Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 16: Leo


“Leo?” Cô hét lớn.

Chắc rồi, đó là cậu ấy, đang ngồi vắt vẻo trên đỉnh một cỗ máy khổng lồ gây chết người bằng đồng và cười toe toét như một tên điên. Ngay trước khi cậu đáp xuống, chuông báo động vang lên khắp trại. Tiếng tù và bằng ốc xà cừ. Tất cả các thần rừng bắt đầu gào thét, “Đừng ăn thịt tôi!” Một nửa trại chạy ra khỏi nhà trong bộ đồ pyjama lẫn áo giáp. Con rồng đáp xuống ngay giữa bãi cỏ, và Leo hét lên, “Bình tĩnh nào! Đừng bắn!”

Các tay cung lưỡng l

Ự hạ cung xuống. Các chiến binh lùi lại, giáo và kiếm của họ vẫn sẵn sàng. Các á thần khác nấp phía sau cánh cửa nhà họ hoặc ló người ra từ các ô cửa sổ. Dường như không ai nóng lòng muốn tiến lại gần.

Piper không thể trách họ. Con rồng quá to lớn. Nó phát sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai như một tác phẩm điêu khắc bằng đồng xu sống động – các sắc thái khác nhau giữa đồng thau và đồng thiếc – một con rắn dài mười tám mét với móng vuốt bằng thép và những chiếc răng như đầu mũi khoan cùng đôi mắt hồng ngọc phát sáng. Cánh nó có hình dáng như cánh dơi, dài gấp hai so với thân hình và trải ra giống hệt những cánh buồm bằng kim loại, tạo ra âm thanh như lúc các đồng xu tuôn ra như thác từ một máy giật xèng mỗi khi v

“Nó thật đẹp,” Piper thì thầm. Các á thần khác liếc nhìn như thể cô bị mất trí vậy.

Con rồng ngẩng đầu lên và bắn ra một cột lửa lên trời. Các trại viên lùi ra xa và nâng vũ khí của họ lên, nhưng Leo bình thản trượt từ lưng con rồng xuống. Cậu đưa hai tay mình lên như thể đang đầu hàng, ngoại trừ nụ cười toét mang tai vẫn còn trên mặt.

“Này người trái đất, tôi đến trong hòa bình!” Cậu hét lớn. Cậu trông như thể vừa mới lăn tròn quanh lửa trại. Áo khoác quân đội và mặt mũi dính đầy bồ hóng. Hai tay thì đầy dầu nhớt, và cậu đeo một chiếc thắt lưng đồ nghề mới quanh eo. Đôi mắt cậu đỏ ngầu. Mái tóc xoăn lem luốc dầu đến nỗi chúng dựng đứng như những cái lông nhím, và cậu có mùi kỳ lạ của sốt Tabasco. Nhưng cậu trông hoàn toàn vui sướng. “Festus chỉ vừa mới gửi lời chào đến mọi người thôi!”

“Cái thứ đó nguy hiểm!” Một cô gái nhà thần Ares hét lớn và vung giáo của cô ta lên. “Phải giết nó ngay!”

“Lùi lại!” Ai đó ra lệnh.

Piper ngạc nhiên, người vừa cất tiếng là Jason. Cậu chen qua đám đông, đi giữa Annabeth và cô gái đến từ nhà thần Hephaestus, Nyssa.

Jason ngước nhìn con rồng và lắc đầu kinh ngạc. “Leo, cậu đã làm gì thế?”

“Tìm phương tiện di chuyển!” Leo tươi cười đáp lại. “Cậu nói tớ có thể tham gia cuộc tìm kiếm nếu tớ tìm được cho cậu phương tiện di chuyển. Ừm, tớ đã có một anh chàng xấu tính biết bay bằng kim loại hạng A cho cậu rồi đây! Festus có thể đưa chúng ta đi đến bất cứ đâu!”

“Nó... Có cánh,” Nyssa nói lắp bắp. Hàm cô ấy há hốc ra như thể nó có thể rơi xuống khỏi mặt vậy.

“Ừm!” Leo nói. “Tớ tìm thấy chúng và gắn chúng vào lại.”

“Nhưng nó chưa bao giờ có cánh. Cậu tìm thấy chúng ở đâu thế?”

Leo chần chừ, và Piper có thể nói cậu đang che giấu điều gì đó.

"Ở... Trong rừng," cậu nói. "Cũng đã sửa các mạch điện của nó, phần lớn thôi, vì thế sẽ không xảy ra việc nó bị chạm mạch nữa>"Phần lớn?" Nyssa hỏi.

Đầu con rồng co rúm lại. Nó nghiêng về một bên và một dòng chất lỏng màu đen – có thể là dầu, hy vọng chỉ là dầu – tràn ra khỏi tai nó, đổ lên khắp người Leo.

“Chỉ còn một vài chỗ xoắn cần chỉnh sửa,” Leo nói.

“Nhưng sao cậu có thể sống sót...?” Nyssa vẫn tiếp tục nhìn con rồng trong sợ hãi. “Ý tớ là, hơi thở lửa...”

“Tớ nhanh nhẹn mà,” Leo nói. “Và may mắn. Giờ, tớ được tham gia vào cuộc tìm kiếm này hay có gì nữa không?”
Jason gãi đầu. “Cậu đặt tên cho nó là Festus? Cậu có biết trong tiếng Latinh, ‘festus’ có nghĩa là ‘hạnh phúc’ không? Cậu muốn bọn tớ cưỡi trên con Rồng Hạnh Phúc để giải cứu thế giới sao?”

Con rồng giật giật người, rùng mình và vỗ cánh.

“Đó là một câu trả lời đúng, người anh em!” Leo nói. “Giờ, ừm, tớ đề nghị chúng ta sẽ lên đường nhé, các cậu. Tớ đã lấy ít đồ dự trữ trong... Ừm, trong rừng. Và tất cả những người có vũ khí này đang làm cho Festus sợ hãi đấy.”

Jason cau mày. “Nhưng chúng ta chưa lập ra bất cứ kế hoạch nào. Chúng ta không thể chỉ...”

“Đi đi,” Annabeth nói. Cô ấy là người duy nhất chẳng sợ hãi chút nào. Nét mặt của cô ấy buồn và nuối tiếc, như thể điều này gợi cho cô ấy nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ nào đó. “Jason, từ giờ cho đến ngày đông chí cậu chỉ còn được ba ngày, và cậu không bao giờ nên để cho một con rồng sợ hãi phải chờ đợi. Đây chắc chắn là một điềm lành. Hãy đi đi!”

Jason gật đầu. Rồi cậu mỉm cười với Piper. “Cậu đã sẵn sàng chưa, bạn đồng hành?”

Piper nhìn vào đôi cánh rồng bằng đồng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, và những cái móng có thể nghiền cô ra thành từng mảnh nhỏ.

“Dĩ nhiên rồi,” cô nói.

Bay trên con rồng là một trải nghiệm tuyệt vời nhất từ trước đến nay, Piper nghĩ.

Trên cao, không khí cực kỳ giá lạnh; Nhưng lớp da bằng kim loại của con rồng phát ra rất nhiều nhiệt, như thể họ đang bay trong một bong bóng bảo vệ. Nói về chỗ ngồi ấm áp! Và những đường rãnh trênthiết kế như những cái yên ngựa kỹ thuật cao, vì thế chúng cực kỳ thoải mái. Leo chỉ cho họ cách móc chân vào khe hở của lớp vỏ sắt, như bàn đạp ngựa, và sử dụng các bộ yên cương an toàn bằng da được giấu một cách khéo léo bên dưới lớp sắt bọc bên ngoài. Họ ngồi thành hàng một: Leo phía trước, Piper, rồi đến Jason, và Piper biết rất rõ rằng Jason ngồi ngay phía sau lưng cô. Cô ước gì cậu có thể giữ chặt lấy cô, có thể quàng tay quanh thắt lưng cô; Nhưng buồn thay, cậu đã không làm điều đó.

Leo dùng dây cương hướng con rồng bay lên bầu trời như thể cậu ấy đã làm điều này trong suốt cuộc đời mình. Đôi cánh kim loại hoạt động tốt, và chẳng mấy chốc bờ biển Long Island chỉ còn là một đường thẳng lờ mờ bên dưới họ. Họ bay ngang qua phía trên Connecticut và đi vào các đám mây mùa đông xám xịt.

Leo quay lại cười toe toét với họ. “Tuyệt, đúng không?”

“Thế liệu chúng ta bị nhìn thấy thì sao?” Piper hỏi.

“Màn Sương Mù,” Jason nói. “Nó làm cho người thường không nhìn thấy những vật bị phù phép. Nếu họ nhìn thấy chúng ta, chắc chắn họ nhìn nhầm chúng ta với một chiếc máy bay nhỏ hay cái gì đó.”

Piper liếc nhìn cậu qua vai mình. “Cậu chắc điều đó chứ?”

“Không,” cậu thừa nhận. Rồi Piper nhìn thấy cậu đang nắm chặt một bức ảnh trong tay – bức ảnh về một cô gái có mái tóc đen.

Cô đưa mắt nhìn Jason trêu chọc, làm cậu đỏ mặt và bỏ bức ảnh vào túi mình. “Chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành chuyến đi. Chắc chắn sẽ đến được đó vào tối nay.”

Piper tự hỏi cô gái trong bức ảnh đó là ai, nhưng cô không muốn hỏi; Và nếu Jason không tình nguyện chia sẻ, đó không phải là một dấu hiệu tốt. Có phải cậu đã nhớ được điều gì đó về cuộc sống trước đây của cậu không? Có phải đó là ảnh bạn gái thật sự của cậu không?

Thôi đi, cô nghĩ. Mày chỉ gây đau khổ cho chính mình mà thôi.

Cô hỏi một câu an toàn hơn. “Chúng ta đang đi đâu?”

"Tìm thần Gió Bấc," Jason trả lời. "Và săn đuổi một vài