Ma Ngân

Chương 228: Diệt môn (4)


Một màn như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong nháy mắt bốn phía đã trở thành một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn trước mặt, vẫn không có chút nhúc nhích gì.

Hàn Hiên chết kiểu này, làm cho bọn họ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ bốn phía dường như cũng thấp đi rất nhiều vào giờ khắc này.

Bước chân của Lương Tần lại không tự chủ được lui lại phía sau, Bởi vì hắn đã cảm nhận được, cấp bậc Ngự lực của người trước mất kia, dường như không phải là Ngự Giả cấp ba, mà là cấp bốn.

Nếu đúng là như vậy, thì thật là đáng sợ, không có Miêu Thần tại đây, toàn bộ Miêu gia trên cơ bản đã không có người nào có thể áp chế được đối phương nữa, tuy Miêu Đông Thăng có thực lực Ngự Giả cấp năm, nhưng dù sao hắn cùng không phải là Ngự Văn Giả, sức chiến đấu đại khái chỉ tương đương với trình độ Ngự Giả cấp ba mà thôi.

Ngay khi Lương Tần cảm nhận được sự sợ hãi, lúc này Tiêu Hoằng đã hướng ánh mắt lạnh như băng ngay về phía Lương Tần, một luồng khí lạnh dường như đang bốc lên trong tim Lương Tần, khiến hắn không kìm trở nên run rẩy, tuy rằng đã cực lực khắc chế, nhưng dưới chân vẫn không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, nhưng cũng chỉ là nửa bước mà thôi, hắn đã không thể nhúc nhích được nữa, không biết từ khi nào, chân phải của Lương Thần đã bị một tầng Hàn băng vạn năm bao bọc, đông cứng trên mặt đất.

- Cái này...!

Không đợi Lương Tần có quá nhiều phản ứng, đầu ngón tay Tiêu Hoằng đã hình thành một luồng sáng màu hồng lấp lánh, phảng phất như có vô số đường cong màu đỏ dùng hình dạng lốc xoáy mà đan vào cùng một chỗ.

Sau ba giây đồng hồ ngắn ngủn, Tiêu Hoằng không có chút do dự nào, trực tiếp phóng ra một luồng năng lượng thế màu đỏ hình lốc xoáy về phía Lương Tần, trong đó còn bí mật mang theo một chút màu lam, đó là Hàn băng vạn năm, lốc xoáy kịch liệt xoay tròn đã ma sát với không khí, phát ra tiếng vang, giống như âm thanh thờ dài của Thần chết.

Đối mặt với cảnh này, đồng tử Lương Tần đã khép lại thành một khe hở hẹp, thân là Ngự Văn Giả trình độ Ngự Giả cấp ba, hắn tất nhiên có thể cảm nhận được, năng lượng thể hình lốc xoáy này mang theo uy lực rất cường đại.

Không dám có mảy may chậm trễ nào, Lương Tần lập tức toàn lực điều động Ngự lực, bắn ra một luồng năng lượng thể màu đen nhánh, sau đó lập tức mở ra lồng phòng hộ.

Oanh...!

Ngay sau đó, một tiếng vang đinh tai nhức óc phát ra, không ngừng vang vọng khắp đường phổ, phảng phất như sấm sét đánh xuống, các đốm sáng bắn ra khắp

nơi.

Chỉ trong chốc lát, năng lượng thế mà Tiêu Hoằng phóng ra đã hoàn hoàn toàn phá vỡ rồi năng lượng thể màu đen của Lương Tần, sau cú va chạm vừa rồi, nó không chỉ phá vỡ năng lượng thể, mà còn lao thẳng tới Lương Tần.

Rầm...!

Một tiếng vỡ nát lớn vang lên, lồng phòng hộ mà Lương Tần mở ra đã bị đánh nát hoàn toàn, sau đó luồng lốc xoáy kịch liệt kia trở nên sống như một thanh như Ma Văn súng trường máy hạng nặng, liên tục bắn lên trên người Lương Tần, xé rách thân thể Lương Tần thành vô số mảnh, tiên huyết văng ra khắp nơi, giống như một cơn mưa máu, rào rào đổ xuống mặt đám thuộc hạ của Miêu gia kia.

Lương Tần chết không toàn thây!

Khi những giọt máu tươi còn nóng hổi kia rơi xuống mặt lũ thuộc hạ Miêu gia, mặt chúng trở nên tái nhợt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Giết chóc cỡ này thì bọn chúng chưa được trải qua bao giờ cả.

Hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, bọn chúng không thể tin được chuyện như vậy lại có thế hay xảy ra, đây tuyệt đối là một loại chấn nhiếp rất mạnh, nhất là vào lúc hiện tại, bọn họ đã như quần long vô thủ rồi.

Có ai có thế ngăn chận được Tiêu Hoằng đây? Không có ai cả!

Tiêu Hoằng đang đứng yên tại chỗ, hướng ánh mắt âm lãnh về phía đám thuộc hạ Miêu gia, hơi nâng lên cánh tay, không có chút tạm dừng nào, vung tay lên:

- Giết!

Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, đám thuộc hạ của Đại Hoằng đang khí thế dâng cao, đã cùng lúc lao ra, vồ giết về phía đám thuộc hạ của Miêu gia, mà Tiêu Hoằng lại là người đầu tiên xông tới.

Trong nháy mắt, đầu đường Minh cổ đã trở thành một cuộc hỗn chiến, vô cùng hỗn loạn không chịu nổi. Khi cuộc giết chóc liên tục diễn ra, ý định dẫn người của Tiêu Hoằng đi tiêu diệt Miêu gia cùng dần dần ở lan truyền khắp Thái Ngô Thành, trên bầu trời thậm chí còn có một chiếc Ma Văn trực thăng đang lượn lờ, dùng để thu thập và truyền tin trực tiếp.

Từ trên cao nhìn xuống phía dưới, toàn trường đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đám thuộc hạ Miêu gia đã trở nên chật vật không chịu nổi, rất khó tưởng tượng rằng chỉ mới trước đây thôi, Miêu gia địa vị cao cao tại thượng, lại gặp phải một hạo kiếp như thế này.

Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, kẻ đi đầu lại chính là Tiêu Hoàng, lão bản của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, vốn ngày thường thoạt nhìn cực kỳ thân mật, làm cho người ta có cảm giác giống như một con cừu đột nhiên lột bỏ bộ da, hiển lộ bản tính hung tàn của mình.

Cùng lúc đó, trong ký túc xá của Học viện Tây Tân Ma Văn, Lạc Tuyết Ninh đang thương lượng với Mã Khảo về đối sách đối với bóng đen.

Mã Khảo đã được tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của bóng đen, trực tiếp đề nghị, báo cáo chuyện này cho A Di La.

Nghe được Mã Khảo đề nghị, Lạc Tuyết Ninh cũng hơi gật đầu, tỏ vẻ mình cùng cho ràng như vậy.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Mặc Huyền bông nhiên xông vào, nét mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ

- Mặc Huyền, ngươi đang làm gì vậy?

Nhìn thấy nét mặt của Mặc Huyền, Lạc Tuyết Ninh hơi sửng sốt, vẻ khiếp sợ như thế được thể hiện trên mặt Mặc Huyền, thật đúng là không gặp nhiều lấm.

- Thái Ngô Thành xảy ra đại sự rồi.

Mặc Huyền thấp giọng nói, nét mặt vân tràn ngập vẻ khó tin.

- Thái Ngô Thành xảy ra đại sự ư? Đại sự gì?

Lạc Tuyết Ninh có chút hứng trí hỏi.

- Trưởng quan còn nhớ rõ Tiêu Hoằng, lão bản của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ hay không? Ta đã nói rằng hắn rất khó lường, tên kia hiện tại không biết lôi từ đâu ra nhiều người như vậy, đang tập kích Miêu gia, nói là muốn tiêu diệt Miêu gia!

Mặc Huyền đáp, vẫn mang nét mắt khó tin như trước, hắn đã gặp Tiêu Hoằng vài lần, chỉ là một đứa bé có vẻ văn nhược, nhìn qua rất vô hại, kết quả lại không nghĩ tới, tên kia không bùng nổ thì thôi, mà chỉ bùng nổ một cái thì đã muốn lật tung cả Thái Ngô Thành lên.

Hai từ “diệt môn”, dường như từ khi Thái Ngô Thành được thành lập, thì vẫn chưa từng xuất hiện qua.
Lạc Tuyết Ninh nghe vậy, nét mặt đại biến, Tiêu Hoằng là ai, Tiêu Hoằng có mấy tầng thân phận, thi tất nhiên nàng rõ như lòng bàn tay, Tiêu Hoằng và Miêu gia có cừu oán, điều này thì Lạc Tuyết Ninh cũng biết, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng luôn luôn trầm ổn, lại làm ra chuyện xúc động như vậy.

- Thật hay giả vậy?

Lạc Tuyết Ninh hỏi lại.

Mặc Huyền không đáp lại, mà lấy từ trong lòng ra một cái Ma Văn điện ảnh, cũng chiếu ra hình ảnh, hình ảnh này được ghi lại từ trên Ma Văn trực thăng, chỉ thấy toàn bộ đường Minh cổ của Miêu gia đã loạn thành một đoàn, cẩn thận quan sát, Tiêu Hoằng hiện ra trong hình, không có bất kỳ ngụy trang nào, nét mặt âm lãnh, đánh chết một tên thuộc hạ của Miêu gia, trên vai, trên chân hắn vẫn còn có các vết máu mờ nhạt.

- Ôi trời ơi, tên kia muốn làm gì vậy?

Lạc Tuyết Ninh không khỏi phát ra âm thanh kinh hãi, gương mặt xinh đẹp đại biến, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của Tiêu Hoằng bao giờ.

Nét mặt Mã Khảo cùng trở nên giật giật, Tiêu Hoằng thì hắn chưa từng gặp, cũng không biết là người phương nào, nhưng hắn có thể khẳng định, dám làm như vậy, thì tuyệt đối không phải là nhân vật nhỏ.

- Theo như ta biết, nguyên nhân của việc này hình như là do Thôi Uyển Bác.

Mặc Huyền đáp.

Lần này Lạc Tuyết Ninh đã hoàn toàn hiểu được, Tiêu Hoằng đã từng nói qua, trong lòng hắn chỉ có ba người, Thôi Uyển Bác, Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu, lúc ấy Lạc Tuyết Ninh còn đùa rằng, liệu trong đó có phần nàng hay không, nhớ lại khi đó Tiêu Hoằng còn nghiêm túc trả lời ràng, tạm thời còn không có.

Lạc Tuyết Ninh biết được thân thế của Tiêu Hoằng, cùng có thể lý giải được, trên đời này thì Tiêu Hoằng gần như không có thân nhân nào, những trưởng bối có thể thật tình đối tốt với hắn, phỏng chừng chỉ có một mình Thôi Uyển Bác mà thôi.

Khi mà Thôi Uyển Bác chết thảm thì nàng cũng có nghe nói, phỏng chừng hẳn là Tiêu Hoằng có mười phần nắm chắc, nhận định là do người của Miêu gia làm, giết chết thân nhân duy nhất của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng không nổi điên lên thì mới là lạ.

Hiểu được điều này, Lạc Tuyết Ninh cũng không kinh ngạc nữa, nhưng nàng rất rõ ràng, Tiêu Hoằng làm như vậy thì sẽ dẫn đến hậu quả là, mặc dù đánh chết Miêu Đông Thăng, thì hắn cũng không thoát thân được.

- Không thể tưởng được, tên kia cùng có lúc nổi điên, đúng thật là...!

Lạc Tuyết Ninh thì thào tự nhủ.

Mà âm thanh thì thào này lại được mặc Huyền nghe rõ, trong lòng hắn lại một lần nữa vừa động, trước đó một lần tại thư viện, hắn đã cảm thấy Lạc Tuyết Ninh và Tiêu Hoằng có liên hệ nào đó, hiện tại càng thêm tin tưởng hơn.

- Mặc trung tá, nghe nói ngươi vẫn rất coi trọng Tiêu Hoằng, có thật không vậy? Thật không dám giấu, ta cũng như vậy, tuy nhiên, Tiêu Hoằng này là con dân cửa Phục Thản Đế Quốc, Tân Cách Công Quốc chúng ta cũng không tiện đoạt lấy, quên đi, ta vẫn nên nhịn đau, tặng hắn cho ngươi thôi.

Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên nói ra câu này, lời nói rất hàm hồ.

Nhưng mà Mặc Huyền đứng một bên, đã thuộc loại già đời, thâm ý trong câu này của Lạc Tuyết Ninh thì hắn tự nhiên hiểu rõ, đó chính là muốn bảo vệ Tiêu Hoàng, chỉ có điều, nàng không định ra mặt, nên mới trực tiếp giao cho Mặc Huyền đi làm.

Bởi vì ở Phục Thản Đế Quốc, quân nhân được hưởng đặc quyền tuyệt đối, mặc dù trong xã hội làm ra chuyện động trời, thì Ty Cảnh Sát cũng không quyền can thìệp tới, cần phải được đưa về quân đội, đưa tới toà án quân sự để tiến hành phán quyết.

Về phần tại sao Lạc Tuyết Ninh lại phải làm như vậy, nàng và Tiêu Hoằng có quan hệ gì, thì Mặc Huyền không hỏi nhiều, hắn biết rõ có một số việc là không nên hỏi nhiều được.

- Vậy thì cảm ơn Lạc Tướng quân đã thủ hạ lưu tình, ta sẽ đi làm ngay.

Mặc Huyền đáp, sau đó lui ra ngoài, sau đó bắt đầu dò số liên lạc của Thị trưởng Hà Ngân Đông.

Hà Ngân Đông tất nhiên là kẻ đầu tiên biết đến chuyện này, mà phản ứng đầu tiên của hắn là khiếp sợ, sau đó lại tức giận, có người dám tiến hành diệt môn ở trong Thái Ngô Thành, trong mắt còn có Thị Trưởng là hắn nữa hay không?

Bởi vậy, Hà Ngân Đông gần như không có chút ngừng lại nào, biết được tin tức, thì ngay lập tức đã hạ lệnh cưỡng chế, yêu cầu Tổng trưởng ty của Ty Cảnh Sát tại Thái Ngô Thành đến văn phòng của hắn.

Vào lúc này, hắn đang thương thảo cùng Tổng trưởng ty Dương Giang của Ty Cảnh Sát xem làm như thế nào để bắt lấy Tiêu Hoằng, tóm lại, tuyệt đối phải xử phạt nghiêm Tiêu Hoằng, phỏng chừng án tử hình là không thoát được, còn có cả tất cả những người tham dự vụ án này nữa.

Thấy Hà Ngân Đông có thái độ cường ngạnh như thế, Dương Giang ngay lập tức cam đoan, nói:

- Thị Trưởng, ngài yên tâm. 100 cảnh sát viên đang tập kết, Tiêu Hoằng sẽ không trốn thoát được đâu. đồng thời sẽ nhanh chóng khống chế được tình thế.

Tuy nhiên, ngay khi Tổng trưởng ty Dương Giang của Ty Cảnh Sát cam đoan như vậy, Ma Văn thông tin bên cạnh Thị Trưởng bỗng nhiên truyền đến một trận rung rung, vừa cầm vào tay, thần sắc Thị Trưởng đột nhiên vừa động, người gọi lại chính là Mặc Huyền.

- Mặc Huyền?

Thị Trưởng thì thào tự nhủ, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là Mặc Huyền cũng biết chuyện của Tiêu Hoằng, quyết định xuất binh trợ giúp sao? Tuy nhiên, quân đội sẽ hảo tâm như vậy ư?

- Ngươi chờ ta một chút.

Thị Trưởng nói với Dương Giang một câu, sau đó xoay người đi vào trong phòng nghỉ, bắt máy, nhiệt tình nói:

- Alo, Mặc trường quan, ngài liên lạc cho ta, thật sự là hiểm thấy a!

- Những lời vô nghĩa thì ta không nói nữa, chuyện của Tiêu Hoằng, ngươi đã nghe nói tới chưa?

Mặc Huyền thấp giọng hỏi.

- Đương nhiên, tuy nhiên ngài yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng diệt trừ Tiêu Hoằng, khiến cho Lạc Tuyết Ninh trường quan khỏi bị quấy rầy.

Thị Trưởng cung kính cam đoan.