hậu võ đạo đan tôn

Chương: hậu võ đạo đan tôn Truy sát



Ân Lâm chắp tay giải thích, giọng thành khẩn không gì sánh được, đột nhiên, hắn tỉ mỉ quan sát hai mắt Lâm Tiêu, giống như lúc này mới nhận ra đối phương, kinh ngạc nói:

- Di, ngươi không phải là Lâm Tiêu Vũ Điện, quán quân thiên tài đệ tử đại tái của Tân Vệ thành chúng ta sao.

Cảnh giác trên mặt Lâm Tiêu hơi hòa hoãn:

- Là ta, không biết các hạ ngươi là ai?

- Ha ha, ta là khoái đao khách Ân Lâm, không biết ngươi nghe qua chưa, ta và mấy trưởng lão của Vũ Điện các ngươi đã từng làm chung nhiệm vụ, cũng coi là lão bằng hữu.

Ân Lâm trong sáng cười rộ lên:

- Việc này... thật là ngại quá, cũng may vừa rồi không thương tổn đến ngươi, không thì trở lại Tân Vệ thành, ta cũng không biết nên hướng Vũ Điện Trử Vĩ Thần tổng quản cùng mấy vị trưởng lão khai báo thế nào.

Ân Lâm vừa cười, vừa đi về phía Lâm Tiêu, mà Nguyên Lực trong cơ thể hắn lại chậm rãi vận chuyển, chậm rãi tụ thế, chỉ chờ đi tới bên cạnh Lâm Tiêu sẽ đột nhiên ra chiêu.

Mặc dù bản thân là cường giả Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ đỉnh phong, mà Lâm Tiêu chỉ là một Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, nhưng trong lòng Ân Lâm đối với Lâm Tiêu lại không có chút lòng khinh thường nào, vô luận là thiên tài đệ tử đại tái hay trong thú triều, đều đủ để chứng minh thực lực của Lâm Tiêu thật đáng sợ.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, Ân Lâm không muốn bởi vì bản thân khinh thị mà dẫn đến thất thủ không thể giết chết đối phương, trái lại khiến Lâm Tiêu về Tân Vệ thành, đến lúc đó đối mặt bản thân đúng là tất cả võ giả của Tân Vệ thành ngày đêm truy sát.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Ân Lâm mang cười đi về phía Lâm Tiêu, cả người thoạt nhìn thập phần dễ dàng.

Đột nhiên, tóc gáy trên người Ân Lâm không lý do dựng đứng.

Gặp nguy hiểm!

Trải qua vô số lần huyết chiến, Ân Lâm có thể cảm nhận được một loại nguy cơ, vô ý thức tăng cường cường độ Nguyên Lực bên ngoài thân, cường độ Nguyên Lực bảo vệ thân thể trong nháy mắt tăng cường gấp đôi, tập trung cũng tăng cường gấp đôi!

Đây hết thảy là ở trong chớp mắt phát sinh.

Sau một khắc!

Hưu! Hưu! Hưu!

Ba đạo ô quang từ dưới lòng đất lao ra, trong nháy mắt đâm trúng thân thể của Ân Lâm.

- Tiểu tử thối, ngươi dám đùa bỡn ta!

Tiên huyết tràn ra, tuy rằng Ân Lâm cảm ứng được nguy hiểm, nhưng không có cảm ứng được nguy hiểm đến từ nơi nào, chờ thời điểm hắn cảm ứng được Ô Nguyên Toa đã không kịp, lập tức bị Ô Nguyên Toa mà Lâm Tiêu từ lâu giấu ở dưới lòng đất bắn trúng.

Cũng may Ân Lâm đề thăng cường độ vòng bảo hộ Nguyên Lực, ở dưới Nhị phẩm Tinh Thần Lực khống chế, Ô Nguyên Toa chỉ phá vỡ vòng bảo hộ Nguyên Lực của Ân Lâm, ở trên người lưu lại một vết thương rất nhỏ, nhưng không có bị Ô Nguyên Toa sắc bén xuyên thấu.

Nguyên lai cảm ứng của Lâm Tiêu đã sớm tập trung Ân Lâm tồn tại, trong nháy mắt Ân Lâm ra chiêu, bản thân liền tách ra, lợi dụng Nguyên khí ba động đem ba miếng Ô Nguyên Toa giấu ở dưới lòng đất, giả bộ như phẫn nộ để đối phương giảm bớt cảnh giác.

Giữa các võ giả tàn nhẫn cùng hung ác, Lâm Tiêu đã sớm rõ như ban ngày, làm sao lại đi tin tưởng võ giả một mực theo đuôi mình kia, công kích mình chỉ là bởi vì nhầm lẫn, nhìn lầm mình là Yêu Thú.

Ô Nguyên Toa một kích trúng đích, Lâm Tiêu làm sao lại cho đối phương cơ hội thở dốc, dưới sự khống chế của Tinh Thần Lực, ba miếng Ô Nguyên Toa lần thứ hai hóa thành ba đạo ô quang, phân biệt bắn về phía hai mắt cùng hạ bộ của Ân Lâm.

Cường độ Nguyên Lực của Hóa Phàm cảnh võ giả là gấp mấy lần Tam chuyển Chân Võ Giả, tên tuổi của Ân Lâm này Lâm Tiêu tất nhiên từng nghe thấy, đối với loại cường giả Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ đỉnh phong này, Ô Nguyên Toa chỉ tiến công nhược điểm của đối phương, mới có thể mang đến thương tổn chân chính cho đối phương.

Cùng lúc đó, hắc sắc chiến đao trong tay Lâm Tiêu chém ra một đao, đao khí thuần trắng xoay tròn quấy không khí, hóa thành một đạo đao khí long quyển đánh về phía đối phương.

- Hừ, chút tài mọn, cũng muốn thương tổn được ta.

Ân Lâm kịp phản ứng trong nháy mắt xuất đao, ánh đao lóe ra, hóa thành ba đạo quang mang chói mắt, trong nháy mắt chém lên Ô Nguyên Toa.

Thương! Thương! Thương!

ngantruyen.com
Ba miếng Ô Nguyên Toa bị Ân Lâm chém bay, đồng thời Ân Lâm quát lạnh một tiếng, chiến đao nhanh chóng chém rụng.

Oanh!

Hai cổ đao mang ở trên hư không bạo tạc nổ vang, Lâm Tiêu bổ ra đao khí long quyển ở dưới Ân Lâm chặc chém, trong nháy mắt băng tán, hóa thành đao mang tứ tán khắp bầu trời.

- Thật nhanh, thật đáng sợ!

Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, đao pháp của Ân Lâm này quá nhanh, rõ ràng bản thân xuất thủ trước, nhưng đối phương lại có thể hậu phát chế nhân đánh bay ba miếng Ô Nguyên Toa, càng một đao chặt đứt đao khí long quyển của bản thân, vô luận là ở phương diện tốc độ hay là Nguyên Lực, đều không phải là mình hiện tại có thể bằng được.

- Người này chỉ có thể dùng trí, không thể địch lại được, đi!

Căn bản không có bất kỳ do dự nào, đem Ô Nguyên Toa thu vào trong tay, thi triển thân pháp, Lâm Tiêu hóa thành một đạo lưu quang, hướng về sâu trong sơn lâm bay nhanh.

- Chết tiệt! Ngày hôm nay dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng phải đánh chết ngươi!

Một đao đánh bay đao khí long quyển của Lâm Tiêu, lúc phục hồi tinh thần lại, Ân Lâm chỉ thấy Lâm Tiêu đã hóa thành một đạo tàn ảnh, tức giận đến nổi trận lôi đình, lúc này theo sát mà lên.

Sưu! Sưu!

Hai bóng người một trước một sau, ở trong núi rừng truy đuổi lẫn nhau.

- Không có khả năng, sao tốc độ của tiểu tử này nhanh như vậy?

Vốn cho rằng bản thân chỉ khoảng nửa khắc là có thể đuổi kịp Lâm Tiêu, Ân Lâm lại phát hiện tốc độ của Lâm Tiêu không ngờ cũng không kém bản thân bao nhiêu, không khỏi thất kinh.

Phải biết rằng Lâm Tiêu mới là Tam chuyển Trung kỳ võ giả, mà hắn là Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ đỉnh phong võ giả, hai người ở trên đẳng cấp võ giả là kém một tầng thứ, ở Ân Lâm nghĩ đến, coi như thiên phú của Lâm Tiêu cao tới đâu, tối đa cũng chỉ là thân pháp kinh người mà thôi, nhưng ở phương diện tốc độ, hắn một Hóa Phàm cảnh võ giả tuyệt đối là trên Lâm Tiêu mới Tam chuyển Chân Võ Giả.

- Ân? Đây là Điện quang hỏa thạch. Lâm Tiêu kia làm sao lại có Điện quang hỏa thạch của Hắc Long trại chúng ta, đúng rồi, là Ngụy Hưng Sơn của Huyết Ma mã tặc đoàn!

Chờ thấy dưới chân Lâm Tiêu không ngừng tạc lên tầng tầng Nguyên Lực cùng yên vụ toái thạch, Ân Lâm nhất thời bừng tỉnh.

- Điện quang hỏa thạch là một môn vũ kỹ tốc độ Địa cấp Trung giai của Hắc Long trại chúng ta, là Hắc Long trại trại chủ từ di tích ở chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch đạt được, đã từng thưởng cho Ngụy Hưng Sơn vì hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc, bất quá thời điểm Ngụy Hưng Sơn ở Huyết Ma mã tặc đoàn bị Yêu Thú tập kích, sau cùng chết thảm, nghĩ đến Lâm Tiêu kia là ở lúc đó từ trên người Ngụy Hưng Sơn đạt được Điện quang hỏa thạch.

Liên tiếp tin tức ở trong đầu Ân Lâm hội tụ thành một tuyến

Điện quang hỏa thạch chính là Địa cấp Trung giai thân pháp, độ khó tu luyện cực cao, trong Hắc Long trại chúng ta, người tu luyện thành công lác đác không có mấy, không nghĩ tới Lâm Tiêu này mới Tam chuyển Chân Võ Giả, đã đem thức thứ nhất Điện Quang Phi Thệ tu luyện thành thạo như vậy, thật là không có thiên lý. Bất quá Điện Quang Phi Thệ đối với thân thể tổn thương cực lớn, cũng cực kỳ tiêu hao Nguyên Lực, ta cũng không tin Lâm Tiêu này mới Tam chuyển Trung kỳ, liền có thể một mực chạy liên tục được như thế.
Trong lòng Ân Lâm cười lạnh, Nguyên Lực lưu chuyển trong cơ thể, ở ngoài thân hình thành hai cánh ngân bạc, lại như trong suốt, tầng cánh bạc này vừa ra, tốc độ của Ân Lâm ở trong nháy mắt đề thăng một tầng.

Lâm Tiêu cùng Ân Lâm một trước một sau, biến ảo thành hai đạo lưu quang ở trong núi rừng nhanh như điện chớp.

- Di, này không phải là Lâm Tiêu Vũ Điện sao? Sao chạy nhanh như vậy?

- Người đuổi hắn là khoái đao khách Ân Lâm, chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Ân Lâm kia muốn giết Lâm Tiêu?

Liên Vân sơn mạch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trên lộ tuyến hai người bay vút vừa lúc có một chi tiểu đội võ giả đi ngang qua, thấy hai người một trước một sau bay trốn không khỏi lộ ra hiếu kỳ.

- Mau tránh ra!

Lâm Tiêu nhìn thấy chi tiểu đội võ giả này, sắc mặt không khỏi biến đổi.

- Chết đi!

Ân Lâm cười âm lãnh, quay về phía tiểu đội võ giả kia bổ ra bốn đao.

Xuy xuy xuy!

Bốn đạo đao mang xẹt qua, đầu lĩnh trong bốn người kia mới là Tam chuyển Chân Võ Giả, ba người còn lại chỉ là Nhị chuyển Chân Võ Giả, ở trong tay Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ đỉnh phong Ân Lâm công kích, căn bản là không kịp phản ứng, trong nháy mắt bị chém thành hai khúc, đầu thân hai chỗ.

- Đại ca!

- Đội trưởng!

Nghe đến động tĩnh, cách đó không xa đột nhiên truyền đến hai tiếng kinh oán cùng sợ hãi, chỉ thấy hai gã Nhị chuyển Chân Võ Giả ở phía trước dò đường ngây ngốc nhìn bốn người chết đi, ngây người như phỗng.

- Sững sờ ở đó làm gì, còn không chạy mau!

Lâm Tiêu quát chói tai một tiếng, xa xa vòng qua hai người bay nhanh lướt vào rừng cây.

- Chết tiệt, vẫn còn có hai người, chi tiểu đội võ giả này không ngờ lại cũng quá cẩn thận, phái ra hai người dò đường.

Sắc mặt Ân Lâm trở nên khó coi, do dự một chút, sau cùng cắn răng một cái, buông tha đánh chết hai người, theo sát Lâm Tiêu lao vào trong rừng rậm.

Lấy thực lực của hắn, muốn đánh chết một gã Nhị chuyển Chân Võ Giả căn bản là sự tình trong chốc lát, thế nhưng hai gã võ giả dò đường kia cách nhau khá xa, nếu như chỉ một người, Ân Lâm hoàn toàn có thể đánh chết sau đó lại đuổi theo Lâm Tiêu, sẽ không ảnh hưởng kết quả cuối cùng, nhưng nếu hai người tách ra trốn mà nói, sẽ tốn hao không ít thời gian, một khi bị Lâm Tiêu đào tẩu, vậy hắn liền hối hận không kịp.

- Hỗn đản a, tại sao có thể như vậy, hiện tại sự tình ta truy sát Lâm Tiêu đã hoàn toàn bại lộ, xem ra sau khi giết chết Lâm Tiêu, Tân Vệ thành là không thể trở lại, bất quá hoàn hảo ta sớm có chuẩn bị, chỉ cần đánh chết Lâm Tiêu, coi như thân phận ta bại lộ cũng không có gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trại chủ không chỉ sẽ không nghiêm phạt, trái lại còn có phong thưởng.

Ân Lâm cắn răng, mặc dù hắn đã sớm làm tốt dự định xấu nhất, nhưng sau khi bại lộ vẫn có một tia không cam lòng.

- Nhìn ngươi chạy trốn nơi đâu!

Một tiếng quát chói tai, Nguyên Lực trong cơ thể Ân Lâm điên cuồng vận chuyển, chậm rãi tới gần Lâm Tiêu, sau đó một đao chém ra.

Xuy!

Đao mang phá vỡ hư không, ở trên không trung lôi ra một vết đao nhợt nhạt, nó đi tới đâu, núi đá chia làm hai nửa, đao mang ẩn chứa lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đuổi tới phía sau Lâm Tiêu. Phanh! Đao khí nổ tung, Nguyên lực tứ tán vẩy ra, đem cây cối xung quanh đánh thành phấn vụn, ở dưới bạo tạc thật lớn, tốc độ của Lâm Tiêu trở nên chậm một lát.

- Tiểu tử thúi, lúc này nhìn ngươi chạy trốn nơi đâu.

Một chiêu giảm bớt tốc độ của Lâm Tiêu, trên mặt Ân Lâm lộ ra nụ cười dữ tợn, mấy đạo đao mang lần thứ hai bay vút ra, phân biệt bao phủ phương hướng Lâm Tiêu bay vút.

- Phá sơn băng địa.

Lâm Tiêu trở tay một đao, đao khí khắp bầu trời như sóng biển cuồn cuộn ra, như gió cuốn, như mây trào, trùng trùng điệp điệp chém về phía đao mang mà Ân Lâm đánh ra, sóng xung kích đáng sợ bạo phát, mặt đất nhất thời xuất hiện một hố to sâu ba thước, sát biên giới hố to là vết nứt rậm rạp tựa như mạng nhện khuếch tán ra, tùy ý khuếch tán cắt cây cỏ.

Kình khí trùng kích làm tốc độ của Lâm Tiêu chợt giảm, kình khí cường đại xé rách Nguyên Lực hộ thể bên ngoài thân Lâm Tiêu, cự ly mấy chục thước thoáng qua rồi biến mất, trong nháy mắt Ân Lâm đi tới phía sau Lâm Tiêu.

- Tiểu tử thối, tử kỳ của ngươi đã đến rồi.

Ân Lâm cười dữ tợn, thân hình như đại bằng giương cánh, một đôi khô trảo nhanh như tia chớp chụp vào Lâm Tiêu, há mồm lộ ra một loạt răng vàng.

- Hừ…

Mạnh mẽ quay đầu lại, Tinh Thần Nguyên Toa vô hình hóa thành một mũi tên nhọn, trong nháy mắt nhảy vào trong đầu Ân Lâm.

Ánh mắt Ân Lâm cứng lại, động tác trên tay đình trệ, lúc này hắn cách Lâm Tiêu chỉ có mấy thước.

- Tứ Quý Luân Hồi Đao.

Thân hình đột nhiên đứng thẳng, hai tay Lâm Tiêu cầm đao, ánh mắt lạnh lùng như băng phong, hướng Ân Lâm chém ra một đao.

Hưu…

Đao mang thuần trắng lóe lên rồi biến mất, ở trên hư không lôi ra một đạo khí lãng bạch sắc, thẳng tắp lao về phía Ân Lâm, đao ý đáng sợ tùy ý phụt lên, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ân Lâm.

Tinh Thần Nguyên Toa trùng kích chỉ làm Ân Lâm giật mình ngẩn ra, chớp mắt liền khôi phục bình thường, thần trí thanh tỉnh, Ân Lâm liền thấy Lâm Tiêu bổ ra một đao này.

- Thật đáng sợ, không ngờ còn ẩn chứa đao ý.

Ân Lâm vẫn là lần đầu tiên cảm thụ được đao ý tồn tại, khi hắn nhận biết trong một đao mà Lâm Tiêu bổ ra này vô cùng bá đạo, trùng trùng điệp điệp, có loại lực lượng thần kỳ, Ý Cảnh tứ quý luân hồi không ngừng chảy xuôi, nhanh chóng làm cho chiến đao trong tay hắn run nhè nhẹ, muốn quỳ xuống phục bái.

Đao mang trong nháy mắt đến, trong lòng Ân Lâm biết không kịp tránh, trong con ngươi hiện lên một tia dữ tợn, lấy công làm thủ, nhắm đao mang kia hung hăng chém tới.

Oanh…

Hai cổ đao mang ở trên hư không va chạm, bộc phát ra sóng xung kích thật lớn, sóng xung kích đáng sợ như biển gầm hướng về bốn phía lan tràn, nơi đi qua cây cỏ đều nát bấy, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, rộng chừng bảy tám mét, sát biên giới hố sâu bị đao mang cày đến thiên sang bách khổng, hỗn độn chịu không nổi.

Thân thể Ân Lâm bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được, khóe miệng tràn ra một tia tiên huyết, hiển nhiên trong một kích lúc trước bị thương không nhẹ.

- Tiểu tử, tốt, ta thật sự đã quá xem nhẹ ngươi, không nghĩ tới ngươi lại có thể lĩnh ngộ đao ý, bất quá hôm nay mặc cho ngươi thiên tài hơn nữa, cũng khó thoát khỏi cái chết.


Đăng bởi: