Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 31: Tâm Ma




Chương 31: Tâm Ma

Thâm Vũ đi chấp hành huyết tự cấp ma vương, đều bị hộ gia đình công nhận đã chết.

Mà huyết tự trên Diệp Phượng Sơn, cuối cùng còn lại Thượng Quan Miên, Kha Ngân Dạ, Từ Thao, Lạc Chính Thủy 4 người còn sống. Là Ngân Dạ đem 3 người khác thuấn di trở về nhà trọ.

Mà giờ khắc này, bỗng nhiên lại nhiều thêm ra 3 hộ gia đình kỳ quái.

Lý Ẩn và Tử Dạ sau khi Thâm Vũ bị kéo vào không gian của ma vương liền trở về thế giới bình thường. Khi quay về nhà trọ thì nhìn thấy 3 hộ gia đình mới. Cả 3 đại liên minh đều rất quan tâm tới 3 người này.

Nhà trọ, lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Ba người, phân biệt tên là... Bồ Liền Sinh, Mạc Thủy Đồng cùng Bạch Cách Tùng.

Lý Ẩn tiến vào phòng hội nghị, tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy. Mà ba người kia cũng lập tức đứng lên, nhìn về phía nam tử vừa bước vào này.

“Các ngươi...” Lý Ẩn bước nhanh tới trước mặt bọn hắn, khi ánh mắt nhìn đến Bồ Liền Sinh thì dừng lại.

Đó là một nam nhân anh tuấn có thể nói quá hoàn mỹ.

Trước kia Hoàng Phủ Hác cũng đồng dạng tuấn mỹ tới mức yêu dị; Nhưng Bồ Liền Sinh, ngoại hình của hắn làm người đối diện nhất thời khó phân biệt giới tính. Nếu là nam nhân, tuyệt đối là tuấn nam; Nếu là nữ nhân, cũng tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành.

Trước đó ở bên trong không gian vặn vẹo, gương mặt hắn bị ảnh hưởng lộ ra vẻ rất quái dị, giờ phút này mới là gương mặt chính thức. Thực sự làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

Nếu như coi hắn là nữ tính, thì cùng với Thâm Vũ chí ít có ba bốn phần giống nhau! Mà hắn vừa lúc lại có họ Bồ!

“Ngươi là...” Lý Ẩn cẩn thận dừng ở trước mặt Bồ Liền Sinh, mở miệng hỏi: “Ai?”

Bồ Liền Sinh nghênh đón ánh mặt chất vấn của Lý Ẩn, giờ phút này nội tâm hắn loạn như ma, đầu óc trống rỗng.

“Các ngươi nói... Bây giờ là năm 2011? Chuyện này, làm sao có thể? Hiện tại, không phải là năm 1961 sao?”

Năm 1961, năm mươi năm trước.

“Ngươi nói đùa gì vậy?” Ngân Vũ lập tức phản bác: “Tại sao lại là năm 1961?”

“Như thế nào lại...” Lục y nữ tử Mạc Thủy Đồng cắn chặt bờ môi, hoa dung thất sắc. Mà Bạch Cách Tùng vẫn hình tượng chán nản như cũ, không nói một lời.

“Diệp Tống đâu? La Thành Quốc đâu?” Bồ Liền Sinh không cách nào tỉnh táo hô to: “Còn có Trương Vệ Quốc. Lý Hồng đâu? Bọn hắn đều mất rồi ư”

Hộ gia đình hai mặt nhìn nhau.

Ba người này, là hộ gia đình đến từ năm mươi năm trước? Loại chuyện này ai có thể tin tưởng?

“Trả lời ta.” Lý Ẩn đột nhiên hỏi 1 vấn đề: “Ngươi và Bồ Mỹ Linh có quan hệ như thế nào?”

Những lời này vừa ra, trong phòng bỗng dưng yên tĩnh.

“Ngươi... Ngươi nói cái gì?” Bồ Liền Sinh nghe thấy cái tên này, huyết sắc trên mặt hoàn toàn rút đi, giống như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!

“Bồ... Bồ Mỹ Linh...”

Mạc Thủy Đồng cũng lộ ra thần sắc rung động, cho dù là cái tên Bạch Cách Tùng bộ dáng chán nản, lúc này 2 mắt cũng mở trừng lên!

Vào ban đêm.

Bọn người Bồ Liền Sinh bước ra bên ngoài nhà trọ, nhìn thành phố cùng năm mươi năm trước hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Rốt cuộc mới thanh tỉnh, thật sự bản thân đang ở thế kỷ 21, Bồ Liền Sinh chỉ cảm giác giống như đã trôi qua mấy đời.

Hắn không thể không tiếp nhận hiện thực này... Hắn ở bên trong không gian văn vẹo đó chỉ có 5 tiếng đồng hồ, nhưng thế giới bên ngoài đã là 50 năm sau! Một giờ, trôi qua 10 năm!

Mà trong 50 năm này, thế giới biến hóa phi thường! Thời điểm hắn tra được trong máy tính lịch sử 50 năm về trước, thật sự cảm giác không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không chân thật! Huyết tự hắn chấp hành ở 1 nơi không có thời gian cố định, một khi không cẩn thận làm phát sinh điều kiện nào đó, thời gian chấp hành huyết tự sẽ tự động kéo dài.

Mà trong không gian đó, thực sự 1 giờ trôi qua 10 năm.

Với tư cách là hộ gia đình của năm mươi năm trước, tự nhiên đều nhận được sự coi trọng của 3 đại liên minh! Bọn hắn muốn biết nhất, chính là tin tức về Bồ Mỹ Linh cùng huyết tự cấp ma vương!
Bên trong phòng hội nghị, không 1 hộ gia đình nào cảm thấy buồn ngủ.

“Ta vào năm 1957 thì tiến vào nhà trọ.” Bồ Liền Sinh mặt sắc âm trầm nói: “Đối với các ngươi mà nói đó là lịch sử rất xa xôi rồi... Lúc đó, không thể tin cũng không cách nào lý giải, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận. Trong nhà trọ địa ngục, 1 năm ma luyện bởi những hiện tượng linh dị, ta được đề cử lên làm Lầu trưởng. Cùng tiến vào nhà trọ còn có thê tử của ta Diệp Hàn.”

“Bồ Mỹ Linh, hắn là... Nhi tử của ngươi sao?”

“Ta chỉ có một con gái, gọi Phi Linh. Ta, không có nhi tử.”

“Cái gì?” Lý Ẩn nghe được câu này tức khắc nhíu mày, “Thế nhưng Bồ Phi Linh, nàng chính là muội muội của Bồ Mỹ Linh!”

Sau đó, hắn đem toàn bộ sự tình mình đã gặp Bồ Phi Linh nói ra. Bản thân Bồ Phi Linh sớm đã bị giết chết ở khu rừng số 6, nhưng điểm này Lý Ẩn không có nói cho Bồ Liền Sinh.

“Ngươi... Ngươi nói cái gì!”

Bồ Liền Sinh sau khi nghe được hết thảy, hoàn toàn không dám tin: “Phi Linh... Các ngươi gặp được Phi Linh sao? Nó ở nơi nào, hiện tại vẫn ổn chứ?”

“Ngươi nói ác ma, là chuyện gì xảy ra?” Lý Ẩn lập tức chuyển hướng chủ đề, tiếp tục hỏi: “Ngươi nói hắn không phải con của ngươi, chẳng lẽ là con nuôi sao? Hay là...”

Bồ Liền Sinh toàn thân run rẩy, 2 bàn tay siết chặt thành đấm.

“Không phải... Hắn không phải con ta, cũng không phải nhi tử của bất luận kẻ nào. Hắn là... Chấp niệm của thê tử ta. Là tâm ma thê tử ta chấp hành huyết tự cấp Ma Vương sau này sinh ra...!”

http://ngantruyen.com/
Một bên, Mạc Thủy Đồng bổ sung một câu: “Hơn nữa, người thả tên ác mà này ra, chính là chúng tôi.”

Là chúng tôi...

“Ngươi đến cùng, đang nói cái gì?” Lý Ẩn đã không thể nào hiểu nổi.

Tâm Ma, hắn biết. Thời điểm bác sĩ Đường chấp hành huyết tự cấp Ma Vương hắn đã từng gặp. Nhưng, điều này sao có thể? Bồ Mỹ Linh có huyết mạch là Thâm Vũ, rõ ràng chính là nhân loại, nếu như nàng không phải người thì không thể nào tiến vào nhà trọ.

Rốt cục mọi chuyện là thế nào?

“Ta không có chấp hành huyết tự cấp Ma Vương. Lúc ấy còn chưa gom đủ khế ước địa ngục, nhưng nàng lại đồng ý muốn chấp hành huyết tự cấp ma vương. Ta đi theo nhìn thấy chấp niệm khủng bố của nàng biến thành tâm ma. Mà cuối cùng, nàng cũng chết, để lại tâm ma nàng sinh ra, chính là Bồ Mỹ Linh!”

“Tâm Ma... Tâm Ma không phải sau khi huyết tự cấp ma vương kết thúc sẽ biến mất sao? Như thế nào lại...”

“Không... Kỳ thật nói là Tâm Ma cũng không chính xác.” Bồ Liền Sinh tiếp tục nói: “Có lẽ các ngươi đều nghĩ rằng cái gọi là Tâm Ma, chính là ảo giác, Quỷ hồn các loại? Không phải. Tâm Ma, là tồn tại chân thật, nhưng cũng có thể nói là hư giả. Một khắc hắn sinh ra đời, rời khỏi không gian của ma vương liền chính là chân thật. Bồ Mỹ Linh, là danh tự thê tử ta đặt cho hắn.”

Sự thật rung động này làm tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần.

Tâm Ma lại có thể tồn tại trong hiện thực? Thậm chí sinh con nối dõi? Là nhân loại đích thực?

Bồ Liền Sinh dừng một chút, tiếp tục nói: “Cha mẹ ta, sau khi thê tử hạ sinh Phi Linh vẫn rất bất mãn. Bởi vì, bọn hắn một mực hy vọng có cháu trai để kế thừa gia nghiệp.”

Thời đại đó, tư tưởng trọng nam kinh nữ ở Châu Á là điều rất bình thường, trên thực tế cho dù ở hôm nay, vẫn có không ít người giữ vững tư tưởng này.

“Thê tử ta vì vậy mà rất tự trách. Nàng là 1 người thuần phác, rất an phận cho nên tư tưởng cổ hủ. Còn ta lại khác, ta nghĩ rằng nam nữ đều như nhau. Mà sau khi nàng sinh con gái, về sau lại không thể mang thai.” Nói đến đây, thân thể hắn đều bắt đầu run rẩy.

“Nàng vì vậy luôn bị phụ mẫu ta quở trách, thậm chí... Vì nàng không thể sinh ra nhi tử mà làm khó nàng. Thời gian dài, thê tử ta cũng bởi vậy càng ngày càng thống khổ, thậm chí từng có ý muốn tự sát. Thời điểm nàng chấp hành huyết tự cấp ma vương, nguyện vọng liền trở thành tâm ma của chính nàng. Cái đó chính là... Nhi tử.”

“Ngươi ý nói...” Lý Ẩn tức khắc minh bạch.

“Nàng hy vọng thật sự sinh hạ một đứa con trai. Sau đó, ta liền chứng kiến, trong quá trình chấp hành huyết tự, bụng nàng dần lớn lên, cuối cùng, thế mà sinh ra 1 cơ thể máu tươi đầm đìa, nó còn tự mình cắn đứt cuống rốn. Hình tượng của nó muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu khủng bố. Ngay cả thê tử cũng sợ hãi. Mà cái đứa bé kia, lớn lên cực nhanh. Ánh mắt của nó làm ta cảm giác cực kỳ hung ác... Nó không phải nhân loại, mà là một ác ma!”

“Lúc ấy ta cũng ở đó.” Bạch Cách Tùng luôn một mực im lặng rốt cục mở miệng: “Tên tiểu tử ác ma đó lớn lên phi thường nhanh chóng, rất nhanh nó đã có thể nói chuyện. Mỗi người chúng tôi lúc đó đều cảm thấy lo lắng. Mà khi đó, Diệp Hàn, chính là Bồ phu nhân nói, đây là con của nàng, nàng quyết định đặt cho nó 1 cái tên. Ta không biết Bồ phu nhân phải chăng thần trí thất thường rồi hay không, nhưng tất cả chúng tôi đều khẳng định nó là quỷ. Thế nhưng Bồ phu nhân lại liều chết bảo hộ đứa bé kia...”

"Chúng tôi đã từng có ý muốn giết nó." Bồ Liền Sinh nhớ lại đoạn trí nhớ khủng bố kia: "Nhưng mặc kệ giết bao nhiêu lần nó vẫn có thể phục sinh. Hoàn toàn là Bất Tử Chi Thân! Sau đó chúng tôi phát hiện, đứa bé đó có tài năng hội hoa vô cùng cao, nó không ngừng dùng máu trên người vẽ tranh. Hơn nữa... Những bức họa của nó đều báo trước tương lai! Cuối cùng, thê tử của ta chết. Nhưng mà ta ngay cả nàng chết như thế nào cũng không biết. Còn đứa bé kia lại nói với ta, hi vọng ta dẫn nó rời khỏi không gian này, đi ra bên ngoài.

Chỉ cần ta bắt lấy tay nó liền có thể dẫn nó ra ngoài. Cái đứa bé kia, thế mà lại gọi ta là ‘Phụ thân’!"

Hộ gia đình lúc này ai nấy đều cảm thấy hàn khí bốc lên dọc sống lưng. Chỉ cần nghĩ tới đã từng ở chung với Thâm Vũ, là người do ác ma kia sinh ra thì đều không rét mà run.

“Mà chúng tôi lúc ấy xác thực rất động tâm. Bởi vì hắn có năng lực vẽ ra tương lai, điều này cũng có nghĩa biết trước được huyết tự, chúng tôi có thể sống sót. Biết rõ đây là cái bẫy của ma vương, nhưng đứa bé đó gọi ta là phụ thân làm ta do dự. Sau đó, ta cùng thủy Đồng, Cách Tùng thương lượng, quyết định biểu quyết, phục tùng đa số. Mà 3 người chúng tôi... Thế mà tất cả đều đồng ý đem đứa bé kia tiến vào thế giới thật.”

“Mà cũng từ đấy, ác mộng chính thức bắt đầu...”