hậu võ đạo đan tôn

Chương: hậu võ đạo đan tôn Ác khách đến nhà


Nghe thanh âm tức giận của muội muội, Lâm Tiêu nhướng mày, đi nhanh ra phòng khách, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Nhu là một thiếu nữ ôn nhu như nước, rất ít nổi giận, hiển nhiên đối phương đã làm nàng phẫn nộ.

- Lâm Nhu, ta chỉ vì muốn tốt cho Lâm gia các ngươi, ngươi cũng biết thêm một năm nữa Lâm gia sẽ mất đi tư cách gia đình võ giả, đến lúc đó huân chương võ giả tứ cấp cũng sẽ bị Võ Điện thu hồi, nếu đem huân chương bán cho ta, một năm sau cho dù các ngươi mất đi tư cách gia đình võ giả cũng có được chút tích tụ sinh sống, chẳng phải là một công đôi việc.

Một thanh âm nghe qua như hảo tâm vang lên, nhưng rơi vào trong tai Lâm Tiêu lại vô cùng khó nghe.

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, trong lòng Lâm Tiêu nhất thời hiện lên một bóng người, người này là một quản sự đình viện võ giả, tên là Lưu Hành Thiện, tuy trong tên có hai chữ hành thiện, nhưng tâm địa cực đen, đặc biệt làm một ít chuyện lấn thiện sợ ác, bỏ đá xuống giếng, thanh danh cực kém, hai tháng nay liên tục tới nhà mình, mục đích là vì lấy được huân chương võ giả tứ cấp của Lâm gia.

Đình viện võ giả chính là khu nhà ở của gia quyến võ giả, trong Thương Khung đại lục, bất kỳ gia đình nào chỉ cần có người thăng cấp võ giả, người nhà sẽ được miễn phí dời qua đình viện võ giả, đây là một phúc lợi, đối với khu cư dân bên ngoài, đình viện võ giả càng thêm an toàn, hoàn cảnh càng thêm thoải mái.

Đồng thời căn cứ theo cấp bậc võ giả, thế lực nơi đó sẽ công bố huân chương do võ giả liên minh thừa nhận, huân chương có cấp bậc khác nhau, trong Thương Khung đại lục có được tiện lợi cùng đặc quyền thật lớn, nhưng một khi võ giả vẫn lạc, trong sáu năm huân chương sẽ không bị thu hồi, người nhà có thể hưởng được đặc quyền do huân chương mang tới, chỉ khi nào qua sáu năm, nếu trong nhà không có võ giả khác xuất hiện, huân chương sẽ bị thu hồi, đặc quyền cũng mất đi hiệu lực.

Dù sao hàng năm võ giả sản sinh cùng vẫn lạc thật sự quá nhiều, võ giả liên minh do các thế lực lớn tạo thành không có khả năng nuôi dưỡng người nhà của võ giả tử vong vĩnh viễn, chỉ có thể cấp ra sáu năm hưởng thụ đặc quyền, hi vọng gia tộc của võ giả tử vong có thể sản sinh ra một võ giả mới.

Ở Lâm gia, vô luận là cha mẹ Lâm Tiêu hay chính hắn, cùng Lâm Nhu đều có thể đi vào Đan Các làm việc, những điều này đều nhờ huân chương võ giả tứ cấp mà đại ca lưu lại, tuy rằng muội muội làm công tác đánh tạp tại Đan Các, nhưng địa vị đặc thù của Đan Các luôn làm không ít người đỏ mắt.

Rất nhiều người gia tài giàu có, nhưng gia đình hay thế lực không có võ giả đều sẽ tiêu tiền mua một ít huân chương của võ giả đã chết, lợi dụng đặc quyền của huân chương làm việc cho mình.

Lưu Hành Thiện là một con chó săn cho gia đình quý tộc, loại chuyện này tự nhiên giao cho hắn ra mặt là tốt nhất, bình thường huân chương võ giả đều cực kỳ nổi tiếng, mà huân chương của Lâm gia mang tới đặc quyền làm cho cả gia đình có võ giả cũng hâm mộ, tự nhiên sẽ hấp dẫn thật nhiều thế lực ngấp nghé.

Dù sao là huân chương tứ cấp, bình thường chỉ khi nào tiến vào hóa phàm cảnh mới được các thế lực lớn trao tặng, đại ca Lâm Hiên năm mười tám tuổi đạt tới chân võ giả tam chuyển, chỉ kém một bước là có thể đi vào hóa phàm cảnh cường giả, nhờ vậy mới được Võ Điện đặc thù trao tặng.

Hấp dẫn của huân chương tứ cấp tuyệt đối thật lớn.

Trong phòng khách, Lưu Hành Thiện cười híp mắt nhìn Lâm Nhu, trong mắt lóe ra tia âm lãnh, hắn đã tới Lâm gia hai lần, nhưng hai vợ chồng Lâm gia đều không muốn đem huân chương giao ra, làm trong lòng hắn cực kỳ tức giận, đành thừa dịp giữa trưa hai người đi vắng, nhìn xem có thể từ trong tay tiểu nữ nhi của Lâm gia lừa tới hay không.

Chờ sau khi lấy được huân chương tới tay, sau đó chỉ cần làm cho thiếu nữ này đóng dấu tay, cho dù hai vợ chồng Lâm gia trở về có biết, nhưng đã có giấy trắng mực đen, đối phương cũng không có biện pháp gì.

- Nhà chúng tôi sẽ không bán huân chương, Lưu quản sự, ngươi trở về đi.

Lâm Nhu tức giận, huân chương là di vật duy nhất đại ca lưu cho gia đình, nàng làm sao đồng ý đem đi bán!

- Đừng vội vàng cự tuyệt thôi.
Lưu quản sự chậm rãi lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười giả tạo:

- Nghe nói nhị ca ngươi sáng nay té xỉu trong huấn luyện quán? Nếu nhị ca ngươi thật sự xảy ra vấn đề gì, ta xem nhà các ngươi cũng không có tiền cho hắn trị liệu, nếu ngươi nguyện ý đem huân chương cho ta, ký tên lên giấy, hiện tại ta cho ngươi năm gốc linh dược nhất giai, ngươi làm việc trong Đan Các, nói vậy đã biết giá cả cùng công hiệu linh dược, có linh dược, nói không chừng nhị ca ngươi sẽ lập tức trở thành võ giả.

- Lấy một huân chương sắp quá thời hạn đổi một võ giả chân chính, khoản mua bán này thật có lợi đúng không?

Lưu quản sự nói chuyện nghe thật có đạo lý, đem khế ước đặt lên bàn, nhìn qua như có lòng tốt, nhưng đôi mắt âm thầm chuyển động, một bụng ý nghĩ xấu.

- Năm gốc linh dược nhất giai…

Trong lòng Lâm Nhu không nhịn được tâm động, nàng hiểu rõ tầm quan trọng của linh dược, có năm gốc linh dược này, nói không chừng xác suất nhị ca thăng cấp võ giả sẽ đề cao rất nhiều.

- Vậy sao? Vậy đa tạ Lưu quản sự có ý tốt, nhưng Lâm gia chúng tôi không cần.

Ngay lúc Lâm Nhu đã sắp động tâm, một thanh âm đột nhiên truyền ra.

Lưu quản sự kinh hãi, khi nhìn thấy rõ là ai, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, lộ ra khẩu khí mèo khóc chuột, quan tâm nói:

- Là Lâm Tiêu sao, nghe nói ngươi té xỉu trong huấn luyện quán, hiện tại thân thể khỏe không?

Lâm Tiêu bình thản nói:

- Lưu quản sự tới an ủi học sinh sao? Vậy đa tạ Lưu quản sự quan tâm, nhưng thân thể ta không có gì trở ngại, không biết Lưu quản sự nghe xong có phải thật thất vọng hay không đây?

Lưu Hành Thiện ngượng ngùng cười cười, trong lòng nhủ thầm, Lâm gia nhị tử hôm nay sao giống như thay đổi thành một người khác? Dĩ vãng mỗi khi Lâm Tiêu nhìn thấy hắn, như chuột thấy mèo luôn trốn tránh, còn không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

Hôm nay trúng tà sao? Chẳng những tùy tiện đi ra, khẩu khí còn mang theo vẻ trào phúng, chẳng lẽ tiểu tử này hôn mê, lại đem đầu đập choáng váng?

- Lâm Tiêu, ngươi tới vừa lúc, ta đang nói với muội muội của ngươi, thương lượng chuyện sang nhượng võ giả huân chương.

Lưu quản sự thở dài:

- Vì tương lai Lâm gia các ngươi, Lưu Hành Thiện này xem như dốc hết tâm huyết, nguyện ý dùng năm gốc linh dược nhất giai đổi lấy huân chương của Lâm gia, có linh dược, thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, chỉ sợ không qua bao lâu nữa ngươi có thể trở thành chân võ giả đi.

Khóe môi hắn hiện nụ cười, như đã định liệu trước.
Hắn đã sớm nghe nói Lâm gia nhị tử là một người điên trong tu luyện, một lòng muốn trở thành chân võ giả, nhưng hắn thua kém đại ca hắn quá xa, đến nay còn trong giai đoạn luyện thể, mình đưa ra điều kiện hấp dẫn, Lưu quản sự tin tưởng Lâm Tiêu nhất định không thể cự tuyệt.

Trên thực tế mục đích chuyến đi này của hắn chính là Lâm Tiêu, hắn không tin một người yếu đuối nhát gan còn hướng nội như vậy có thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

- Trở thành một chân võ giả?

Trong lòng Lâm Tiêu cười lạnh.

- Chẳng lẽ Lưu quản sự nghĩ rằng, không có linh dược của ngươi ta không thể trở thành chân võ giả sao?

Lưu quản sự ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ta nghĩ so sánh với ta, Lâm Tiêu ngươi hẳn càng hiểu rõ tình huống của mình đi?

Ngữ khí của hắn có chút chanh chua.

- Ha ha…

Lâm Tiêu cười ha hả, ngữ khí trầm xuống:

- Chuyện của ta cũng không cần Lưu quản sự quan tâm, huynh muội chúng ta còn có việc, không tiễn các hạ.
Lâm Tiêu khoát tay, ý muốn tiễn khách.

Sắc mặt Lưu quản sự trầm xuống, không rời đi mà cười lạnh nói:

- Lâm Tiêu, ta cũng chỉ muốn tốt cho Lâm gia các ngươi, Lâm gia nếu không có Lâm Hiên, có tư cách ở nơi này? Hiện tại đại ca ngươi mất, Lâm gia còn dám cậy mạnh, một năm sau tới lúc Võ Điện bình cách, huân chương Lâm gia khẳng định bị lấy về, một khi không còn huân chương, các ngươi bị đuổi khỏi đình viện, chỉ sợ tình cảnh của các ngươi không cần ta phải nói, hừ…

- Lâm quản sự, nhà của chúng ta không chào đón ngươi!

Lâm Nhu nhịn không được quát.

- Lâm Nhu, ngươi cũng đừng gấp, đừng nhìn ngươi đang công tác trong Đan Các, nhưng chỉ là đánh tạp, chờ khi không còn huân chương các ngươi sớm muộn gì cũng bị đuổi ra, đến lúc đó nhìn ngươi yếu ớt còn có thể làm gì mà sống, đừng luân lạc tới mức đi làm…

Lưu quản sự vừa nói, ánh mắt nheo lại nhìn Lâm Nhu, khóe miệng hiện tia cười gian.

- Ngươi…

Lâm Nhu tức giận nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, thiếu chút nữa khóc lên.

- Ba!

Còn chưa đợi hắn nói hết lời, Lâm Tiêu giận tái người, vung ra một chưởng, Lưu quản sự chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trên mặt bị trúng một cái tát nặng nề, một tát này đánh hắn đầu hoa mắt choáng, khí huyết bốc lên, thân hình quay tròn một vòng lảo đảo, kiệt lực đỡ lấy bàn mới không bị ngã.

Chờ khi hắn đứng vững lại, nửa mặt đã sưng tấy, hiện rõ dấu bàn tay.

- Lâm Tiêu, ngươi…

Một tia máu tươi tuôn ra khóe miệng, Lưu quản sự phun cái răng gãy, mở to hai mắt khó thể tin nhìn Lâm Tiêu, chỉ vào hắn, cánh tay run run, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.

Hắn thật sự không ngờ Lâm Tiêu dám động thủ đánh mình.

- Nhị ca!

Lâm Nhu ngây dại, Lưu quản sự là quản sự gia đình võ giả, tuy không thực quyền nhưng nhà họ không còn đại ca bao che, cũng không thể tùy tiện đắc tội.
Lâm Tiêu tiến lên một bước, ánh mắt rét run:

- Còn không cút mau cho ta, nếu không cút, xem ta làm sao chỉnh ngươi!

- Ngươi dám…

Lưu quản sự tức giận tím mặt, hét rầm lên.

- Phanh!

Còn chưa dứt lời, thân thể của hắn đã bị Lâm Tiêu đạp một cước, thân thể mập mạp nặng nề ngã xuống đất, trong miệng tru lên như bị chọc tiết heo.

- Tiểu súc sinh, ngươi dám động thủ, ngươi nhất định phải chết, ngươi biết không, ngươi nhất định phải chết, Lâm gia các ngươi đều chết chắc rồi…

Lưu quản sự chật vật bò lên, ngực đau đớn, sắc mặt xanh mét giận dữ, hổn hển nói.

- Ân? Ngươi đây là muốn chết…

Ánh mắt Lâm Tiêu trầm xuống, thân hình xông lên trước, hai đâm biến thành hổ trảo chộp tới, trong đôi mắt hiện lên sát khí làm người sợ hãi, một cỗ khí thế khôn cùng bộc phát, không khí giống như đọng lại.

Trong nháy mắt, Lưu quản sự giống như đối mặt mãnh hổ, mà hắn chỉ là sơn dương, ánh mắt cùng khí thế kia làm hắn sợ hãi không còn chút máu, thiếu chút nữa cho rằng mình phải chết.

Trước khi hắn đến thật không ngờ Lâm Tiêu to gan như vậy, lại dám vô pháp vô thiên, chẳng những động thủ với mình còn dám chặn giết hắn, chẳng lẽ không sợ rước lấy tai họa ngập đầu cho Lâm gia sao?

Hai đấm của Lâm Tiêu đi tới trước mặt của hắn, lực lượng bàng bạc dừng lại cách khuôn mặt hắn chừng hơn một thước, lực lượng cuồng bạo hóa thành một cỗ kình phong thổi bay mái tóc trên trán hắn.

- Xuy xuy!

Nhìn thấy nắm tay gần trong gang tấc, Lưu quản sự run lên, dưới háng nóng hổi, mùi khai nước tiểu khuếch tán trong phòng khách, Lưu quản sự chuyển một vòng trước quỷ môn quan, sợ tới mức tiểu ra quần không thể khống chế.

- Nếu ai dám giở thủ đoạn gì với người nhà của ta, ta cam đoan hắn không sống qua ngày mai!

Lâm Tiêu băng sương lên tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lưu quản sự, trong giọng nói toát ra lòng tự tin cùng lãnh khốc cường đại.

Lưu quản sự sợ tới mức toàn thân run rẩy, đặng đặng đặng liên tiếp lui vài bước, không nói gì, chỉ oán độc nhìn Lâm Tiêu, hắn đã bị tiểu tử này làm sợ tới mức tiểu tiện không thể khống chế, đây là chuyện trước nay chưa từng có, là chuyện cực kỳ mất mặt, hắn chưa từng bị người uy hiếp qua như vậy, một khi truyền đi ra bảo hắn đem mặt mũi để ở đâu, Lưu quản sự cảm giác lòng tự tôn của mình bị ném xuống đất mặc cho người hung hăng vũ nhục.

- Tiểu súc sinh, tiểu súc sinh, Lâm Tiêu ngươi thật to gan, thật to gan! Không ngờ dám uy hiếp nhục nhã ta, cơn tức này ta làm sao nhịn được!

Trong mắt Lưu quản sự lóe ra oán độc, nhưng không dám nói lời nào, chỉ mắng to trong lòng, hắn làm sao không biết nếu hiện tại mình mở miệng chọc giận đối phương, người chết chính là mình.

Chờ đi ra Lâm gia, thi triển thủ đoạn không muộn, sớm muộn gì cho Lâm gia sống không bằng chết.

Lâm Tiêu làm sao không biết trong lòng đối phương suy nghĩ chuyện gì?

- Lưu quản sự, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hôm nay ngươi nghênh ngang chạy tới Lâm gia đẩu đẩu uy phong, nói trắng ra là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đừng tưởng rằng mình có một thân phận quản sự thì giỏi lắm, cũng đừng nghĩ chuyện trả thù, nếu không nói không chừng có một ngày nào đó đi đường ban đêm, bị người gõ vỡ đầu chó của ngươi, vậy thì thật quá xui xẻo!

Lưu quản sự nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn không phải là võ giả, đi lên làm quản sự chỉ là dựa vào quan hệ, mà Lâm Tiêu còn trẻ khí thịnh, nếu thật sự phát điên làm ra chuyện gì, mình chết thật sự là rất oan.

- Đây chỉ là chuyện nhỏ, Lâm gia dù gì cũng là gia đình có được huân chương tứ cấp, nếu nháo tới Võ Điện, làm cho các trưởng lão hay biết tham dự vào, đến lúc đó chỉ sợ chủ nhân của ngươi cũng không áp xuống được, kẻ đầu tiên bị ném bỏ chính là ngươi!

Sắc mặt Lưu quản sự vốn đang trắng bệch, vừa nghe xong lời này thậm chí không còn chút huyết sắc, môi đều run rẩy lên.

- Lâm Tiêu, ngươi hiểu lầm…ta tuyệt đối không có tâm tư này.

Lưu quản sự run rẩy, hắn không còn dám đem thiếu niên trước mắt đối đãi như một người thường.
Đăng bởi: