Ma Ngân

Chương 232: Thủ đoạn của Tiêu Hoằng (thượng)


Tới giữa trưa, trải qua ba giờ huấn luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã lên tới 3211 cổ, đang dốc sức hướng tới gần Ngự Giả cấp năm.

Mặc quần áo từ trong phòng tắm đi ra, đúng lúc này, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, Lý Nhạc cũng không có bận việc Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, mà là không ngừng ra ra vào vào, bận bịu túi bụi.

Trải qua một trận chiến diệt môn ngày hôm qua, có thể nói toàn bộ Miêu gia gần như đã bị cướp sạch không còn, thuộc hạ đi cùng Tiêu Hoằng, ai cũng bị không hề ít thương tích, nhưng hầu hết đều phát tài lớn. Cho dù Lý Nhạc cùng ước chừng thu được 3000 kim tệ, đủ để thấy Miêu gia này rốt cuộc giàu có biết chừng nào.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện ở cửa, Lý Nhạc lập tức bỏ hết mọi chuyện, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng. Tiếp theo từ trong cặp, lấy ra một xấp văn kiện thật dày, đưa cho Tiêu Hoằng.

- Hoằng ca! Những khế đất, khế ước mua bán nhà này...

Lý Nhạc tính hỏi thử, trải qua tiêm nhiễm ở Thái Ngô Thành dài lâu như vậy, Lý Nhạc sớm đã không phải là tên thợ mỏ nho nhỏ năm đó chỉ biết chiếm chút tiện nghi, hắn biết rõ những khế ước mua bán nhà, khế đất này mới là giá trị nhất.

Chỉ cần Ty Cảnh Sát bên kia đừng có can thiệp nhiều, những thứ này khẳng định có thể giúp cho bọn họ trong thời gian ngắn lại lần nữa lớn mạnh.

Tiêu Hoằng tiếp nhận xấp văn kiện thật dày lật lật mấy tờ, sau đó hơi trầm tư một lát, rồi lập tức phân biệt phát đi tin nhắn cho Mai Kiệt và Tang Hoành Vân, nội dung giống nhau như đúc: “Đất đai, cửa hàng ở đường Minh Cổ bán ra giá thấp, giảm 8%, muốn mua gặp mặt thương lượng.”

Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đường Minh Cổ ở vào khu Tây Tân hắn nuốt không trôi. Dù có thể nuốt trôi, cũng không đứng vững chân được, cùng với như vậy, còn không bằng bán cho thế lực có thể đứng chân được, rồi lấy đó thu mua toàn bộ đường phố Đại Hoằng này.

Tiêu Hoằng rất rõ ràng, có Lạc Tuyết Ninh trong bóng tối hiệp trợ, có Ty Cảnh Sát tạm thời che chở, Tập đoàn tài chính Hồng Bác tạm thời không dám xằng bậy, nhưng sau này thì sao? Chở Tập đoàn tài chính Hồng Bác phục hồi tinh thần lại, thực rất có thể sẽ âm thầm đối phó. Vì thế phải tận khả năng gia cố thành lũy.

Rất nhanh, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng liền truyền đến hai lần chấn động, phân biệt là Mai Kiệt và Tang Hoành Vân, vấn đề chỉ có một: “Địa điêm”.

Đường Minh Cổ tuyệt đối có thể nói là đường phố phồn hoa, bất kể là thiếu Giang hay Khoa Long đều đã thèm nhỏ dãi, hiện tại cơ hội tới tay, tự nhiên sẽ không bỏ qua. Mà trọng yếu hơn là nơi này hoàn toàn có thể trở thành lô cốt đầu cầu uy hiếp Tập đoàn tài chính Hồng Bác.

Cùng lúc đó, ở trong phòng Viện trưởng của Học viện Tây Tân Ma Văn, Sài Tang sắc mặt xanh mét nhìn Sài Sương trước mặt, cái loại bộ dáng từ ái trước đây đã không còn sót lại chút nào.

- Thôi Uyển Bác rốt cuộc vì sao chết?

Sài Tang nhìn chằm chằm Sài Sương cố gắng giữ giọng bình thản hỏi.

- Cái này...

Sài Sương thấy Sài Tang bức hỏi như thế, đồng tử trong mắt chuyên lên xuống, trái tim lại đập “thình thịch” ấp úng:

- Con... con... à không...

Sắc mặt biến đổi, cùng ánh mắt né tránh của Sài Sương sao có thể nào thoát được ánh mắt của Sài Tang, nhất thời trong lòng lão run lên.

- Ta cho ngươi một cơ hội lần nữa, nếu ngươi không nói ai cũng không giúp được ngươi. Tên Tiêu Hoằng học sinh bí ẩn Phân viện kia nắm giữ toàn bộ tư liệu về hung thủ, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua bất kỳ một người nào sát hại sư phụ hắn

sao?

Sài Tang nghiêm mặt lạnh giọng hỏi tiếp.

Theo “học sinh Phân viện bí ẩn” mấy chữ này truyền vào trong tai Sài Sương, lập tức làm cho trong lòng Sài Sương căng thẳng. Sự kiện học sinh Phân viện bí ẩn diệt môn, nàng đã tận mắt nhìn thấy, đả kích đối với Sài Sương tuyệt đối không phải bình thường, không hề nghi ngờ, Giờ khắc này “học sinh Phân viện bí ẩn” ở trong óc Sài Sương gần như trở thành một cái bóng đè, vĩnh viễn không tiêu tan được.

Hơn nữa chỉ luận về thực lực, nàng đã hoàn toàn không phải đối thủ của học sinh bí ẩn Tiêu Hoằng đó. Sự việc náo động đến mức này, càng ngày càng nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

- Vừa rồi người của Ty Cảnh Sát đã tìm đến ta, chuẩn bị phái người bất ngươi đấy.

Tiếp theo Sài Tang nói với giọng điệu lạnh như băng.

- A?
Sài Sương bật kêu lên, trong ánh mắt rốt cục hiện ra vẻ sợ hãi. Hiển nhiên lúc này, “giấy đã không gói được lửa” nữa rồi.

Hơi tạm dừng một lát, Sài Sương mới khẽ gật gật đầu, thừa nhận. tiếp theo liền một năm một mười kể lại sự việc hôm đó, bao gồm chuyện từ trước tới nay Miêu Thần tìm học sinh bí ẩn của Phân viện là giả, mà truy giết học sinh Phân viện bí ẩn đó mới là chủ ý chính.

“Rắc!”

Gần như ngay lúc Sài Sương kể xong chân tướng sự việc, trong nháy mắt nhìn lại ly thủy tinh trong tay Sài Tang, đã bị bóp vỡ nát, thân mình lão cũng không kìm được run bần bật.

Ước chừng qua một hồi lâu, Sài Tang mới dịu lại, cũng không có quở mắng Sài Sương một lời nào. Có thể nói, Sài Sương cùng với Miêu Thần phạm phải lỗi lầm quá lớn, không phải quở mắng răn dạy là có thể giải quyết được. Trong lòng lại tràn ngập thất vọng đối với Sài Sương cùng Miêu Thần, nhưng dù sao lão nhất định phải bảo vệ hai người này.

Lúc này, Miêu Thần đang tránh đầu sóng ngọn gió ở trong một khách sạn xa hoa ở Ngân Hiểu Thành, đối với sự cố Miêu gia, tạm thời hắn hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì Hà Ngân Đông đã đích thân hạ mệnh lệnh, áp chế sự kiện Miêu gia bị diệt môn ở bên trong Thái Ngô Thành không cho để lộ tin tức ra ngoài.

Giờ phút này Miêu Thần vẫn đang bình thản nhìn tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ, thần sắc có vẻ không kiên nhẫn:

- Ta thế này, có phải hay không làm cho người ta nghĩ ràng ta là người nhát gan, không phải chỉ là một tên học sinh Phân viện bí ẩn thôi sao? Không phải chỉ là chết đi một lão già thôi sao? Ty Cảnh Sát còn có thể làm khó được Miêu gia ta ư? Cho dù bọn họ biết ta giết Thôi Uyển Bác thì có sao chứ?

- Thiếu gia ngài bớt giận! Xin ngài nhẫn nại một ngày nữa, coi như ngài đại nhân đại lượng cho bọn họ một chút mặt mũi đi!

Bên cạnh Miêu Thần, một gã nam nhân chừng hai mươi tuổi, nói. Hắn tên là An Nhạc, là trợ thủ của Miêu Thần, trên cơ bản chính là phụ trách ẩm thực và cuộc sống hàng ngày cho Miêu Thần.

Đúng lúc này, Ma Văn thông tin bên cạnh Miêu Thần chợt rung động lên, thỉnh cầu gọi là Sài Tang.

Nhìn thấy trên màn hình nhỏ hiện lên tên của Sài Tang, Miêu Thần lập tức vừa động trong lòng, tuy nhiên, vẫn kết nối liên lạc, cung kính hỏi:

- Viện trưởng, có chuyện gi ạ?

- Ngươi ở đâu? trở về đi!

Giọng điệu Sài Tang cực kỳ bình thản, tuy nhiên, lại làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.

- Cái này...

Miêu Thần nhất thời có hơi do dự, hắn không biết vì sao Sài Tang bỗng nhiên gọi tới nói ra những lời này:

- Tạm thời còn không được, ngày mai đi! Bởi vì chuyện phụ thân ta yêu cầu, còn chưa làm xong!

Từ đầu đến cuối, trong giọng điệu của Miêu Thần đều rất thoải mái và cung kính, ở trong đầu hắn xem ra, cho dù Sài Tang biết lão già Thôi Uyển Bác kia bị hắn giết thì có sao chứ? Có chỗ dựa Miêu gia, cùng với thực lực bản thân, Sài Tang hằn sẽ không làm khó xử hắn.

- Làm việc gì? Tránh đầu sóng ngọn gió chứ gì? Tuy nhiên, không cần nữa, Miêu gia ngươi đã bị diệt môn, có trốn nữa ngươi chỉ có thể xem như một chó nhà tang!

Sài Tang vẫn như trước nói với giọng điệu âm trầm.

Mà Miêu Thần nghe nói như thế, thần sắc hơi biến đổi. Trong lúc nhất thời hắn có hơi không kịp phản ứng, dù sao hai chữ “Diệt Môn” này thật sự là rất lạ.

- Viện trưởng! Ngài nói lời này, có ý gì?

Giọng điệu Miêu Thần trở nên nghiêm túc hỏi.

- “Diệt môn” chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Chính là, ngày hôm qua phụ thân, mẫu thân của ngươi, bao gồm tổ tông từ đường của ngươi, cùng mọi người có quan hệ với Miêu gia các ngươi đều bị giết hết rồi. (Bom: đoạn này trong chương gốc bị mất nên ta viết thêm vào nhé).