La Ngọc Nguyệt Nhi, yêu tao nhé!

Chương 1: Linh cảm không lành


Một buổi sáng vẫn như bao buổi sáng khác, nắng vẫn chiếu, chim vẫn hót, gió vẫn thổi, lá vẫn rụng. Và nó vẫn dậy muộn như bao ngày...
Reeng...reeng..reeng...
-Ồn...-nó nhăn mặt với tay tắt đồng hồ rồi lại ngủ ngon lành
-HÀN BĂNG LỆ NGUYỆT!!!-Một tiếng hét cực đại vang lên bên tai nó, là mẹ nó
-5p nữa thôi mẹ-Nó ngái ngủ
-Tùy con thôi-Mẹ nó dửng dưng ra khỏi phòng, đến cửa thì buông lại một câu-15p nữa vào lớp
-Uiza! Mẹ nhẫn tâm...-Nó đã ngã lăn quay ra sàn nhà vì sao ư? Vì bị mẹ nó hất chăn chứ sao nữa ( khổ chị )
-Làm VSCN nhanh xuống ăn sáng còn đi học-Mẹ nó bước ra khỏi phòng, không quên nhắc nhở nó
Nó giật mình lao vào phòng tắm làm VSCN với tốc độ ánh sáng. Lao xuống nhà uống vội cốc sữa, gặm nhanh miếng bánh, đi giày vào rồi phóng vụt ra ngoài
-Con đi học đây
~lúc sau~
-Phù...may mà kịp, còn 3p nữa-nó chống tay đứng trước cửa lớp mà thở dốc
-Ê con kia! Sao hôm nào cũng đi muộn thế? Thức đêm cày game à?-một tiếng nói quen thuộc vang lên, là Khánh, người bạn mà nó thân nhất
-Nhiều chuyện-Nó không thèm liếc Khánh lấy một cái mà đi thẳng về chỗ luôn
Khánh lẽo đẽo theo sau nó, phía sau là 15 ánh mắt hướng theo bước chân của hai người
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Khánh và nó cũng vừa về đến chỗ -Ê mày-Khánh khều khều tay nó
-Zề?!-Nó khó chịu thưa
-Nhìn tâm trạng mày không được tốt, có chuyện gì à?
-Chỉ là có linh cảm không lành thôi
-Có gì sao?-Khánh lo lắng hỏi han
-Tao cũng không biết-Nó mệt mỏi lôi sách vở từ ngăn bàn ra-Thầy vào kìa
-Ừm-Khánh cũng lôi sách vở ra mà học
Những tiết học nhàm chán trôi qua, cuối cùng ba tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi cũng vang lên, học sinh từ các lớp kéo nhau xuống canteen như ong vỡ tổ
-Xuống canteen không mày?-Khánh gọi nó
-Mày xuống một mình đi, mua giúp tao cái bánh với cốc sữa-Nó nói rồi đi thẳng ra ngoài-chỗ cũ nhé bạn tốt
-Cái con này...-Khánh lắc đầu bó tay với nó, vội xuống canteen mua đồ ăn rồi đi đến chỗ hẹn với nó
~Sân thượng~
Thì ra nãy giờ nó đứng trên đây hóng gió, Khánh đi đến đằng sau từ lúc nào còn không biết đúng là bó tay mà
-Ê điên, bánh này! Sao như người mất hồn thế?-Khánh gọi nó
-Có linh cảm không lành thôi mà-Nó mỉm cười trấn an Khánh
Đăng bởi: