu được ý tứ của Tử Đàn. Đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận bỗng nhiên nàng giương mắt, kinh ngạc nhìn thẳng Tử Đàn, chỉ nghe nàng ta nói tiếp:

“Ta chính là tỷ tỷ ruột thịt củaThương Tiêu. Lớn hơn hắn năm trăm năm tuổi.”

Tỷ tỷ ruột thịt? Nhược Nhất sửng sốt.

“Lúc ta mới tới Anh Lương bái sư, hắn mới sinh ra ở U Đô, nghe nói ngày hắn sinh ra, lôi kiếp chín lần chín tám mươi mốt đạo sấm sét kinh thiên động địa cơ hồ đánh nát nửa đỉnh U Đô Sơn. Hắn chịu đựng được tám mươi đạo sấm sét, mẫu hậu chịu thay hắn đạo cuối cùng, chết tại chỗ. Phụ vương đổi nhủ danh cho hắn gọi là Tử Ly.”

Nhược Nhất ngây ngốc lắng nghe. Hoàn toàn ngây dại.

“Tiêu nhi là kỳ tài trời ban khó có được. Ta tu tập pháp thuật ở Anh Lương, cách mười năm thì có một tháng nghỉ ngơi, có thể quay về U Đô một lần. Mỗi lần gặp hắn đều có cảm giác rất kinh ngạc. Tiến bộ của hắn cực nhanh, làm cho ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng càng làm cho ta cảm thấy kinh hãi, là cảm xúc trong mắt hắn càng ngày càng trầm lặng.” Tử Đàn thở dài một tiếng, “Hắn lợi hại như thế nào, lúc đó cũng chỉ là một đứa nhỏ, lại mang nét mặt của một người từng trải, trong lòng vẫn thích chơi đùa. Ai đối với hắn dễ dàng thoải mái một chút, hắn sẽ thân thiết với người đó hơn. Khi đó trong cả U Đô, ta là người đối xử dễ dàng thoải mái với hắn nhất, cho nên xưa nay hắn cũng thích gần gũi với ta. Ta tu hành hơn ba trăm năm ở Anh Lương, sau khi trở lại U Đô, liền tiếp nhận chức đại tướng quân. Chính là chức vị Vũ La đang đảm nhiệm. Hàng năm ta đều chinh chiến bên ngoài, lại hiếm khi nói chuyện với Tiêu nhi. Lúc ta ở cùng với Tiêu nhi, sau những thời gian dài đó, cũng không còn giống như ba trăm năm trước.”

“Nhược Nhất, ngươi biết ta ngủ trong Hàn Ngọc động bốn trăm năm, thế nhưng, ngươi có biết vì sao ta ngủ không?”

Nhược Nhất lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Ta từng hỏi qua Thương Tiêu, hắn lại lặng im không nói. Đám tiểu yêu ở U Đô Sơn, cũng đều nói không biết.”

“Đám tiểu yêu ở U Đô đối với chuyện năm đó kiêng kị một chút cũng là đương nhiên. Về phần Tiêu nhi”

Tử Đàn ngẩng đầu nhìn song nguyệt giữa không trung, ngữ khí lạnh lùng: “Khi ta ngủ say là sau một trận đại chiến, khi đó phụ vương đã qua đời, Tiêu nhi đi lên vương vị, hắn dẫn quân thân chinh. Đây chính là một trận chiến nhất định giành thắng lợi, thế nhưng lại bởi vì trong yêu tộc có một phản đồ, làm cho toàn quân mười vạn tinh binh bị diệt. Nói đến phản đồ này nhất định ngươi cũng biết.”

Nhược Nhất hoang mang.

Khóe môi của Tử Đàn cười lãnh đạm: “Hắn tên thật là Thương Tễ, nhủ danh là Tử Hiên. Hiện giờ chính là cung chủ Tầm Thương Cung vang danh thiên hạ, Quý Tử Hiên. Người thế gian không biết, hắn đích thực cũng là Cửu Vĩ Bạch Hồ. Hắn là anh em cùng cha khác mẹ với ta và Tiêu Nhi. Lúc trước hắn phản bội yêu tộc, kể cả chuyện lấy trộm thiên thư ở trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc. Hắn tiết lộ hoàn toàn việc quân cơ của tộc, đến nổi mười vạn tướng sĩ yêu tộc của ta chết thảm sa trường.”

Quý Tử Hiên và Thương Tiêu từng có quan hệ như vậy! Nhược Nhất kinh hãi nhảy dựng, bị người thân thiết phản bội, khó trách từ trước đến nay Thương Tiêu luôn cố kỵ trong việc dùng người, thì ra một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

“Ta vì cứu Tiêu nhi, vô ý bị phong ấn, từ đó ngủ say Chuyện năm đó nhất định là tạo nên một vết thương trong lòng Thương Tiêu. Hắn như thế nào lại muốn cho ngươi biết, hắn từng bị buộc lâm vào cảnh khó khăn.”

Trong lòng Nhược Nhất hơi hơi thắt lại, lại nghe Tử Đàn nói: “Mặc dù là lúc trước hoàn cảnh gian nan như vậy, ta cũng chưa từng thấy Tiêu nhi tỏa ra vẻ yếu đuối gì. Ta vẫn nghĩ hắn đã kiên cường đến độ không có buồn vui gì rồi. Thế nhưng hai trăm năm trước, ta mở mắt ra lại phát hiện chuyện không ngờ là hắn lại có biểu hiện cảm xúc rõ ràng như vậy.” Tử Đàn nhìn chằm chằm Nhược Nhất nở nụ cười, “Kế tiếp, ta muốn nói chuyện cũ của hai trăm năm trước, ngươi còn muốn nghe ta kể tiếp không?”

Nhược Nhất nói: “Muốn Mà lại không muốn. Ta” Ly rượu bạch ngọc bị Nhược Nhất cầm chặt. Nàng nhẹ giọng nói, “Ta có chút sợ hãi.”

“Dù muốn hay không, ta đều muốn nói cho ngươi nghe. Cuộc đời này của Tiêu nhi luôn cô độc thanh tịch, nhưng mà ta muốn làm cho hắn sau này mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ.” Tử Đàn nhìn song nguyệt trên bầu trời, “Ta vẫn còn nhớ rõ ngày ngươi rời đi, đó là ngày hỉ nguyệt, ba tháng sau khi ngươi đi rồi, Tiêu nhi mang một thân lệ khí từ Quỷ Khốc Hà trở về U Đô, hắn chỉ nói với ta một câu, từ nay về sau, ngày hỉ nguyệt là ngày sinh nhật của hắn.”

“Hắn Hắn ở trong Quỷ Khốc Hà tìm ta suốt ba tháng?” Nhược Nhất kinh hãi một trận, lệ khí trong Quỷ Khốc Hà làm cho người ta sợ hãi như vậy, mặc dù là Thương Tiêu, ở trong đó lâu như vậy, khẳng định cũng chịu không nỗi. Hơn nữa, nếu Nhan Nhược Nhất thật sự rơi xuống giữa sông, chỉ sợ cũng là trong nháy mắt đã bị ăn mòn đến xương cốt cũng không còn.

Hắn như thế nào lại không biết?

Hay là mặc dù biết, cũng muốn một lần rồi lại một lần tìm kiếm trong vô vọng?

Tử Đàn cũng không đáp lời của nàng, vẫn nói tiếp: “Tiêu nhi cũng không quan tâm sinh nhật của mình, bởi vì ngày sinh nhật của hắn cũng chính là ngày giỗ của mẫu thân, đó là lần duy nhất ta nghe thấy Tiêu nhi tự mình chủ động nhắc tới hai chữ sinh nhật này. Sau đó ta mới biết hiểu, thì ra lúc ngươi ở bên cạnh hắn, đối với ngày sinh nhật là có ước định gì.”

Nhược Nhất trầm mặc, mắt run rẩy nhẹ nhàng nhắm lại, trong đầu một lần lại một lần hiện ra tiếng cười khẽ ngày trước của mình “Tiêu hồ ly, ngươi muốn ước định với ta hay không?” “Ước định — khi nào thì ta thổ lộ với ngươi, khi đó chính là sinh nhật của ngươi. Quà sinh nhật là một cô bạn gái!”

Mà ngày đó khi nàng đi, nàng hổn hển hét to với cửa Hàn động “Thương Tiêu! Mẹ kiếp chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!”

Cho nên, hắn là đang tuân thủ ước định kia, hay là muốn món quà sinh nhật đã không thể có được nữa đây?

“Sau đó, người Tầm Thường Cung tìm tới cửa, nói là phải trả lại di vật của ngươi” để lại “bảo Tiêu nhi một mình đi Tầm Thường Cung lấy.” Tử Đàn xoay tròn chén rượu trong tay, “Quý Tử Hiên nhất định là bày sát chiêu ở trong Tầm Thường Cung, ta tất nhiên là không cho hắn đi, thế nhưng sau đó vẫn không thể cản được hắn. Sau đó, khi Tiêu nhi trở về, cả người đầy máu, trong tay nắm bắt một phong thư, từ đó trên mi tâm của hắn đã hiện lên ma ấn. Sau này, ta nghe người ta nói, đôi mắt của Quý Tử Hiên cũng bị hủy.”

Hốc mắt của Nhược Nhất ửng đỏ: “Di vật? Ta để lại di vật gì đâu, cho dù là ta có di vật gì, như thế nào lại đáng giá để hắn nhập ma”

Tử Đàn lành lạnh nói: “Không có sao? Như thế, ta nhìn thấy phong thư《 gửi Thương Tiêu》kia từ đâu mà có? Ngươi có biết lúc ấy nhìn thấy lá thư này của ngươi, biết được ngươi là tự mình lên kế hoạch bỏ đi, ngay cả ta cũng kinh ngạc vô cùng. Ngươi nói một tiếng tuyệt bút, hiên ngang bỏ đi, đổi lại Tiêu nhi mấy lần nhập ma như phát điên Nhược Nhất, bây giờ biết chuyện này, ngươi có thật sự cảm thấy đau lòng? Mặc dù ta không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Tiêu nhi, thế nhưng coi như là nhìn thấy hắn trưởng thành. Từ trước đến nay hắn lấy thiên hạ yêu tộc làm trọng. Nhưng mà hai trăm năm trước hắn phụ bỏ thiên hạ, chỉ vì cầu quay ngược thời gian để ở trên đỉnh U Đô Sơn ngươi quay đầu nhìn lại.”

“Ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ sau khi hắn say rượu nghẹn ngào ngồi ở trong Phù Vân Các như thế nào không? Ngươi có thể nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn mấy trăm lần chỉ vì tìm kiếm một cái thân ảnh hư ảo trong tuyệt vọng không? Ngươi có biết một khắc cuối cùng trước khi hắn bị phong ấn hắn đã gọi tên ai không? Ngươi có biết một khắc khi hắn phá vỡ phong ấn đó đã gọi tên ai không?”

“Nhan Nhược Nhất!” Tử Đàn hơi hơi thở dài một tiếng tức giận, “Nhược Nhất, nghe đến mấy chuyện này ngươi có từng cảm thấy thẹn trong lòng? Mà nay ngươi đã trở lại, lại dẫn theo một vị hôn phu có bản lĩnh như vậy Chẳng lẽ ngươi trở về, chính là vì đánh thức hắn, rồi lại đục khoét trái tim hắn sao?”

Nhược Nhất nhắm hai mắt của mình lắc đầu, nàng nghẹn ngào đến không thể nói nên lời.

“Thôi, chuyện của những người trẻ tuổi các ngươi, ta vốn không nên nói thêm cái gì, chỉ là, Nhược Nhất, ngươi như thế nào đành lòng để cho hắn tiếp tục cô đơn lạnh lẽo.” Tử Đàn lại rót một chén rượu đưa cho Nhược Nhất, “Bây giờ Tiêu nhi nhất định ngủ không được, đang buồn khổ ngắm trăng. Uống hết ly này, đi tìm hắn đi.”

Nhược Nhất đi rồi, Tử Đàn dường như có chút đăm chiêu sờ sờ mép ly rượu bạch ngọc, lẩm bẩm nói: “Liều lượng của thuốc này có phải đã bỏ vào hơi nhiều không ta? Cô nương đó hẳn là lần đầu tiên, chịu không nổi thì làm thế nào đây?”

“Quên đi, người trẻ tuổi mà, chịu cực một chút cũng tốt.”

Chương 34

Nhược Nhất chạy thẳng một mạch, lúc nàng vội vàng chạy đến chỗ ở của Thương Tiêu, lại đứng ở trước cửa tiểu viện[1] của hắn mà không dám đi vào.

Lúc này, cảm giác sợ hãi khi gần đến nơi mà cảm xúc mình hướng đến thể hiện một cách rõ nét trong nàng.

Do dự mấy lần, cuối cùng đầu ngón tay nàng run rẩy, nhẹ nhàng đẩy cửa viện. Trong tiểu viện không có ai, trong phòng cũng không lên đèn, hắn không có ở đây?

Nhược Nhất nhìn căn phòng trống vắng, cuối cùng thất vọng hạ mi mắt, đang muốn xoay người rời khỏi, chợt nghe một tiếng đàn xa xăm trống trải từ phía sau phòng truyền đến. Tâm thần của Nhược Nhất tập trung lại, dè dặt cẩn thận, từng bước một đi đến phía sau phòng.

Dưới ánh sáng trong suốt của song nguyệt, rừng trúc sau phòng đang lay động xào xạc trong cơn gió đêm lành lạnh. Một nam tử ngồi một mình ở chỗ kia đang trêu chọc huyền cầm. “Tình tính tang” giống như mang theo một phong vị khác lạ làm sao.

“Thương Tiêu.”

Dư âm tiếng đàn cuối cùng cũng được hắn ghìm lại, giống như hình ảnh trước mắt dừng lại bất động.

“Tiêu hồ ly” Rất lâu rồi không gọi ba chữ này, trong phút chốc đã làm cho khóe mắt của Nhược Nhất đỏ hoe, nàng hít sâu một hơi, ức chế dòng nước mắt của mình, bước nhanh đến phía sau Thương Tiêu, hai tay đẩy mạnh hắn, mắng: “Chàng câm điếc sao? Não của chàng bị khuyết tật đến nổi ngũ quan không được đầy đủ sao? Nói cho ta biết Tử Đàn là tỷ tỷ của chàng thì mất nhiều thời gian lắm sao! Như thế nào chàng còn có thời gian làm ra vẻ ngắm trăng đến dáng vẻ khổ tình như vậy! Chàng Chàng thật sự là Khờ ngốc vô cùng”

Nhược Nhất nắm lòng bàn tay đánh vào lưng hắn một cách vô lực, nàng nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng nước mắt cũng tràn ra, nàng ôm lấy lưng của hắn, gào khóc, lau hết nước mắt và nước mũi trên mặt lên áo hắn.

“Này! Ai khờ ngốc vô cùng vậy!” Nam tử bị Nhược Nhất ôm đột nhiên đứng lên, hắn quay lại trước hai mắt khóc đến sưng đỏ của Nhược Nhất lớn tiếng nói, “Tìm ai mà khóc thảm thiết vậy! Nhìn rõ ràng ta là ai chưa! Nhìn dáng vẻ này của ngươi cũng đủ dọa người rồi!”
Đôi mắt sưng húp của Nhước Nhất thấy rõ người trước mắt: “Mạc Mạc Mặc.”

“Là ta, đại gia của ngươi đây.”

“Ngươi, ngươi ở trong này để làm chi?” Nhược Nhất rất mất hứng.

“Nữ nhân của hắn tìm ngươi nói chuyện, nam nhân của ngươi đương nhiên cũng phải tìm hắn nói chuyện. Chúng ta nâng cốc vui vẻ nói chuyện không thoải mái sao.”

Nhược Nhất mắt đảo qua, trên bàn đặt cây đàn cũng có hai ly rượu. Nàng vô lực chống trán: “Vậy hắn đâu?”

Mạc Mặc bĩu môi, Nhược Nhất thuận đường nhìn lại, chỉ thấy Thương Tiêu một thân áo trắng đứng dưới tán trúc. Lặng im không nói nhìn chằm chằm vào nàng.

Mạc Mặc ghé vào bên tai Nhược Nhất thấp giọng nói: “Vui vẻ nói chuyện cái rắm, hắn là một bình dấm chua lớn đấy, vừa thấy ta là sắc mặt chẳng hòa nhã chút nào.”

Mà lúc này đương nhiên Nhược Nhất cũng chẳng nghe vào được cái gì nữa. Mạc Mặc sờ sờ cái mũi, liếc mắt đánh giá Nhược Nhất một cái, lại nhìn đến Thương Tiêu cách đó không xa, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn đặt đàn một lúc lâu, cuối cùng thì thào tự nói: “Chắc là liều lượng vừa đủ rồi.” Sau đó lui ra ngoài.

Còn lại trong viện hai người nhìn nhau không nói gì.

Chịu đựng không được bầu không khí này nữa, Nhược Nhất hơi hơi mở miệng, cũng không nghĩ nàng muốn gì “Tiêu” Tên còn chưa gọi xong, nước mắt rơi xuống.

Càng không thể vãn hồi. Nàng giống như đứa nhỏ, đứng ở nơi đó liên tục lau nước mắt, thế nhưng lau như thế nào cũng không sạch.

Thương Tiêu chậm rãi đến gần nàng, một tiếng thở dài, nhẹ nhàng đem đầu nàng nhập vào trong lồng ngực: “Ta tưởng là nàng biết.” Lời này hàm chứa một chút ủy khuất.

Nhược Nhất khóc thút thít: “Ta không biết.”

“Ta tưởng là nàng biết.” Tay của Thương Tiêu vòng qua ôm chặt nàng.

“Ta thật không biết!”

“Ta tưởng là nàng biết.” “

“Ta” Nhược Nhất ngừng lại một chút, đột nhiên “phù” một tiếng nở nụ cười, sau đó nước mắt lại rơi xuống bên bờ môi tươi cười của nàng, nàng cứ nửa khóc nửa cười như vậy mà nói: “Thực ngây thơ! Tiêu hồ ly, chàng là đồ khờ ngây thơ!” Hai tay Nhược Nhất vòng qua, ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt hơi lạnh dán vào cổ của hắn từ chảy xuống. Thương Tiêu bỗng nhiên cảm thấy được thân thể khô nóng.

Hắn hơi hơi hạ thấp đầu, hơi thở phun ra ở bên tai Nhược Nhất. Đôi mắt tím lúc này vẫn còn trong sáng thoáng nhìn hai ly rượu để trên bàn.

Lấy tu vi của Thương Tiêu, hắn như thế nào lại vụng về giống Nhược Nhất như vậy. Kẻ tài năng thủ đoạn có thể hạ dược thành công trên người hắn, vậy chỉ có một khả năng —— hắn muốn hét lên.

“Nhược Nhất” Hắn mở miệng, giọng nói đã lộ vẻ khàn khàn. Thế nhưng không đợi hắn nói xong, Nhược Nhất lại đột nhiên mở miệng:

“Tiêu hồ ly, hình như có chút kỳ quái.” Thương Tiêu im lặng, Nhược Nhất nói tiếp: “Có chút nóng”

Trong đầu Thương Tiêu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm nay Tử Đàn và hắn nói xong nét mặt của Tử Đàn có chút kỳ quái đến gần như ái muội

Thương Tiêu thở dài. Mặc dù hắn bị hạ thuốc, nhưng nếu Nhan Nhược Nhất không muốn, vậy hắn cũng có biện pháp ép thuốc ra ngoài. Mà bây giờ Nhược Nhất cũng bị hạ thuốc, hành vi của nàng cũng không thể khống chế, nếu trong lúc đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ không phải là mong muốn của nàng ấy.

Đây chính là điều quan trọng nhất, Thương Tiêu không muốn làm chuyện hồ đồ.

“Nhược Nhất, là Tử Đàn cho nàng” Thương Tiêu bỗng dưng mở mắt.

Nhược Nhất ấn đôi môi ấm nóng lên môi hắn, đầu lưỡi không an phận kia vụng về khiêu khích bờ môi hắn.

Nàng bị dược tính của thuốc làm ảnh hương rồi, lý trí của Thương Tiêu nói cho hắn. Nhưng mà ngọn lửa trong cơ thể bỗng chốc tăng lên, có chút làm cho người ta không áp chế được: “Nhược Nhất” Hắn hơi hơi đẩy nàng ra, “Nàng”

“Ta biết.” Hai gò má của Nhược Nhất dưới ánh trăng ửng lên sự ngượng ngùng say đắm, “Ta có thể đoán được.” Đôi môi của nàng tựa sát vào môi hắn như vậy, khi nói chuyện ma xát cơ hồ khiến cho Thương Tiêu động tình không khống chế được. Nàng khẽ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy hẳn là có thể.”

Trong lúc nói ra lời này, Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy được song nguyệt trên bầu trời chớp chớp giống như ánh mắt tươi cười, nhìn hai má của nàng như lửa ở đốt.

“Thương Tiêu.” Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của hắn, lúc rời khỏi nụ hôn, thở hổn hển nói, “Vào nhà, được không?”

Có lẽ rượu hoa đào của Tử Đàn rất say lòng người, tác dụng chậm phát thế nhưng lại rất lợi hại. Làm cho nàng cũng không nhớ rõ làm cách nào mà bọn họ vào nhà.

Về phần ký ức đêm đó, Nhược Nhất nhớ rõ bọn họ quấn lấy nhau trên giường làm cho mái tóc buông xuống. Ánh sáng lưu chuyển trên mái tóc trắng tuyệt mỹ của hắn làm say lòng người. Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn mơn trớn mi tâm của nàng, xương quai xanh, rốn, cuối cùng lại nắm lấy cổ tay nàng.

Nhược Nhất muốn rút về, lại bị hắn nắm chặt. Lòng bàn tay của nàng có một vết sẹo rất xấu, cắt ngang qua tất cả vân lòng bàn tay của nàng. Thương Tiêu đem lòng bàn tay của nàng áp lên mặt mình, gần như thì thào lẩm bẩm: “Rất đau sao?”

Nhược Nhất đáp: “Từng đau.”

Từng đau, bây giờ đã tốt rồi.

Thương Tiêu nhíu mày. Nhược Nhất xoa xoa mi tâm của hắn, xoa tan đi nơi tụ hội vẻ u sầu này, nàng nói: “Chàng thiếu nợ ta, ta thiếu nọ chàng, đã sớm hỗn loạn thành một khối, có tính cũng không rõ được. Thương Tiêu, ta chỉ hỏi chàng một câu, cuộc đời này chàng vẫn nguyện ý cùng Nhan Nhược Nhất dây dưa mãi không dứt không?”

Thương Tiêu im lặng, “Đó chính là sự may mắn.” Dứt lời, hắn đưa tay áp lên mềm mại của nàng.

Nhược Nhất không ngờ đột nhiên hắn lại làm như vậy, phun ra một tiếng rên rỉ, mặt đỏ đến phát màu tím: “Thương Thương Tiêu.”

Hắn cũng không đáp lời nàng, tiếp tục công thành chiếm đất, lại một lần lặp lại con đường nhỏ mà đầu ngón tay của hắn từng đi qua trên người nàng, chỉ là lần này thay thế bằng cánh môi.

Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người mình cực kỳ khô nóng, mà ở chỗ sâu trong thân thể hơi thở lạnh lẽo như băng cần gấp cái gì đó ấm áp. Tại đây giống như tra tấn giữa nóng và lạnh, thần chí của nàng dần dần mơ hồ, thẳng đến khi một cơn đau đớn như xé rách từ hạ thân truyền khắp toàn thân. Nàng vội vàng thở dốc ý muốn giảm bớt phần đau đớn kia, thế nhưng đau đớn kia vẫn không mất đi.

“Nhược Nhất, thả lỏng.” Giọng nói của Thương Tiêu cực siết chặt.

“Đau quá” Nhược Nhất cắn vai của Thương Tiêu, mơ hồ nói, “Đi ra ngoài.”

Thương Tiêu bất động.

Nhược Nhất tức giận đến đẩy hắn: “Đi ra ngoài!”

Thương Tiêu thấy nàng quả thật cực kỳ đau đớn, lòng hơi hơi mềm nhũn, sau đó lui lui. Nhược Nhất rên rỉ một tiếng, lập tức giữ hắn lại: “Không Không được nhúc nhích” Thái dương của Thương Tiêu từ từ chảy xuống hai giọt mồ hôi, cố nhẫn nhịn.

Đau đớn từ từ qua đi. Cảm giác lạnh lẽo trong thân thể kia cũng bị Thương Tiêu đuổi đi, nàng đỏ mặt nói nhỏ nhỏ giống như muỗi kêu: “Có thể, có thể động nhẹ, như vậy Nhẹ một chút. Nhẹ một chút.”

Bờ môi của Thương Tiêu cong lên một đường cung hiếm thấy, hắn thong thả di động. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ thấy rõ hai má của nữ tử dưới thân này càng ngày càng ửng đỏ, biểu hiện trên mặt của nàng cũng dần dần trở nên thoải mái hơn. Hắn cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng thỏa mãn như lúc này.

“Tiêu hồ ly.” Nhược Nhất vòng siết chặt lưng của hắn, theo động tác của hắn càng lúc càng nhanh, “Tiêu hồ ly Ta, rất thích, rất thích chàng.”

Vui sướng trong lòng thoáng chốc giãn nở, hắn hôn môi nàng. Như là con mãnh thú ăn không đủ mà gặm cắn nàng.

Âm thanh ướt át, va chạm động tình, dao động khiến người mê muội. Ngón tay và sợi tóc quấn lấy nhau. Còn có âm thanh của nàng càng ngày càng không kiềm nén được.

Cuối cùng khi ánh sáng trắng lóe lên, Nhược Nhất hơi hơi co bụng vô lực buông lỏng. Thương Tiêu vùi đầu vào cổ nàng.

Hơi thở mạnh gấp dần dần bình ổn, mà hắn vẫn ở trong cơ thể của nàng như trước.

Lúc này Nhược Nhất mới cảm thấy được vạn phần xấu hổ. Nàng xê dịch sang bên cạnh, nghĩ muốn thối lui. Cũng không đoán được động tác di chuyển này, làm hơi thở của nam nhân bên cạnh dừng lại. Thân mình Nhược Nhất hơi hơi cứng đờ, cảm nhận sâu sắc được vật kia từ từ sống lại

Mà chính mình cũng

“Thương Tiêu.” Nhược Nhất nghiêm mặt nói, “Bọn họ quá độc ác.”

“Ừ.” Thương Tiêu tỏ vẻ không yên lòng sau đó đồng ý, lập tức hỏi, “Nàng còn muốn sao?”

Nhược Nhất cảm thấy được mặt mình sắp xấu hổ đến nổ tung rồi, vấn đề như vậy Vấn đề như vậy Bảo nàng làm sao trả lời!

“A.” Thương Tiêu cười khẽ một tiếng. Âm thanh này tràn ngập từ tính, Nhược Nhất bị hắn cười đến tâm thần rung động. Nàng cắn chặt răng, cảm thấy được cho dù thế nào, bất cứ giá nào, nàng ngẩng đầu liếm liếm vành tai của hắn, khí phách nói: “Muốn hay không, chàng còn không biết sao?”

Đôi mắt của Thương Tiêu dần dần trở nên sâu sắc.

Nhược Nhất làm ra vẻ, nở nụ cười tà mị: “Chàng, tiểu yêu tinh làm khổ người này Uhm”

Kết quả là Cửu Vĩ Bạch Hồ đại nhân bị đùa giỡn đã nổi giận.

Kết quả là, đêm còn rất dài

[1] Tiểu viện: Nhà có tường bao xung quanh