Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 8: Quyển 23




Chương 8 quyển 23:

An Tuyết Lệ đã từng thảo luận với Thần Cốc Tiểu Dạ Tử nhiều lần về huyết tự lần này. Bởi vì năng lực trang điểm của nàng rất cao, nên trong Thần Cốc Minh, nàng cũng là người rất được xem trọng.

Trong huyết tự có 1 câu “Bất luận cái phương thức gì”, nó phong kín hết cả đường lui. Lúc ấy, trong hội cũng có không ít người bày mưu tính kế.

Nhất là cùng ngày xuất phát, An Tuyết Lệ và Tiểu Dạ Tử lại nói chuyện 1 lần nữa.

Lúc ấy, nàng cố ý nói chuyện “Bút đàm” với Tiểu Dạ Tử, sau đó Tiểu Dạ Tử cho nàng 1 câu trả lời: “Nếu có thể, tốt nhất không nên viết bất kỳ 1 thứ gì. Bản thân bút đàm chính là một cái bẩy rập. Đối với bất kỳ ai cũng như thế.”

“Thế nhưng...” An Tuyết Lệ có chút không cam lòng hỏi: “Phi Liên đã từng đề cập với ta 1 ý nghĩ, ví dụ như tất cả hộ gia đình đều ghi trên giấy 1 câu ‘Ta không phải chấm chấm chấm’ (chấm chấm tức là tên 1 hộ gia đình nào đó), không nhận, chối bỏ mình là 1 hộ gia đình..., cuối cùng khẳng định sẽ chỉ có 2 người không viết gì, một chính là hộ gia đình đó, còn 1 chính là con quỷ... Cái này không phải là biện pháp tốt sao?”

Tiểu Dạ Tử mặt không biểu tình trả lời: "Ta đã nói rồi. Bản thân bút đàm chính là bẫy rập. Người thông minh sẽ không bao giờ dùng biện pháp này. Không, tốt nhất là không nên tiến hành giao lưu cái gì cả, cái này mới là biện pháp tốt nhất. Ngươi mới vừa nói biện pháp kia, nếu có hộ gia đình dưới tình huống không viết câu chối bỏ thân phận của mình, cũng đồng nghĩa hắn đã vi phạm quy tắc huyết tự, sẽ khởi động bóng dáng nguyền rủa. Bởi vì dưới tình huống đó 'Không chấp nhận, chối bỏ' tức là 'Khẳng định " và thừa nhận bản thân mình chính là hộ gia đình đó. Hộ gia đình có thể thông qua việc tích cực dò xét xem ai là người ai là quỷ, nhưng bản thân tuyệt đối không được thông qua bút đàm tiết lộ 1 tin tức nào."

“Sao, như thế nào lại... Cái kia, nếu như không nhận, chối bỏ cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận sao? Đến lúc đó, dưới tình huống khác nhau, có thể xếp đặt tổ hợp theo một phương thức...”

“Tập hợp, xếp đặt tổ hợp? Ngươi cho rằng đây là trương trình số học cao trung sao? Cái huyết tự này, không phải xác suất luận, cũng không phải xếp đặt tổ hợp cái gì, không phải thông qua các phương thức toán học để tổng kết suy luận được đâu. Vô luận dùng biện pháp gì, chỉ cần bản thân ngươi có ý đồ hành vi tích cực công bố thân phận, đem thân phận của ngươi để cho người khác biết được, nguyền rủa bóng dáng sẽ mở ra. Huyết tự, tuyệt đối không cho phép hộ gia đình thông qua ‘Bất luận cái phương thức gì’ để hiển lộ thân phận của mình! Nếu có người làm như vậy, chờ đợi chỉ có bóng dáng nguyền rủa buông xuống mà thôi!”

“Sao, làm sao lại như vậy? Cái kia, ngươi có ý kiến gì không? Thần Cốc tiểu thư?”

“Nhớ kỹ, không nên đem bất luận 1 tin tức nào có thể làm người ta đoán ra thân phận của ngươi viết ra, thậm chí không nên ghi trên giấy thừa nhận ngươi là 1 hộ gia đình. Sau đó, ngươi phải dựa vào mắt của mình... Quan sát hết thảy hành vi của mỗi người. Nếu như ta đoán không sai mà nói..., nhà trọ sẽ tạo ra 1 sự khác biệt giữa quỷ và hộ gia đình. Mà sự khác biệt đó, chính là yếu tố quyết định...”

Quá trình nhớ lại đến đây kết thúc. An Tuyết Lệ bước tới trước tờ giấy nhìn xuống. Trên tờ giấy thình lình viết: “Ta không phải Âu Dương Phi Liên.”

Cái này... Là có chuyện gì?

Đột nhiên, An Tuyết Lệ nhìn về phía người có gương mặt bị thiêu nát, chút ý tới bóng dáng dưới chân hắn!

Cái bóng dáng kia, đang bắt đầu từng bước vỡ vụn ra! Mà người có gương mặt thiêu nát, toàn thân cũng đang từng bước vỡ ra, sau đó cả người xuất hiện vô số vết nứt! Sau cùng, người đó hét thảm lên 1 tiếng, cả người đổ xụp xuống, biến thành từng khối máu thịt! Rồi nó cũng theo cái bóng dáng kia... Biến mất.

Trong những thí nghiệm bóng dáng trước kia của Roland, đã từng xuất hiện 1 màn bóng dáng phân giải làm cho hộ gia đình chết đi! Bóng dáng phân giải, rõ ràng cho thấy đã bắt đầu từ khi viết ra tờ giấy kia, chỉ có điều quá trình này cần khoảng 10 giây thời gian. Nó có chút bất đồng với bóng dáng nguyền rủa, trong khoảng thời gian này con người vẫn như trước có thể tự nhiên hành động, nhưng khi bóng dáng triệt để phân giải, thân thể cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ, triệt để biến mất trên thế giới này!

Trong quán rượu, nhất thời lặng ngắt như tờ. Mà An Tuyết Lệ cũng cảm giác co quắp muốn ngã xuống sàn.

Vừa rồi trong một cái chớp mắt kia, trong đầu nàng lập tức sinh ra cái tên Âu Dương Phi Liên này. Ta không phải Âu Dương Phi Liên, chỉ sợ do chính bản thân Âu Dương Phi Liên viết ra!

Nàng là đang thí nghiệm! Nàng là đang nghĩ, nếu như mỗi người đều trên giấy ghi “Ta không phải chấm chấm (chấm chấm là tên của mình)” phải chăng dưới tình huống không xẩy ra bóng dáng nguyền rủa, thì có thể vạch trần hết thảy?

Nhưng hiển nhiên điều này là không thể nào. Chỉ cần 1 hành vi nào đó muốn bộc lộ thân phận của mình, vô luận thông qua bất kỳ phương pháp nào, cũng đều xúc phát bóng dáng nguyền rủa.

Mọi người không cách nào nói chuyện, nhưng hành động có thể thay thế câu trả lời cho bọn hắn. Không còn ai đi về phía cái bàn xúc xắc đó, thậm chí không còn ai muốn ghi cái gì nữa.

Bút đàm căn bản không có chút ý nghĩa nào.

Lúc này, An Tuyết Lệ không khỏi nhìn về phía lão giả cương thi!

Hẳn là... Hắn đã sớm biết? Hắn sớm đã biết rõ sẽ có hậu quả như vậy?

Quả nhiên, không mưu lợi chút nào được. Chỉ có tìm ra thân phận những người khác, hậu quả tự bộc thân phận, kết cục của Âu Dương Phi Liên là tấm gương tốt nhất. Cho dù không thể tuyệt đối xác định, nhưng An Tuyết Lệ lại biết, người bị bóng dáng nguyền rủa giết chết kia chính là Âu Dương Phi Liên. Nàng thậm chí không chết trên tay quỷ, mà chết tại bóng dáng nguyền rủa!

Mỗi người lại tiếp tục ngồi xuống, kéo giãn khoảng cách với đối phương. Việc đã đến nước này, chỉ sợ ý định mỗi người, đều không giống với lúc trước nữa.

Nhân số, đã giảm đi 1 người.

Đây là suy nghĩ của An Tuyết Lệ. Đúng, sáu người, đã bị loại ra 1 người. Còn lại là độc nhãn ác ma, Medusa, xác ướp, đầu bí đỏ, lão giả cương thi.

An Tuyết Lệ vốn nên vì Âu Dương Phi Liên chết mà đau buồn, nhưng nàng lại cảm thấy may mắn vì đã bớt đi 1 người.

Loại tâm tình này thật sự phi thường mâu thuẫn.

Lão giả Cương thi thủy chung vẫn không nhúc nhích, chỉ ngẫu nhiên chạm tới cái quải trượng kia, trừ điều đó ra trên cơ bản không làm bất cứ chuyện gì.

Sau khi huyết tự bắt đầu, rất nhanh đã nửa giờ trôi qua. Sáu người thủy chung cứ ngồi như vậy không nhúc nhích.

An Tuyết Lệ bị sợ hãi vây quanh, chỉ có thể tiếp tục suy tư đối sách. Vô luận như thế nào, trước khi có hộ gia đình chính thức chết đi, nàng nhất định phải nghĩ ra 1 biện pháp.

Có biện pháp nào có thể phán đoán ai không phải hộ gia đình? Tiểu Dạ Tử đã từng nói qua, nhà trọ sẽ tạo nên 1 sự khác biệt giữa quỷ và hộ gia đình. Mà sự khác biệt đó chính là sinh lộ.
Nhưng, khác biệt ở chỗ ở nào đây?

Cho tới bây giờ, An Tuyết Lệ cũng thật sự không biết, khác biệt là cái gì. Mỗi người cơ hồ đều không nói lời nào, hiện tại thậm chí cả chữ cũng không viết. Nguyên một đám, giống như là tượng điêu khắc.

Như vậy, thẳng đến khi có hộ gia đình bị giết, vẫn không thể đưa ra được kết luận!

Khác biệt... Nhất định có thể tìm ra được sự khác biệt!

Nếu như trong 1 đống đậu đen bỏ 1 viên đậu đỏ vào, như vậy tự nhiên rất dễ làm người khác chú ý. Nhưng nếu đem viên đậu đỏ bôi đen rồi mới trộn vào trong đống đậu đen, thì không thể đơn giản mà tìm ra được nữa. Đến lúc đó, chỉ có thể dội 1 thùng nước vào chúng, làm trôi đi lớp mực đen mới có thể phân biệt được.

Đây là điều thần cốc Tiểu Dạ Tử đã nói với An Tuyết Lệ. Nói cách khác, nàng chỉ cần nghĩ biện pháp làm sao để đổ cái thùng nước kia vào. Còn tìm kiếm cái thùng nước ấy ra sao, thì phải dựa vào vận khí của nàng rồi.

An Tuyết Lệ tận lực muốn bản thân tỉnh táo lại, hiện tại vội vàng xao động cũng vô dụng thôi, biện pháp duy nhất, chính là dựa theo lời nói của Tiểu Dạ Tử, nghĩ biện pháp làm sao tìm cho ra thứ xúc tác làm lộ bản mặt quỷ hồn.

Nàng không cho rằng giết người sẽ nhìn thấy được sự khác biệt, một khi bắt đầu giết người, hộ gia đình bị giết không thể nào rõ ràng được điểm này, công bình đối với mỗi hộ gia đình mà nói..., như vậy khi người đầu tiên bị giết những người khác có thể phát hiện ra điểm này.

Cái này cũng chính là cái gọi là nhắc nhở sinh lộ.

Đương nhiên, nhà trọ rất nhiều lần đưa ra nhắc nhở sinh lộ một cách rất mờ mịt, cần phải tư duy mới có thể phát hiện ra được, hơn nữa còn rất khó để tiến hành nghiệm chứng. Mặc dù nói có khả năng có đa trọng sinh lộ, nhưng cho đến nay, vẫn chưa hộ gia đình nào tìm được hơn 2 sinh lộ trong cùng huyết tự.

Cái gọi là đa trọng sinh lộ, thật sự có khả năng sao? Cái này thủy chung là một câu đố. Mà bây giờ, An Tuyết Lệ chỉ có thể nếm thử từ nhiều phương diện, vô luận như thế nào, chỉ cần có thể tìm được một đầu mối...

Chỉ cần có thể tìm được một đầu manh mối...

Nhưng, mạch suy nghĩ hoàn toàn bị bế tắc rồi. Bất kể suy nghĩ thế nào, đều cảm giác như lâm vào một cái mê cung, hoàn toàn không thể nghĩ ra được biện pháp.

Biện pháp... Biện pháp...

Đến tột cùng có biện pháp nào không?

Nhìn về phía viên xúc xắc bị vứt trên bàn, nội tâm An Tuyết Lệ quặn đau một hồi. Vốn, có thể có phương pháp xử lý tốt hơn, nhưng bây giờ lại...

Đột nhiên Medusa đứng lên, sau đó, nàng từng bước một, hướng về phía tấm thẻ mầu đen đi tới! Mọi người cũng lập tức đứng lên, nhích tới gần!

Chỉ thấy Medusa vọt 1 cái, tới trước tấm thẻ! Sau đó, chộp lấy nó!

Một hành động kích lên 1 tầng sóng ngầm!

Trong nhất thời không ít người bay thẳng đến, mà đầu bí đỏ rút ra 1 con dao găm! Một phương hướng khác, độc nhãn ác ma cũng cầm lên một cái ghế!

Đương nhiên, bởi vì sợ hãi Medusa là quỷ, cho nên mọi người đều cẩn thận từng li từng tí. Thế nhưng, đã có người muốn cướp lấy tạp phiến, như vậy hậu quả chính là bắt đầu “chém giết”!

Một màn này, An Tuyết Lệ khó có thể tin được, đầu bí đỏ cầm lấy con dao xung phong liều chết hướng về Medusa!

Quả nhiên ứng với 1 câu tục ngữ, thỏ bị ép cũng sẽ cắn người! Cho dù sợ hãi đối với quỷ hồn, nhưng khi bị cái chết uy hiếp, ai cũng không cân nhắc đến hậu quả. Huống chi, tấm thẻ rơi vào tay ai, một khi quỷ hồn lộ ra chân diện mục, liền có thể lập tức giết địch! Vũ khí lớn nhất trong tay mỗi người, chính là 1 cây bút máy!

Dân không sợ chết, không biết thì làm sao phải sợ! Những lời này chính là khắc họa tốt nhất của cục diện trước mặt! Mà An Tuyết Lệ cũng bắt đầu ý thức được, tình huống này phát sinh là điều hiển nhiên.

Bởi vì chỉ cần có tấm thẻ, lúc quỷ ra tay giết người, liền có thể xác định thân phận, lập tức hạ bút! Nhưng, đối với người không có tấm thẻ mà nói, nhưng lại giống như chim sợ cành cong, chỉ có thể mặc người chém giết, không cách nào phản kháng!

Medusa tránh được con dao găm kia, thân thể nhoáng 1 cái, hướng về phía cửa quán bar mà chạy!

Huyết tự quy định, chỉ cần dừng lại ở tầng thứ 17, cho dù ly khai quán bar cũng không có vấn đề gì.

Nhưng lúc này, cửa ra vào đã bị chặn. Đứng ở cửa ra vào, rõ ràng là lão giả cương thi! Trong tay lão cầm quải trượng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Medusa!

Đầu Bí đỏ cùng độc nhãn ác ma đều chạy tới, mà xác ướp cũng đang lao đến!

An Tuyết Lệ biết rõ, nàng đã không có lựa chọn nào khác. Lập tức nắm lấy cái bàn, hung hăng đẩy tới phía sau lưng Medusa!

Sát!

Toàn bộ buỗi diễn lúc này mới khai màn!

Vô luận như thế nào, cần phải đoạt được tấm thẻ bài mầu đen!