Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 9: Trả lại cho ta




Chương 9: Trả lại cho ta

Lúc này, hào khí ở lầu hai cực kỳ khẩn trương.

Nhiều năm ở trong ngôi biệt thự này, Tinh Thần so với bất luận kẻ nào cũng đều quen thuộc hơn, cho dù ở trong bóng tối hắn cũng dễ dàng phân biệt được phương hướng. Nhưng ở một nơi quen thuộc như thế này, lại trở thành địa điểm xảy ra huyết tự, làm hắn cảm thấy thế giới có chút điên cuồng.

“Lúc ấy ngươi hỏi ta về những chuyện ma quái, là vì nguyên nhân này sao?” Tinh Viêm đi song song, nói chuyện với Tinh Thần: “Vừa rồi mới xuất hiện một người ăn mặc một cách khủng bố như vậy, các ngươi đều cho rằng nó là quỷ hồn sao? Không có khả năng, trên đời này tuyệt đối không có quỷ. Quỷ hồn, nguyền rủa, kỳ thật chỉ là ám thị tâm lý của nhân loại mà thôi, thời kỳ cổ đại, con người đối với những sự vật không biết không hiểu đều cảm giác, nó không thuộc về nhân loại mà thuộc về một thế giới xa xôi nào đó, ví dụ như cái gọi là lửa ma trơi, thực ra chỉ là chất do người chết lâu ngày tạo ra tác dụng với oxy mà thôi. Cho nên, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Tinh Thần sớm đã biết ca ca sẽ không tin tưởng. Hơn nữa cho dù biết được sự tồn tại của quỷ hồn, hắn chắc chắn sẽ dùng góc độ vật lý, hóa học để lý giải sự tồn tại của nhà trọ và quỷ hồn. Đương nhiên những chuyện như vậy, trước kia khi Lý Ẩn mới tiến vào nhà trọ đã từng làm, kết quả chính là hoàn toàn thảm bại.

“Lúc mới đầu ta tiến vào nhà trọ cũng rất khó tin tưởng.” Tinh Thần vẫn như trước, kiên nhẫn giải thích: “Tóm lại, hiện tại, bên trong căn nhà này, có tồn tại một con quỷ! Tin tưởng ta đi ca ca, đi bên cạnh chúng ta ngươi mới có thể giữ được mạng sống!”

Đồng thời, Tinh Thần lúc này cũng đang đợi điện thoại của Lê Đốt. Thông tin của hắn cực kỳ trọng yếu. Hắn cũng đem việc này nói cho Tinh Viêm: “Ca ca, ngươi đưa cho ta danh sách về bốn người kia, ta cũng đã nhờ người trợ giúp, vụ việc mất tích của cha mẹ, nhất định có liên quan tới việc này. Nhất định!”

Tinh Viêm càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Tuy hắn vẫn như trước không muốn tin tưởng lời nói của Tinh Thần..., nhưng hắn dần cảm giác được, dường như Tinh Thần cũng không phải đang nói xạo. Nhưng, tại sao lại có thể xuất hiện quỷ hồn cơ chứ?

Biệt thự này xác thực tương đối lớn, tại hành lang lầu hai đi hồi lâu vẫn chưa tới cuối, sáu người đều nương tựa vào nhau không ai dám có chút buông lỏng.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Tinh Thần rung động, màn hình hiển thị người gọi tới là.. Lê đốt!

Hắn phi thường cao hứng, lập tức nhận nghe điện thoại, sau đó liền nghe được thanh âm của Lê Đốt tại đầu dây bên kia: “Biện Tinh Thần, dựa theo những tư liệu ngươi cung cấp, ta đã điều tra được rồi.”

“Đều tra ra rồi hả?”

“Ân. Bốn người kia, đều mất tích vào tháng 1 năm ngoái, trước mắt vụ án vẫn chưa phá được. Mà bốn người này có một điểm chung, kỳ thật cảnh sát cũng có chú ý tới điểm chung này, chỉ là giới truyền thông không tiết lộ ra mà thôi.”

“Cái gì?” Tinh Thần kích động hỏi.

“Bốn người đó, đều từng nằm chung một bệnh viện. Hơn nữa, thời gian chữa trị rất gần nhau. Lâm trí Thực bị tai nạn xe cộ, Khương Thọ thì bị nhiễm trùng đường tiểu, Ô Lâm là viêm phổi, mà Phùng hạo Sơn là viêm ruột. Trong đó bệnh tình của Khương Thọ là nặng nhất, trong lúc mất tích, hắn vẫn đang trong thời gian trị bệnh.”

“Đều chữa trị ở cùng một bệnh viện sao?” Tinh Thần hỏi: “Đó là bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Chính Thiên. Ta cũng đã nói chuyện này cho Lầu trưởng Lý Ẩn rồi.”

Bệnh viện Chính thiên!

Lý Ẩn lúc này, lòng nóng như lửa đốt chạy vội về nhà, sau khi lắng nghe hết thảy những chuyện Lê Đốt điều tra ra, hắn không thể nào giữ được tỉnh táo. Cái này có thể là trùng hợp sao? Bốn người, thời gian chữa bệnh ở bệnh viện Chính Thiên phi thường gần nhau, đều từ tháng 10 năm 2009 đến tháng 1 năm 2010!

Lê đốt đem tư liệu giao cho hắn còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Mặt khác, sau khi bốn người này mất tích, bệnh viện Chính Thiên đột nhiên tiến hành một lần xây dựng mới, thậm chí bắt đầu trù lập kế hoạch thành lập phân viện mới, trước mắt đã chọn xong địa điểm phân viện, căn cứ điều tra của ta, dường như bệnh viện Chính Thiên nhiều ra một số tiền cực lớn.”

Phản ứng đầu tiên của Lý Ẩn chính là... Ba ba!

Chuyện này cùng ba ba có quan hệ!

Lý Ẩn nhớ lại, đầu năm trước, bệnh viện Chính Thiên xác thực tiến hành một lần xây dựng mới, còn mua rất nhiều đất đai ở xung quanh, hơn nữa, dự định tiến cử người ra nước ngoài học tập... Mua thêm trang thiết bị máy móc mới, đương nhiên còn mời thêm những chuyên gia y học nổi tiếng, quảng cáo về bệnh viện ngày càng phô thiên cái địa. Bởi vậy, cho dù chi phí ở bệnh viện khá đắt, nhưng lượng bệnh nhân tới ngày càng đông, bởi vì ai cũng hy vọng bản thân và người nhà nhận được chữa trị và chăm sóc tốt nhất.

Xe taxi rốt cục dừng ở trước cửa nhà. Hắn vừa xuống xe, thấy đèn lầu hai trong nhà vẫn sáng.

Chẳng lẽ ba ba chưa ngủ sao?

Lý Ẩn lập tức phóng tới cửa lớn!

“Bệnh viện Chính thiên?” Tử Dạ vốn là người lạnh nhạt, nhưng khi nghe hết những báo cáo này cũng cảm thấy trong lòng xẹt qua một tia bất an.

“Lê Đốt nói như vậy.” Biểu lộ của Tinh Thần có chút phức tạp: “Cái đó đúng là bệnh viện của phụ thân Lý Ẩn. Ca ca, nói cách khác, bốn người kia, đều từng ở nơi đó trị bệnh qua.”

“Là như thế sao?” Tinh Viêm bắt đầu lâm vào trầm tư, hắn đang chỉnh hợp lại tất cả manh mối.

Lúc này, Tinh Viêm đang đứng trước một cánh cửa, bỗng nhiên cánh cửa kia chợt động một cái, mở ra, bên trong không gian u tối lộ ra một cánh tay trắng nõn, nhưng bợt bạt, kéo cả thân thể hắn vào bên trong!

Cánh cửa cũng chỉ trong chớp mắt đóng sầm lại!

Tinh Viêm cảm thấy thân thể nặng nề đụng vào mặt đất, hắn mở to mắt nhìn kỹ gian phòng này. Đây là phòng tắm ở trên lầu hai, bất quá diện tích của nó lại rất lớn, ở chính giữa chính là một bồn tắm hình tròn cỡ lớn, ngày bình thường, Tinh Viêm đều tắm rửa tại đây.


Gian phòng này mặc dù lớn, nhưng ít đồ đạc, nhìn một phát không sót một góc nào, nhưng bặt, không hề nhìn thấy thân ảnh một người nào.

Tinh Viêm vừa định đứng lên, bỗng sau lưng hắn truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Trả cho ta...”

Thanh âm ấy cùng với trong mộng, giống nhau như đúc!

Tinh Viêm lập tức quay đầu lại, thế nhưng ở phía sau, cái gì cũng không nhìn thấy.

Chẳng lẽ... Thật sự có quỷ?

Tinh Viêm rốt cục chính thức bắt đầu có một tia sợ hãi. Tình huống trước mắt, đã vượt qua tưởng tượng của hắn, không thể nào dùng lý lẽ thông thường để lý giải hết thảy.

Bệnh viện Chính Thiên... Vì cái gì lại là bệnh viện Chính Thiên?

Tinh Viêm bỗng nhiên cảm giác, một nơi nào đó trong trí nhớ của hắn xao động. Hắn chậm rãi vươn tay, nghĩ muốn bắt tới một cái gì đó, nhưng lại không bắt được.

“Ta... Đến cùng đã quên cái gì?”
Trong tích tắc, trong mắt hắn chợt hiện lên một cảnh tượng, trong cảnh tượng đó, hắn nhìn thấy một người toàn thân bê bết máu, hai mắt điên cuồng, tràn ngập sát ý!

Đây là cái gì?

Tinh Viêm từ trong cảnh tượng kia rời khỏi. Hắn cảm giác, một màn vừa rồi vô cùng chân thật, chính là một sự tình hắn đã trải qua. Thế nhưng hắn căn bản không thể nhớ nổi.

Lý Ẩn cầm chìa khóa mở cửa, căn nhà này đã mấy năm hắn không thường xuyên trở về, nhưng chìa khóa vẫn cầm theo ngưới.

Trực giác nói cho hắn biết, hết thảy nhất định có quan hệ với ba ba. Nhất định!

Vừa đi vào phòng khách, Lý Ẩn liền nhìn thấy mẫu thân Dương Cảnh Huệ đang nằm trên nghế salon, trên đầu gối đặt một cuốn sách được đóng gáy cẩn thận, chính là bản kế hoạch trù lập phân viện mới.

“Ngươi trở về rồi hả?”

Lý Ẩn nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức nhìn lên cầu thang, chỉ thấy phụ thân Lý Ung, đang từ trên tầng chậm chạp bước xuống. Hắn bước tới trước mặt Lý Ẩn nói: “Tuy chậm một chút, nhưng đã trở về rồi, vậy thì lên đây đi. Ta sẽ giải thích với ngươi, khẳng định là có chuyện ngươi mới trở về nhà.”

“Con có chuyện quan trọng muốn hỏi ba.” Hai con ngươi Lý Ẩn tràn ngập căm hận nhìn phụ thân, giờ phút này trong lồng ngực hắn chỉ có ngọn lửa tức giận đang hừng hực thiêu đốt.

Bốn người!

Đây không phải một con số bình thường, mà bốn người ah!

Bất quá hắn không có ý định đánh thức mẫu thân, cho nên theo sát Lý Ung tiến lên lầu.

Vừa đi vào thư phòng, Lý Ung đóng cửa lại, xoay người nhìn Lý Ẩn mặt mũi tức giận, khoát tay áo, nói: “Ngồi xuống đi, Tiểu Ẩn. Ngươi tới là muốn hỏi cái gì?”

Lý Ẩn nhìn bộ dạng Lý Ung lạnh nhạt như thế, lửa giận không thể kìêm chế nổi lớn tiếng nói: “Tháng một năm trước, bệnh viện Chính Thiên tiếp nhận trị liệu bốn người bệnh cùng đồng thời mất tích. Ngươi biết không?”

Lý Ung nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia khiếp sợ.

“Ngươi...” Hắn không kịp thu liễm nét mặt, giờ phút này, nói dối cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nhưng, vì sao nhi tử lại biết?

Hơn nữa hết lần này tới lần khác lại đúng vào lúc mấu chốt này?

Sau đó, Lý Ẩn tiếp tục nói ra một cái tên làm Lý Ung cảm thấy đả kích: “Biện Tinh Viêm. Ngươi, đừng nói với ta ngươi chưa từng nghe qua cái tên này.”

“Đủ rồi!”

Lý Ung hung hăng vỗ bàn, nói: “Ngươi đang chất vấn ta sao? Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Ta là phụ thân ngươi, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao? Ai nói cho ngươi? Những chuyện vừa rồi, là ai nói cho ngươi? Có phải... Là một người ngoại quốc hay không?”

“Người ngươi nói tới có phải... Mang [Sibi]?”

Lý Ẩn nói ra những lời này, Lý Ung hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình. Quả nhiên... Quả nhiên là con rắn độc Mang [Sibi] kia! Rõ ràng còn chơi chiêu này!

Bỗng nhiên, Lý Ẩn quỳ xuống trước mặt Lý Ung, lần đầu tiên từ khi còn nhỏ cho đến lớn, hắn quỳ xuống trước mặt cha mình.

Lý Ung cũng bị hành động bất thình lình của Lý Ẩn làm cho phát mộng, hắn còn nhớ rõ thời điểm con trai tốt nghiệp đại học, ở trong nhà này phát ra những lời rất ngoan thoại, lúc đó, hắn tâm cao khí ngạo như thế nào, nhưng giờ phút này lại quỳ trước mặt mình?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Cầu ngươi. Cầu ngươi nói cho ta biết, ba ba!” Lý Ẩn dập đầu xuống sàn nhà, vì Tử Dạ, hắn không tiếc vứt bỏ tất cả tôn nghiêm quỳ xuống cầu xin người mà hắn không muốn cầu xin nhất: “Điều này là vì Tử Dạ, ta không muốn nàng chết đi, thỉnh ngươi nói cho ta biết, những chuyện lúc trước đã xảy ra!”

Lý Ung thậm chí hoài nghi bản thân mình có phải đang nằm mơ hay không. Người trước mắt buông bỏ hết lòng tự trọng, quỳ xuống cầu khẩn mình như thế thật sự là con hắn sao? Hắn lại có thể biết chịu thua như thế?

“Ta nhất định phải cứu nàng, ta không thể để cho nàng chết! Ta, không thể không có Tử Dạ...”

Lý Ẩn cúi đầu xuống thấp hơn, hắn biết rõ cưỡng ép chỉ làm phụ thân cứng rắn không nói ra chân tướng mà thôi.

“Ta đáp ứng ngươi tiếp nhận bệnh viện Chính Thiên, ngày sau sẽ nghe lời ngươi, thậm chí có thể kinh doanh bệnh viện theo ý ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, cứu trợ Tử Dạ...”

Lý Ung nhất thời không rõ, cái này và con gái của Thanh Ly có quan hệ gì? Vì cái gì lại dính dấp tới nàng ở trong này?

“Nói cho ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hắn đi qua, muốn đỡ nhi tử đứng lên, nhưng Lý Ẩn nhất quyết không chịu đứng dậy.

“Cầu ngươi nói cho ta biết! Cầu ngươi... Cầu ngươi!”

Lý Ung nhìn bộ dạng không màng sống chết của nhi tử, tâm có chút mềm nhũn. Hắn dù sao cũng không phải người mất hết nhân tính. Chuyện này lại có liên quan tới con gái của Thanh Ly... Hắn không thể ngồi nhìn mà bỏ qua.

“Tình huống ta nắm được cũng không phải rất kỹ càng.” Lý Ung cuối cùng chịu mở miệng: “Ngươi nói bốn người kia, xác thực là bọn người Lâm Trí Thực? Bọn hắn chính xác từng chữa trị ở bệnh viện chúng ta. Lúc ấy, Mang [Sibi] tiến hành giao dịch với ta, dùng ghi chép bệnh tình của những người kia đổi lấy một khoản tiền rất lớn. Lúc ấy, ta vừa vặn có ý định xây dựng thêm bệnh viện, cho nên...”

“Vì cái gì?” Lý Ẩn tiếp tục hỏi: “Tại sao hắn lại làm như vậy?”

“Chuyện những người bệnh kia bị mất tích, ta về sau mới biết được. Thời điểm ban đầu giao dịch, ta không biết sẽ phát sinh những chuyện này. Ta hoàn toàn không biết... Sẽ biến thành cái dạng này...”

Mà lúc này, Tinh Viêm đang ở trong phòng tắm, đối với phiến hư không trước mắt, hắn hô lớn: “Ngươi muốn ta trả lại cho ngươi cái gì? Nói cho ta biết, ngươi muốn ta... Trả lại cho ngươi cái gì? Ta không có lấy cái gì thuộc về ngươi cả.”

Nhưng trong hư không, lại lần nữa truyền đến thanh âm phiêu phiêu miểu miểu kia.

“Trả lại cho ta...”

“Trả lại cho ta...”

“Trả lại cho ta...”