Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 15: Q21




Chương 15 q21

Trong nhà trọ.

Trước mắt, vẫn chưa thu hoạch được bất cứ một tin tình báo nào.

Ngân Dạ cùng Ngân Vũ hai người đang trong phòng 1404, tiến hành thảo luận lần huyết tự này.

“Những người tham gia vào ‘Dạ Vũ minh’, tuy rằng không phải chấp hành lần huyết tự này” Ngân Vũ dụi dụi con mắt, nhìn tờ giấy trước mặt nói: “Nhưng lại không ai đến hỏi chúng ta tình huống của bọn người Hoàng Đề. Mọi người dù sao cũng cùng một đồng minh. Nói cho cùng, cái sinh lộ của huyết tự này là gì?”

“Ngươi cho rằng như thế nào?” Ngân Dạ tay chuyển cây bút nói: “Có muốn tới hỏi thăm Lý Ẩn một chút hay không?”

“Cái này...” Ngân Vũ lắc đầu: “Ngươi cũng thấy đấy, Lý Ẩn hiện tại, chúng ta có thể hỏi hắn được cái gì? Liền ngay cả Tử Dạ hắn cũng...”

“Ta xem chưa hẳn ah.” Ngân Dạ lại dùng giọng điệu từ chối cho ý kiến: “Ngươi cho rằng, Lý Ẩn thực sự triệt để buông tha sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Ít nhất ta không cho rằng hắn là một nam nhân dễ dàng buông tha như vậy. Thời điểm ta tiến vào nhà trọ, Lý Ẩn cũng mới gia nhập không lâu. Lần đầu tiên hắn tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cắn răng giữ vững, dựa vào ý chí mưu sinh, lần lượt thức trắng đêm cùng ta nghiên cứu huyết tự. Thời điểm cùng hắn chấp hành rất tự ở hồ câu cá núi Diệp, ta đối với hắn ấn tượng rất sâu. Người nam nhân kia, hắn không phải là người dễ dàng buông tha cho sự vật mà mình chấp nhất. Tuy ta và hắn cũng chỉ có một lần cùng chấp hành huyết tự... Thế nhưng, hắn tuyệt đối là một nam nhân rất giỏi.”

Ngân Vũ nghe đến đó, như có điều suy nghĩ nhìn Ngân Dạ, nói: “Không nghĩ tới, ngươi lại thưởng thức Lý Ẩn như vậy.”

“Đó là đương nhiên. Hắn chính là lầu trưởng ah” Ngân Dạ cầm tờ giấy ghi toàn bộ nội dung huyết tự lần này trong tay. Đã tiến thành phân tích rất nhiều lần, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được lời giải cho sinh lộ.

“Lý Ẩn, nếu như hắn thật sự chưa có buông tha, ta nghĩ chúng ta nên cùng với hắn thảo luận.” Ngân Vũ nói: “Ngươi còn nhớ rõ chứ? Thời điểm Tử Dạ trước lúc chấp hành lần huyết tự thứ tư, Lý Ẩn vì nàng đã lo lắng đến trình độ nào, dốc sức liều mạng cùng chúng ta tìm ra sinh lộ. Hắn quan tâm Tử Dạ như vậy, hơn nữa, vì nàng, bỏ ra rất nhiều, rất nhiều. Cái kia... Đi thôi! Chúng ta cùng đi gặp Lý Ẩn.”

Nhà trọ, trong phòng 403. Lúc này, thư phòng vẫn sáng đèn. Lý Ẩn đang ngồi tại bàn sách, lần lượt tính toàn từng cái bản nháp.

“Là thế này phải không? Hay là nói... Không đúng, hẳn là như vậy.”

Trên mặt đất, rậm rạp chằng chịt các bản nháp, bên trên là đủ các loại tính toán.

“Hai cái là sinh lộ, hai cái là tử lộ, cái này ý vị như thế nào đây? Nếu như nói nhắc nhở sinh lộ là ở ngay chỗ này mà nói... Có điểm kỳ quái. Nói cho cùng...”

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

Lý Ẩn lập tức đứng lên, có chút kinh ngạc, rời khỏi thư phòng nhanh chân tới mở cửa. Ở bên ngoài là Ngân Dạ, Ngân Vũ.

“Ăn cái gì chưa?” Ngân Dạ trên tay mang theo một cái túi nhựa nói: “Ta lấy đồ ăn từ phòng của mình, vẫn là nên ăn một chút, ngươi coi ngươi gầy thành bộ dáng gì rồi hả?”

“Không liên quan tới các ngươi” Lý Ẩn lạnh lùng trả lời: “Ta đã nói, hết thảy liên quan tới cái nhà trọ này ta đã...”

“Này, Lý Ẩn!” Ngân Vũ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tay Lý Ẩn nói: “Trên tay ngươi sao lại có nhiều dấu bút lông? Xem ra ngươi đã viết rất nhiều thứ ah?”

“Ngươi...” Lý Ẩn đem bàn tay dấu ra đằng sau, nói: “Ta không có...”

Ngân Dạ trực tiếp tiến vào, mở đèn trong phòng khách ra: “Tóm lại ngươi nên ăn một chút đi, ta biết ngươi hận cái nhà trọ này, nhưng cũng không nên gây khó dễ cho cơ thể mình chứ?”

“Kha Ngân Dạ! Cái đó và ngươi không có liên quan!” Lý Ẩn bước nhanh đi tới, vừa muốn mở miệng, nhưng Ngân Dạ lại quét mắt sẵng giọng: “Lý Ẩn, đừng có dở cái bộ dạng nửa sống nửa chết này, ta cùng Ngân Vũ đều là hộ gia đình ở nơi này, ta có từ bỏ sao? Ngân Vũ có từ bỏ sao? Nói cho cùng, ngươi cho rằng, chúng ta kiên trì cho tới hôm nay là vì cái gì? Trên con đường chúng ta đi đã chết đủ nhiều người rồi, ta không hi vọng lại tăng thêm một cái chết vì u buồn!”

“Đúng vậy a,” Ngân Vũ cũng đi tới nói: “Ngươi nên vì Tử Dạ mà ngẫm lại, nàng cùng ngươi đều sợ hãi, thống khổ, ngươi không nên đối xử như vậy với nàng. Kỳ thật, ngươi không phải vẫn rất quan tâm tới Tử Dạ sao? Ngươi căn bản chưa có chính thức từ bỏ?”

Sau khi đèn mở lên, diện mục Lý Ẩn liền lộ ra rõ ràng, hắn lúc này đầu tóc rối bù, trên mặt toàn là râu ria, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, thân thể gầy giống như cây trúc.

Bộ dạng này, nếu thêm một bộ quần áo rách rưới, quả thực chính là một tên ăn mày rồi.

“Ăn trước đi” Ngân Dạ xé túi, lấy bánh quẩy và sữa đậu nành, còn có một chén cháo trứng muối thịt nạc, đặt ở trên bàn, nói: “Ăn hết trước đi..., vấn đề này cũng không phải một sớm một chiều có thể dễ dàng nghĩ ra!”

Lý Ẩn ngồi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn, trong đầu hiện lên gương mặt của Tử Dạ.

Hắn đối (với) Tử Dạ, là chân tâm mà yêu. Hắn thực sự yêu nàng rất sâu đậm đó.

Khi đó, hắn nghĩ tới, hắn cảm thấy hối hận vì cái giá cho 3 lượt huyết tự. Nhưng cách nghĩ đó chỉ là ảo giác nhất thời. Tỉnh táo lại hắn liền phát hiện, cái lựa chọn kia tuy rằng hi sinh rất lớn, thế nhưng cũng là xuất phát từ cảm xúc chân thật trong lòng hắn đối với Tử Dạ. Hắn không muốn không nhận, chối bỏ tình yêu của mình đối với Tử Dạ, bởi vì không chấp nhận, chối bỏ điều này chẳng khác nào không chấp nhận, chối bỏ bản thân.

“Tử Dạ...” Hắn thì thào nói một câu: “Nàng... Nàng với ta mà nói...”

“Ăn đi” Ngân Dạ thả một đôi đũa trên mặt bàn, nói: (Ăn cháo bằng đũa, ghê héng) “Đừng cố chống đỡ nữa. Chuyện của mẫu thân ngươi ta cũng rất tiếc, nhưng vẫn nên nhanh chóng đem tro cốt của nàng nhập khẩu vi an. Ngươi cũng biết quỷ có tồn tại, chẳng lẽ ngươi muốn cho mẹ của ngươi biến thành cô hồn dã quỷ sao?”

“Ta biết rồi.” Lý Ẩn cầm đũa lên, nói: “Ta biết rồi.”

Sau đó, Lý Ẩn bắt đầu ăn. Hắn ăn gió cuốn mây tan, chỉ một lát đem tất cả thức ăn trên bàn quét sạch, lấy giấy lau miệng, nói: “Tốt rồi, các ngươi tới tìm ta... Là muốn hỏi sự tình về huyết tự lần này đúng không? Ta đến bây giờ cũng chưa nhìn ra cái gì.”

“Mọi người cùng nhau nghĩ đi, ba anh thợ đóng giày còn hơn 1 Gia Cát Lượng ah.” Ngân Vũ cười tủm tỉm nói: “Chứng kiến Lý Ẩn ngươi khôi phục ta thật cao hứng đây này. Ta rất mến Tử Dạ, vô luận như thế nào, ta không hi vọng nàng ấy chết đi. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp cứu nàng ấy. Điện thoại tuy không thể gọi được, nhưng chúng ta có thể nghĩ biện pháp gửi email cho Tử Dạ, bọn họ ở đó không phải đều dùng máy tính sao?”

“Khả năng có thể sử dụng hòm thư không cao” Ngân Dạ nói: “Tuy nhiên tín hiệu điện thoại đã bị ngắt... Được rồi, cũng coi như là một cái hy vọng. Lý Ẩn, ngươi đối với lần huyết tự này thấy thế nào?”

“Trao đổi tình báo bị cấm chỉ.” Lý Ẩn lập tức mở miệng: “Ta từ lúc mới bắt đầu đã chú ý tới điểm ấy. Vì cái gì, ngay cả cung cấp kiến nghị cũng không cho phép? Không cho phép quấy nhiễu hộ gia đình chấp hành huyết tự, điểm này trong huyết tự đề cập tới 2 lần, lần thứ hai còn giải thích cặn kẽ một phen, nói dong dài, thoạt nhìn, là vì không để cho hộ gia đình có bất cứ cơ hội nào trao đổi với những người khác. Nhưng vì cái gì, ngay cả khi đưa ra kiến nghị cũng không được phép?”
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, tự nhiên làm người khác động rung.

“Ngươi và ta có cùng một suy nghĩ.” Ngân Dạ gật đầu hỏi: “Bất quá, ta không rõ. Nếu như nói cấm trao đổi tình báo là vì để tạo ra bẫy rập mà nói..., ta chỉ có thể nghĩ đến, nếu như để bọn họ tiến hành trao đổi tình báo, bẫy rập sẽ bị vạch trần. Vậy ngươi cho rằng nó là cái gì đây? Lý Ẩn?”

“Không.” Lý Ẩn lắc đầu: “Cái nhìn của ngươi không chính xác. Ngươi cho rằng, ngay cả xuyên tạc trí nhớ cũng có thể đơn giản làm được, có cần phải tiến hành loại phương thức này để lừa gạt hộ gia đình không? Thậm chí chỉ cần để khoảng cách giữa các hộ gia đình xa hơn một chút, sự trao đổi theo phương thức vật lý bị ngăn lại, liền có thể đơn giản lừa gạt được hộ gia đình. Nói cách khác, nếu như cấm trao đổi tình báo là tất yếu, căn bản không cần thông qua huyết tự để thông báo, có thể để hộ gia đình phát hiện được vấn đề này.”

“Cũng đúng ah.” Ngân Dạ trầm ngâm một phen, hỏi: “Như vậy, ngươi cho rằng vì cái gì?”

“Nếu như cân nhắc ngược lại thì sao?” Lý Ẩn bỗng nhiên nói: “Nếu như, hộ gia đình dưới tình huống được cho phép nhận kiến nghị, thậm chí có thể có thể thương lượng trước khi tiến hành lựa chọn, như vậy sẽ phát sinh cái gì đây? Ngươi cho rằng dưới tình huống đó, loại chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Cái này... Ngươi nghĩ tới điều gì sao?”

“Từng có một ít suy đoán. Nhưng còn cần nghiệm chứng, dù sao tình báo của ta cũng không đủ.”

“Đúng vậy,” Ngân Vũ cũng nói: “Tình báo không đủ thực sự rất phiền toái. Cái kia, Lý Ẩn, không bằng ngươi nói ra suy đoán của ngươi xem?”

“Được rồi.” Lý Ẩn tổ hợp lại tư duy một chút rồi cất tiếng: “Kỳ thật, cũng không phải rất phức tạp. Nếu như đem điểm này cân nhắc mà nói, cấm trao đổi tình báo, có lẽ là một ‘nhắc nhở Sinh lộ’. Nếu như suy đoán của ta là chính xác, như vậy bản thân huyết tự có rất nhiều sinh lộ tồn tại. Rất nhiều nội dung, cũng không phải là tin tức vô dụng.”

“Ví dụ như?”

“Nói thí dụ như...”

Lý Ẩn bắt đầu chậm rãi nói. Sau khi nói xong liền nhìn hai người: “Hiểu chưa? Đoạn văn tự cuối cùng của huyết tự, có một chỗ làm người ta không thể không chú ý.”

“Hoàn toàn chính xác.” Ngân Dạ nhìn nhìn, nói: “Nói như vậy, cái huyết tự này quả thực là được...”

“Không có khả năng thực hiện a.” Ngân Vũ sắc mặt cũng trắng bệch: “Tuyệt đối không có khả năng! Chỉ cần có một khâu phạm sai lầm, có lẽ sẽ tạo thành toàn diệt! Như vậy, thật sự có thể sống sót sao?”

“Đúng.” Lý Ẩn đưa ra một cái tổng kết: “Nếu như cái này chính là sinh lộ mà nói... Cũng không tránh khỏi quá mức tàn nhẫn, quá mức đáng sợ. Chỉ cần có một hộ gia đình chết đi... Cái huyết tự này, có thể tạo ra hiệu ứng quân bài Domino, đem những người còn lại chết dần từng người một.”

“Thực là bẫy rập tàn nhẫn tới cực điểm!”

“Bất quá. Đây chỉ là một cái suy đoán của ta mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chưa chắc đáng sợ như vậy. Chính bởi vì như vậy, ta mới chưa gửi email cho Tử Dạ.”

Ba người cứ như vậy, ngơ ngác ngồi đó, ai cũng không nói gì.

Lúc này, bên trong trại an dưỡng Nhan Ngọc.

Chứng kiến trên màn hình máy tính, hai bộ hài cốt đã biến mất và 4 sự lựa chọn. Lần lựa chọn này, chỉ sợ có thể lập tức quyết định ai sinh ai tử!

“Nói đùa gì vậy?” Hữu Nhã Đường lúc này sắc mặt trở nên trắng bạch giống như tờ giấy. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, minh tệ và mặt nạ trên người mình có phải là thứ mấu chốt bảo vệ tính mạng hay không. Chọn đúng, có thể sống sót, chọn sai, thì chính là game over.

Ngã tư đường, trong đó có một phương nhất định có quỷ!

“Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?” Hữu Nhã Đường toàn thân phát run, lúc này nàng sợ hãi tới tột đỉnh, nhìn 4 lựa chọn trên màn hình máy tính, nàng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lựa chọn bất cứ một cái nào đều có thể chết! Nhưng lại không thể không đưa ra lựa chọn! Kéo dài tiến trình trò chơi, đến cuối cùng không thể nào hoàn thành kịp thời gian, bóng dáng nguyền rủa cũng không phải thứ giỡn!

“Chọn cái nào?”

Hai sinh lộ, hai tử lộ. Mà hai bộ hài cốt biến mất, có là ngu ngốc cũng minh bạch được chuyện gì xảy ra. Mặt nạ cùng minh tệ, đến tột cùng chọn như thế nào mới đúng?

Vốn, nếu là trong hiện thực, hoàn toàn có thể vứt bỏ minh tệ, nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn bất đồng, dưới tình huống không có lựa chọn đưa ra, nàng không thể nào điều khiển hành vi nhân vật! Như vậy, cũng có nghĩa là, kế tiếp, hoặc là chọn trúng được sinh lộ, một khi chọn phải tử lộ, những cái mình tệ trên người kia, những bộ hài cốt kia...

“Không, không muốn!” Sắc mặt Hữu Nhã Đường âm trầm, chỉ hận lúc trước vì sao mình lại không chọn dao găm, cái dao găm kia đâm xuyên qua mặt nạ không chừng chính là đường sống, mà bản thân mình rõ ràng lại không lựa chọn sinh lộ?

Nhưng tiếp theo nàng lại càng khó hiểu. Vì cái gì không phát hiện bất luận tình huống nhắc nhở sinh lộ nào, dưới tình huống này, nàng nên lựa chọn như thế nào mới đúng?

Đến cùng nên làm sao mới tốt?

Nhưng, nàng cũng không biết, kỳ thật, trên cây cầu đá đó không phải chỉ mình nàng nhìn thấy được con dao găm vào mặt nạ. Ba người khác, cũng đều thấy được. Chỉ có điều, bởi vì không thể trao đổi tình báo cho nên nàng cũng không biết.

Mà Tử Dạ lựa chọn cầm thanh chủy thủ kia, hiện tại, dao găm đang ở ngay trên người Phượng Vũ. Lúc ấy nàng nghĩ, khoảng cách giữa mình và mọi người hơi xa, kỳ thật bọn hắn ngay ở sau lưng Thiên Thiên không xa, dùng đèn pin chiếu lên thấy rất rõ ràng. Sau khi Thiên Thiên cầm mặt nạ, tử dạ cũng thao túng Phượng Vũ cầm dao găm. Mà Sanh Hải lựa chọn mang cả mặt nạ và dao găm, nhưng bởi vì hắn lựa chọn chậm 1 nhịp, cho nên cái gì cũng không thể mang đi, mà A Kén thì lựa chọn dao găm, cũng bởi vì chậm 1 nhịp cho nên không lấy được. Nhưng, những trành cảnh này Hữu Nhã Đường không có nhìn thấy được.

Tình huống trước mắt, trong nội tâm Sanh Hải nhận định, Thiên Thiên cầm mặt nạ, cũng chính là Hữu Nhã Đường, chỉ sợ chết chắc. Mà dao găm lại đang trên người Phượng Vũ, nàng chỉ sợ có khả năng sống sót. Mà mình thì sao? Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Chung quanh, ngã tư đường, lựa chọn sai 1 bước liền đại biểu cho tử lộ.

Không ai có thể đơn giản đưa ra lựa chọn!

Thế nhưng, trên màn hình máy tính, căn bản không cách nào nhìn ra con đường nào mới là sinh lộ. Nói cách khác, hiện tại chỉ có thể dựa vào vận khí. Nhưng vẫn là tỷ lệ ½ chọn phải tử lộ.

Là sinh? Là tử?

Con chuột di chuyển nhẹ nhàng, hết thảy đều được quyết định!