Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 26: Jason


Festus đáp xuống một khoảng đất trống ở giữa cái hồ và đường chân trời. Biển hiệu cho thấy đây là Công viên Grant, và Jason tưởng tượng rằng nó sẽ là một nơi thật đẹp trong mùa hè; Nhưng giờ nó là một cánh đồng băng, tuyết và các con đường dành cho người đi bộ đầy muối. Các bàn chân kim loại nóng rãy của con rồng kêu xì xì khi chúng chạm vào mặt đất. Festus vỗ đôi cánh với vẻ không vui và phun lửa lên bầu trời, nhưng chẳng có ai ở quanh đó để chú ý điều này. Gió từ phía hồ thổi đến lạnh buốt. Bất cứ người nào khôn ngoan đều sẽ ở trong nhà vào lúc này. Đôi mắt của Jason đau buốt, và cậu hầu như không thể nhìn thấy

Họ leo xuống và con rồng Festus dậm dậm chân nó. Một trong hai con mắt hồng ngọc chớp sáng, vì thế trông như thể nó đang chớp mắt vậy.

“Điều đó có bình thường không?” Jason hỏi.

Leo lấy ra một cái búa bằng cao su từ túi đồ nghề của mình. Cậu đánh mạnh vào con mắt bị hư của con rồng, và ánh sáng trở lại bình thường. “Có,” Leo nói. “Nhưng Festus không thể loanh quanh ở giữa công viên như thế này. Họ sẽ bắt nó vì tội la cà mất. Có thể nếu tớ có một cái còi gọi chó...”

Cậu lục lọi khắp dây thắt lưng đồ nghề, nhưng không tìm thấy được gì.

“Quá chuyên dụng sao?” Cậu đoán. “Được rồi, cho tớ một cái còi cứu hộ. Nó có trong rất nhiều xưởng máy.”

Lần này, Leo lấy ra một cái còi nhựa màu cam hơi bị bự. “Huấn luyện viên Hedge sẽ ganh tị với tớ cho mà xem! Được rồi, Festus, nghe này.” Leo thổi còi. Tiếng kêu rít vang khắp mặt hồ Michigan. “Nghe thấy nó và đến tìm tao, được không? Cho đến lúc đó, mày có thể bay bất cứ nơi nào mày muốn. Chỉ cần đừng thử quay chín bất cứ khách bộ hành nào là được.”

Con rồng khịt mũi – hy vọng đó là sự đồng ý. Rồi nó sải cánh ra và bay vút lên bầu trời.

Piper bước tới trước và nhăn mặt. “A!”

“Mắt cá chân của cậu?” Jason cảm thấy thật tệ khi quên béng vết thương mà cô phải chịu trong nhà máy của Cyclops. “Phần rượu thánh bọn tớ cho cậu uống có lẽ đang mất dần tác dụng.”

“Tớ vẫn ổn.” Cô run rẩy, và Jason nhớ lời hứa tìm cho cô một chiếc áo trượt tuyết mới. Cậu hy vọng cậu còn sống đủ lâu để kiếm cho cô một cái. Cô đi tập tễnh thêm một vài bước nữa, nhưng Jason có thể nói rằng cô đang cố không nhăn mặt vì đau.

“Chúng ta hãy đi nhanh khỏi cơn gió lạnh buốt này đi,” cậu đề nghị.

“Đi xuống cống thoát nước ư?” Piper rùng mình. “Nghe có vẻ ấm áp đấy.”

Họ cố cuộn người càng chặt càng tốt và hướng về phía đài phun nước.

Theo như tấm bảng ở đài phun nước, nó được gọi là Đài Phun Nước Crown. Tất cả nước đã bị hút sạch ngoại trừ một vài vũng đang bắt đầu đóng băng. Jason cảm thấy có gì đó không đúng lắm khi nước từ đài phun vẫn chảy trong tiết trời mùa đông. Và rồi, các màn hình lớn đã lóe lên khuôn mặt kẻ thù bí ẩn của họ – Người Đàn Bà Đất. Có điều gì đó bất thường về nơi này.

Họ bước vào nơi chính giữa cái hồ. Không một tên tinh linh bão nào cố ngăn họ lại. Hai bức tường màn hình lớn vẫn đen thui. Lỗ thoát nước đủ lớn dành cho một người, và một chiếc thang bảo trì dẫn xuống bóng tối đen như mực bên dưới.

Jason đi đầu tiên. Khi leo xuống, cậu gắng hết sức để chịu được mùi nước cống, nhưng nó không hẳn là tệ như cậu nghĩ. Chiếc thang dẫn xuống một đường hầm được xây bằng gạch chạy dài từ bắc đến nam. Không khí trong đường hầm ấm và khô, chỉ với duy nhất một dòng nước chảy nhỏ giọt trên mặt sàn.

Piper và Leo leo xuống ngay sau cậu.

“Tất cả các đường cống thoát nước đều sạch như vậy sao?” Piper thắc mắc.

“Không,” Leo nói. “Tin tớ đi.”

Jason cau mày. “Sao cậu biết...”

“Này anh bạn, tớ đã bỏ nhà đi đến sáu lần. Tớ đã ngủ ở một vài nơi kỳ lạ, được chưa nào? Giờ thì, chúng ta đi hướng nào đây?”

Jason nghiêng đầu, nghe ngóng, rồi chỉ về hướng nam. “Có lẽ những con venti đó đi theo dòng chảy.”

Một lời chỉ dẫn hơi gọn lỏn, nhưng không ai trong số họ có thể đưa ra ý kiến tốt hơn.

Không may, ngay khi họ bắt đầu bước đi, Piper bị trượt chân. Jason tóm lấy cô.

“Cái mắt cá chân ngốc nghếch,” cô nguyền rủa.

“Chúng ta hãy nghỉ một lát đi,” Jason quyết định. “Tất cả chúng ta đều nên nghỉ một lát. Chúng ta đã đi không ngừng nghỉ hơn cả một ngày. Leo, cậu có thể lấy được bất cứ thức ăn nào từ cái dây thắt lưng đó, ngoài kẹo bạc hà không?”

"Tớ nghĩ các cậu sẽ không bao giờ hỏi điều đó. Bếp trưởng Leo sẵn sàng!

Piper và Jason ngồi xuống trên một gờ gạch trong khi Leo lục lọi khắp túi đồ nghề của mình.

Jason cảm thấy dễ chịu vì được nghỉ ngơi. Cậu vẫn còn mệt và chóng mặt, và cả đói nữa. Nhưng hơn hết, cậu vẫn chưa sẵn sàng để đương đầu với bất cứ điều gì ở phía trước. Cậu xoay xoay đồng tiền vàng trong những ngón tay của mình.

Nếu ngươi chết, nữ thần Hera cảnh báo, đó là do bà ta.

Kệ cho “bà ta” có là ai đi chăng nữa. Sau khi gặp Khione, bà mẹ của các tên Cyclops và người đàn bà đang ngủ kỳ lạ đó, điều cuối cùng Jason cần là một người phụ nữ tâm thần khác trong cuộc đời cậu.

“Đó không phải là lỗi của cậu,” Piper nói.

Cậu ngây người nhìn cô. “Gì cơ?”

“Việc chúng ta nhảy xuống và gặp phải những tên Cyclops đó,” cô nói. “Đó không phải là lỗi của cậu.”

Cậu nhìn xuống đồng tiền trong lòng bàn tay. “Tớ là đồ ngu. Tớ đã để cậu ở lại đó một mình và mắc bẫy. Lẽ ra tớ nên biết...”

Cậu đã không nói hết câu. Có quá nhiều thứ đáng ra cậu nên biết – cậu là ai, làm thế nào để đánh bại lũ quái vật, làm thế nào mà các tên Cyclops lại có thể dụ con mồi của mình bằng cách giả giọng và ẩn mình trong bóng tối và hàng trăm trò lừa gạt khác nữa. Tất cả những thông tin đó đáng lẽ phải ở trong đầu cậu. Cậu có thể cảm thấy đầu cậu như những chiếc túi trống rỗng. Nếu nữ thần Hera muốn cậu cứu được bà ta, sao bà ta lại lấy đi các ký ức có thể giúp cậu? Bà ta khẳng định rằng chứng quên đó có thể giúp cậu sống sót, nhưng điều đó thật vô lý. Cậu bắt đầu hiểu tại sao Annabeth lại muốn để vị nữ thần đó bị giam giữ.

“Này,” Piper huých nhẹ vào cánh tay cậu. “Cậu nghỉ ngơi một chút đi. Chỉ vì cậu là con trai thần Zeus không có nghĩa cậu là một đội quân chỉ cần một người.”

Cách đó vài bước chân, Leo đã nhóm bếp. Cậu ấy ngâm nga khi lôi ra các đồ dự trữ từ ba lô và dây thắt lưng đồ nghề.

Trong ánh lửa, đôi mắt Piper dường như nhảy múa. Jason đã nhìn chúng thật kỹ trong nhiều ngày, và cậu vẫn không thể xác định được chúng có màu g

“Tớ biết chuyện này hẳn là kỳ lạ với các cậu,” cậu nói. “Ý tớ là, không riêng gì cuộc tìm kiếm. Cái cách tớ xuất hiện trên xe buýt của trường, Màn Sương Mù đã làm rối loạn trí nhớ của các cậu, và làm cho các cậu nghĩ rằng tớ là... Các cậu biết đấy.”

Cô cúi đầu nhìn xuống đất. “Ừm, à. Không ai trong bọn tớ thắc mắc gì cả. Đó không phải là lỗi của cậu.”

Cô giật giật các bím tóc nhỏ xíu hai bên đầu mình. Một lần nữa, Jason nghĩ là mình vui thế nào khi cô đã mất đi lời chúc phúc của nữ thần Aphrodite. Với khuôn mặt được trang điểm và chiếc áo đầm cùng mái tóc hoàn hảo, cô trông khoảng hai mươi lăm tuổi, quyến rũ, và hoàn toàn ngoài tầm với của cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ xinh đẹp như là một thứ sức mạnh, nhưng đó là những gì Piper dường như có được – rất uy quyền.

Cậu thích một Piper bình thường hơn – người cậu có thể đi chơi cùng. Nhưng điều kỳ lạ là, cậu hoàn toàn không thể loại bỏ hình ảnh một Piper khác ra khỏi đầu. Đó không phải là ảo ảnh. Con người khác của Piper cũng có ở đó. Cô ấy chỉ đã làm hết sức để che giấu nó.

“Nói về nhà máy,” Jason nói, “hình như cậu muốn nói điều gì đó về cha cậu thì phải.”

Cô rê ngón tay mình lên nền gạch, gần giống như cô đang viết ra một tiếng thét mà cô không muốn phát ra thành tiếng. “Tớ có sao?”

“Piper,” cậu nói, “ông ấy đang gặp rắc rối, đúng không?”

Bên kia đống lửa, Leo khuấy ớt chuông chung với thịt kêu xèo xèo trong một cái nồi. “Ừm, bé yêu! Gần chín rồi.”

Piper nhìn cậu qua đôi mắt rơm rớm nước. “Jason... Tớ không thể nói về điều đó.”

“Chúng ta là bạn nhau cơ mà. Hãy để bọn tớ giúp.”

Điều đó dường như làm cô cảm thấy tệ hơn. Cô run rẩy hít thật sâu. “Tớ ước mình có thể, nhưng...”

“Và chín rồi!” Leo thông báo.

Cậu ấy bước đến với ba cái đĩa được xếp trên hai cánh tay như một bồi bàn. Jason chẳng biết cậu ấy lấy được ngần ấy nguyên liệu từ nơi nào, hay làm thế nào cậu ấy có thể nấu nhanh như thế; Nhưng nó trông thật tuyệt: Ớt và món tacos thịt bò cùng khoai tây chiên và sốt salsa.

“Leo,” Piper kinh ngạc. “Sao cậu...?”

“Bếp trưởng Leo của nhà hàng Tacos Garage đang phục vụ quý vị!” Cậu ấy nói đầy tự hào. “Và nhân tiện, đó là đậu phụ, không phải thịt bò, nữ hoàng xinh đẹp, vì thế đừng sợ. Ăn thôi!”

Jason không chắc lắm về đậu phụ, nhưng món tacos này có vị thật tuyệt y như mùi thơm của nó. Khi họ ăn, Leo đã cố làm không khí trở nên vui vẻ hơn và nói cười tíu tít. Jason thật vui vì Leo đã đi cùng họ. Những mẩu chuyện vui đùa tếu táo của cậu ấy đã làm cho Piper bớt căng thẳng và khó chịu. Cùng lúc đó, cậu cũng ước gì cậu được ở một mình với cô; Nhưng cậu tự khiển trách mình vì đã nghĩ vu vơ như thế.

Sau khi Piper ăn xong, Jason khuyến khích cô nên ngủ một chút. Không nói thêm lời nào, cô cuộn người lại và đặt đầu vào lòng cậu. Sau hai giây, cô bắt đầu ngáy.

Jason ngước nhìn Leo, người chắc chắn đang cố để không bật cười.

Họ ngồi im lặng một vài phút, uống nước chanh mà Leo đã pha từ nước trong bi-đông và bột nước chanh làm sẵn.

“Ngon, đúng không?” Leo cười toe toét.

“Cậu nên mở một quầy hàng,” Jason nói. “Sẽ kiếm được kha khá đấy.”

Nhưng khi cậu nhìn về phía đám than hồng sắp tắt của bếp lửa, có điều gì đó làm cậu băn khoăn. “Leo... Về việc cậu có thể... Tạo ra lửa... Chuyện đó có thật không?”

Nụ cười của Leo vụt tắt. “Đúng, ừm...” Cậu ấy mở tay mình ra. Một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện, nhảy múa khắp lòng bàn tay cậu.
“Điều này thật tuyệt,” Jason nói. “Sao cậu không nói gì hết thế?”

Leo khép tay lại và ngọn lửa biến mất. “Tớ không muốn trông như một tên quái dị.”

“Tớ có sức mạnh của chớp và gió,” Jason nhắc cậu. “Piper có thể trở nên xinh đẹp và mê hoặc để người ta đưa cho cô ấy chiếc BMW. Cậu chẳng quái dị chút nào so với bọn tớ. Và, này, có lẽ cậu cũng có thể bay nữa. Như thể cậu nhảy xuống một tòa nhà và hét lớn, ‘Lửa bùng lên!’ ”

Leo khịt mũi. “Nếu tớ làm thế, cậu sẽ nhìn thấy một cậu bé lửa đang rơi xuống và ngủm củ tỏi, và tớ sẽ hét câu nào đó mạnh mẽ hơn là ‘Lửa bùng lên!’ Tin tớ đi, mọi người ở nhà thần Hephaestus chẳng cho rằng có sức mạnh của lửa là tuyệt vời đâu. Nyssa nói với tớ rằng những người như thế cực kỳ hiếm hoi. Khi một á thần như tớ xuất hiện, những chuyện tồi tệ sẽ xảy ra. Vô cùng tồi tệ ấy chứ.”

“Có thể đó cũng là một cách hiểu,” Jason gợi ý. “Có thể những người có trong mình các món quà đặc biệt xuất hiện khi những chuyện tồi tệ đang xảy ra, vì đó là khi cần có họ nhất.”

Leo dọn sạch các đĩa thức ăn. “Có lẽ thế. Nhưng tớ nói với cậu điều này... Nó không phải lúc nào cũng là một món quà đâu.”

Jason im lặng. “Cậu đang nói về mẹ cậu, phải không? Cái đêm bà qua đời ấy.”

Leo không đáp. Cậu ấy không phải làm thế. Thật ra là cậu ấy im lặng, không đùa giỡn – điều đó đã mang đến cho Jason câu trả lời.

“Leo này, cái chết của bà không phải là lỗi của cậu. Cho dù điều gì đã xảy ra vào đêm hôm đó – đó không phải do cậu có thể triệu hồi lửa. Đó là do Người đàn bà Đất, dù bà ta có là ai đi chăng nữa, chính bà ta là người đang cố hủy hoại cậu trong nhiều năm, làm rối tung sự tự tin của cậu, lấy đi tất cả những gì cậu quan tâm. Bà ta đang cố làm cho cậu có cảm giác như mình là một kẻ thất bại. Cậu không như thế. Cậu là một người rất quan trọng.”

“Đó là những gì bà ta đã nói.” Leo ngước đầu lên, đôi mắt cậu ấy tràn ngập sự đau khổ. “Bà ta đã nói tớ sẽ làm một chuyện quan trọng – hoặc sẽ hoàn thành hoặc phá vỡ lời đại tiên tri về bảy á thần đó. Đó là điều khiến tớ sợ hãi. Tớ không biết liệu tớ có khả năng làm chuyện đó không.”

Jason muốn nói với cậu ấy mọi thứ sẽ ổn, nhưng như thế nghe rất giả tạo. Jason cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Họ là các á thần, điều đó có nghĩa là đôi khi mọi việc kết thúc không như mong đợi. Đôi khi bạn bị xơi tái bởi những tên Cyclops.

Nếu bạn hỏi phần lớn những đứa trẻ rằng, “Này, các bạn có muốn triệu hồi lửa hay chớp hay có khuôn mặt được trang điểm ma thuật không?”, phần lớn chúng đều nghĩ điều đó nghe thật tuyệt. Nhưng những sức mạnh đó đi cùng với những việc khó nhằn, như ngồi trong đường cống thoát nước giữa mùa đông lạnh giá, chạy thoát khỏi lũ quái vật, mất ký ức, nhìn thấy các bạn mình gần như bị nấu chín, và có những giấc mơ cảnh báo về chính cái chết của bạn.

Leo cời phần sót lại của ngọn lửa, biến nó thành những viên than đỏ rực với bàn tay trần của mình. “Cậu có bao giờ tự hỏi về bốn á thần khác không? Ý tớ là... Nếu chúng ta là ba trong số bảy á thần theo như lời Đại Tiên Tri, thì những người còn lại là ai? Họ đang ở đâu?”

Được rồi, Jason đã có nghĩ về điều đó, nhưng cậu cố đẩy nó ra khỏi đầu mình. Cậu vô cùng nghi ngờ rằng mình sẽ được trông đợi để dẫn đầu các á thần khác đó, và cậu sợ rằng mình sẽ làm hỏng việc mất thôi.

Các ngươi sẽ tự cắn xé lẫn nhau, thần Boreas đã nói như thế.

Jason đã được dạy dỗ để không bao giờ thể hiện sự sợ hãi. Cậu tin chắc về điều đó từ giấc mơ về những con sói của mình. Cậu được cho là phải hành động đầy tự tin, ngay cả khi cậu không cảm thấy điều đó. Nhưng Leo và Piper lại đang phụ thuộc vào cậu, và cậu sợ mình không có khả năng bảo vệ họ. Nếu cậu phải dẫn đầu một nhóm sáu người – sáu người mà có lẽ sẽ không hòa đồng với nhau – điều đó thậm chí còn tệ hại hơn nữa.

“Tớ không biết,” cuối cùng cậu cũng lên tiếng. “Tớ đoán bốn người khác sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp. Ai biết được? Có thể họ đang trên đường thực hiện một vài cuộc tìm kiếm khác.”

Leo càu nhàu. “Tớ đoán là đường cống thoát nước của họ đẹp hơn cái của chúng ta nhiều.”

“Nghỉ một chút đi, Leo,” Jason nói. “Tớ sẽ là người canh gác đầu tiên.”

Thật khó để xác định thời gian, nhưng Jason đoán các bạn đã ngủ được khoảng bốn tiếng. Jason không thấy phiền hà gì cả. Giờ cậu đang nghỉ ngơi, cậu không thực sự cảm thấy nhu cầu ngủ thêm chút nào nữa. Cậu đã ngủ đủ lâu trên lưng con rồng. Ngoài ra, cậu cần thời gian để suy nghĩ về cuộc tìm kiếm, về chị gái Thalia, và lời cảnh báo của nữ thần Hera. Cậu cũng không phiền khi Piper dùng cậu làm gối. Cô ấy có cách thở thật đáng yêu khi ngủ – hít vào qua mũi, thở ra với những tiếng phù phù nhỏ bằng miệng. Cậu gần như cảm thấy thất vọng khi cô tỉnh giấc.

Cuối cùng họ nhổ trại và bắt đầu xuôi về cuối đường hầm.

Đường hầm quanh co khúc khuỷu và dường như kéo dài mãi mãi. Jason không chắc điều gì đang chờ đợi họ ở phía cuối – một ngục tối, một phòng thí nghiệm của một nhà khoa học điên khùng, hoặc có thể là một cái hồ chứa nước thải nơi tất cả nước thải từ các nhà vệ sinh công cộng tập trung ở đó, tạo ra một cái-mặt-toilet quỷ quái lớn đến nỗi có thể nuốt chửng cả thế giới.

Thay vào đó, họ tìm thấy các cánh cửa thang máy bằng thép bóng loáng, mỗi một cánh cửa được khắc với một chữ M được viết theo lối chữ thảo. Kế bên thang máy là một danh bạ, như trong một cửa hàng bách hóa.

“M là chỉ cửa tiệm Macy?” Piper đoán. “Tớ nghĩ có một cái ở khu thương mại Chicago.”

“Hoặc vẫn là Xe ô tô Một Mắt?” Leo nói. “Các cậu, đọc danh bạ đi. Nó cực kỳ lộn xộn.”

Khu đổ xe, chuồng chó, Lối vào Chính, Vị trí cống

Đồ dùng trong gia đình và Café M 1

Khu thời trang phụ nữ và dụng cụ phép thuật 2

Khu thời trang đàn ông và Khu vũ khí 3

Mỹ phẩm, thuốc độc, chất độc và đồ lặt vặt 4

“Chuồng chó để làm gì?” Piper nói. “Và có loại cửa hàng bách hóa nào lại có lối vào trong một cái cống thoát nước cơ chứ?”

“Hay có bán thuốc độc,” Leo nói tiếp. “Trời ạ, ‘đồ lặt vặt’ có nghĩa là gì nhỉ? Nó có giống với quần áo lót không?”

Jason hít một hơi thật sâu. “Nếu nghi ngờ, chúng ta có thể bắt đầu với tầng cao nhất.”

Cánh cửa thang máy trượt mở ra ở tầng bốn, và mùi nước hoa lan tỏa vào bên trong thang máy. Jason là người bước ra đầu tiên, thanh kiếm lăm lăm trên tay.

“Này,” cậu nói. “Các cậu phải thấy cái này.”

Piper cũng bước ra và gần như nín thở. “Đây không phải là cửa tiệm Macy.”

Cửa hàng bách hóa này giống như đang ở bên trong một cái kính vạn hoa. Toàn bộ trần nhà là các mảnh tranh ghép bằng kính màu cùng các ký hiệu chiêm tinh quanh một mặt trời khổng lồ. Ánh nắng ban mai ùa vào qua đó, làm cho mọi vật trong phòng đều đắm mình trong cả ngàn màu sắc khác nhau. Các tầng trên tạo thành một vòng ban công bao quanh một sân trong rộng lớn ở giữa, vì thế họ có thể nhìn thấy tất cả các con đường dẫn đến tầng trệt. Các rào chắn bằng vàng sáng đến nỗi họ không thể nào nhìn vào đó.

Ngoài trần nhà là tranh ghép bằng kính màu và thang máy, Jason không thể nhìn thấy bất cứ cái cửa sổ hay cửa ra vào nào, nhưng có hai thang cuốn bằng thủy tinh chạy giữa các tầng. Thảm trải sàn là một mớ màu sắc và hoa văn phương đông lộn xộn, và các giá để hàng thì rất chi là kỳ cục. Có quá nhiều thứ như vậy để kể đến, nhưng rồi Jason nhìn thấy được một thứ bình thường như là một cái giá đựng áo sơ mi và cốt giày (12) được xếp lẫn với các manơcanh được vũ trang, giường đinh, và một chiếc áo khoác lông dường như đang di chuyển.

Leo bước về phía rào chắn và nhìn xuống. “Thử kiểm tra xem.”

Ở chính giữa sân trong, một đài phun nước phun một cột nước cao sáu mét lên trên không, màu sắc thay đổi từ đỏ sang vàng rồi xanh dương. Bể nước sáng lấp lánh các đồng xu bằng vàng, và phía bên kia của đài phun nước là một cái cũi mạ vàng – giống hệt cái lồng chim hoàng yến quá cỡ.

Bên trong nó, một cơn lốc xoáy thu nhỏ xoáy tít, và các tia chớp lóe lên. Ai đó đã bắt giam các tên tinh linh bão, và cái cũi rung bần bật khi chúng cố thoát ra khỏi đó. Ở phía bên kia cái cũi là một thần rừng nhỏ bé nhưng lực lưỡng đứng yên như tượng, đang cầm một cây dùi cui được làm từ một nhánh cây.

“Huấn luyện viên Hedge!” Piper nói. “Chúng ta phải xuống đó ngay.”

Một giọng nói vang lên, “Tôi có thể lấy giúp gì cho các cô cậu đây?”

Ba người họ đều nhảy lùi lại.

Một người phụ nữ vừa mới xuất hiện trước mặt họ. Bà ta mặc một bộ đầm đen thanh lịch với trang sức kim cương, và bà ta trông giống hệt một người mẫu thời trang đã nghỉ hưu – có lẽ khoảng năm mươi tuổi, dù Jason khó mà đánh giá chính xác. Mái tóc đen dài của bà ta xõa ra trên một bên vai, và khuôn mặt bà ta lộng lẫy theo cái cách của một siêu mẫu siêu thực – mỏng dính, kiêu kỳ và lạnh lùng, không giống con người. Với móng tay dài được sơn đỏ, những ngón tay của bà ta trông giống những chiếc vuốt hơn.

Bà ta mỉm cười. "Ta rất vui khi gặp được các khách hàng mới. Để ta giúp các cô

Leo liếc nhìn Jason như muốn nói, Tùy vào cậu đấy.

“Ừm,” Jason nói, “đây là cửa hàng của bà sao?”

Người phụ nữ gật đầu. “Ta tìm thấy nó bị bỏ hoang, cậu biết đấy. Ta biết là ngày nay có quá nhiều cửa hàng mọc lên quanh đây. Ta cho rằng đây sẽ là một nơi thật tuyệt. Ta yêu thích việc thu thập các vật trang nhã, giúp đỡ mọi người, và bán các món hàng chất lượng tốt với giá cả hợp lý. Vì thế đây dường như là một... Các cô cậu gọi nó như thế nào nhỉ... Ừm... Là cửa hàng thu nhận đầu tiên trên đất nước này.”

Bà ta nói chuyện thật êm tai, nhưng Jason không thể đoán được bà ta đến từ đâu. Dĩ nhiên, rõ ràng bà ta không phải là kẻ thù. Jason bắt đầu thả lỏng người. Giọng bà ta nghe rất hay và kỳ lạ. Jason muốn nghe nhiều hơn nữa.

“Vậy bà mới đến nước Mỹ sao?” Cậu hỏi.

“Ta là... Người mới,” bà ta đồng ý. “Ta là Công chúa xứ Colchis. Bạn bè gọi ta là Lệnh Bà. Giờ thì, các cô cậu đang tìm kiếm cái gì?”

Jason đã từng nghe về chuyện những người ngoại quốc giàu có mua lại các cửa hàng bách hóa của người Mỹ. Dĩ nhiên, phần lớn họ không bán các loại chất độc, áo khoác lông còn sống, các tinh linh bão, hay thần rừng. Thế nhưng, với giọng nói dễ thương như thế, nhìn chung Công chúa xứ Colchis không thể nào là người xấu được.

Piper chọc vào sườn cậu. “Jason...”

“Ừm, đúng rồi. Thực ra, thưa Lệnh bà...” Cậu chỉ về phía cái cũi mạ vàng ở tầng một. “Có người bạn của chúng tôi ở bên dưới, thầy Gleeson Hedge. Thần rừng. Liệu chúng tôi có thể... Lấy lại ông ấy không?”

“Dĩ nhiên!” Công chúa đồng ý ngay. “Ta sẽ rất vui được cho các ngươi xem danh mục hàng của ta. Trước hết, ta có thể biết tên các ngươi không?”

Jason ngần ngừ. Có vẻ như việc cho biết tên họ là một ý tưởng không hay cho lắm. Một ký ức còn sót lại trong đầu cậu – điều mà nữ thần Hera đã cảnh báo, nhưng nó dường như đang mờ nhạt đi.

Ngoài ra, Lệnh Bà này sắp cộng tác với cậu. Sẽ tốt hơn nếu họ có thể lấy được thứ họ muốn mà không phải đánh nhau. Ngoài ra, người phụ nữ này dường như không giống k

Piper vừa cất tiếng, “Jason, tớ không nghĩ...”

“Đây là Piper,” cậu nói. “Đây là Leo. Còn tôi là Jason.”

Công chúa nhìn chằm chằm vào cậu, và ngay lúc đó, khuôn mặt bà ta phát sáng theo nghĩa đen, bộc phát cơn tức giận dữ dội, Jason có thể nhìn thấy sọ của bà ta bên dưới lớp da. Đầu óc Jason trở nên kém minh mẫn, nhưng cậu biết có điều gì đó dường như không đúng. Rồi giây phút đó qua đi, và Lệnh Bà lại trông giống một người phụ nữ thanh lịch, với nụ cười chân thành và giọng nói dịu dàng.

“Jason. Thật là một cái tên thú vị,” bà ta nói, đôi mắt bà ta lạnh lẽo như cơn gió của Chicago. “Ta nghĩ chúng ta sẽ phải thỏa thuận một mức giá đặc biệt cho cậu. Đi nào, các nhóc. Chúng ta cùng đi mua sắm nào.”