Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 5: Hắc ám tuôn ra




Chương 5: Hắc ám tuôn ra

Vào ban đêm.

Lý Ẩn đi tới phòng 1404, căn hộ của Ngân Dạ.

Mới bước vào cửa, đã thấy Ngân Vũ cũng đang ngồi đó.

“Đã suy nghĩ kỹ?” Thời điểm Ngân Dạ mở cửa, biết Lý Ẩn đã có quyết định. Bởi vì hắn nhìn ra được, trên mặt Lý Ẩn mang theo một phần quyết tuyệt.

“Ân.”

“Ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ? Cái giá phải trả không hề nhỏ, Doanh Tử Dạ chưa chắc sẽ chết. Nhưng nếu như sử dụng tuỷ não linh chú...”

“Ta quyết định rồi.” Lý Ẩn bước vào trong nhà, dùng ngữ khí có chút gian nan nói: “Sinh tử của Ngân Dạ, so với cái gì cũng trọng yếu hơn. Tủy linh não chú kia, thực sự có thể tổn thương được quỷ hồn chứ?”

Ngân Dạ đóng cửa lại, nhắc nhở Lý Ẩn vài câu: “Mặc dù nói là tổn thương, nhưng không thể nào diệt sát, hơn nữa thời gian sử dụng càng dài sẽ càng bất lợi. Quan trọng nhất là, thương thế kia theo thời gian sẽ từng bước khôi phục, dù sao nhà trọ đã giải trừ hoàn toàn hạn chế lên quỷ hồn, ta tin tưởng, trên thế giới này, không tồn tại bất kỳ vũ khí nào có thể tạo thành tổn thương đối với bọn hắn, cho dù là vũ khí hạt nhân chung cực của nhân loại, chỉ sợ cũng không thể nào tổn thương được quỷ hồn.”

“Cái này ta biết rồi.” Lý Ẩn hạ quyết tâm, mở miệng cũng kiên quyết dứt khoát: “Bất quá có tủy linh não chú, có thể nâng lên tỷ lệ sinh tồn của Tử Dạ, không phải sao? Trước mắt, với tư cách là đòn sát thủ, nó rất trọng yếu!”

Phải biết rằng, lần huyết tự này đối với Tử Dạ mà nói, chính là lần huyết tự chỉ thị thứ năm, nói cách khác, sau khi kết thúc huyết tự nàng có thể tự mình trở về nhà trọ! Mà tuỷ não linh chú kia có thể xúc phạm tới Quỷ hồn, tranh thủ được tương đối thời gian.

Đương nhiên, nếu như tìm được sinh lộ mà nói..., mới là đảm bảo nhất, nhưng Lý Ẩn không thể đem hết thảy đánh cược vào nhân tố không xác định. Lúc trước huyết tự đưa thư, bị trúng bẫy rập suýt nữa thì vạn kiếp bất phục, nếu không có cái quy tắc ẩn núp kia, Tử Dạ hiện tại đã sớm...

Lúc này, sắc mặt Ngân Vũ thay đổi, lập tức bước tới nói: “Như thế nào, như thế nào có thể như vậy? Tuỷ não linh chú, đây chính là... Lý Ẩn, ngươi biết phải trả cái giá lớn như thế nào không?”

“Ngân Dạ đã nói cho ta biết.”

“Ngươi thực sự có thể chịu đựng được? Kỳ thật, đã có Hắc Bạch vô thường, còn có minh (móc) câu, cũng đã đủ rồi. Huống chi còn có Mị Ảnh khôi lỗi ah! Thật sự không được, chúng ta đem tam linh hung đầu trượng cho ngươi mượn...”

Lý Ẩn lắc đầu: “Chỉ có một khỏa quỷ đầu, tác dụng thật sự quá nhỏ, Ngân Dạ ở trên u linh thuyền không phải thiếu chút nữa bị giết sao? Nhưng tác dụng của tuỷ não linh chú, lại cường hơn rất nhiều. Các ngươi đừng khuyên nữa, đối với ta mà nói, tánh mạng của Tử Dạ là ưu tiên đệ nhất, những cái khác chỉ là thứ 2. Bất quá, Ngân Vũ, cám ơn ngươi.” Thấy Lý Ẩn kiên quyết như thế, Ngân Vũ cũng không nói thêm gì nữa. Huống chi, theo như hắn phân tích, xác thực cũng có đạo lý. Tam linh hung đầu trượng chỉ có dài ra đủ ba quỷ đầu, mới có thể phát ra tác dụng chân chính, hiện tại tam linh hung đầu trượng, chỉ có thể nói là một kiện vật phẩm khuyết thiếu mà thôi.

“Mặt khác...” Ngân Vũ dường như nghĩ đến điều gì hỏi: “Đạo cụ lần này các ngươi tuyển chọn là gì?”

“Tinh Thần dù sao cũng đã thành công chấp hành ba lượt huyết tự, cũng có thể xuất ra một vài đạo cụ. Bất quá hắn châm chước mang ra sử dụng một vài loại, nhưng chỉ có thể mang ra được 3 loại mà thôi. Chúng ta chủ yếu sử dụng minh (móc) câu, Hắc Bạch vô thường, quả huyết lựu, Mị Ảnh khôi lỗi cùng với tuỷ não linh chú, những đạo cụ khác cũng đã thảo luận, dù sao chuyện này rất trọng yếu. Đáng tiếc chính là, tự liệu về đạo cụ trước mắt vẫn còn quá ít.”

“Cây huyết lựu như thế nào rồi?” Ngân Dạ ở một bên hỏi: “Theo thời gian phán đoán, có lẽ phải mọc ra rồi chứ? Mười khỏa hạt giống, không có khả năng không hạt nào sống sót ah.”

Lý Ẩn lắc đầu: “Vừa rồi ta đã nhìn rồi, còn chưa mọc ra.”

“Như vậy... Sẽ không phải thật sự không được một gốc nào đó chứ?”

Phương thức gieo trồng cây huyết lựu rất đơn giản, chỉ cần lấy máu vẩy lên hạt giống, rồi sau đó đem chúng trồng xuống đất. Căn cứ theo chú thích trên ngăn kéo, nhóm máu O cho tỷ lệ mọc cao nhất, nhóm máu ab cho tỉ lệ mọc thấp nhất. Cho nên, vẩy lên chính là máu của Ngân Dạ, máu của hắn đúng là nhóm máu O. Bất quá, tỉ lệ sống sót cao cũng chỉ là tương đối mà thôi, cho dù là nhóm máu O, tỷ lệ vẫn như trước không quá khả quan. Mặc dù lạc quan đoán chừng, trong 10 gốc có được 3 gốc sinh trưởng đã là không tệ. Cho nên, coi như một cây không mọc được, cũng là chuyện bình thường.

Đúng vào lúc này, chợt nghe thanh âm Tử Dạ hô to dưới lầu: “Lý Ẩn! Mau xuống đây! Có một cây huyết lựu sinh trưởng rồi!”

Lý Ẩn sau khi nghe thấy, tức khắc đại hỉ, chỉ cần sống được một cây, cũng tương đương với có một số lượng quả huyết lựu để sử dụng rồi!

“Ta xuống lầu trước!”

Lý Ẩn đi thang máy xuống dưới lầu, lập tức chạy ra cửa lớn, liền nhìn thấy có một cái cây từ trong bùn đất mọc dài ra, thân to như chén ăn cơm, chỉ là toàn thân nó đỏ như máu, thỉnh thoảng còn phát ra hồng quang, thật là yêu dị. Mà từng trái huyết lựu lớn nhỏ như trái bóng bàn lít chít cũng đang mọc ra!

Cuối cùng, cây huyết lựu này nhanh chóng sinh trưởng cao tới gần 4m, huyết lựu mọc trải rộng cả cây.

“Tựa hồ chỉ sống có một cây” Tử Dạ thấy Lý Ẩn đi tới, tiến lên nói: “Bất quá, còn tốt hơn so với không có cây nào. Những quả huyết lựu này, chia ra cho 5 người đi.”

Huyết lựu trên cây này rậm rạp chằng chịt, hẳn là hơn một hai trăm quả đi, chia đều cho 5 người, ít nhất mỗi người cũng được 20 quả. Bất quá, huyết lựu là đạo cụ tiêu hao, dùng một khỏa thiếu đi một khỏa, hơn nữa tác dụng tương đối có hạn, nhưng ưu điểm là số lượng nhiều. So với dược vật kháng tính luôn cố định thời gian thì tốt hơn nhiều, trong loại đạo cụ công kích cũng coi như là một đạo cụ không tệ.

Đương nhiên, nếu mà có được Tà Ảnh kính, như vậy số lượng liền không thành vấn đề, Tà Ảnh kính phục chế không có hạn mức, đương nhiên, khuyết điểm của nó chính là có thể phục chế ra quỷ hồn, như vậy quỷ hồn ra đời, cũng là không có hạn mức. Cái này chính là đạo lý, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Một khi Tà Ảnh kính bị Quỷ hồn lợi dụng, vô số Quỷ hồn xuất hiện, chỉ ngẫm thôi cũng là ác mộng.

Sau đó Lý Ẩn và Tử Dạ bắt đầu ngắt lấy huyết lựu. Trong quá trình này, đột nhiên Lý Ẩn nói: “Đúng rồi, Tử Dạ, vừa rồi ta và Ngân Dạ đã đạt thành hiệp nghị, hắn đồng ý cho chúng ta mượn thêm một loại đạo cụ dạng nguyền rủa, thấp nhất 6 lần huyết tự mới có thể nhận được, ‘Tuỷ não linh chú’. Ta có ý định, đem cho ngươi sử dụng. Cái này chính là đòn sát thủ lớn nhất của ngươi, tuỷ não linh chú có thể làm cho đầu óc của ngươi có niệm lực cường đại, một khi phóng thích ra niệm lực ở trong phạm vi gần, có thể gây tổn thương nhất định cho quỷ hồn, trước khi tổn thương phục hồi, phối hợp minh (móc) câu, cùng với Hắc Bạch vô thường, tánh mạng của ngươi có thể đạt được bảo đảm rất lớn.”

Nói là nói như vậy, nhưng đối mặt với Quỷ hồn giải trừ hoàn toàn hạn chế, hơn nữa cái gọi là “trình độ tổn thương tương đối” cũng rất mập mờ. Tương đối là bao nhiêu?

Nhưng, tuỷ não linh chú trong loại đạo cụ nguyền rủa sáu lần huyết tự nhận được là tốt nhất, huống chi tác dụng của loại đạo cụ nguyền rủa so với đạo cụ công kích cường hơn nhiều.

“Như vậy thực sự cảm tạ bọn hắn, bất quá, loại đạo cụ nguyền rủa đều có hạn chế, cái hạn chế kia là..”

Tử Dạ rõ ràng chưa xem qua chú thích về tủy não linh chú, nếu không sẽ không hỏi như vậy.

“Uh...” Lý Ẩn trầm mặc một hồi, nói: “Có thể tạm thời sẽ mất đi sự linh thông, tất nhiên chỉ là tạm thời.”

Hắn cũng không nói tới cái giá lớn chính thức. Chỉ là tạm thời mất đi sự linh thông, Lý Ẩn sao có thể do dự như thế? Nhưng hắn thật sự hy vọng đem cho Tử Dạ một thẻ đánh bạc mới. Trong lúc chấp hành Huyết tự chỉ thị, có nhiều mạng hơn nữa cũng không đủ dùng.

Nói đến đây, nội tâm của hắn cũng run rẩy một chút, lập tức bổ sung một câu: “Tử Dạ, ngươi nhớ kỹ một điểm. Loại đạo cụ nguyền rủa này, nếu không cần, tốt nhất đừng nên sử dụng. Tạm thời mất đi linh thông, tính nguy hiểm vẫn rất lớn, ngươi biết chứ?” “Ừm.” Tử Dạ nhẹ gật đầu, tự nhiên khắc trong tâm khảm.

Đem toàn bộ huyết lựu ngắt xuống, phân biệt đặt vào năm cái sọt, xếp chỉnh tề ở cửa lớn. Dù sao, đạo cụ cũng không thể đem vào nhà trọ.

Quả huyết lựu kia cấp cho người nhìn một cảm giác rất quỷ dị, thật giống như là máu tươi, bề ngoài tương đối căng tròn, mà thời điểm cầm trong tay cảm giác như huyết dịch ấm áp. Mà một khi cắt huyết lựu ra, chính là công cụ bảo hộ tánh mạng hộ gia đình.

“Lý Ẩn.” Tử Dạ bỗng nhiên nói ra một chuyện làm Lý Ẩn phải để ý: “Ngươi có phát hiện hay không, dường như gần đây không nhìn thấy Liên Thành?”

Lý Ẩn nghe xong cẩn thận nhớ lại, đúng thật, mấy cái cuối tuần này đều chưa hề gặp Liên Thành, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Bởi vì số lượng hộ gia đình quá nhiều Lý Ẩn gần đây hay tập trung với bọn người Ngân Dạ, hội nghi hộ gia đình cũng là vài đại biểu tới họp, quả thực không để ý tới sự vắng mặt của Liên Thành. Hiện tại nhớ lại, quả thực là như thế.

“Hắn chẳng lẽ gần đây đều một mình buồn bực ở trong phòng?” Lý Ẩn nghĩ nghĩ, vẫn là cảm giác lo lắng, vì vậy quyết định đi xem một cái.

Hắn tự nhiên không biết, Liên Thành đã táng thân ở trong tòa lâu đài địa ngục cổ, đến chết cũng không biết bản thân mình không phải đang chấp hành huyết tự chỉ thị.

Mà vừa lúc này, nước Mỹ New York, hiện tại đang là ban ngày. Biện Hoằng Thành đem thê tử Tùng Lệ Tuyết ngồi chuyên cơ tới Trung Quốc. Tình huống của Tùng Lệ Tuyết lúc tốt lúc xấu, đôi khi biểu hiện như một người bình thường không có gì khác biệt, nhưng đến lúc sau trong miệng toàn nói lời mê sảng. Cái này làm Biện Hoằng Thành lo lắng cực kỳ, đối với hai đứa con trai, không hoàn toàn nói ra tình trạng của thê tử.

Bước lên phi cơ, Mông Đặc tự mình tới tiễn đưa Biện Hoằng Thành, tỏ vẻ trước khi tổng giám đốc trở về New York, nhất định sẽ hảo hảo quản lý tốt tập đoàn.

Kỳ thật Biện Hoằng Thành cũng tinh tường, Mông Đặc đối với vị trí của mình thèm muốn như thế nào. Lăn lộn thương trường nhiều năm, làm sao hắn không đề phòng một tay cơ chứ? Cho nên hắn đồng thời đề bạt Mông Đặc cùng Mang [Sibi], chính là hy vọng hai người này cạnh tranh, kiềm chế lẫn nhau, bởi vậy hắn cũng không quá mức lo lắng. Bất quá, Mang [Sibi] hướng hắn xin phép được nghỉ một khoảng thời gian ngắn, nói là ở quê có thân nhân qua đời, muốn đến dự tang lễ. Trước mắt công việc cũng không phải đặc biệt bận rộn, cho nên hắn đồng ý. Nhưng hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an.
Trên thực tế, Mang [Sibi] đã ngồi trên chuyến bay trước hắn, tới trung quốc rồi.

Mông Đặc nhìn máy bay cất cánh, trên mặt lộ ra một tia cười sâm lãnh, nói: “Ngươi cái lão bất tử này, đến Trung Quốc cũng không quên đem theo bảo tiêu, nếu không ta gọi thêm A Dạ đem ngươi đi gặp thượng đế! Hừ, đoán chừng ngươi tới nơi, liền có thể nhặt xác con trai mình. Sau đó, ta sẽ nghĩ biện pháp vặn ngã Mang [Sibi], toàn bộ tập đoàn không phải sẽ thuộc về Mông Đặc ta rồi sao!”

Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho A Dạ. Nhưng mà, điện thoại reo lên thật lâu cũng không thấy ai bắt máy. Hắn cảm giác kỳ quái, lại gọi điện thoại cho bọn người Chu Nhất, cũng đồng dạng không có ai nghe máy. Cuối cùng, hắn bấm số điện thoại của Sieger vẫn không có ai nghe máy, đến đây hắn cảm thấy có chút không bình thường rồi.

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào cả đám đều không nghe máy?”

A Dạ là tâm phúc do hắn một tay bồi dường ra, mà Sieger là nhân vật hắc đạo nổi danh, bất quá công phu của hai người đều có thể nói là nhất đẳng, chỉ để bọn hắn đi giết huynh đệ Biện gia thôi mà, chẳng lẽ lật thuyền trong mương?

Chỉ tiếc, Mông Đặc không bao giờ có thể biết rõ đáp án.

Lúc này, ở cửa ra vào nhà trọ, Lý Ẩn và Tử Dạ nhìn thấy Tinh Thần và Thâm Vũ từ một ngõ hẻm khác đi tới. Tinh Thần trông thấy cây huyết tự cũng là lắp bắp kinh hãi, hắn nhìn về phía Lý Ẩn, trịnh trọng đi tới.

“Lý Ẩn.” Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn hỏi một chút, có cái đạo cụ nào khiến người không liên quan, không thể tiến vào biệt thự?”

Lý Ẩn lập tức hiểu được, hỏi: “Ngươi lo lắng cho ca ca?”

“Không, là phụ mẫu ta.”

Tinh thần đem tình huống đại khái nói cho Lý Ẩn, hắn trầm tư một chút: “Như thế phiền toái rồi, chỉ sợ đến lúc đó ca ca của ngươi cũng sẽ trở về. Như vậy chỉ có thể tìm xem có cách nào không để bọn họ tiến vào biệt thự. Bất quá các loại đạo cụ... Đa số là nhằm vào Quỷ hồn, có rất ít đạo cụ nhằm vào nhân loại.”

“Xin nhờ rồi.” Ngữ khí của Tinh Thần phi thường khẩn trương nói: “Dù sao, bọn họ cũng là cha mẹ thân sinh của ta! Cho dù đối đãi với ta như thế nào cũng là ruột thịt thân thích, còn có cả ca ca nữa, ta thực sự không thể để bọn hắn dích vào tai ách sinh tử. Xin các ngươi nghĩ biện pháp! Đúng rồi, bàn cờ lĩnh vực có thể sử dụng không?”

“Ngươi đừng nói giỡn. Bàn cờ lĩnh vực là để khống chế quỷ hồn, huống chi nó có hữu hiệu, thời gian cũng hạn chế. Ngươi có nên cân nhắc đem sự tồn tại của nhà trọ nói cho họ biết hay không?”

“Bọn họ sẽ tin sao? Hoặc là Lý Ẩn ngươi có biện pháp thuyết phục bọn họ tin tưởng sự tồn tại của nhà trọ?”

Đương nhiên cái này là không thể nào, trừ phi có thể dẫn bọn họ vào nhà trọ, nhưng điều này hiển nhiên là không được.

“Cái kia... Như vậy đi. Tìm cha mẹ và ca ca ngươi, đem bọn họ giam lại một ngày.”

“Cưỡng ép giam cầm? Không có khả năng, cha ta ra ngoài luôn luôn mang theo vài tên bảo tiêu, nếu như có bảo tiêu ở đó mà nói..., chúng ta thực sự rất khó làm...”

Đây thật là việc khó. Trừ phi Thượng Quan Miên xuất mã, nhưng nàng có đáp ứng hay không? Nàng làm cho người khác có cảm giác, chẳng có chút nhân tính nào, cũng chưa bao giờ giao lưu với bất luận một hộ gia đình nào. Huống chi, cho dù nàng đáp ứng, phỏng chừng có thể gây ra án mạng ah. Lý Ẩn đoán, Thượng Quan Miên trước khi tiến vào nhà trọ, hơn phân nửa là sát thủ.

“Cha mẹ ngươi lúc nào thì tới Trung Quốc?”

“Lúc này đã lên phi cơ, ngày mai là tới nơi.”

“Như vậy ngày mai, ta sẽ đi với ngươi tới phi trường gặp cha mẹ ngươi, nghĩ biện pháp thuyết phục bọn hắn. Tử Dạ, ngươi cũng đi cùng đi, mọi người cùng nhau ra mặt khuyên bảo, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”

Chuyện này cứ như vậy mà quyết định.

Đêm khuya, trên phi cơ bay tới Trung quốc, Biện Hoằng Thành và thê tử Tùng Tuyết Lệ đều ngủ cả rồi. Bên trong khoang, đa số mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.

Bên trong buồng phi cơ, tịch liêu không có bất kỳ tiếng người.

Lúc này, Tùng Tuyết Lệ mở lớn hai mắt. Trong đầu nàng một mảnh hỗn độn, những hình ảnh vụn vặt ghép lại với nhau.

Máu... Hằng hà máu...

Thi thể bị xé ra...

Còn có, một cỗ quan tài màu đen...

Tùng Tuyết Lệ há miệng lớn, muốn kêu ra tiếng, nhưng đúng lúc này, ở kệ đặt hành lý trên đầu nàng, bỗng nhiên rủ xuống một thân ảnh màu đen!

Một khỏa đầu lâu hư thối treo ngược, hai nhãn cầu đỏ như máu nhìn chằm chằm Tùng Tuyết Lệ.

Mà giờ khắc này, ở trên một chuyến bay khác, Mang [Sibi] đang ở trong nhà vệ sinh đi ị... Hắn ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng cắn ngón tay, lo lắng đến trung quốc nên nói chuyện với người kia như thế nào. Hắn đã phát cho người kia một phong bưu kiện, nói rõ cỗ quan tài đang được chôn ở đâu.

“Người này đến cùng muốn làm cái gì ah...”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Có người rồi!” Mang [Sibi] tâm tình bực bội kêu một tiếng: “Đợi lát nữa hãy vào!”

Thế nhưng tiếng đập cửa cứ vang lên không hề ngừng lại. Mang [Sibi] nổi giận, cho nên lại mắng to: “Ngươi có phiền hay không? Nói đã có người...”

Bỗng nhiên, hắn phát hiện, ở trong khe cửa chảy ra một vũng máu tươi!

“Cái này... Đây là...”

Sau đó, ở trong vũng máu kia, trồi lên một cái đầu lâu...

Ngoại ô thành phố K, ở một khu rừng nào đó. Một nam tử thân mặc âu phục đang nhìn đám người đào bới trước mắt. Nhưng đã đào rất lâu rồi, mà vẫn không tìm thấy gì.

“Không có phát hiện!”

Sắc mặt của nam tử không khỏi trầm xuống. Tên gia hỏa Sieger không hiểu sao mai danh ẩn tích, không biết sống chết, mà địa điểm Mang [Sibi] nói với mình đào ra không có gì.

“Hắn có lẽ không gạt ta đâu...” Nam tử cầm điện thoại gọi qua nhưng đầu dây bên kia vẫn không bắt máy. Xem ra Mang [Sibi] vẫn đang ngồi trên máy bay, chưa mở điện thoại di động.

“Tiếp tục đào!” Nam tử vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nói không chừng đào sâu thêm một chút nữa sẽ thấy!”

“Thế nhưng mà...” Người đang đào bới có ý nghĩ buông tha rồi: “Có phải lầm lẫn rồi hay không? Đã đào sâu như vậy rồi!”

Nam tử kia kỳ thật cũng cho rằng như vậy, chẳng lẽ hắn nhầm lẫn?

Bất quá, hắn còn có thêm một cái suy nghĩ đáng sợ.

“Nếu như Mang [Sibi] không nói dối hắn..., như vậy, có thể cỗ quan tài kia vốn chôn ở chỗ này, nhưng hiện tại đã biến mất? Hoặc là nói, cỗ quan tài kia, đã rời khỏi mặt đất này?”