Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 32: Tạm biệt Lâm Lâm


Khi Mục Viêm Khiếu sắp tiến vào trong xe, cạnh sườn xe đột nhiên xuất hiện một người cực kỳ thấp bé, chân của hắn rõ ràng là bị khiếm khuyết, nhưng hai cánh tay của hắn, lại có sức mạnh kinh người.

Hai bàn tay mười ngón đang cầm tổng cộng sáu con dao phẫu thuật sắc bén, trong nháy mắt khi Mục Viêm Khiếu chạy tới, hai tay đồng thời cử động, sáu con dao giải phẫu lóe lên hàn quang, xé gió mà lao tới, Mục Tứ phản ứng cực nhanh quăng ra ba cái phi đao chặn được hai con dao giải phẫu, Mục Nhất bên này đá rơi hai con, còn hai con dao một cao một thấp lao về phía đỉnh đầu và mặt của Mục Viêm Khiếu.

Mục Viêm Khiếu dừng lại một giây, rồi sau đó cúi xuống tránh thoát con dao phía dưới. Động tác này làm cho hắn hao tốn chút sức lực. Cũng may con dao còn lại khá cao, chỉ cần hắn hơi cúi đầu, là có thể né tránh.

Nhưng đúng lúc đó, Mục Viêm Khiếu nghe được một tiếng thét tê tâm liệt phế.

“Chủ nhân két! Cẩn thận phi đao a!”

“Đừng đi ra!!!” Thanh âm Mục Viêm Khiếu chưa bao giờ nghiêm khắc đến như vậy.

Lâm U nghe vậy sửng sốt, nhưng mà lúc này cậu đã không còn khống chế đôi cánh của mình được nữa rồi, thân thể rơi xuống, phủ phục trên đầu Mục Viêm Khiếu.

Một cơn đau chạy dọc toàn thân.

“Lâm Lâm?!”

Thanh âm Mục Viêm Khiếu vội vàng vang lên. “Lâm Lâm! Mày?!”

Chất lỏng ấm áp từ trên đầu chậm chạp chảy xuống, cả người Mục Viêm Khiếu cứng đờ. Bỗng nhiên hắn không dám cử động nữa, sợ nếu mình cúi xuống một chút, vật nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa.

“... Lâm Lâm, mày không sao chứ? Nói cho tao biết, chẳng qua mày chỉ bị thương ở cánh, hay là, chân của mày bị chặt đứt?”

Thanh âm Mục Viêm Khiếu rất khẽ, hầu như không thể nghe được, nhưng rõ ràng lại mang theo chút run rẩy.

“Khụ, rất, thật bất hạnh... Nói cho anh biết ~ tiểu gia, khụ khụ... Từ cổ họng đến tim... Đều, đều bị đâm rồi... Khụ khụ... Tôi đã nói, hôm nay, hôm nay anh sẽ chảy máu... Tai nạn đó... Nhìn, nhìn anh bây giờ... Đầu đầy... Máu...”

Mục Viêm Khiếu hít sâu một hơi. Cho dù thế giới của hắn đã là một mảnh đen kịt, nhưng vào giờ khắc này, hắn mới cảm thấy toàn bộ thế giới này đang lung lay sắp đổ, hỗn loạn bất an. “Lâm Lâm... Chúng ta về nhà.”

“Về... Nhà?”

“Đúng, về nhà. Sau khi về đến nhà, mày sẽ khỏe... Tin tưởng tao, mày nhất định sẽ khỏe.”

Lúc này Lâm U cảm thấy có một bàn tay run rẩy nhưng rất ấm áp ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác ấm áp này khiến cậu nhịn không được muốn thở dài, cậu có thể cảm giác ý thức mình đang trôi tuột đi rất nhanh, có lẽ chưa đến nhà, linh hồn của cậu đã tiêu tán rồi?

“Tôi... Thật khờ... Đen, quạ đen... Cũng không phải chờ anh..., nó, nó một mực chờ... Ừm, là tôi... Xin lỗi a... Mắt mù, chủ nhân... Tôi... Có lẽ, về, không về nhà được rồi.”

“A... Thật ra thì, thật ra thì ta... Đã sớm trở về, trở về không được.”

“Đừng nói chuyện.” Mục Viêm Khiếu ôm thật chặt vẹt trong ngực, từ lúc mù đến nay hắn chưa bao giờ tức giận đôi mắt của mình như vậy! Hắn nuôi con vẹt này một tháng, nó cùng mình vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, mỗi ngày nó bày ra đủ trò bịp bợm làm mình vui vẻ, nhưng đến bây giờ hắn còn chưa một lần nhìn thấy bộ dáng của nó!!! Hắn thậm chí... Lúc nó bị thương sắp chết... Cũng không nhìn thấy.

“Lâm Lâm, đừng nói chuyện, a. Chúng ta sẽ về nhà rất nhanh thôi, sau đó chúng ta liền ở trong phòng không đi đâu hết. Mày cố gắng, trở về, đừng nói một ngày, dù là một tháng, chúng ta cũng sẽ ở nhà, không đi đâu cả. Đâu cũng không đi!!!” Mục Viêm Khiếu nói xong, lời cuối cùng gần như thét lên. Tại sao hắn không nghe lời Lâm Lâm?! Tại sao hắn lại mang Lâm Lâm đi khu vui chơi làm gì?! Tại sao lại phản ứng chậm như vậy, chậm đến nỗi một con dao cũng không đỡ giúp Lâm Lâm?!

Tại sao, hắn không nhìn thấy gì. Mệt mỏi như vậy, chỉ còn lại tức giận?

“Mắt mù... Chủ nhân... Cuối cùng, cuối cùng nói cho anh biết một chuyện.” Lâm U cảm giác con quạ đen càng ngày càng tiến lại gần, cảm thấy nếu đã chết rồi, giấu diếm chủ nhân cũng không còn cần thiết, không cần cố kỵ gì nữa, vì thế gần như mang theo tâm tình vui vẻ, dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Thật ra thì a... Thật ra thì, tiểu gia tôi, tôi là người nha... Tôi... Chính là người bị ngươi, bị anh... Đụng... Kia...”

“Lâm Lâm?” Vẹt trong tay đã không còn hô hấp, trong lòng Mục Viêm Khiếu kinh hãi.

“Lâm Lâm?!”

“Ông chủ... Lâm Lâm nó đã,...”

“Câm miệng!” Hung dữ hét lên, Mục Viêm Khiếu chợt ngẩng đầu. Cặp mắt không nhìn thấy gì, bây giờ lại đỏ ngầu, tia máu chằng chịt.

Mục Ngũ kéo tay Mục Tứ, sau đó trầm mặc lắc đầu. Trong lòng Mục Tứ đau xót, chỉ có thể cười khổ dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt hồi tưởng lại khuôn mặt của mấy người kia.

Hắn nhất định không bỏ qua cho những kẻ đã làm ông chủ phải thống khổ, cả người đã giết chết tiểu Lục! Năm đó tiểu Lục cũng vì bảo vệ năm người bọn họ nên mới bị kẻ địch chặt xác thả xuống biển. Tiểu Lục lúc đó giống y như Lâm Lâm bây giờ, nói nhiều, hoạt bát, hơn nữa còn hay phát bệnh thần kinh. Hôm nay bọn họ rốt cuộc thấy lại bóng dáng tiểu Lục, giờ thì không kịp vui mừng, lại một lần nữa trơ mắt nhìn nó chết đi.

“Lão tử nhất định phải cho bọn chúng chết không toàn thây!!!” Mục Tứ nghiến răng nghiến lợi. Mà thần sắc Mục Ngũ và Mục Nhất, so với hắn cũng không khá hơn chút nào.

Dọc theo đường đi Mục Viêm Khiếu ôm thi thể con vẹt Tinh Cương dần cứng ngắc kia, hai mắt trống rỗng. Trên mặt không có biểu tình gì. Mãi đến khi xe đã về đến biệt thự, cửa xe mở ra, hắn mới sực tỉnh lại.

“Bác sĩ đâu?! Bác sĩ Âu Dương! Còn Vương Tiêu nữa đâu?! Bắt cậu ta từ tiệm thú y về đây! Lâm Lâm bị thương!!!”

Tiếng Mục Viêm Khiếu vừa quát xong, một thanh âm trầm thấp khác lại vang lên: “Dù anh mù cũng đừng nói với tôi anh không cảm giác được, con vẹt này đã chết rồi.”

Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ quay đầu. Nếu như không phải đang ôm Lâm Lâm, nhất định hắn sẽ rút súng trực tiếp bắn chết người trước mặt! Dù cậu ta có là đại thiếu Vương gia đi nữa.
“Vương Tiêu!”

Vương Tiêu nhìn thần sắc dữ tợn hung ác của Mục Viêm Khiếu làm hắn cũng phải kinh hãi, không nhịn được thở dài, người như Mục Viêm Khiếu cũng bị bức đến trình độ này, có thể thấy địa vị con vẹt này trong lòng Mục Viêm Khiếu không hề thấp. Nhưng mà, chết chính là chết, hắn là bác sĩ thú y, còn từng làm bác sĩ, đối với chuyện sinh ly tử biệt, từ lâu đã trở nên hờ hững hơn những người khác.

“Bây giờ anh không nên ở chỗ này kêu cha gọi mẹ muốn con vẹt này hồi sinh. Mà là nên tra ra rốt cuộc là kẻ đã làm chuyện khốn kiếp này, sau đó báo thù cho vẹt của anh! Nếu không, nó chết cũng không nhắm mắt.”

Mục Viêm Khiếu sửng sốt, rồi từ từ đứng thẳng dậy. Trọng lượng trên tay rất nhẹ, nhưng lại đè ép khiến cho hắn thở không nổi.

“Anh muốn chôn nó không?” Vương Tiêu không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

Mục Viêm Khiếu lắc đầu, khó khăn mở miệng: “Hỏa... Táng.” Hắn muốn giữ lại ba sợi lông đuôi của nó, một ngày nào đó nếu thấy lại ánh sáng, liền có thể tưởng tượng ra, Lâm Lâm có lông đuôi đẹp như vậy, làm một con vẹt thì đẹp biết bao nhiêu.

“Không làm tiêu bản sao?”

“Không. Lâm Lâm không thích.”

“... Được rồi.” Vương Tiêu nhún vai, nhìn Mục Viêm Khiếu chậm chạp đi vào trong nhà, bỗng nhiên, hắn thấy có một bóng đen khổng lồ hiện lên, lao thẳng về phía Mục Viêm Khiếu.

“?! Mục,...”

【Toan tính sâu xa, thiện ác công bằng. Muôn dân trăm họ, đều vào luân hồi! 】



“Chuyện gì xảy ra?! Hình như tôi nghe có ai đang nói chuyện?!” Vương Tiêu biến sắc: “Còn có tiếng quạ kêu!”

Mục Viêm Khiếu cũng dừng bước. Theo bản năng che chở vẹt trong lòng, cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.





“Viêm Khiếu! Tôi cảm thấy thứ kia đang nhắm đến con vẹt trong lòng anh! Giữ chặt!!!”

Mục Viêm Khiếu nghe Vương Tiêu nói xong, hai tay cứ ôm khư khư Lâm U lại càng thêm dùng sức, mà lúc này, trên bầu trời Mục gia, nơi mà mọi người không thấy được, Lâm U tiểu gia một lần nữa trở lại trạng thái u linh đang tận lực bám lấy một cây cổ thụ, hướng về phía con quạ đen cứ lôi chân cậu mãi không thả ra nói:

“Đồng nghiệp, dù gì thì lúc trước tôi cũng có khoảng thời gian làm chim, anh có thể đừng tới tìm tôi không? Tôi không phải người cực kỳ lương thiện cũng không phải kẻ cực kỳ tàn ác a, anh tìm tôi không có lời đâu, hiểu không?!”

“Tôi nói a, tiểu thúc tôi gọi anh về kìa, anh không đi không sợ bị chú ấy đánh thành đầu heo sao?! Anh không đi thật sao?!”

Quạ đen khựng lại một chút, nhưng sau một khắc lại cắn càng chặt hơn.

Lâm U càng hoảng sợ hơn, con chim này sao lại không sợ tiểu thúc của cậu sao?!

Sau khi chết rồi trở về trạng thái du hồn, cậu biết có lẽ mình còn có thể nhập xác một lần nữa, nếu như vậy cậu làm sao nỡ buông tay rời khỏi nhân gian chứ? Cậu còn có cha, còn có mẹ, còn có một chủ nhân vừa nhìn đã không thích cần cậu khuyên bảo a! Nếu cậu chết rồi vạn nhất chủ nhân nghĩ không thông rồi tự tử vì tình thì sao, ông nội nó đây chính là nghiệp chướng a!!!

Khi tình huống dằn co quỷ dị này còn chưa dứt, một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên.



Lâm U khiếp sợ, sau khi cái âm thanh này vang lên, vốn là một con quạ đen khốc phách duệ lại rụt đầu, có chút không cam lòng nhìn mình một cái, quạt cánh bay đi.

“...” Đây là tình huống gì? Thanh âm vừa rồi, nghe không giống tiếng của tiểu thúc a?

Lâm U đang suy nghĩ, trước mắt bỗng hiện lên một thân ảnh lờ mờ, không ai khác, chính là vị tiểu thúc mà cậu ngày đêm mong nhớ.

“Tiểu...”

“Thằng nhóc ngu xuẩn.” Tiểu thúc Lâm gia vừa mở miệng chính là vạn tiễn xuyên tâm. “Người nọ là ai không cần con quan tâm, lần này coi như chú thiếu nợ hắn. Chuyện còn lại con tự mà lo liệu. Nếu còn ngu ngốc như vậy thì đi chết đi, dù sao anh hai chị hai vẫn có thể sinh thêm đứa nữa.”

Lâm U chết ngu, nhào đầu ra cho người ta chém: “...” TT皿TT tiểu thúc, van xin chú đừng dùng ngôn ngữ hành hạ con!

Sau một khắc Lâm U cảm thấy trời đất đảo lộn, chỉ kịp thấy thân ảnh vội vàng rời đi của tiểu thúc, rồi giống như chủ nhân mắt mù nhà cậu, ngã xuống không dậy nổi, tư thế rất ngu ngốc.

Chờ Lâm U mở mắt ra lần nữa, cậu phải dùng một canh giờ để an ủi tình trạng bây giờ của bản thân.

A, nhập vào thân một con chuột Hà Lan có cái gì không được! Xem! Chỗ này còn có một đống đậu phộng nhỏ để cậu sống qua ngày đây!!!

... Tôi ngất! Mẹ nó làm sao ăn nói với mập meo meo đây?! Chuột Hà Lan ngoài bán manh còn có thể làm gì!!!