Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 51: Chứng minh




Mấy cơ giáp thủ đồng thời chấn kinh bọn họ đều là những đại sư thể thuật hệ có cấp bậc cao nhất lại đánh lén trước, không ngờ vân không bắt được người ta, trong lòng càng đánh giá Phương Minh Nguy cao hơn một bậc.

Phương Minh Nguy rời khỏi vòng vây của mấy người đó, đang định phát động tốc độ cực hạn của á quang tốc để rời khỏi nơi này thì đột nhiên mắt hoa lên, cơ giáp cao to giống như bị thứ gì đó bắn trúng, lao ra sau như bay.

May mà trên người Phương Minh Nguy còn có một bộ nội giáp hiếm thấy, cho nên không bởi vì đòn tẩn công bất ngờ này mà bị thương.

Tất cả máy dò xét của cơ giáp đều được mở ra, lập tức tìm ra được kẻ đầu sò của một kích vừa rồi.

Một chiếc cơ giáp màu xanh nước biền với đường cong ưu mỹ đứng ở phía trước cơ giáp đinh cấp của Phương Minh Nguy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh của cơ giáp tựa hồ như lộ ra một tia trào phúng.

“Đừng mơ tưởng muốn chạy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội tiến vào á quang tốc đâu.”

Phương Minh Nguy trong lòng lạnh toát, hỏi: “Ngươi làm sao có thể ngăn cản ta tiến vào á quang tốc, chẳng lẽ tốc độ của ngươi còn nhanh hơn á quang tốc ư?”

“Không, á quang tốc đã là tốc độ cực hạn của cơ giáp thủ chúng ta rồi. Nếu như ngươi tiến vào á quang tốc, ta cũng không có biện pháp bắt ngươi. Nhưng ngươi nếu chưa tiến vào, vậy thì ngươi lúc này đã không còn cơ hội nữa rồi.”

“Vì sao?”

Trong giọng nói của người đó tràn đầy vẻ tự tin, nói: “Ngươi là một đại sư vừa mới có được cơ giáp đĩnh cấp phải không, ta nói cho ngươi biết một chuyện, trước khi tiến vào á quang tốc, cho dù là cơ giáp cũng phải là mấy giây đình trệ. Đối với ta mà nói, mấy giây này đã rất dài, rất dài rồi”.

Phương Minh Nguy lúc này mới hiểu, vì sao tên gia hỏa này lại lợi hại như vậy, không ngờ có thể ngăn cản mình tiến vào á quang tốc. Thì ra lúc cơ giáp để thăng lên tốc độ cực hạn, còn cần một chút thời gian hòa hoãn.

Có điều vì sao trong lúc đối kháng ảo lại không có vấn đề này? Thật là kỳ quái...

“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai, làm việc cho gia tộc nào, vì sao phải tới đây.” Người đó lạnh lùng nói: “Nhớ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng.”

Phương Minh Nguy nghe ra sát khí đậm đặc trong lời nói của đối phương, trong lòng thầm kinh hãi, vốn muốn thật thà nói ra, nhưng nghe thấy loại ngữ khí này, trong lòng lập tức bất mãn tới cực độ.

Hắn hừ khẽ một tiếng, nói: “Muốn biết ta là ai ư? Ngươi tự tới xem đi.”

“Được.”

Giọng của người đó vừa dứt, cơ giáp màu xanh lam đã giống như một luồng điện tiến về phía cơ giáp đinh cấp của Phương Minh Nguy.

Nếu như là Phương Minh Nguy đang điều khiển, khẳng định không thể né tránh sự tập kích đột ngột này, nhưng người lúc này điều khiển cơ giáp là các linh hồn và Ai Khắc. Bọn họ lúc nào cùng chú ý tới xung quanh, bất kỳ biến hóa dù là nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi cảm tri của họ.

Cho nên vào sát na cơ giáp màu lam xuất thủ, cơ giáp đinh cấp của Phương Minh Nguy đã bắt đầu lui ra sau.

Nhìn thấy cơ giáp của mình bỗng dưng lui ra sau cùng với đối phương xuất thủ cực nhanh, Phương Minh Nguy lúc này mới bừng tinh tên gia hòa này là đang đánh lén, nếu như không phải là những linh hồn của mình phản ứng mẫn tiệp, hậu quả khó mà tưởng được.

“A, ngươi không ngờ lại đánh lén.” Phương Minh Nguy bi phẫn nói: “Ngươi đúng là làm mất mặt đại sư thể thuật hệ.”

“Đối với người tự tiện tiến vào doanh địa của người khác, không việc gì phải nói đạo lý.” Người đó lạnh lùng phản bác, tay vẫn không dừng, đao quang trong tay giống như mưa gió bão bùng tập kích Phương Minh Nguy.

Thầm kêu khổ trong lòng, Phương Minh Nguy phát hiện, nếu như muốn để cơ giáp tiến vào á quang tốc, vậy thì thật sự cần mấy giây hòa hoãn. Nhưng đối diện với sự công kích cuồng mành của chiếc cơ giáp này, đừng nói là mấy giây, cho dù là nửa giây cùng chẳng dứt ra được.

Điều duy nhất đáng để hắn cảm thấy may mắn là lúc này không phải là giao thủ dưới á quang tốc, nếu không linh hồn của Ai Khắc thật sự không thể nào khống chế được loại cao tốc khủng bố tới cực điểm này.

Đột nhiên, trong lòng nổi lên báo động, phần đùi của cơ giáp của hắn đã trúng phải sự tập kịch đột nhiên, một đôi thiết quyền khổng lồ đánh lên phía ngoài khoang điều khiển.

Lực trùng kích cường đại khiến cho khoang điều khiển lõm cả vào trong, linh hồn của Ai Khắc cũng không thể nào bảo trì sự bình hành của cơ giáp, cơ giáp khổng lồ bay sang bên phải.

Lại có người đánh lén.

Ý nghĩa này lóe lên trong đầu Phương Minh Nguy, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, trong miệng Phương Minh Nguy tự nhiên ngâm tụng chú ngữ thuật trì hoãn.

Một lát sau, một cỗ lực lượng tinh thần không thể phát giác tiến vào bên trong cơ giáp màu lam, đánh lên người cơ giáp thủ.

Hô hấp của cơ giáp màu lam lập tức nghẹn lại, phản ứng của hắn cũng chậm đi một phách, đao quang trong tay đang theo sát Phương Minh Nguy cũng ngừng trệ trên không trung trong một thoáng.

Đúng vào thời gian một cái nháy mắt này đã đủ để Phương Minh Nguy thay đỗi chiến cục rồi.

“Thuấn di?”

Khi trong miệng Phương Minh Nguy nói ra hai chữ này thì cả chiếc cơ
Giáp đã biến mất khỏi thị tuyến của mọi người.

Đọng tác của tất cả mọi người đồng thời cứng lại, trong mắt bọn họ đều có vẻ không hiểu và sợ hãi.

Thế này là sao?

Sao có thể biến mất trong nháy mắt.

Những người này đều là đại sư thể thuật hệ, trong đời họ đã từng trai qua vô số lần bác sát sinh tử, cho dù là cơ giáp siêu cấp cấp chín, cũng từng có kinh nghiệm giao thủ mấy lần. Nhưng trước giờ chưa từng nghe thấy có kỹ thuật nào có thể khiến cơ giáp biến mất trong nháy mắt.

Ở đẳng xa, cơ giáp của Phương Minh Nguy lại xuất hiện, hắn sợ hãi xem xét chỗ lõm ở lưng.

Nếu như khí lực của người đánh lén mạnh thêm một phần, nếu như mình không mặc nội giáp, vậy thì...

Hắn rùng mình sợ hãi, không dám nghĩ nữa.

Cơ giáp của Phương Minh Nguy rất nhanh liền bị đối phương phát hiện, có điều lúc này cho dù là họ cũng không dám tùy tiện đột kích. Bởi vì ở vị trí này, cơ giáp đĩnh cấp của Phương Minh Nguy có thể chạy ra sau, hơn nữa trên đường chạy có thể tiến vào á quang tốc. Lúc đó có muốn đuối thì chẳng khác nào người si nói mộng.

Phương Minh Nguy lạnh lùng nhìn họ, nhân mã hai bên giằng có trong im lặng. Tuy thực lực của hai bên chênh lệch cực lớn, nhưng do mục đích của hai bên khác nhau, cho nên không có ai dám tùy tiện ra tay.

Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy quay đầu lại nhìn, đột nhiên cao giọng gọi: “Bản Phi Tạp đại sư, cứu mạng với...”

Mấy cơ giáp ở xung quanh biết rằng hắn sẽ không bó tay chịu trói, đang thầm thương lượng đối sách xem phải như thế nào mới bắt được hắn. Không ngờ, Phương Minh Nguy lại cao giọng hét lên một câu như vậy, lập tức đả loạn bộ sậu thảo luận của mọi người ở xung quanh.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao biết Bản Phỉ Tạp lão sư ở đây?”

“Ta là Phương Minh Nguy, là Bản Phỉ Tạp lão sư bảo ta tới.”

“Phương Minh Nguy?” Các cơ giáp thù ở trước mặt ngây ra, không ngờ đám người mình đánh cả nửa ngày, lại đánh lên đầu chính chủ. Trong nháy mắt, những cơ giáp thủ này phiền muộn tới mức ngay cả tâm tư thố thuyết cũng không có.

“Ngươi là Phương Minh Nguy?” Cơ giáp thù trong chiếc cơ giáp màu lam dùng giọng nói khó tin hỏi: “Ngươi thật sự là Phương Minh Nguy ư? Là Phương Minh Nguy dưới hai trăm tuổi đã tiến vào đẳng cấp đại sư tình thần hệ?”

“Đúng vậy.” Phương Minh Nguy thở phào, cuối cùng cũng có người biết được danh hiệu của mình đúng là không dễ dàng gì!

“Không thể nào, Phương Minh Nguy là đại sư tinh thần hệ, lại là vừa mới tiến vào di tích đế thí luyện, tuyệt đối không thể được trang bị cơ giáp của đại sư thể thuật hệ chúng ta được.” Người đó chậm rãi đưa đao quang lên, lạnh lùng nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc là ai, sao biết Bản Phi Tạp đại sư ở đây?”

Thấy thanh đao đã súc thế đợi phát của đối phương, Phương Minh Nguy thật sự là khóc không ra nước mắt.

Quả thực, dưới tình huống bình thường, đại sư tinh thần hệ tham gia thí luyện căn bản không thể vượt qua cửa thứ ba, ngay cả cửa thứ hai cũng không thể qua được. Đối với những đại sư này mà nói, điều khiển cơ giáp chẳng qua là chức nghiệp phụ của họ mà thôi, giá trị chân chính của họ là thể hiện trên điều khiển chiến hạm.

Nếu Phương Minh Nguy không phải là dưới cơ giáp xảo hợp, thấy được uy lực của nội giáp, và vô cùng hiếu kỳ với nó, một mực không muốn từ bò, cũng tuyệt đối không thể có được bộ nội giáp có thể bảo vệ đại sư tinh thần hệ không chịu thương hại của áp lực á quang tốc.

Nhưng trên thực tế, Phương Minh Nguy không những có được nội giáp, hơn nữa còn có được một cơ giáp đinh cấp. Tuy chiếc cơ giáp này chẳng qua là loại cấp thấp nhất trong di tích, nhưng tốt xấu gì cũng là một chiếc cơ giáp có thể tiến vào vận động á quang tốc.

Có điều, Phương Minh Nguy ngàn vạn lần không ngờ rằng, chính bởi vì bộ cơ giáp trên người hắn cho nên mới dẫn tới sự hoài nghi của đối phương.

Ngẳng đầu nhìn trời, Phương Minh Nguy nhìn mấy cơ giáp thủ đang rục rịch muốn hành động. Thầm biết nếu như không có chứng cứ, chỉ sợ những người này sẽ không tin.

Đột nhiên linh cơ thoáng động, nói: “Nếu tôi có biện pháp chứng minh tôi là đại sư tinh thần hệ, vậy các người có thể tin tôi không.”

“Biện pháp gì.”

“Các người nhìn nhé.”

Giọng nói của Phương Minh Nguy vừa dứt, chiếc cơ giáp đỉnh cấp ở trước mặt mọi người đã biến mất không thấy đâu, rồi trong nháy mắt lại xuất hiện ở một sườn núi nhỏ phía sau họ.

Cơ hồ mỗi một đại sư thể thuật hệ đều rùng mình sợ hãi., đúng là bản lình quỷ dị. Nếu như bọn họ có thể nắm được nó, há chẳng phải là thiên hạ vô địch ư.

“Đây là... Thuấn di?” Cơ giáp thủ trong chiếc cơ giáp màu lam đột nhiên thốt lên kinh ngạc.

“Không sai, có nhãn quang.” Phương Minh Nguy cười to ba tiếng: “Lần này các người đã tin rồi chứ.”

Mấy chiếc cơ giáp nhìn nhau, thì ra bản lĩnh đột nhiên biến mất vừa rồi không phải là khoa học kỹ thuật chưa được biết đến gì cả mà là bản lĩnh giữ nhà thuấn di của đại sư tinh thần hệ.

Có điều, có thể một lần di chuyển cả cơ giáp, lực lượng tình thần của Phương Minh Nguy này thật sự không phải là cường đại và quỷ dị bình thường.