Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 54: Thảo luận về thú bảo (Hạ)




Phương Minh Nguy chưa đợi xe dừng lại hẳn đã vội vàng nhảy xuống.

“Phương đại sư, rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Khoa Tư Mạc hớt hải hỏi.

“Tôi muốn tầm bảo?” Sau khi Phương Minh Nguy xuống xe, lấy cơ giáp ra vung một cái, cơ giáp mô hình dài 20cm lập tức biến thành vật khổng lồ cao mười mét.

Hắn không nói câu nào nhảy lên cơ giáp, đóng khoang lái lại, sau khi ngăn cách thị tuyến của mọi người, Phương Minh Nguy mới lấy vương miện đội lên đầu.

Vào thời khắc tiếp xúc với vương miện, Phương Minh Nguy bất ngờ phát hiện ra khí tức của thú bảo. Hắn biết vương miện tuyệt đối sẽ không lừa mình cho nên lập tức giục Khoa Tư Mạc dừng xe.

Có điều trước khi chưa đội vương miện lên, Phương Minh Nguy chỉ có thể cảm ứng được ở gần đây có khí tức của thủ bảo, cho tới sau khi đội vương miện mới biết được mục tiêu của mình ở đâu.

Bang Ny nhìn Phương Minh Nguy điều khiển cơ giáp bước về phía đám quái thú tám chân đã chết, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Khoa Tư Mạc thúc thúc, anh ta muốn làm gì vậy?”

“Anh ta nói muốn tầm bảo.”

“Tầm bảo, trên người những con quái thú tám chân này có bảo bối gì?”

“Ha ha, có thể là tên gia hỏa đó cho rằng trong cơ thề của những con quái thú này có thú bảo.” Một hắn tử thân hình khôi ngô đi tới cạnh họ, nghe giọng nói chính là Thái Thản vừa mới ra lệnh tấn công quá thú lúc nãy.

“Thái Thản tướng quân, những con quái thú này rất mạnh ư?”

http://ngantruyen.com/
“Mạnh? Cô nói đùa à, những con quái thú này tùy tiện là ai ra tay cũng có thể tiêu diệt toàn bộ chúng.” Thái Thản khinh thường nói.

“Đúng vậy, những quái thú này đã yếu đuối như vậy, sao Phương đại sư lại có thể tìm được thú bảo trên người chúng nhi?” Bang Ny mỉm cười, nói.

Thái Thản tướng quân ngây ra, xoa đầu lầm bẩm: “Nhưng hắn vừa rồi không phải đã nói là đi tầm bảo sao.” Có điều giọng nói của Thái Thản tướng quân càng lúc càng nhỏ, rõ ràng ngay cả bản thân gã cũng không tin bảo bối mà Phương Minh Nguy nói là thứ hiếm thấy như thú bảo.

Khoa Tư Mạc vội vàng hòa giải, nói: “Tuy tôi không biết Phương Minh Nguy đại sư muốn tìm gì, nhưng khẳng định không phải là thú bảo.” Ông ta nói như đinh đóng cột: “Tôi và Khải Lực hai người ở trong vũ tại phiêu lãng hai trăm năm là để tìm thú bảo, dạng quái thú nào mới có thú bảo, không có ai rõ hơn chúng tôi.”

Giọng nói của Bang Ny đột nhiên trở nên khấn trương, hỏi: “Khoa Tư Mạc thúc thúc, thúc nói là trên người những quái thú tám chân này không thể có thú bảo ư?”

“Đương nhiên, căn cứ vào kinh nghiệm của ta, trong cơ thề loại quái thú yếu ớt này tuyệt đối không thể xuất hiện thú bảo.”

“Thúc thúc, thúc làm thế nào để xác định?”

“Kinh nghiệm, hiểu không, đây là kinh nghiệm hai trăm năm của thúc thúc ta đó?” Khoa Tư Mạc đắc ý dương dương nói, đồng thời chỉ vào phía Phương Minh Nguy, nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm của ta... Của ta... Trời ạ, đó là gì vậy?”

Đúng vào lúc Khoa Tư Mạc muốn dùng thi thề của những quái thú ở trước mặt Phương Minh Nguy để làm tài liệu giảng dạy thì ông ta đột nhiên nhìn thấy một cành khiến người ta khó mà tin được.

Phương Minh Nguy điều khiển cơ giáp, một đao cắt một con quái thú tám chân thành hai đoạn, sau đó từ trong chân cơ giáp thò ra một cánh tay sửa chữa nhỏ xíu, cắm vào trong cơ thể của quái thú, móc ra một khối cứng to cỡ hạt đâu.

“Thúc thúc, đó là cái gì thế?” Bang Ny hỏi với vẻ khó tin: “Đây là thú bảo ư?”

“Ta không biết, ta muốn tới xem.” Nói xong, Khoa Tư Mạc dùng tốc độ không hề kém đại sư thể thuật hệ chạy tới trước mặt Phương Minh Nguy.

“Phương Minh Nguy đại sư, thứ mà anh lấy được là gì vậy, có thể cho tôi xem không?”

“Đương nhiên là được rồi.”

Phương Minh Nguy cởi vương miện xuống, hắn đã nhớ vị trí của thú bảo, có đeo vương miện hay không cũng không còn quan trọng.

Từ trên cơ giáp nhảy xuống, thu nhỏ cơ giáp lại rồi đưa cái khối cứng cho Khoa Tư Mạc.

Không chỉ là Khoa Tư Mạc, ngay cả Khải Lực, Bang Ny, Thái Thản, thậm chí là Bản Phi Tạp đại sư cũng đều vây tới.

“Thú bảo, trời ạ, đây quả thực là thú bảo.” Khoa Tư Mạc thốt lên kinh ngạc: “Không ngờ ở trên người lại quái thú yếu ớt này cũng có thú bảo.”

Phương Minh Nguy mỉm cười: “Khoa Tư Mạc tiên sinh nếu ngài không ngại, xin dịch ra một chút được không?”

Khoa Tư Mạc ngây người, cúi đầu nhìn, thì ra trong lúc kích động, chân không ngờ lại giẫm lên thi thể của một con quái thú tám chân mà không biết.

“A, trời ạ.” Khoa Tư Mạc vội vạng nhảy ra, dùng sức giẫm lên đất mấy cái, tựa hồ như muốn lau đi vết máu ở dưới chân.

Phương Minh Nguy hơi lắc đầu, đột nhiên phát hiện mình không có công cụ vừa tay, ảnh mắt đảo quanh, nhìn thấy cái gì đó giống như đèn pin đeo ở hông Thái Thản.

Thứ này hắn từng gặp ở trên người Mạch Tạp Kỳ của gia tộc La Phu Nhĩ, là một thứ giống như là kiếm laser vậy.

“Thái Thản tiên sinh phải không?”

“Phải.”
“Tôi muốn mượn kiếm laser của ngài dùng một chút, có được không?”

Thái Thản hơi biến sắc, trong mắt lộ ra một tia do dự, Bang Ny đột

Nhiên tiến lên một bước, nói: “Tôi cho anh mượn.” Nói xong cô ta tháo kiếm laser ở hông ra đưa cho Phương Minh Nguy.

“Cám ơn.” Phương Minh Nguy nói, sờ sờ một chút rồi ấn nút, lập tức có một thanh kiếm laser dài mấy mét. Điều chinh độ dài của kiếm laser một chút rồi chém lên người con quái thú tám chân ở dưới mặt đất.

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Phương Minh Nguy liên tiếp chém năm thi thể của quái thú tám chân, từ bên trong lấy ra năm cái thú bảo.

Mỗi khi Phương Minh Nguy móc ra một cái thú bảo, Khoa Tư Mạc và Khải Lực da mặt lại giật giật, trong miệng họ không hẹn mà cùng lầm bẩm: “Sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy được...”

Quả thực, hai huynh đệ họ phí thời gian hơn hai trăm năm lưu lãng trong vũ trụ, tiêu phí nhiều nhân lực và vật lực không đếm xuể, mới có được năm viên thú bảo mà thôi. Nhưng trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Phương Minh Nguy đã lấy ra năm viên thú bảo, sự chênh lệch này, tất nhiên là khiến người ta khó mà tiếp thụ được.

Trong ánh mắt của Bang Ny lóe lên ánh sáng động lòng người, cô ta đột nhiên hỏi: “Khoa Tư Mạc thúc thúc, thúc vừa nói không thể có thủ bảo ở đây được ư, chẳng lê đây chính là kinh nghiêm hai trăm năm của thúc ư?”

Khoa Tư Mạc đờ đẫn, Khải Lực thẫn thờ.

Duỗi duỗi lưng, Phương Minh Nguy hít sâu một hơi. Tuy vừa rồi có được năm viên thú bảo, nhưng phải lấy từ bên trong cơ thể của quái thú ra, thật sự là một việc khiến người ta buồn nôn.

Lúc này, hắn có chút hối hận, mếu mình ngồi trong cơ giáp điều khiển, tuyệt đối sẽ không có loại cảm thụ này.

Sau khi trả lại kiếm laser cho Bang Ny, Phương Minh Nguy mỉm cười một mình bước về phía xe phòng.

Nhìn trên mặt đất còn lại hơi hai mươi thi thể của quái thú tám chân, Khoa Tư Mạc đột nhiên hỏi: “Phương Minh Nguy đại sư, bên trong cơ thể của những quái thú này còn thú bảo không?”

“Chắc là không còn nữa đâu.”

Khoa Tư Mạc cắn răng, từ bên trong thân phận giới chỉ móc ra một cái máy dò nho nhố, ở trên mỗi thi thể của quái thú tám chân đều lướt một vòng, động tác của ông ta rất ti mí kiên nhẫn. Song, cho tới khi hoàn tất kiểm tra tất cả thi thể của quái thú thì lại mặt mày buồn bà đứng dậy.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của ông ta là biết rằng ông ta căn bản không có thu hoạch gì.

Sau khi lên xe phòng, mọi người tiếp tục tiến lên, nhưng trong ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn Phương Minh Nguy đều có thêm một vẻ gì đó khác lạ.

Bên trong căn phòng chính giữa của xe phòng, Phương Minh Nguy cười ha ha nghịch năm viên thú bảo vừa mới lấy được.

Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, bên trong cơ thề của những quái thú tám chân này lại có nhiều thú bảo như vậy. Rõ ràng là một loại quái thú không cường đại, nhưng lại có nhiều thú bảo như vậy, đúng là sự kỳ lạ của tạo hóa, không thể nào suy đoán được.

Nhìn ánh mắt nóng bòng của mọi người, Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, đưa một viên thú bảo cho Bang Ny, nói: “Bang Ny tiểu thư, cảm ơn cô vừa rồi cho tôi mượn kiếm laser, đây là phần hoa hồng của cô.”

Bang Ny vui mừng nhìn viên thú bảo nho nhó đó, nhưng vẫn chối từ: “Chuyện nhỏ thôi mà, anh không cần phải khách khí vậy đâu.”

Phương Minh Nguy cười ha ha, ném thú bảo qua, nói: “Thứ này rất dễ kiếm, cô cứ nhận đi mà, nếu như tôi cần thì đi tìm một chút là được thôi.”

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn vào viên thú bảo nho nhỏ đó, trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen.

Những lời này là sao, thứ này rất dễ tìm ư, sao khoa trương thế.

Trong đó hai người Khoa Tư Mạc và Khải Lực càng liều mạng nhịn sự xung động muốn trợn mắt lườm Phương Minh Nguy, hai người mình mất hai trăm năm mới thu được năm viên, người ta thoáng cái đã kiếm được năm viên, lại không phải là tự mình động thủ mà là sửa mái nhà dột mà nhặt được, nói thì đúng là dễ thật.

“Phương đại sư, anh làm sao biết trong cơ thể những quái thú này có thú bảo?” Khải Lực khiêm tốn thinh giáo.

“Cái này...” Phương Minh Nguy nhíu mày, “Tôi cùng không nói được, chẳng qua là một loại cảm giác, cảm giác rất kỳ quái mà thôi.”

Khoa Tư Mạc vỗ đùi, nói: “Phương Minh Nguy đại sư quả thật là không giống người thường, không những có thể cám ứng được tình hình của sương trắng bên trong quái thú hiệp cốc, ngay cả thú bảo cũng có thể cảm ứng được, thật đúng là thiên phú dị thường.”

Phương Minh Nguy mỉm cười khổng nói gì, chỉ cảm thấy cảm kích vương miện.

Bản Phi Tạp đột nhiên mở bừng mắt, hỏi: “Phương Minh Nguy đại sư, anh đã có thể cảm ứng được sự tồn tại của thú bảo, vậy thì trên đường tới đây phải chăng đã thu thập được một số thú bảo?”

Do dự một lát, Phương Minh Nguy vẫn thật thà gật đầu, nói: “Không sai, tôi đã thu thập được mấy viên, có điều một lần năm viên là lần đầu tiên gặp được.”

Ánh mắt của Khoa Tư Mạc và Khải Lực càng lúc càng phức tạp, thì ra những gì mà Phương Minh Nguy nói không ngờ lại là thật, có lè đối với hắn mà nói, thu thập thú bảo là một chuyện hết sức dễ dàng.

Bản Phi Tạp khẽ gật đầu, nhìn thì như hỏi rất tùy ý: “Con rắn to đó, trong cơ thề có thú bảo ư?”

Phương Minh Nguy trong lòng thắt lại, không hô là lão quái vật sống dai nhất, không ngờ lại mở miệng là nói trúng yếu điểm.

Trong cảm ứng của vương miện, trong cơ thề của con rắn đó không chỉ có thú bảo, hơn nữa còn cấp cho hắn loại cảm ứng cường liệt nhất, chứng tò thú bảo bên trong con rán đó khẳng định là có tiêu chuẩn cao hơn bình thường.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phương Minh Nguy trịnh trọng gật đầu, nói: “Có.”