Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 5: Tượng Sáp Thứ Nhất




Chương 5: Tượng Sáp Thứ Nhất

Đồi hoàng hôn, sau khi màn đêm buông xuống, gió lạnh không ngừng gào thét, bóng dáng những cái cây không ngừng xô đẩy, lộ ra 1 cỗ khí tức sởn gai ốc.

Nơi này bởi vì thực sự có quá nhiều người tự sát, đã sớm trở thành nơi hoang vu ai nghe thấy cũng chùn bước. Bởi vậy, buổi tối ở nơi này xuất hiện người đi đường, chỉ có thể là kẻ tới tự sát.

Mà hôm nay, đồi hoàng hôn nghênh đón bảy vị khách tới thăm, chỉ bất quá đám người này không phải tới để tự sát, mà tới để mưu sinh.

Lạc Chính Phong thủy chung dẫn theo Lạc Hi, vài người khác nhìn về phía Lạc Hi trong ánh mắt luôn mang theo 1 tia chán ghét. Dù sao, một người đầu óc tối dạ sẽ không khỏi làm bọn hắn vướng víu. Sinh tử nguy cơ trước mặt, tự nhiên không ai hy vọng có thêm 1 thứ làm cản đường.

“Cái đồi hoàng hôn này, thật đúng là tĩnh mịch ah” Bạch Văn Khanh mở miệng “Tất cả mọi người phải tất yếu cẩn thận một chút, ngàn vạn lần chớ khinh thường, tuy còn chưa tới tử đản chi quán, nhưng đã tiến vào đồi hoàng hôn, cho nên...”

“Biết rõ.” Lúc này Lâm Hoán Chi mở miệng, “Một vài sự tình chúng tôi đương nhiên tinh tường.”

Lâm Hoán Chi, một trong bảy đại nhân vật trí giả mới của nhà trọ, xưa kia là người của thánh nhật giáo, nhưng hôm nay 3 đại liên minh đã không còn, nhà trọ đoàn kết vững vàng làm thành 1 thể. Cùng bọn người Tôn Thanh Trúc bất đồng, Lâm Hoán Chi mặc dù gặp phải tuyệt cảnh như thế, nhưng vẫn không có ý định an bài hậu sự. Hơn nữa, trong 7 trí giả, ngoại trừ Viên ấn chính là 1 người trấn định nhất. Bề ngoài của hắn là 1 nam nhân khoảng 30 tuổi, đeo kính mắt. Không tính là tuấn lãng, lớn lên chỉ coi như bình thường, nhưng tư duy nhanh nhẹn, quan sát tỉ mỉ, cân nhắc vấn đề phi thường chu đáo. Đáng sợ nhất chính là người này phi thường ẩn nhẫn, trước kia ngụy trang thành 1 tín đồ của Từ Thao, không có chút biểu hiện nào hơn người, thế cho nên từ xưa tới nay mọi người đều đối đãi với hắn như 1 hộ gia đình bình thường, không hề chú ý.

Xuyên qua 1 mảnh rừng cây, rốt cuộc tử đản chi quán xuất hiện trước mặt mọi người. Cái tòa biệt thự siêu đại hình này tổng cộng ba tầng lầu, nhìn bề ngoài căn bản không giống như biệt thự mà là 1 tòa thành. Bởi vì quá mức khổng lồ cho nên từ xa đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Biệt thự cao chừng hơn 30 mét, trên vách tường đầy những hình vẽ quái đản. Cánh cửa sắt bên ngoài kẽo kẹt đung đưa trong gió, cảm giác như sắp rụng tới nơi.

Bảy người, dần dần tiếp cận nơi đó.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chỗ đó thật đáng sợ, thật đáng sợ...” Lạc Hi bắt lấy tay Chính Phong, vẻ mặt sợ hãi.

Phản ứng lúc này của bảy người đều không giống nhau. Chính Phong thì an ủi Lạc Hi, nhìn tử đản chi quán không có bao nhiêu phản ứng; Mà Kate thì lạnh run, thậm chí không ngừng vạch dấu thập tự giá trên ngực; Hồng Ban Ơn thì dùng tiếng hàn để nói, không ai nghe hiểu; Mà Tôn Thanh Trúc, Bạch Văn Khanh thì đều nhíu mày, yên lặngkhông nói; Còn Lâm Hoán Chi thì 2 mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Cái này vốn nên có độ khó của lần thứ 2. Nhưng không có người nào nghĩ nó là như vậy.

Đây là huyết tự không thể nào đơn giản có thể vượt qua! “Vào đi thôi. Tử đản chi quán.”

Ở cửa chính tòa biệt thự có 1 đoạn cầu thang ngắn dẫn lên. Dọc theo cầu thang, bảy người đi về phía cửa chính, cánh cửa kia lộ ra chút cũ kỹ, đẩy 1 cái liền mở ra.

Tất cả mọi người đều mở đèn pin, tiến vào trong biệt thự. Ngôi biệt thự này đương nhiên không được cung ứng năng lượng, cho nên, chỉ có thể sử dụng đèn pin làm phương tiện chiếu sáng. Mà đi tuốt ở đàng trước là Tôn Thanh Trúc.

Tôn Thanh Trúc đối với lần huyết tự này có cảm giác xấu, đương nhiên hắn vẫn sẽ không buông tha cho mưu sinh, tất yếu phải đánh đến một khắc cuối cùng. Cho dù chết, cũng không thể bị bóng dáng nguyền rủa giết chết!

Lần huyết tự này, cứ như thế bắt đầu.

Ngôi biệt thự to đến mức khó có thể tin. Tất cả các gian phòng đều cực kỳ rộng lớn, lớn nhất có thể tương đương với 1 tòa đại lễ đường, nhỏ nhất cũng bằng 1 phòng học. Từ lầu một đến lầu ba, có vô số phòng, nhưng đều rất đầy đủ đồ dùng trong nhà, tuy rằng chúng đã có điểm cũ kỹ. Ngay cả hành lang cũng rộng tới 3-4 mét. Trần nhà mỗi tầng phải cao tới 10 m, hơn nữa vì quá lớn cho nên rất dễ lạc đường, tìm không ra phương hướng. Đến cả cầu thang cũng phải vất vả lắm mới có thể tìm ra. Không thể không nói, trong ngôi biệt thự này, bất kỳ nơi nào cũng có thể xuất hiện Quỷ hồn.

Cuối cùng, mọi người tạm thời chờ đợi trong 1 gian phòng tại lầu 1. Đồng thời, trong phòng thắp lên vài cây nến chiếu sáng. Bảy người ngồi cùng 1 chỗ, bên cạnh chính là cửa lớn thông ra hành lang. Tuy rằng đã dự tính trước lộ tuyến chạy trốn khi quỷ hồn xuất hiện, nhưng cho dù có chạy trốn cũng vô dụng thôi, sinh lộ mới là thứ ưu tiên đệ nhất.

Bất quá, tin tức huyết tự đưa ra quá ít. Giai đoạn hiện tại chỉ có thể chờ đợi ở nơi này.

Đây là một gian phòng tương đối lớn, vị trí trung ương có thể xếp đủ chỗ nghỉ cho mười mấy người, tất cả mọi người đều tìm 1 cái ghế bằng ngồi xuống, đồng thời chú ý xung quanh. Ưu điểm của gian phòng này là có 2 cửa hai bên. Cho nên, chỉ cần không phải xuất hiện hai con quỷ, chạy trốn cũng dễ dàng.

“Như vậy... Kế tiếp nên làm thế nào?” Kate lòng như lửa đốt nói: “Chúng ta không thể luôn dừng lại ở nơi này ah...”

Nữ nhân này tuy không phải loại ngực to không não, nhưng dù sao mới chỉ chấp hành huyết tự lần đầu tiên, nàng hoàn toàn không biết nên xử lý ra sao. Còn Tôn Thanh Trúc hít sâu 1 hơi, tận lực giữ bản thân mình tỉnh táo nói: “Lần huyết tự này, đại đa số đều là người lần thứ nhất chấp hành, vượt qua lần này, lần sau có thể sẽ ban bố mảnh vỡ khế ước, chúng ta...”

“Nhưng cho tới nay chúng ta vẫn chưa tìm được Dạ U Cốc” Bạch Văn Khanh thở dài, “Đã có không ít người đi chấp hành huyết tự cấp Ma Vương rồi, nhưng 1 người còn sống cũng không có.”
“Đã đủ rồi” lúc này, Lâm Hoán Chi dùng âm thanh trầm thấp ngắt lời, tiếp theo đẩy kính mắt, nói: “Trước mắt, ta cho rằng không thể cứ dừng lại 1 chỗ. Nhắc nhở sinh lộ chắc chắn nằm bên trong biệt thự này, chúng ta cần phải tận lực truy tìm 4 phía, luôn ngồi 1 chỗ, không tìm được nhắc nhở sinh lộ chỉ có chờ chết.”

Lời nói của Lâm Hoán Chi tất cả mọi người minh bạch. Nhưng trong 1 biệt thự lớn như vậy, quỷ ẩn tàng ở địa phương nào hoàn toàn không thể suy đoán, bất kể lúc nào cũng có thể xuất hiện giết chết hộ gia đình. Nhưng chỉ dừng ở 1 chỗ sẽ gây trở ngại cho việc tìm kiếm sinh lộ, nhà trọ sẽ không hảo tâm đem nhắc nhở sinh lộ giấu ở 1 nơi dễ nhìn cho hộ gia đình tìm thấy. Hộ gia đình có phát hiện được nhắc nhở hay không, nhà trọ không phụ trách.

“Được rồi,” Chính Phong cũng bày tỏ thái độ: “Ta tán thành thuyết pháp của Lâm tiên sinh, chúng ta nên tìm kiếm manh mối ở khắp nơi. Nhất định ở nơi này có thể tìm được nhắc nhở sinh lộ.”

Tuy nói như vậy nhưng ai cũng cảm thấy lo sợ bất an. Về phần Lạc Hi, vừa tiến vào phòng này đã luôn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, ngược lại không nói gì. Hộ gia đình đã làm tốt chuẩn bị nếu hắn ồn ào, nhẹ thì phong miệng, nặng thì giết chết. Chấp hành huyết tự, căn bản không có khả năng nói cái gì mà chủ nghĩa nhân đạo.

Vì vậy tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Tôn Thanh Trúc cố ý nhắc nhở Lạc Chính Phong: “Quản cho tốt thằng ngốc này... Lạc Hi, tóm lại đừng để hắn làm ra những hành vi dư thừa. Ngươi trên xe lửa đã hứa hẹn, một khi hắn làm liên lụy tới chúng tôi, chúng tôi làm gì ngươi sẽ không ngăn cản.”

Chính Phong gật đầu. Trên đường đi, nàng nhiều lần nói với Lạc Hi, tiến vào tử đản chi quán tuyệt đối không được nói chuyện lớn tiếng, cũng không thể chạy loạn, nhất định phải đi theo nàng. May mắn lúc này hắn vẫn rất nghe lời.

Trước mắt, phạm vi tìm tòi là lầu 1, dù sao lầu 1 này cũng rất rộng lớn. Mà lúc này, mọi người đang định tiến về hành lang phía trước, nhưng đột nhiên nhìn thấy...

“Không... Không có khả năng!” Tôn Thanh Trúc kinh hãi mở to miệng, những người khác cũng nhao nhao nhìn qua.

Chỉ thấy ở hành lang phía trước hơn 10m, có một thi thể bị dây thừng treo lên không. Sắc mặt người này trắng bệch, dường như đã chết lâu rồi.

Nhưng, điều kinh khủng nhất không phải cái này. Bởi vì, người này nhìn thế nào cũng thấy giống y hệt Hồng Ban Ơn!

Tức khắc, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hộ gia đình Hàn Quốc Hồng Ban Ơn, nguyên 1 đám né xa hắn ra, mà bản thân Hồng Ban Ơn ngược lại là người kinh hãi nhất nói: “Không, sẽ không đâu... Làm sao có thể!”

Mà người phản ứng bình thản nhất ngược lại là Lâm Hoán Chi. Lúc này hắn bước nhanh về phía thi thể Hồng Ban Ơn đang bị treo lên, lấy tay kiểm tra thi thể!

Điều này làm mọi người càng thêm sợ hãi, mà Lạc Hi nhìn thấy cỗ thi thể kia lập tức muốn kêu to, may mà Chính Phong kịp thời bịt miệng hắn lại, không để hắn phát ra âm thanh nào.

“Đây không phải người thật.” Lâm Hoán Chi lạnh nhạt quay đầu nói: “Tựa hồ là 1 vật giống hình người.”

“Tượng người? Làm sao có thể, cái này nhìn như thế nào cũng thấy giống người thật ah...” Tôn Thanh Trúc cơ hồ không thể tin được, nhưng Lâm Hoán Chi là 1 trong 7 đại trí giả, lời nói của hắn không thể là giả, vì vậy liền đi tới cẩn thận dò xét.

Cẩn thận chạm vào thân thể đối phương, hoàn toàn chính xác không phải người! Cuối cùng, mọi người đem nó hạ xuống, cẩn thận kiểm tra mới phát hiện, đây là... Một cỗ tượng sáp!

Tượng sáp so với tượng nặn bình thường, thì vẻ ngoài lại càng thêm giống người thật, huống chi trong hoàn cảnh lờ mờ này, nhận sai cũng là điều bình thường.

Lâm Hoán Chi cẩn thận sờ nắn tượng sáp, nói: “Đây là... Nguyền rủa sao?”

“Chẳng lẽ...” Lúc này Bạch Văn Khanh đi tới mở miệng nói: “Ngươi cho rằng, bản thân Hồng Ban Ơn sẽ...”

Hồng Ban Ơn một câu nghe cũng không hiểu, nhưng từ “Nguyền rủa” trong tiếng Trung hắn lại nghe hiểu được, dù sao đây cũng là từ được dùng với tần suất cao nhất trong nhà trọ.

Quýnh lên, hắn vội dùng tiếng hàn hỏi thăm, thế nhưng những người ở nơi này không ai biết tiếng hàn, nhưng tất cả đều hiểu ý nghĩ của hắn.

Bỗng Lâm Hoán Chi mở miệng nói ra 1 câu tiếng hàn tiêu chuẩn: “Nói đơn giản, cái tượng sáp này có thể là nguyền rủa đối với ngươi.”

Cái này làm mọi người nhất thời 2 mắt nhìn nhau, Tôn Thanh Trúc là người thứ nhất mở miệng: “Ngươi, ngươi biết nói Hàn ngữ? Trước thời điểm hỏi có ai biết tiếng hàn sao ngươi không trả lời?”

“Ta có nói qua là không biết không.” Lâm Hoán Chi vẫn như trước đem ánh mắt tập trung lên tượng sáp có bề ngoài giống Hồng Ban Ơn.

Chính Phong cũng sợ ngây người. Cái tượng sáp sống động như thế này đột nhiên xuất hiện... Hẳn là, đúng như sở thuyết của Lâm Hoán Chi, là một cái nguyền rủa sao?