Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 80: Raiborne


Đồn Cảnh sát East Hamptons hoàn toàn không êm đềm như hè đường bên ngoài Golden Pear. Tôi thất vọng thấy nó y hệt mọi đồn cảnh sát khác - bè bè, dữ tợn, đông đúc và đầy mồ hôi. Ba thanh tra lực lưỡng trông như người Ireland lèn trong một phòng. Chánh thanh tra là người trẻ nhất trong bốn người, có phòng làm việc riêng nhỏ, cỡ bằng phòng kho be bé.

- Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, - Thanh tra Van Buren nói. Anh ta đổ ào những thứ trên cái ghế bành xuống sàn. - Hiện giờ, chúng tôi sắp chuyển đến trụ sở mới trong hai năm.

Tôi không mong thái độ lịch sự hơn, và chẳng nhận được gì. Một cảnh sát điển hình. Ai thích một cảnh sát từ thành phố lớn đến thăm, nhìn anh ta như một dạng cảnh sát phách lối? Nhưng Van Buren giống như mọi cảnh sát trẻ khác, đầy hoài bão, và chẳng có gì “tỏ vẻ” về những con người chồng chất ở sân sau.

- Tôi đến đây, - tôi nói, - vì khoảng một tháng sau khi Michael Walker bị bắn chết, tôi đã điều tra vụ Manny Rodriguez, một rapper cũng bị bắn chết. Hôm qua, tôi phát hiện ra cậu ta cũng lảng vảng gần cơ ngơi nhà Wilson. Như thế là có năm xác chết liên quan đến sân bóng của Wilson.

- Một nhóm khởi đầu, - Van Buren nói và tôi bật cười vì nghĩ nó sẽ giúp tôi cùng anh ta đến một nơi nào đó.

- Một nhóm toàn người chết, - tôi nói.

- Chắc là anh nên nói chuyện với Phòng điều tra các vụ giết người của hạt Suffolk. Sau vài tuần đầu tiên, họ đang điều hành công việc ở Southhold. Nhưng vì anh đã đi cả một quãng đường đến đây, tôi sẵn lòng lái xe đưa anh đến nhà Wilson.

Tôi để chiếc Taurus khác thường màu đen của tôi lại bãi đỗ và vào chiếc Crown Vic khác thường màu đen của Van Buren, chúng tôi đến khu vực sang trọng của thành phố. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã trong một vùng khiến phố Main trông như các sơ đồ.

- Qua các hàng rào kia là nhà của Seinfeld, - Van Buren nói. - Cuỗm khỏi tài sản sáu mươi sáu triệu đô của Billy Joel. Trên con đường kia là nơi Martha Stewart ở.

- Nơi này thú vị thật, nhưng những người da đen sống ở đâu?

- Chúng ta sắp đến cơ ngơi của Wilson, - Van Buren nói và rẽ vào một con đường nông thôn đặc biệt rộng tên là đường Beach.

Van Buren mở khóa dây xích của cảnh sát trên cánh cửa gỗ mộc và chúng tôi theo con đường dành cho xe dài, thẳng ra đại dương. Sân bóng rổ cũng khóa, nhưng Van Buren có chìa.

- Anh là người nói chuyện với Wilson đầu tiên? - Tôi hỏi.

- Không.
- Một trong các thanh tra khác?

- Không ai nói chuyện với Wilson hết.

- Ba cậu trai địa phương chồng chất trên bãi cỏ. Sau đó lại một người chết nữa, vậy mà không ai thấy cần thiết phải nói chuyện với Wilson?

- À, không. Đấy không phải cách chúng tôi làm ở đây.

Tôi nhìn khắp cơ ngơi, nhưng ngoài phong cảnh đại dương đẹp mắt chẳng có gì hơn để xem hoặc ghi chép.

Rốt cuộc, Van Buren và tôi đứng trong hiên tòa nhà đồ sộ, cậu ta nói là đang rao bán.

- Lúc này tôi đang thúc bách về tiền mặt, - tôi nói.

Van Buren cười vang, và chúng tôi thực sự ăn ý với nhau.

- Có một cái tên chợt đến, - cuối cùng anh ta nói. - Một tay buôn bán ma túy ở địa phương tự xưng là Loco.

Tôi gật và gãi đầu:

- Anh nói chuyện với Loco chưa?

- Chưa người nào tìm ra hắn ta.

- Nếu tôi thử thì sao?