Ma Ngân

Chương 220: An ủi và cổ vũ


Phó Ngôn lúc đầu có thể nói là hận Tiêu Hoằng thấu xương nhưng hiện tại Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đã phát triển rất tốt, không lâu trước hắn cùng nghe nói tới việc họ chiếm nghiêm cả con đường. Mà hiện tại Tiêu Hoằng xưa đâu bằng nay, thực lực hơn xa hắn, đánh chết hắn dễ như trở bàn tay.

Bởi vậy hiện giờ Phó Ngôn đối với Tiêu Hoằng gần như đã không còn căm thù mà chỉ còn e ngại.

Về phần Tiêu Hoằng cùng như vậy. Hiện giờ hắn đối với Phó Ngôn cũng giống như con kiến, chi hơi liếc nhìn vẻ mặt của hắn một cái liền giả vờ không thấy, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không để ý tới nữa.

Không để Tiêu Hoằng chờ lâu, chỉ nửa tiếng sau, quản lý đã chạy tới, trong tay cầm một hộp gỗ tinh xảo.

- Tiêu tiên sinh, tổng cộng là 2100 kim tệ. Tang Hoành Vân đại nhân từng có lệnh rồi nên ngài chỉ cần trả 2000 là được rồi.

Quản lý cung kính nói.

Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ hơi gật đầu, kiểm tra tài liệu trong hộp gỗ xong liền đặt hai kim văn trữ kim giá 1000 xuống, đứng dậy rời đi, toàn thân cực kỳ im lặng, khiến người ta cảm thấy cô đơn chiếc bóng.

Đi ra khỏi Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, nhìn liếc về bầu trời đang có tuyết rơi, đặt hộp gỗ vào trong túi hành trang, để vào trong Ma Văn Xa, Tiêu Hoằng lái xe chạy tới học viện Tây Tân Ma Văn.

Đỗ xe dưới lầu ký túc xá, Tiêu Hoằng liếc về phía hành lang trong đó. Nơi này đúng là chỗ ở của Thôi Uyển Bác.

Tạm dừng lại một chút, Tiêu Hoằng vẫn tiến tới, sau đó gõ cửa nhẹ vài cái.

- Ai đó?

Trong phòng truyền ra giọng nói của Thôi Uyển Bác, giọng nói có vẻ tiều tụy.

- Lão sư, là ta, Tiêu Hoằng.

Tiệu Hoằng nói giọng bình thản.

- À, mau vào đi.

Thôi Uyển Bác nói, cửa kim loại khép kín cùng mở ra một khe hở.

Tiêu Hoằng đẩy cửa phòng tiến vào, thấy Thôi Uyển Bác đang nằm trên giường, người đắp chăn, thần sắc hơi tiều tụy, thinh thoảng lại ho khan hai tiếng.

- Lão sư, ngài không khỏe sao?

Đi tới trước mặt Thôi Uyên Bác, Tiêu Hoằng quan tâm hỏi.

- Không sao đâu. Bệnh cũ tái phát, trời có tuyết là đều bị, người nếu so với máy móc thì ta chính là một bộ máy bị mài mòn nghiêm trọng rồi.

Thôi Uyển Bác cười cười nói, sau đó vươn bàn tay khô héo vỗ vỗ vào bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.

Tiêu Hoằng nghe theo, đồng thời cẩn thận rót cho Thôi Uyên Bác một chén trà nóng, đặt lên bàn trà.

- Thứ này có lẽ sẽ có trợ giúp đối với ngài, ngài thử xem, không có tác hại gì đâu.

Tiêu Hoằng nói xong liền lấy mấy viên Văn đan bổ huyết và Văn đan hoạt hóa tế bào đưa cho Thôi Uyển Bác.

Thôi Uyển Bác liếc nhìn mấy viên Văn đan kia, thấy trên bề mặt nó có hoa văn vô cùng tinh tế, đơn thuần chỉ về kỹ thuật đao thì đã có thể nói là rất tốt, khiến Thôi Uyển Bác phải nở nụ cười.

- Bệnh của ngươi thế nào rồi?

Thôi Uyển Bác nhìn Tiêu Hoằng, thân thiết hỏi.

- Đã có chút chuyển biến xấu. Ta đã nghiên cứu ra một biện pháp trị bệnh như không phải hữu hiệu trăm phần trăm, có thể... còn hơi nguy hiểm. Thật ra...

Tiêu Hoằng liếc nhìn về phía ly trà còn đang bốc khói trên bàn trà, dừng lại một chút rồi nói:

- Ta rất sợ hãi.

Giọng nói của Tiêu Hoằng rất nhẹ nhưng đó mới là cảm giác chân thật nhất của hắn. Mọi người đều sợ chết. Tiêu Hoằng cũng không phải ngoại lệ. Nhất là đến lúc này, khi Tiêu Hoằng không thể né tránh được nữa thì loại cảm giác này càng trở lên mãnh liệt.

Đúng lúc này hai tay đã hơi giá lạnh của hắn bỗng cảm nhận được chút ấm áp. Thôi Uyển Bác chậm rãi vươn bàn tay khô héo ra, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, vẻ mặt hiền lành:

- Phải nhớ, chỉ cần không bỏ cuộc thì vĩnh viễn vẫn có hy vọng.

- Không bỏ cuộc là sẽ có hy vọng?

Tiêu Hoằng nhìn khuôn mặt Thôi Uyển Bác đầy nếp nhăn của hắn, thì thào tự nhủ.

- Đúng, không bỏ cuộc là có hy vọng. Trên thế giới này có những con đường chưa có người đi nhưng ta và ngươi có thể đi.
Thôi Uyển Bác nói tiếp, lởi nói nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập sự quan tâm.

- Vâng.

Tiêu Hoằng gật đầu, nói khẽ, trong lòng tràn ngập cảm kích. hiện giờ có thể nói là lúc nội tâm Tiêu Hoằng yếu ớt nhất. Hắn cần được an ủi, hắn cần được cổ

vũ.

Sau đó hắn lại nói chuyên với Thôi Uyển Bác một lúc, không phải về Ma Văn mà tâm sự về nhân sinh, lý tưởng và suy nghĩ, giống như một ông lão kể chuyện cho con cháu nghe.

Ở với Thôi Uyển Bác chừng hai giờ, ăn một chút đồ ăn, Tiêu Hoằng rời đi. Hắn còn có việc phải làm, không dám lãng phí thời gian.

Thấy Tiêu Hoằng cung kính lui ra, trên mặt Thôi Uyển Bác lại nở nụ cười, sau đó nhìn Văn đan bổ huyết trên mặt bàn, từ từ cầm một viên uống.

Phút chốc, thần sắc Thôi Uyển Bác đột nhiên biến đổi. Một dòng nước ấm tỏa ra từ dạ dày, sau đó lan khắp toàn thân. Một cảm giác thoải mái bao phủ khắp người hắn.

Gần như chỉ trong nháy mắt, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, vẻ mặt già nua của Thôi Uyển Bác tỏa ra những tia sáng hồng hào.

- Tiểu tử này đã trở nên mạnh như vậy.

Thôi Uyển Bác cảm thán, sau đó giở chăn, trạng thái bản thân lập tức tốt hơn rất nhiều rồi.

Trở về trong ký túc xá, Tiêu Hoằng tâm tình đã bình thản hơn rất nhiều, không bỏ cuộc liền có hy vọng. Hắn lặp lại lời nói này một lần nữa, sau đó ngồi trên đài công tác, bắt đầu sửa sang tài liệu, chuẩn bị chế tạo Song Tử.

Sau một giờ, chuẩn bị tất cả tài liệu xong, đặt trước bàn, trong đó bắt mắt nhất chính là chất lỏng màu trắng đậm đặc thuộc về Tử sắc thảo.

Xác nhận tài liệu không có gì sai sót, Tiêu Hoằng liền lấy ra Kim nam thạch nguyên thạch ra, cắt lõm Tái thạch xong liền rút Lân Kim ra, bắt đầu tạo hình rất nhanh trên Tái thạch.

Có thể nói Lân Kim trợ giúp rất lớn cho công tác chế tác Ma Văn của Tiêu Hoằng. Một số công năng cắt gọt của nó giúp hắn làm việc hiệu quả hẳn.

Nhìn những đường hoa văn tinh tế trước mắt, thần sắc Tiêu Hoằng chăm chú như trước. Nếu không phải có bệnh thì cả đời này bình thản chế tác Ma Văn chăng tốt sao? Tiêu Hoằng thầm nghĩ.

Đại khái một giờ, mặt lõm của Tái thạch đã hình thành hoa văn dày đặc, hoặc thô hoặc tinh tế, hoặc đậm hoặc nhạt. Mỗi đường hoa văn trên bề mặt Tái thạch đều bóng loáng vô cùng. Đây là công lao của Lân Kim.

Sau đó việc Tiêu Hoằng phải làm là pha chế Ma Văn dịch. Khác với trước đây, lần này có liên quan tới chất lỏng màu trắng kịch độc nên Tiêu Hoằng phải thật cẩn thận. Thứ này tuyệt đối khiến lòng người khiếp sợ.

Trước đây Tiêu Hoằng sử dụng thứ này đều phải đeo găng, nhưng hiện giờ lại không được. Tuy rằng chỉ có một tầng mỏng găng tay nhưng đối với những hoa văn đòi hỏi độ chính xác cao thì Tiêu Hoằng cũng không thể làm nổi.

Bởi thế hắn chỉ còn có thể cố hết sức không để chất lỏng này dính lên người.

Sau đó rót Ma Văn dịch vào và kích hoạt, toàn bộ quá trình hoàn thiện xong thì sắc trời đã tối dần. Tuy rằng lúc này mới năm giờ nhưng đã tiến vào đầu mùa đông, ban ngày rõ ràng trờ nên rất ngắn ngủi.

Lại đưa mắt nhìn về phía Song Tử vừa được chế tạo tốt xong, hoa văn phụ màu lam, chủ văn màu hồng, lục, bất đồng với những Ma Văn khác, chủ văn là hồng lục. Phân chia cực kỳ rõ ràng, bên phải màu hồng, bên trái màu lục, hình thành hai khu vực cực kỳ rõ nét.

Bên trong phần màu lục có pha chất lỏng kịch độc màu trắng, tuy nhiên đã bị phong bế trong văn lộ, đơn thuần lấy tay đụng vào cũng không nguy hiểm gì.

Dựa theo lệ thường, đặt Song Tử trên tay, để Ngự lực tiến vào trong đó, Tiêu Hoàng cảm nhận được rõ ràng trong đó tồn tại hai luồng năng lượng bất đồng, trong đó Loa Toàn tổng cộng có 60 luồng, mà Xà Thứ có 25.

Mặc dù sử dụng Hấp Bàn Chiến Văn nhưng cũng không quá nhiều. Nguyên nhân cũng bởi thứ này giống như Liệp Cung, không cường điệu số lần sử dụng mà bồi dưỡng về mặt uy lực.

Điều khiển Song Tử Chiến Văn, trong nháy mắt trên cánh tay Tiêu Hoằng hình thành hai luồng năng lượng văn giao hòa, một xanh một đỏ.

Dùng Ngự lực điều động, màn hình nhỏ lại xuất hiện trên tay Tiêu Hoằng, cũng xấp xỉ như Liệp Cung trước đây nhưng lại tiên tiến hơn nhiều, tăng lên rất nhiền màn hình phụ, gần như có thể nhìn rõ từng chi tiết mục tiêu, lại có chức năng tự động nhận diện khuôn mặt, có thể thể hiện tốc độ di chuyển của mục tiêu, còn có thể giám sát môi trường.

Nói ngắn gọn chính là cung cấp cho người bắn những số liệu tham khảo toàn diện nhất.

Liếc mắt về phía tấm bia Ma Văn ở phía sau đã bỏ quên từ lâu, Tiêu Hoằng chuẩn bị thí nghiệm uy lực của Loa Toàn một chút. Ngay sau đó trên tay hắn hình thành một đường cong màu đỏ, cuồn cuộn tụ lại ở ngón trỏ. Đầu ngón trỏ hình thành một quả cầu sáng ngời.

Đại khái trải qua ba giây đồng hồ súc thế, Tiêu Hoằng đột nhiên nâng tay phải lên, phóng về bia Ma Văn một năng lượng thể đỏ tươi hình trôn ốc, điên cuồng xoay tròn, cũng phát ra tiếng gió rít chói tai.

Ầm.

Ngay khi đánh lên bia Ma Văn, nó liền hình thành một vết lõm cỡ miệng bát. Bột kim loại văng khắp nơi. Lúc này tấm bia Ma Văn chấn động, uy lực báo đạt 10122 điểm, đã vượt qua khả năng chịu đựng của tấm bia Ma Văn này rồi.

Hiển nhiên giá trị uy lực đã vượt qua Ma Văn của Ngự Giả cấp bốn. Thế cũng không có gì là kỳ quái. Bởi vì Loa Toàn phóng ra cần phải có thời gian chuẩn bị, lại không phải muốn phóng bao nhiêu thì phóng, mỗi lần bắn mà thời gian chuẩn bị tăng thêm một giây thì lực lượng có thể tăng cường gấp đôi.

Nhìn số liệu mà tấm bia Ma Văn cung cấp, Tiêu Hoằng lộ nét tươi cười. Uy lực của nó khiến Tiêu Hoằng hài lòng phi thường, về phần Xà Thứ thì Tiêu Hoằng cũng không định thử nghiệm bởi bản thân nó không mạnh về uy lực mà ở độc tố. Ma Văn bia bình thường không thể kiểm tra được điều này, cần phải có Ma Văn bia chuyên dụng của Dược sư, hoặc phải dùng cơ thể sống làm thí nghiệm.