Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 8: Q22




Chương 8 q22

Trong tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ sau khi chứng kiến tràng cảnh quỷ dị nữ nhân điên đứng lên, phản ứng đầu tiên chính là lập tức đào tẩu. Hơn nữa, nàng rõ ràng còn thành công chạy thoát, tựa hồ đây chẳng qua chỉ là 1 khúc nhạc đệm cho hoàn cảnh càng thêm khủng bố của tác giả. Nghĩ cũng đúng, dù sao nhân vật chính chỉ có Lam Đông Mỹ cùng nhi tử của nàng, hai người lúc nào cũng ở cùng 1 chỗ, nếu chết mất 1 người, câu chuyện liền không thể nào tiếp tục được nữa.

Bên kia bụi cỏ lau, sau khi nghe được tiếng động cơ, thân thể mỗi người đều cứng đờ!

Nói thực ra, trong nội tâm bọn hắn kỳ thật còn chưa hẳn tin tưởng, một cuốn tiểu thuyết rõ ràng lại biến thành huyết tự. Thế nhưng nhiều hiện tượng trùng lặp như vậy, làm bọn hắn không thể không tin tưởng!

Sáu người đâu còn do dự, tự nhiên quay đầu, vội vàng chạy trốn!

Nhân vật chính có nhân vật chính quang hoàn, chưa đến kết thúc sẽ không chết. Thế nhưng bọn hắn không phải nhân vật chính ah! Cho dù nhà trọ có hạn chế, nhưng là...

“Chờ một chút, chúng ta có lẽ không cần trốn...” Lâm Tuyết Hoa bỗng nhiên nói: “Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này...”

“Vậy ngươi cứ dừng lại ở đây đi, chúng ta chạy tiếp!” Lang Trí Thiện căn bản không để ý tới lời nói của Lâm Tuyết Hoa.

Vô luận như thế nào, không ai hi vọng ngồi chờ chết.

Sau khi chạy đi rất xa, 6 người cảm thấy thể lực tiêu hao rất lớn mới dần chậm lại, sáu người không ngừng nhìn chung quanh, xác nhận không có người, lúc này mới yên tâm dừng lại. Lúc này, không ai dám mở đèn pin.

Cái ánh sáng màu đỏ quỷ dị chiếu sáng khắp mọi nơi, làm bọn hắn cảm giác bản thân đang hành tẩu trong 1 thế giới huyết sắc!

“Chúng ta, kế tiếp nên làm cái gì đây?” Lang Trí Thiện vịn lấy đầu gối, vừa thở vừa nói: “Dựa theo tiểu thuyết... Trên ngọn núi này, quỷ mị không nơi nào không có, cái nhà gỗ nhỏ kia bất quá là một cái trong số đó mà thôi! Tiểu thuyết cũng không có nói rõ nguyên nhân tại sao lại xảy ra chuyện này...”

“Thực sự Lý Ẩn có năng lực biết trước sao?” Tinh Thần lau mồ hôi nhễ nhại trên trán: “Nếu như có thể còn sống trở về, ta nhất định phải tìm Lý Ẩn hỏi thăm tinh tường! Đáng giận, hết lần này tới lần khác điện thoại lại không thể kết nối! Giống như lần trước trên núi Lạc Vân, tiếp tục như vậy, gia nhập liên minh chẳng phải không còn ý nghĩa gì sao?”

“Tỉnh táo một chút!” Lang Trí Thiện lúc này biết rõ, ổn định nhân tâm lúc này mới là trọng yếu. Giờ phút này, nếu như tự loạn trận cước, chính là tìm cái chết, “Cẩn thận nghiên cứu toàn bộ nội dung tiểu thuyết, sau đó nghĩ biện pháp tìm ra sinh lộ! Vô luận như thế nào, huyết tự nếu thật sự là biến hóa của tiểu thuyết, như vậy, khả năng tìm ra sinh lộ rất lớn!”

“Thế nhưng mà...” Phong Dục Hiển lúc này lại đưa ra 1 nghi vấn: “Lang Trí Thiện, chúng ta không phải nên cân nhắc tới một vấn đề? Cái này rất có thể là huyết tự nói dối? Để chúng ta coi là cái huyết tự này đồng dạng với nội dung tiểu thuyết, trên thực tế, rất có thể một chỗ mấu chốt nào đó căn bản không giống? Bởi như vậy, sẽ làm cho chúng ta...”

“Đúng đúng đúng!” Thiên Sinh cũng phụ họa nói: “Ta đồng ý với Phong Dục Hiển! Vạn nhất cái này là nói dối thì sao? Chúng ta đã tiến hành hội họp nghiên cứu và phân tích các huyết tự, các loại phương án dự phòng xử lý bẫy rập của huyết tự, một trong số đó chính là không thể đơn giản đưa ra kết luận! Điểm này được đại đa số hộ gia đình gật đầu xác nhận! Chúng ta bây giờ có thể đang trúng chiêu hay không?”

Lời này như 1 gáo nước lạnh xối lên đầu mọi người. Mọi người vốn tưởng đã tìm được 1 tia hy vọng, nhưng thật không ngờ, khả năng cái hy vọng ấy có thể là 1 bẫy rập!

《 Luân Hồi 》 đến tột cùng là 1 cuốn tiểu thuyết thông thường, hay là 1 cái dự cảm? Hay hoặc là, nó căn bản là tử lộ nhà trọ thiết kế?

Phải biết rằng, bẩy rập tử lộ, so với nhắc nhở sinh lộ lại càng dễ phát giác hơn!

“Có khả năng.” Lang Trí Thiện cũng không cách nào chối bỏ cái giả thiết này: “Ta không phủ nhận có khả năng này. Hoàn toàn chính xác, nếu với tư cách là nhắc nhở sinh lộ, nó quá rõ ràng rồi.”

“Đúng vậy a?” Phong Dục Hiển tiếp tục nói: “Cho nên ta cho rằng, không thể quá mức tin tưởng nội dung tiểu thuyết, ít nhất, không thể đem tất cả trứng gà bỏ vào trong 1 cái giỏ. Chúng ta trước mắt nên nhắm vào tình hình thực tế để phỏng đoán sinh lộ. Cho dù muốn căn cứ theo tiểu thuyết để tìm kiếm sinh lộ, cũng phải tận mặt nhìn thấy sự thật...”

“Thuyết pháp của ngươi chỉ là lý luận suông thôi.” Lúc này Tinh Thần mới nói chuyện: “Phong Dục Hiển, ngươi nói cái này không thể đơn giản như vậy? Dưới điều kiện quy định cộng với cách xắp đặt của nhà trọ ngươi có thể chứng minh nó không thể đơn giản như vậy? Chúng ta chỉ có một cái mạng, đến lúc đó chẳng lẽ phải thí nghiệm xem sinh lộ có thể đúng hay không...”

Lâm Tuyết Hoa lại lắc đầu nói: “Không, lần huyết tự này, chúng ta cũng không phải một cái mạng, mà là... Bảy cái mạng mới đúng chứ? Căn cứ nội dung cốt truyện 《 Luân Hồi 》, tính từ ngày có ánh trăng màu máu, sẽ có 7 ngày luân hồi. Mặc dù hôm nay chúng ta chết đi, ngày mai nửa đêm 0 giờ, chúng ta lại sẽ trở về địa phương 0 giờ ngày hôm qua chúng ta đang đứng, hết thảy giống như trò chơi tự động reset lại lần nữa. Cái này ngược lại rất giống với huyết tự trò chơi. Trong huyết tự trò chơi, nếu lựa chọn không bảo tồn chúng ta có thể chơi lại 1 lần nữa. Mà chúng ta có 7 ngày ah!”
Đơn giản mà nói, cùng một ngày sẽ được lặp lại 7 lần, nội dung cốt truyện cùng loại với tiểu thuyết suy luận《nam nhân chết bảy lần 》. Mà truyện xảy ra trong ngày cũng vẫn hoàn toàn giống nhau. Điểm bất đồng duy nhất chính là, người ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng máu liền có thể giữ được trí nhớ. Ở đây, trong ngày thứ nhất chết đi, ngày thứ 2 phục sinh, vẫn nhớ được kinh nghiệm và sự tình của ngày đầu tiên. Cứ như vậy lặp lại 7 lần!

Lần thứ bảy... Sẽ là ngày cuối cùng! Ngày hôm đó nếu như chết đi, chính là chết triệt để, không cách nào hồi sinh!

“Chúng ta có sáu lần cơ hội!” Lâm Tuyết Hoa kích động nói: “Cho dù chết sáu lần, chúng ta cũng có thể phục sinh. Nói cách khác, chúng ta có sáu cơ hội thí nghiệm sinh lộ có phải chính xác hay không!”

“Không phải đã nói rồi sao, huyết tự chưa chắc sẽ dựa theo nội dung cốt truyện...”

“Không phải ngươi cũng không nắm chắc vấn đề này sao? Vô luận như thế nào, chúng ta vẫn là có 6 lần cơ hội a!”

Hiện tại, nên làm như thế nào, trong nội tâm những người khác cũng không có ý kiến gì tốt hơn. Hiện tại ý kiến không thể thống nhất, cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Những người trong Hồng Nguyệt trấn đều biết rõ bí mật này, chỉ có số ít những người không muốn xa xứ, người già nửa chân đạp vào quan tài mới lưu lại. Triệu lão bá sở dĩ ngày đầu tiên ở trong nhà, đóng cửa không ra, cũng là nguyên nhân này, bởi vì chết cũng không phải thật sự là chết. Mà nhân vật nữ chính Lam Đông Mỹ, trong tiểu thuyết, tổng cộng chết bốn lần. Một lần cuối cùng, cũng chính là ngày thứ bảy, tại 1 khắc cuối cùng nàng chạy đi, câu chuyện dừng lại tại đó. Nói cách khác, Lam Đông Mỹ vận mệnh cuối cùng như thế nào là 1 điều bí ẩn. Dưới ánh trăng màu máu, thời gian sẽ không ngừng trọng khải, mà bọn hắn cũng sẽ có cơ hội nghiệm chứng có thể thực sự luân hồi hay không.

“Hãy nghe ta nói!” Tinh Thần đoạt lấy điện thoại từ trong tay Lang Trí Thiện, nói: “Như vậy, ít nhất, hôm nay, chúng ta phải lo lắng hiện tượng trọng khải thời gian có xảy ra hay không. Có thể cân nhắc tới chuyện nếu chúng ta chết đi, sẽ thực sự chết! Nhưng nếu như đến ngày mai, thời gian thực sự trọng khải, như vậy chúng ta kế tiếp sẽ phải cân nhắc, nên làm như thế nào!”

Sáu lần cơ hội, cũng đại biểu cho, có 6 lần thí nghiệm sinh lộ. Cộng thêm biết rõ nội dung cốt truyện, lần huyết tự này, dưới tình huống không thể liên hệ được với trí giả, vẫn có khả năng tìm ra đường sống!

Ý nghĩ này, làm cho hộ gia đình vì điện thoại không liên lạc được, trong nội tâm lại dấy lên 1 tia hi vọng. Người sinh hoạt trong nhà trọ, thiếu thốn nhất chính là hy vọng!

“Được rồi.” Lang Trí Thiện cũng lựa chọn ủng hộ phương án này: “Cứ định như vậy đi!”

Hắn cũng biết, nếu như hắn ra mặt phản đối, ngoài người ở đồng minh đối địch, người ôm địch ý với hắn sẽ càng tăng thêm nữa..., như vậy được không bù nổi mất. Mà hắn dù sao cũng là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, hắn đã chứng kiến quá nhiều người lần đầu tiên chấp hành huyết tự chết đi rồi, cho nên hắn cũng tinh tường, hiện nay, chỉ có thể làm như vậy mới có khả năng sống sót!

Lam Đông Mỹ, trong tiểu thuyết đã thử rất nhiều biện pháp chạy ra khỏi ngọn núi này như thế nào. Mà nàng phát hiện, càng tiếp cận phía ngoài ngọn núi, khả năng bị chết lại càng tăng lên. Lần đầu tiên nàng chết đi, là ở ngày thứ nhất, dưới tình huống nàng mang theo nhi tử muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Tuy phương vị của Hồng Nguyệt trấn rất khó để xác định, nhưng trong tiểu thuyết có nhiều lần đề cập tới phương hướng của Lam Đông Mỹ. Bản thân Lam Đông Mỹ chạy không biết phương hướng, nhưng lời dẫn truyện có miêu tả. Trên người hộ gia đình chắc chắn có la bàn, cho nên, lộ tuyến của Lam Đông Mỹ, bọn hắn cũng có thể xác nhận.

Trên thực tế, bởi vì Lam Đông Mỹ đến cuối cùng có thể chạy ra khỏi đây hay không là 1 điều bí ẩn, cho nên hộ gia đình không thể nào thí nghiệm bất kỳ 1 phương án nào của nàng. Mà mấy cái lộ tuyến nàng thất bại kia, tất nhiên sẽ không có người đi lại.

Bởi vì tư liệu về núi Phác Hạ quá ít, căn bản không tìm được địa đồ, trước mắt chỉ có thể căn cứ theo miêu tả của tiểu thuyết, vẽ ra 1 cái địa đồ đại khái, cũng đánh dấu địa phương nếu tiếp cận sẽ gặp quỷ. Nhưng phương hướng tiểu thuyết miêu tả khá mơ hồ, dù sao cùng một phương hướng cũng có nhiều con đường bất đồng, mà Đông Nam Tây Bắc không một nơi nào an toàn, cho nên...

“Trước mắt không biết được địa phương nào có thể coi như là an toàn.”

Lúc này tất cả mọi người cố gắng đọc thật nhanh tiểu thuyết, một ít chi tiết tỉ mỉ, cũng được Tinh Thần miêu tả lại. Mỗi người đều đã hiểu rõ câu chuyện này. May mắn chỉ có dưới 10 vạn chữ, cũng không tốn quá nhiều thời gian để đọc.

“Chúng ta đi như thế nào bây giờ? Lam Đông Mỹ tại ngày thứ 3 đi qua 1 cái hồ nước, đại khái là khoảng thời gian hiện tại, Lam Đông Mỹ ở tại nơi đó chờ đợi an toàn tới 4 giờ đồng hồ! Bốn giờ ah! Chúng ta không bằng tới nơi đó trước, như thế nào?”

“Thế nhưng mà biết đi tới đó ra sao, đầu tiên, phương vị không được cụ thể, chỉ biết là ở phía tây mà thôi, hơn nữa trên đường đi, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì? Vạn nhất trên đường...”

Mọi người dù sao, không biết được thời gian có thật sự trọng khải hay không. Cho nên, không thể không tính đến khả năng chết thật.

“Đánh cuộc một keo đi.” Lang Trí Thiện cắn chặt răng nói: “Quỷ mị là không chỗ nào không có, như vậy cũng đại biểu cho ở nơi nào cũng đều nguy hiểm. Hiện tại, có thể tìm được 1 nơi tương đối an toàn cũng không dễ dàng. Chúng ta chỉ có theo dựa theo kinh nghiệm của Lam Đông Mỹ, nghĩ biện pháp tìm ra 1 con đường an toàn. Đi! Đến cái hồ nước kia đi!”

Cuối cùng, sáu người đưa ra quyết định, lấy la bàn ra. Sau đó, bắt đầu hướng về phía tây!